Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện cao cấp Dream.

SeokJin được JunKi đỡ nằm trên băng ca, sau đó cùng y tá đẩy vào trong. Máu của anh loang ra hết cả quần áo của Ami và thấm đẫm trên chiếc băng ca.

Mọi người đều hốt hoảng không ngừng, Dream là bệnh viện thuộc quyền sở hữu của Kim Thị. 

Mà người đang được đẩy vào chính là chủ tịch của họ - Kim SeokJin, nên mọi người có chút lo lắng.

Tuy trong đây toàn là bác sĩ, y tá giỏi nhất được triệu tập về nhưng SeokJin là một người có tiếng tăm rất lớn, nếu họ có sai sót gì, chắc chắn cả Kim Gia sẽ phanh thây họ ra ngay lập tức.

Mãi đến khi phòng phẫu thuật khép cửa lại, Ami bơ phờ ngồi ngay dãy ghế trước phòng phẫu thuật. Cô không biết tâm trạng của mình là gì chỉ là thấy anh như vậy, cô rất lo. SeokJin lúc đó không màng tới tính mạng mà đỡ đạn cho cô, đúng hơn nữa là anh cứu cô ba lần rồi.

-Ami, cô về nghỉ ngơi đi, chủ tịch có tôi lo rồi._ JunKi đứng trước mặt cô nói, trông anh ta cũng không kém phần lo lắng.

-Không sao, mạng tôi là anh ấy cứu. Tôi cần có trách nhiệm !_ Đôi mắt của cô chỉ nhìn xuống mặt sàn, không dám ngẩng lên nhìn JunKi.

JunKi nghe thấy cũng có lí, đành im lặng đi ra hàng ghế khác ngồi đợi. Cô một mực chỉ cúi đầu xuống, cũng không gây ra tiếng động gì dù là nhỏ nhất. Chỉ có bản thân cô biết được, ngoài ra không một ai biết, Lee Ami cô đang khóc !

Bao nhiêu năm sống trên đời tính cách cô từ nhỏ đã mạnh mẽ, chưa bao giờ khóc vì chuyện gì. 

Vậy mà hôm nay, cô vì một người đàn ông mà khóc như thế này ! Xem ra "tảng băng lạnh" lâu năm cũng có cảm xúc.

----------

Hai tiếng.

Ròng rã hai tiếng trôi qua, cánh cửa phòng phẫu thuật mới mở ra. Bảng đèn đỏ phía trên cũng đã tắt.

Một vị bác sĩ già bước ra, dùng tay gỡ khẩu trang xuống thở phào nhẹ nhõm nói: "Cậu ấy không sao, nghỉ ngơi tốt một chút là ổn."

Ami cùng JunKi thở phào nhẹ nhõm, nhìn sơ qua mắt của cô sẽ không thấy gì, nếu nhìn rõ sẽ thấy nó đã đỏ hoe.

-Cô về thay đồ đi, một lát sau rồi vào thăm anh ấy._ JunKi quay sang nhìn cô, cả bộ đồ đều dính đầy vết máu, nên anh mới nói như vậy. Ami thấy cũng đúng, nên nhanh chóng về thay đồ.

---------

Chốc lát sau cô quay lại bệnh viện.

JunKi thì phải quay lại tập đoàn, nên việc chăm sóc SeokJin phải nhờ vả vào cô hết. Ami vốn không ngại, anh là người cứu cô mà.

Tiếng gió xào xạc bên ngoài vào buổi chiều mùa thu nghe có vẻ xao xuyến lòng, cô nhìn SeokJin nằm trên giường mà lòng nghẹn lại.

-Anh tỉnh rồi sao ?_ Ami mơ màng nhìn bên ngoài, sau đó quay qua nhìn thì đã thấy anh tỉnh lại.

SeokJin gật đầu một cái, ban nãy phẫu thuật anh không cho bác sĩ dùng thuốc tê, chỉ cắn răng chịu đựng. Vì mệt quá, nên mới thiếp đi một chút.

Anh cựa mình muốn ngồi dậy, nhưng vì bị thương nên có hơi khó khăn một chút. Cô thấy vậy liền giúp anh một tay, chỉnh lại gối, sau đó nhẹ nhàng đỡ anh ngồi dậy. Phải nói sự thật, đây là lần đầu tiên cô dịu dàng với một người như thế này.

-Lee Ami._ Giọng anh trầm ấm, vì thiếu nước nên có hơi khàn khàn gọi rõ họ tên của cô ra.

-Có chuyện gì sao ?_ Ami ngồi bên cạnh đang gọt trái cây, nghe anh kêu mình thì có hơi giật mình. Hành động của cô vô tình lọt vào mắt anh, thì trông rất dễ thương.

-Tôi cứu em, đã là lần thứ ba rồi._ SeokJin hướng đôi mắt của mình nhìn vào đôi mắt màu xanh dương của cô, bây giờ anh mới nhìn rõ, thật là rất hút hồn.

-Tôi biết. Phải làm sao để tôi trả ơn cho anh ?_ Nghe tới đây, cô có hơi cúi đầu xuống. Nhưng lại có một bàn tay to lớn nâng cầm của cô lên.

-Làm người phụ nữ của tôi có được không ? Không cần em thích tôi, chỉ cần tôi chú ý đến em là được. Không cần vội, chúng ta thử trước cũng được._ Từng chữ trong câu nói đều được anh nhấn mạnh.

Sau vài lần gặp, anh nhận ra một điều, Ami cô chính là người sẽ cùng anh đi đến suốt cuộc đời này.

Ami nhìn anh mà bỡ ngỡ, cô cũng không ngờ anh lại nói như thế. Nhưng vì tính cách nợ ai phải trả cho hết, cô đành đồng ý: "Được. Nhưng....nếu trong năm tháng, tôi và anh không đi được tới đâu, chấm dứt được không ?"

SeokJin gật đầu sau đó mỉm cười nhìn cô, phủ bàn tay to lớn của mình lên bàn tay mịn màng kia của cô.

___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net