Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ ra cả ngày để thu âm bài hát, đến tối, Anda và Lương Huyên đưa Rose đến gặp tổng đạo diễn. Đạo diễn tổ chức chương trình này ước chừng bốn mươi tuổi, tư tưởng khá bảo thủ. Tuy Lương Huyên và Anda cực lực đề cử, nhưng ông rất miễn cưỡng chấp nhận khả năng của Rose.

Trong ấn tượng của ông, Rose chỉ là một diễn viên. Tuy nàng từng hát, nhưng cũng hoàn toàn là một bài biểu diễn bình thường. Dù có chế tác hay bổ khuyết cũng chỉ là ca sĩ thần tượng, còn lâu mới có thể sánh được với Lương Huyên.

May mắn chính là, cuối cùng ông ta cũng đồng ý để Rose hát thử, mà tiết mục này chưa tới thời khắc cuối cùng thì cũng không ai biết kết quả.

Mấy ngày sau.

Tại hội trường sàng lọc tiết mục cho buổi tiệc sắp tới.

Mấy trăm bóng đèn LED cùng dàn âm thanh rộng lớn làm cả sân khấu vô cùng hoành tráng. Vòng loại ca múa nhạc bắt đầu lúc bảy giờ tối. Rose mặc một chiếc áo gió màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai ngồi trong góc ăn cơm tối, Đường Dư cũng ngồi bên cạnh xem tạp chí. Trong hậu trường, rất nhiều diễn viên đang hóa trang và chuẩn bị khá căng thẳng.

Nữ ca sĩ đang biểu diễn trên sân khấu là người rất được yêu mến, lúc Rose mới đến từng thấy cô bị fans vây chặt dưới lầu với số lượng rất đông. Rose cũng từng nghe cô hát, có điều giọng hát trong đĩa tuyệt đối khác xa hiện giờ.

Đạo diễn là người nóng tính, nữ ca sĩ biểu diễn một nửa liền bị đuổi xuống, người đại diện đại cũng cãi nhau với ông ta ầm ĩ một hồi, lúc đi tới hậu trường vẫn còn lải nhải.

"Chúng ta đều biết sau này độ hot của cô ấy tuyệt đối không thua kém Thiên Vương đâu. Bây giờ hát chưa ổn thì cũng có thể luyện mà, huống hồ đã hát live nhiều rồi, hát nhép một chút cũng có sao đâu. Đạo diễn à, ông nên vì hiệu quả của tiết mục mà tùy cơ ứng biến a."

"Đùa gì thế, đại hội lớn như vậy mà đòi hát nhép, cô cho rằng mấy người biết hát trên đất nước mênh mông này đều chết hết rồi hả?"

"Đạo diễn, nói như ông thì quá khó nghe. Đến ông mà còn không biết tùy cơ ứng biến để hấp dẫn tuổi trẻ, sớm muộn gì cũng không thành công! Hơn nữa, lần này nhất định do âm thanh có vấn đề mới vậy. Chúng tôi luôn thể hiện rất tốt! Không tin thì ông có thể xem ca sĩ tiếp theo biểu diễn!"

Vừa đúng lúc âm thanh giục người khác lên sân khấu diễn, Rose nhìn vị đại diện và đạo diễn, họ cũng nhìn nàng. Rosenhanh chóng ném hộp cơm trên tay xuống rồi đi lên phía trước.

"Cô chờ một chút." Đạo diễn thấy Rose định lên sân khấu, như là sợ nàng sẽ làm người ta có cớ âm thanh thật sự có vấn đề, ngăn cản nói, "Cô chờ một chút rồi lên, để Tang Tuyết lên trước đã."

"Đạo diễn, Tang Tuyết vừa bị ai gọi đi đâu rồi."

Một câu làm sắc mặt đạo diễn trở nên kém đi, ông nhìn quanh hội trường một vòng, sau đó hắng một cái, thấp giọng nói với Rose, "Cô hát cho cẩn thận vào."

Rose nhìn ông, lại nhìn người đại diện đang phân cao thấp kế bên, nàng hơi cong khóe môi, "Biết rồi."

Tuy loại sân khấu sàng lọc này căn bản không quá phô trương, nhưng đã lâu không tiếp xúc với ánh đèn, Rose vẫn cảm thấy mọi thứ trước mắt quen thuộc đến hoàn mỹ.

Nàng trước giờ luôn hát trong phòng thu âm, nhưng chỉ có đứng biểu diễn dưới ánh đèn tuyệt vời của sân khấu mới làm người ta thấy thỏa mãn.

Nhạc sĩ trong phòng điều khiển bắt đầu đệm nhạc, Rose ra hiệu đổi âm hưởng, cả căn phòng rộng lớn được bao phủ bởi điệu C trưởng tao nhã làm say lòng người.

Dưới khán đài không có một bóng người, một loạt ghế trống yên tĩnh như không có linh hồn. Rose cầm micro hắng giọng, ánh mắt tĩnh lạc xa xăm, dung sắc vô cùng an bình.

"Người lại cau mày, thời gian ngưng đọng. Mặc cho nỗi buồn kéo đến, em như rơi vào hố sâu."

...

"Đó là một loại dự cảm, nếu đi không xong bước này. Làm sao khóc không thống khổ, con đường tuyệt vọng phía trước."
......

...

Trên sân khấu, tiếng ca như xuyên thấu toàn bộ người nghe. Giọng hát đẹp đẽ đến mức khiến người ta cảm thấy ca sĩ đang hát là một mỹ nữ. Lương Huyên thể hiện ca khúc này với giọng hát uyển chuyển, là vẻ đẹp tinh tế từ linh hồn, nhưng so với giọng hát thâm niên thấm nhuyễn lòng người thì lần này hoàn toàn là một trải nghiệm rất khác lạ. Giọng của nàng trong trẻo như pha lê phản xạ ánh mặt trời. Quan trọng chính là, đoạn khó có khả năng hát sai nhất lại được nàng xử lý cực kỳ ổn định, thật giống một vị nghệ sĩ lớn đang biểu diễn.

Lúc nàng mới lên sân khấu, đạo diễn vẫn căng thẳng nắm chặt hai tay, nhưng sau khi nghe xong nửa bài thì ông liền bình tĩnh trở lại. Đợi nàng hát đến điệp khúc, đạo diễn đắc ý nhìn người kia với ánh mắt khiêu khích.

Rốt cục sau khi Rose hát xong, người đại diện kia cũng mang theo nghệ sĩ của mình rời đi. Vào hậu trường, Rose biểu hiện như đã nắm chắc phần thắng. Đạo diễn nhìn nàng khen ngợi cũng nằm trong dự liệu.

"Tôi rút lại lời lúc trước, cô không chỉ là một ca sĩ thần tượng."

Rose không hề kiêu ngạo, "Cảm ơn."

Đạo diễn còn nói, "Chờ thông báo rồi tới đây diễn tập, nhưng tôi không thể bảo đảm cô nhất định sẽ đi đến cuối cùng, dù sao cũng còn rất nhiều tiết mục."

"Cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội, tôi sẽ nắm bắt thật tốt."

Trời đêm tháng mười đặc biệt lạnh. Khi ra ngoài, Rose mặc thêm rất chiếc áo khoác len sọc khá dày, lại còn quàng khăn cổ, mãi đến khi lên xe mới lấy xuống.

Đường Dư lên xe khởi động máy, cũng nói, "Âm nhạc hay chắc chắn sẽ phát triển, chí ít bây giờ thuận lợi hơn điện ảnh rất nhiều, nhất định phải đạp bỏ hết tâm tư để đi đóng phim sao?"

"Anh nghĩ tôi mỗi ngày chạy mấy ngàn mét, không ăn không uống ra sức hát bài phổ nhạc kia là vì yêu thích âm nhạc sao? ." Rose cởi mũ, chỉnh mái tóc ngắn ngang vai lại một chút, rồi nhìn gương tháo hoa tai bằng bạc xuống. Nàng liếc mắt nhìn anh ta mỉm cười, "Tôi thừa nhận âm nhạc đã từng là thứ rất thần kỳ với tôi, nó có thể chứng minh tôi không phải rác rưởi. Nó đối với tôi mà nói cũng chỉ là một công cụ. Tôi chẳng thể cảm giác được một ngày nào đó trở thành ca sĩ vinh quang sẽ ra sao. Nếu anh thích kéo đàn violon, nhưng trời cao chỉ ban cho anh biệt tài chơi piano, anh sẽ cảm thấy may mắn sao?"

Đường Dư vịn tay lái nhìn thẳng phía trước, "Em yêu thích điện ảnh đến thế sao?"

"Đã từng."Róee quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, con ngươi đen kịt lấp lóa trong bóng, "Đã từng thật sự rất yêu thích cảm giác đứng trước ống kính cảm thụ niềm vui nỗi buồn của nhân vật, nhưng hiện tại không được nữa rồi."

"Vậy nên bây giờ em làm những thứ này chỉ vì không cam lòng?"

Rose trầm mặc chốc lát, quay đầu nhìn sườn mặt anh, "Tôi không thích nó, vì tôi không có tư cách nói thích."

"Được." Đường Dư liếc nhìn nàng một cái, chậm chạp nói, "Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của Ara. Lý Tư Gia Lệ cũng được mời. Điền Ấu Lam nói em đi chung Hạ Tuyết, không nên nói chuyện phim ảnh, để bà ấy có ấn tượng tốt."

"Biết rồi." Rose biểu hiện rất bình tĩnh.
Trước đêm đó có một cơn mưa nhỏ trút xuống, đường phố được nước mưa giội rửa sạch sẽ. Hai bên đường, cao ốc chót vót nối dài nhau. Con đường thành thị uốn lượn, khúc chiết, lạnh lẽo mà vô vị.

Khí trời cả ngày đều âm u, đến chạng vạng lại có vài đợt tuyết rơi xuống. Lúc tan việc, con đường đặc biệt bế tắc. Cũng may tuyết rơi lúc chạng vạng khiến khắp nơi trở thành cảnh đẹp. Rose cùng Hạ Tuyết tán gẫu ngắm cảnh, thời gian ngược lại cũng không nhiều.

Người ta đồn Chung Lâm San sở hữu bất động sản nhiều không kể xiết, mà ngôi biệt thự cô đang ở lại là căn xa hoa bậc nhất.

Sáu giờ, sắc trời tối om. Xe dừng ngoài biệt thự, chủ nhân thấy có khách lập tức nhiệt tình nghênh tiếp.Rose và Hạ Tuyết cùng bước vào căn biệt thự có màu vàng chủ đạo. Vừa vào gian phòng không bao lâu, chiếc vòng tay kim loại bị một nguồn sức mạnh kéo nhẹ. Rose quay đầu lại, nhìn thấy Lương Ưu Ưu đang kinh ngạc nhìn mình.

"Chết tiệt, đúng là cậu hả? !"

Tiếng nói không lớn nhưng cũng thật không nhỏ. Có người trong nhà bị âm thanh trước cửa thu hút, dồn dập đưa mắt tới, nhưng rất nhiều người nhìn thấy vẫn khó nhận ra Rose.

Nàng mặc một chiếc váy ngắn màu vàng cùng đôi giày cao gót cùng màu. Mái tóc ngắn ngang vai xõa tung, phía dưới có đôi vòng tai long lanh lóe sáng. Ở đây có rất nhiều khách nữ cao quý, trang phục của nàng hơi khiêm tốn nhưng vẫn rất thời trang. Quan trọng là, tóc nàng ngắn ngang vai nhưng không khó coi, trái lại nhìn có khí chất hơn hồi xưa nhiều.

Rose tách khỏi dòng người, kéo tay Lương Ưu Ưu đi tới một góc mới nói, "Tôi tới đây tìm Lý Tư Gia Lệ, một lúc liền đi."

"Mẹ nó, cậu về nước không nói tôi biết, cậu hiện tại chính là đồ khốn đó biết chưa?"

Rose ngẩng đầu nhìn cô, hoàn toàn chẳng muốn cãi nhau, chỉ nói, "Khi nào rảnh rỗi thì hẹn cậu ra ngoài để mắng tôi cho đã, bây giờ không tốt lắm."

"Ngày mai."

"Ngày mai không rảnh."

"Đệt!"

Rose nhìn mắt cô chằm chằm, vốn định lùi một bước chìu cô ngày mai có thể, thế nhưng tiếng huyên náo phía sau làm Lương Ưu Ưu thay đổi tầm mắt, cũng làm nàng im miệng xoay người.

Vào cửa chính là hai người phụ nữ. Người đi bên trái mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, trên người khoác một chiếc áo lông trắng. Mái tóc bới lên theo phong cách cổ điển, đôi giày mười hai phân khiến cô nàng cao đến gầy gò. Do có một phần tám huyết thống nước ngoài, tuy cô ăn mặc rất Hàn xẻng, nhưng không khiến người ta nhìn ra vẻ cổ điển. Cô quá xinh đẹp, đẹp đến 360 độ không có góc chết. Do đó, mặc dù cô không hợp với sườn xám, nhưng vẫn làm người khác cảm thấy thật đẹp.

Tầm mắt Rose thu hồi, rồi lại rơi vào người bên cạnh người phụ nữ kia.
Người kia mặc lễ phục màu đen, màu sắc rất thuần túy. Đó là bộ lễ phục chính tông, vạt áo đính rất nhiều kim sa tinh xảo. Song cả bộ quần áo cũng không hề nặng nề chút nào, đại khái là bởi dung mạo của chủ nhân rất lạnh lùng. Ánh mắt cô hơi nhạt, mặc dù khẽ cười thì sáng chói rực rỡ làm người khó có thể nhìn thẳng, nhưng cô vẫn khiến người ta cảm thấy cao cao tại thượng khó có thể tiếp cận.

Dung mạo là chuyện nhỏ, khí chất mới là nhất.

"Nếu dùng bốn chữ hình dung hai người bọn họ, các người sẽ chọn gì?"

Phía sau có cô gái nói chuyện, Rose thu tầm mắt lại, rất nhanh nghe một cô bé khác nói, "Đẹp đến khó tin."

Một cô bé khác nói, "Một đôi tài sắc."

Một cô gái khác cười nói, "Là một đôi tiện nhân đi."

"Hả, cô nói Ara hả, ha ha. Hôm nay là sinh nhật người ta mà, các cô đừng như vậy."

"Tính ra thì cô La đó cũng không tốt hơn chỗ nào. Bức chị em người ta đoạn tuyệt quan hệ. Cô ta còn thật sự nghĩ rằng mình là hình tượng sạch sẽ của công chúng á."

"Trời, cô ngàn vạn lần đừng nói như vậy chứ. Người ta đều là hai gương mặt có tỷ lệ vàng điển hình của Châu Á đó, cô không sợ người khác nói cô đố kị sao."

"Nói thì nói đi, nói tôi như vậy thì có thể thay đổi được sự thật hai người bọn họ là tiện nhân sao?"

Mấy người đó còn đang tán phét, Rose siết tay cầm túi xách, quay đầu nhìn về phía mấy cô gái đang nói chuyện.

Lương Ưu Ưu thấy nàng xoay người thì lập tức kéo nàng lại, "Quan Âm Bồ Tát còn có người mắng mà. Sau lưng không ai nói, cậu coi như không nghe thấy đi. Hơn nữa chuyện này cũng không liên quan cậu, tôi dẫn cậu đi xem bạn trai mới nè."

Rose nhìn Lương Ưu Ưu một lúc, nàng đẩy tay cô đang đặt trên tay mình ra, đi thẳng đến chỗ mấy cô gái nhiều chuyện kia.

Mấy cô gái đang tán gẫu nhiệt liệt, bỗng nhiên thấy Rose hung hăng đến trước mặt làm họ có vẻ kinh ngạc.

"Cô có việc gì thế?" Người lên tiếng chính là cô gái vừa mắng người.

Rose nhìn thẳng cô gái lạ, "Xin lỗi."

Cô nàng hơi kinh ngạc, không hiểu ra sao, "Xin lỗi gì, còn nữa, vẻ mặt của cô gì sao đây, muốn kiếm chuyện hả?"

Rose lạnh lùng đảo mắt nhìn khuôn mặt cô gái nọ, sau đó nàng chậm rãi đưa tay cầm túi lên, lấy một chiếc bút máy đưa cho cô xem.

"Cho cô ba mươi giây, không xin lỗi sẽ hối hận."

Cô gái lạ nhìn chiếc bút trên túi nàng, mới đầu còn vô cùng kiên cường, nhưng Rose cầm chiếc bút cổ quái bấm gì đó, mấy cô gái khác bên cạnh đều hơi kinh ngạc.

Không gian hòa lẫn vào âm thanh, chẳng mấy chốc, các cô nghe được giọng của mình trong chiếc bút ghi âm.

"Nếu dùng bốn chữ hình dung hai người bọn họ, các người sẽ chọn gì?"

"Đẹp đến khó tin."

"Một đôi tài sắc."

"Là một đôi tiện nhân đi."

... ...

...

Cô gái nọ nhìn chiếc bút ghi âm trong tay nàng, dần dần kinh ngạc, "Cô bị điên rồi, mang theo thứ này ra ngoài."

"Tôi thế nào không cần cô bận tâm, nhưng nó mà lộ ra công chúng thì thực sự không tốt lắm đâu ha."Rose cất bút ghi âm, "Thế nào, bây giờ có muốn xin lỗi không?"

Cô gái lạ tức giận, nhưng nhìn thấy vật trong tay nàng, khí thế cũng giảm xuống rất nhiều.

Rose nhíu nhíu mày.

Cô nàng tránh tầm mắt của nàng, tự nhận xui xẻo, "Được, tôi sai rồi, tôi không nên tùy tiện mắng người."

"Còn gì nữa." Rose khoanh hai tay trước ngực nhìn cô.

"Được rồi." Cô gái bị nàng bức có chút phản kháng, "Sau này tôi sẽ không mắng người khác nữa, được chưa?"

Rose cùng cô đối diện mấy giây, không tiếp tục bức cô nữa, nàng chỉ nhàn nhạt liếc vài người bên cạnh, rồi xoay người đi.

Lương Ưu Ưu trợn mắt ngoác mồm nhìn nàng, đến nửa ngày mới đi theo.

"Này, cậu mang bút ghi âm bên người là muốn trả thù xã hội sao?" (Chị t đã come back 😑😂

"Này này này, đừng đi như vậy nhanh a!"

...

Tuy Lương Ưu Ưu đuổi theo Rose, nhưng mặc kệ cô khuyên như thế nào, Lý Tư Gia Lệ trước đây ra sao, nàng chỉ lẳng lặng ngồi trong góc, không hề hòa vào bữa tiệc chút nào.

Lý Tư Gia Lệ đến rất trễ, sau khi tiệc tối bắt đầu được nửa giờ, Rose rốt cục cũng đợi được bà xuất hiện. Lúc đó ai cũng có cảm giác ngà ngà say, rất nhiều minh tinh thấy bà tới đều nhiệt tình tiến lên bắt chuyện.

Rose ngồi ở góc nửa giờ, nhưng trong nửa giờ này, chung quanh nàng dày đặc người như ong vỡ tổ. Coi như muốn tạo cơ hội gặp gỡ ngẫu nhiên, e rằng cũng phải chào người ta trước một tiếng.

Bóng đêm yên tĩnh, hoa tuyết bay lả tả bên ngoài cửa sổ thủy tinh. Toàn bộ phòng tiệc dập dờn trong tiết tấu của vũ khúc. Chủ nhân bữa tiệc uống rượu tiếp khách, nhưng khách trong sàn nhảy không cần uống đã say rồi.

Một canh giờ qua đi, Lý Tư Gia Lệ đã có chút men say. Rose nhìn đồng hồ, lại gửi một cái tin nhắn cho Lương Ưu Ưu:

Giúp tôi để ý chị Lý một chút, tôi đi toilet rửa tay.

Đối phương rất mau trả lời:
Biết rồi.

Sau khi tới phòng rửa tay, Rose bổ trang lại dung mạo. Nàng lấy một ít tiền xu trong túi xách ra, sau đó trở lại bữa tiệc.

Tuy trong đại sảnh vẫn ca múa hát như cũ, nhưng chỉ chốc lát, Lý Tư Gia Lệ cũng đã không còn vị trí cũ.

Rose đang định nhắn tin cho Lương Ưu Ưu hỏi thăm, nhưng tay vừa mò vào túi đã nhận được tin nhắn.Rose lấy điện thoại mở hộp thư, nhìn thấy một dòng chữ nhỏ từ Lương Ưu Ưu gửi đến:

Chị Lý đang ở lầu hai, lại đây đi.

Cất điện thoại di động, Rose nhìn quanh phòng khách một vòng, rồi nhanh chóng tới cầu thang lên lầu, từng bước đi lên mấy bậc thang gỗ đỏ.

Lầu hai vẫn rất lớn và trống trải, đồng thời phần lớn không gian cũng không sáng mấy. Rose đi mấy bước rồi nhanh chóng nghi ngờ tin nhắn ban nãy, cô cầm điện thoại hỏi, "Chị ấy ở đâu?"
"Lầu hai, đi về bên trái, hướng tới hoa viên á, cậu đi qua trái trước."

"Trái..." Rose quay đầu lại nhìn vị trí trên lầu, lùi về đường cũ tới bên hành lang khác.

Còn chưa tới hành lang thì nghe thấy tiếng động rất gần làm Rose ngẩn người, sau đó nàng nhanh chóng lùi vào bên tường.

"Ara, em ở trên lầu hả?"

Âm thanh mang theo tình cảm nồng đậm, cũng là giọng nói vừa quen vừa lạ với Rose.

Rose khẩn trương, lập tức cúp điện thoại rồi lui ra sau vài bước.

Lầu hai được lót thảm nhung khá dày nên không phát ra bất cứ âm thanh nào của giày cao gót, nhưng nàng vẫn cảm giác được tiếng bước chân đang đến gần. Rose lui về phía sau, cẩn thận từng li từng tí mò tới căn phòng gần đó.

Cửa phòng không khóa, Rose cấp tốc mở cửa rồi chui vào trong trốn.

Do tất cả hành lang đều lót thảm, nên sau khi vào phòng, Rose rất khó được nghe được tiếng động bên ngoài. Chờ thật lâu không thấy ai, Rose đang định mở cửa đi ra ngoài thì chuông điện thoại lại vang lên.

Nhìn màn hình sáng trong bóng tối, Rose cấp tốc bấm tắt rồi đi ra sảnh, thế nhưng chưa kịp trốn thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

"Ara, ở đó hả?"

Vừa dứt lời thì người kia đã đẩy cửa vào.

Tuy ánh đèn ngoài phòng hơi tối, nhưng miễn cưỡng có thể thấy rõ đường. Rose nhìn cánh cửa mở ra sau đó lại khép kín, hình ảnh Lisa rõ ràng rồi lại mơ hồ. Hai chân nàng không tự chủ lùi ra sau, thân thể hầu như dựa sát vách tường.

"Ara?"

Trong bóng tối, cô tựa hồ đang tìm chút ánh sáng, nhưng do say rượu nên hành động cũng mờ mịt, đồng thời đi đến phía sáng nhất.

Tới gần bên giường có một chiếc thùng gỗ, Rose vừa lại gần thiếu chút bị vấp ngã. Nàng cảm giác được Lisa từ bên giường đi qua. Rose hầu như theo bản năng muốn nhắc cô cẩn thận, nhưng mở miệng rồi lại khó nên lời.

Có thể sinh nhật của Chung Lâm San làm Lisa rất cao hứng, nên uống khá nhiều rượu. Lúc ở dưới lầu, nàng nhiều lần nhìn thấy cô cùng Chung Lâm San mời khách uống rượu. Sắc mặt đỏ lựng và tâm tình chếch choáng của cô ẩn hiện dưới ngọn đèn xinh đẹp áp bức nhãn cầu người khác.

Lúc trước cô không thích chủ động uống rượu, có uống cũng sẽ không say như thế.

Dù sao thì bên trong vẫn toàn là màu đen, cô lại say tí bỉ. Nếu lỡ đi ngang qua chướng ngại vật trên đường thì Lisa căn bản cũng không né được, rốt cuộc vẫn ngã trên thảm nhung.

Cô té ngã cũng chỉ khe khẽ kêu đau. Rose nhìn bóng đen mơ hồ trong màn tối, hai chân theo bản năng bước một bước, dường như nàng muốn đến dìu cô.

Động tác này chỉ vẻn vẹn với một bước. Rose lẳng lặng nhìn cái bóng mơ hồ ấy, hay tay nắm chặt lại, nhưng thân thể càng lúc càng tới gần mặt tường.

Lisa chỉ ngồi trên mặt chốc lát, sau đó cô nhanh chống đứng dậy lướt qua cái thùng gỗ đang chướng chân.

"Ara, đang làm gì vậy?"

Cô nhích lại gần nàng, càng ngày càng gần.

Rose nhìn cái bóng mơ hồ, căng thẳng đến không thể hô hấp.

Mặc dù nàng biết cô uống say, trong phòng cũng rất tối, cô chưa chắc sẽ nhìn thấy nàng. Nhưng khi thấy cô đang từng bước đi tới, Rose vẫn cảm thấy: nếu có thể lại gần tường một ít, lại gần một chút là tốt rồi.

Thân thể vẫn đang cố né tránh, Rose hận không thể xuyên tường được, hiện tại phải nín thở gần nửa ngày.

Lisa từng bước tiến lên phía trước, từng bước tìm kiếm, nhưng vẫn chưa chạm tới Rose, cô vẫn tiếp tục đi tới phía trước.

Nghe thấy cô đi vụt qua mình, Rose như được đại xá, cuối cùng thở phào một hơi.

Ngay lúc nàng vừa thở dốc...

"Tìm thấy em rồi."

Tay phải của nàng bị người kia nhẹ nhàng nắm chặt. Giọng của Lisa xuất hiện rất gần tai.

Thân thể hai người chạm vào nhau. Rose như chim sợ cành cong, lập tức rút tay về, nhưng người kia vẫn không bước thêm bước nào nữa, hai tay mềm mại ôm chặt hông nàng.

Lisa ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai phải của nàng,

"Chạy cái gì, hả?"

Nước hoa đầm đậm cùng hơi thở thoảng mùi rượu bao phủ xuống, mùi vị quen thuộc làm Rose hoảng hốt. Nàng vốn tưởng rằng người phía sau hỏi vậy vì muốn nghe trả lời, nhưng Rose xoắn xuýt nửa ngày không nói nên lời, sau đó nàng lại phát hiện đối phương căn bản cũng không cần nàng đáp lời.

Không khí rất yên tĩnh, phảng phất có thể nghe thấy hoa tuyết rì rào rơi ngoài cửa sổ. Bên trong tối tăm một mảnh, Rose đứng yên tại chỗ, thân thể cứng đờ, hô hấp cũng ngừng trệ.

Tuy nàng vốn không muốn bị cô phát hiện, nhưng việc đã đến nước này, nàng vẫn muốn giải thích ngay cô đã nhận lầm người. Nhưng qua hồi lâu, cô chỉ ôm nàng, chuyện gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, thật giống chỉ cần một cái ôm có thể thay thế tất cả.

Cô yên lặng như không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net