Chương 72: TỰ Ý.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có ma mới tin hắn."

Taehyung chính là người khó đoán như vậy. Cậu ấy tuy đã nói như thế nhưng vẫn có thể làm khác đi. Cho nên Andy không tin cậu ấy cũng là điều hiển nhiên.

"Được rồi. Đừng nhắc về người đàn ông đó nữa. Chuyện quan trọng nhất của chúng ta không phải là xử lý tên Oh JaeWook đó sao?" Tôi tiến gần hơn về phía cậu ta giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Andy nhíu mày nhìn tôi, có thể nói là cậu ta đã chấp nhận bỏ qua chuyện kia nhưng vẫn không quên buông lời xuyên tạc tôi: "Tôi còn tưởng chị đã quên mục đích chính của chúng ta là gì rồi chứ?"

Tôi khẽ lườm cậu ta một cái, sau đó thật nhỏ giọng giải thích: "Lúc nãy chị, chị bị ép. Nhưng mà nếu cậu đã biết chuyện thì tại sao không tới đó đưa chị đi?"

Nghe đến đây, Andy đột nhiên cười lạnh một tiếng, tiếp theo vươn tay kéo ghế rồi thản nhiên ngồi xuống: "Đến đó? Lẽ nào chị muốn tôi phải giương mắt nhìn hai người đang vui vẻ như thế nào? Đang trong tư thế gì sao?"

Càng nói, lời lẽ của cậu ta lại thêm phần quá đáng. Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa. Nên nhân lúc Andy không chú ý, tôi đã lặng lẽ rời khỏi.

"Muốn đi đâu?"

Ngay khi giọng nói của người đàn ông vừa cất lên, bàn tay đang đặt trên khoá cửa của tôi liền trở nên cứng đờ. Chính giây phút đó, tôi chợt nhận ra rằng Andy đã thực sự thay đổi rồi. Trước kia, cậu ta chưa bao giờ dùng thái độ đó để nói chuyện với tôi!

Lẽ nào, cậu ta đang ghen với Kim Taehyung nên mới thành ra bộ dạng như vậy?

Tôi suy nghĩ một chút trước khi quyết định rời khỏi phòng bếp. Trở về phòng ngủ của mình, việc đầu tiên tôi làm chính là tìm một bộ quần áo mới rồi bước vào toilet.

Tôi ngâm mình trong dòng nước ấm ấp, cảm giác thoải mái và thư giãn khiến tôi tạm thời quên đi những chuyện không vui vừa qua.

Đang tắm, cửa phòng bất ngờ "tạch" lên một tiếng, thân thể cao lớn của người đàn ông cũng dần xuất hiện. Tôi có chút bấn loạn, cửa phòng không phải đã khoá lại rồi sao? Kang Andy cậu ta sao có thể.....

"Kang Andy cậu ra ngoài cho chị!" Theo phản xạ tự nhiên, tôi khẩn cấp đưa tay đến che chắn trước ngực mình, ánh mắt kinh hãi nhìn người đàn ông đang bước từng bước chập chững về phía mình.

Khuôn mặt và hai tai của Andy lúc này hơi đỏ kết hợp với bộ dáng khập khiễng kia, tôi chắc chắn cậu ta đã uống rượu còn là loại rượu cực mạnh!

Nghe tôi nói như vậy, khoé môi của cậu ta liền hung hăng mà nhếch lên, ý tứ khinh bỉ rõ ràng: "Ra ngoài? Em nghĩ mình là ai mà ở đó ra lệnh cho tôi? Hả!?"

Tôi lập tức nhíu mày, giọng điệu đầy cảnh giác: "Cậu không được làm bậy, Kang Andy!"

Mặc kệ lời cảnh báo của tôi, bước chân của cậu ta vẫn không dừng lại.

Cảm thấy mọi thứ đã sắp không ổn đến nơi nên tôi đã đánh bạo nhấc thân thể trần trụi ướt sũng bước ra khỏi bồn tắm, chạy một mạch đến chỗ treo khăn tắm nhưng do sàn nhà trơn đã làm tôi vô ý té ngã.

Tuy đã say đến bí tỉ nhưng khi thấy tôi đau đớn nằm ở đó Andy cũng hớt hải lao đến, bàn tay nóng rực của người đàn ông trực tiếp chạm vào da thịt mịn màng của tôi: "Không sao chứ?"

Bàn tay Andy trụ sau gáy tôi, từ từ nâng dậy, tôi biết cậu ta có ý tốt nhưng lỡ như sau đó lại làm ra những việc không hay thì tôi biết phải ứng phó thế nào đây. Nên thừa cơ người kia không đề phòng, tôi vận hết sức lực đẩy cậu ta ngã xuống sàn còn mình thì khó khăn đứng dậy tiếp tục đi đến lấy khăn tắm quấn chặt thân thể mình.

Andy bị tôi đẩy ngã đến giờ vẫn nằm bất động ở đó, không cần biết cậu ta là ngủ thật hay giả vờ, tôi trước hết vẫn nên rời khỏi đây mặc quần áo vào rồi tính tiếp.

...

Mặc quần áo xong, tôi lại quay lại toilet xem sao thì thấy Andy vẫn nằm dài dưới sàn nhà, cậu ta có lẽ không phải đang giả vờ.

Liền đó, tôi nhanh chân bước đến, vất vả kéo thân thể nặng trịch của cậu ta dậy khi đưa cậu ta về đến phòng ngủ của mình thì nghe tiếng của con trai tôi gọi: "Mẹ ơi mẹ ơi, gấu bông của WooJin đâu rồi ạ?"

Tôi quay đầu nhìn, thằng bé đang đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút lo âu vừa nhìn thấy tôi đang dìu Andy trong tay, thằng bé liền thắc mắc hỏi: "Mẹ ơi, chú Andy bị làm sao thế ạ?"

"Chú ấy uống say....." Tôi đáp lại con trai, sau đó tiếp tục dìu thân thể Andy nằm trên giường.

Xong việc, tôi mới hì hục đi về phía WooJin, ngồi xuống trước mặt con tôi khẽ hỏi: "Gấu bông không phải vẫn luôn bên người con sao? Hả cục cưng?"

WooJin lắc lắc đầu: "Nhưng bây giờ không thấy nữa. Con đã đi tìm khắp nơi rồi ạ."

"Thật kỳ lạ?" Nói xong câu này, ánh mắt tôi bất giác hướng về người đàn ông đang nằm trên giường....

___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net