Chương 41: TIẾN THOÁI LƯỠNG NAN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DongHyun nhìn nam nhân cao ngạo trước mặt, trong lòng nổi lên xúc cảm hứng thú, xoay người lại ra lệnh phân phó đám thuộc hạ:

-Tất cả cút ra ngoài!!

Lũ đàn em có chút ngạc nhiên không biết làm sao, chần chờ một chút liền thấy ánh mắt sắc như dao của DongHyun, rất thức thời lui ra ngoài. Chúng cũng không dám đi xa, lẳng lặng đứng bên ngoài canh chừng, tuy có chút ngạc nhiên nhưng theo DongHyun đã lâu, biết hành động này của hắn là muốn sống chết với đối phương.

X thấy DongHyun đuổi hết thuộc hạ ra ngoài, trong âm thanh phát ra có vài phần thích thú:

-Muốn đấu tay đôi?

DongHyun không nói gì, im lặng cởi cà vạt, đồng thời vứt luôn cái áo vest xuống sàn, tay mở hai nút đầu của áo sơ mi, nhìn X đầy khiêu khích. Jung Hoseok bây giờ chắc chắn cao chạy xa bay rồi, cứ để lũ đàn em đuổi theo y đi, Hoseok không đáng để hắn mảy may chú ý, hắn từ lúc gặp nam nhân đeo mặt nạ này liền đề phòng không thôi. Không hiểu sao hắn đánh giá người này rất cao, có thể là người nguy hiểm nhất từ trước đến giờ hắn từng gặp. Tuy là muốn truy sát y để dễ diệt trừ Ami, chỉ cần hắn nói một tiếng, mỗi người tặng cho y một phát đạn cũng đủ hạ màn nhưng là DongHyun hắn phải tự kiểm nghiệm xem đánh giá của mình có đúng hay không?

X thấy hành động của DongHyun liền hiểu ý, đồng dạng cởi áo chỉ còn lại một cái áo sơ mi đã hở, lộ ra phần ngực rắn chắc. X đánh giá DongHyun cao hơn một bậc, xem ra vẫn còn là quân tử.

Cả hai không nói hai lời liền lao vào tấn công, hai người như hai con dã thú hành hạ nhau không ngừng, không một chút nào gọi là nương tay, tuân thủ quy tắc "nhân từ với đối thủ là tàn nhẫn với chính mình".

Chỉ mới mười phút qua đi mà DongHyun cảm thấy như kéo dài hàng giờ, sức lực của hắn giảm không phanh, hiện tại chỉ còn lại khoảng ¼. Hắn tức giận trừng mắt nhìn người trước mặt, tại sao đánh bao nhiêu lần vẫn không thành công? Hắn một mực nhắm vào cái mặt nạ màu trắng kia mà xuất thủ, rất muốn biết tột cùng đằng sau cái mặt nạ đó là loại dung nhan gì. Nhưng là như thế nào cũng bất lực!!

X từ đầu đến chân không thiếu chỗ bị thương nhưng là mặt hắn vẫn mảy may không một chút vấn đề. DongHyun này cũng không phải hạng tầm thường, sức lực, kĩ năng đều thuộc dạng xuất sắc, làm lão đại chắc hẳn phải tài năng hơn người rồi. Nhưng là...sức lực hắn có thể hơn Ami nhiều lần nhưng kĩ năng tuyệt đối không! Không thể nghi ngờ về trình độ bắn súng hay kĩ năng dùng vũ khí, Ami chắc chắn ở thế thượng phong! Nhớ tới cô, X cười khẽ, xem ra cô không đơn giản như vẻ bề ngoài, hắn tu mấy đời mới gặp được "chủ nhân" thú vị như vậy chứ?

Thấy DongHyun định lao tới bắt đầu cho một màn đối đầu mới, X lập tức lui về sau, tránh tất cả những đòn công kích, giọng nói thập phần bất đắc dĩ vang lên:

-Thật thất lễ! Đã đến giờ ta đi hẹn hò rồi! Hẹn gặp lại!

Nói đoạn X theo cửa sổ nhảy ra ngoài không đợi DongHyun phản ứng. DongHyun sững người "đây là tầng 3 a", nhưng ngay tức khắc hắn bừng tỉnh, đạp cửa phóng ra ngoài, khi nhìn thấy lũ đàn em còn ngơ ngác ở đó thì quát lên:

-Mẹ nó, nhìn cái gì? Mau đuổi theo bọn chúng!

Lúc tay hắn gần đến cửa kính trong suốt tự động, một loạt tiếng súng vang lên, DongHyun phản xạ nhảy sang một bên để tránh, hắn thì thoát nạn nhưng không có nghĩa đàn em hắn cũng vậy, 4 thuộc hạ phía sau đồng loạt ngã xuống, hắn ngước mắt lên liền thấy chiếc Ferrari không thể nào quen hơn được, trên ghế lái Ami một tay đặt trên vô lăng, một tay cầm súng hướng về phía hắn, DongHyun nghi hoặc, cô ta từ khi nào biết sử dụng súng?

Thấy X đã ngồi an vị trên xe, Ami không nói nhiều liền nhấn ga rời khỏi, khi đi còn nghe loáng thoáng tiếng DongHyun hạ lệnh đuổi theo.

Xe đi được một đoạn, X nhìn qua Ami, nhỏ giọng nói:

-Đã thành công!

Song hắn rút từ túi quần ra một cái micro nhỏ, chính xác là cái micro của DongHyun, tuy lúc nãy DongHyun có ném cái áo vest xuống đất nhưng trong lúc giao đấu, X liền nhanh tay lấy mà hắn không phát hiện.

Ami hai mắt sáng rỡ nhìn X, miệng khen không ngớt:

-X! Anh thật là cực phẩm nha! Tôi sùng bái, sùng bái!

X khẽ cười, không quên kể công một phen:

-Lần này tôi lập công lớn, có nên...

-Được, được, tôi sẽ đãi anh một bữa ăn thật lớn a!

Ami cười sảng khoái, quả nhiên tin vào hắn ta là không sai lầm mà. Cô phải tìm cách trói chân vị đại nhân này, bảo hắn phải bảo vệ cô mới được.

X nhanh chóng ném cái micro tới ghế sau, Lam Ưng ngồi ở đó im lặng quan sát hai người nãy giờ, liền thuận tay đón lấy. Tuy là chuyện lão đại với phu nhân quan trọng nhưng là thời điểm bây giờ không thích hợp cho y gây khó dễ, với lại y cũng cảm nhận được mình đấu không lại nam nhân đeo mặt nạ này.

Lam Ưng điều chỉnh âm thanh một chút, thiết bị điều chỉnh công nghệ cao giống như một cái bàn DJ thu nhỏ. Ami cũng có biết Lam Ưng là bậc thầy trong việc sử dụng công nghệ cao, y cũng là một cao thủ hacker a! Không biết Jimin làm sao thu nhận được bốn bảo bối vô giá như vậy, mỗi người đều là thiên tài xuất chúng trong mỗi lĩnh vực!

Rất nhanh sau đó, Lam Ưng cầm micro kề lên miệng, một giọng nói quen thuộc vang lên:

-Bọn chúng đã cướp xe của phe ta! Mọi người cẩn thận!

Không nghi ngờ gì nữa, đây đích thị là giọng nói của DongHyun!

Ami mắt càng phát sáng, một bộ dáng mơ ước cái đồ công nghệ cao kia, thần tượng Lam Ưng không thôi. Thật thần kỳ a! Nó có thể đổi giọng nói, đổi giọng nói đó nha.

Lam Ưng nhìn điệu bộ thiếu điều chảy nước miếng của cô, cười khổ, y nên về nói với lão đại tặng phu nhân một bộ đi thôi, xem như là sính lễ!!

Những thuộc hạ của DongHyun nghe giọng lão đại, liền không nói hai lời nghe theo, trực tiếp bỏ qua những đối tượng khác, chỉ nhắm vào những chiếc xe của bang từ trong biệt thự đi ra. DongHyun lúc này ngồi trên xe cảm nhận có gì đó không ổn, không lẽ bọn chúng chạy thoát rồi sao? Hắn giăng thiên la địa võng như vậy vẫn là sẩy mất?

Từ xa thấy những chiếc xe của đàn em đang hướng phía này lao đến, DongHyun lập tức hạ lệnh kêu bọn chúng dừng lại, tay đặt trên túi áo liền phát hiện cái micro không còn.

Chết tiệt! Trúng kế rồi!

Sử dụng bộ đàm trong xe, DongHyun vừa mới cất lời lên lại thấy chiếc xe đàn em phía trước mất tay lái, lảo đảo. Người lái xe cũng giật mình vội bẻ tay lái tránh sang một bên. DongHyun nghi ngờ, tại sao đột nhiên lại mất tay lái. Nhưng nhanh chóng hắn liền hiểu ra, bởi vì chiếc xe phía trước hắn cũng gặp tình trạng tương tự.

DongHyun nhìn thấy một vệt sáng từ đâu đó bay tới, thành công làm đàn em của hắn một phát ngã gục. Hắn nhìn theo hướng vệt sáng kia bay tới liền thấy trên sân thượng tòa nhà cao tầng đối diện, một người đứng đó vẫy tay với hắn ( =='), vật gì đó trên tay hắn phản chiếu ánh sáng rất chói mắt.

Mẹ nó, là bắn tỉa!

Hồng Ưng cười khoái trá, lâu lắm rồi hắn không thi triển tài nghệ, ân, có chút lục nghề rồi!!

___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net