Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm dần dần buông xuống, ánh sáng của ngọn đèn từ từ lóe lên, chiếu rọi thành thị âm u. Trên đường cái, bốn phía đều thông suốt, chật ních những chiếc xe về đêm, hình thành một dòng sông đăng sáng rực rỡ như ngọc minh châu. Đây là con đường lớn duy nhất ngăn cách một dãy nhà bên trong con hẻm nhỏ, kỳ lạ như thể có một thành phố lớn không hề yên tĩnh và an nhàn.

Đinh Hạo Luân một tay để trong túi, chậm rãi đi về phía trước. Hắn rất ít khi đi tản bộ vào buổi tối, bởi vì hôm nay tâm tình phiền muội, cho nên mới ngoại lệ đi ra ngoài một chút. Hắn đi được một lúc, thấy phía trước có quán cà phê, bên trong đốt mấy ngọn đèn vàng nhạt trông thật ấm áp thì lập tức giống như bươm bướm bị ánh đèn hấp dẫn, nhịn không được liền đi về phía trước. Hắn đứng ở trước quán cà phê, ngưng mắt nhìn chung quanh, thưởng thức đủ loại cây xanh trong sân. Xem xét một lát rồi hắn di động cước bộ, tiếp tục đi đến lối vào.

Cửa lớn làm bằng thủy tinh khảm gỗ tếch, treo ở phía trên một dòng chữ to: "Hoan nghênh tới tâm linh hoa viên, cùng chung tâm linh thời gian". Hắn mỉm cười, đánh giá cao sự khéo léo của chủ quán. Hắn đối với quán cà phê này càng lúc càng có hứng thú. Hắn khẩn trương muốn biết bên trong có giống mặt tiền có thể làm cho người ta cười hay không.

Hắn vươn tay, cầm tay nắm cửa bằng gỗ có treo một quả chuông thanh thúy, đồng thời, lại có bàn tay nhỏ bé, trắng nõn cũng vươn ra. Nhưng cô chậm hơn hắn một bước, thay vì nắm vào tay nắm cửa lại nắm vào tay hắn.

Đinh Hạo Luân chậm rãi quay đầu, nhìn cô gái đang cầm tay hắn. Đó là một cô gái rất xinh xắn, thoạt nhìn thực trẻ tuổi, giống sinh viên. Cặp mắt đen láy, cái mũi cao thẳng, gương mặt trắng nõn, mịn màng. Còn có mái tóc dài buông xõa trên vai, thập phần thanh tú, đẹp mắt. Hắn cảm thấy cô rất giống một người nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn nghĩ không ra.

Người con gái kia ngẩng đầu nhìn thấy diện mạo của hắn cũng ngây ngẩn cả người.

Một nam nhân thực anh tuấn!

Mũi hắn rất đẹp, con ngươi đen sáng ngời rất có thần, đôi môi mỏng. Hắn không phải cái loại khí chất nhã nhặn của học giả, cũng không phải cơ thể cường tráng của mãnh nam. Nếu thật sự phải phân loại thì hắn có vẻ giống tầng lớp nghiên cứu về kinh doanh ở nước ngoài, một chút lãnh ngạo tự phụ, giơ tay nhấc chân đều toát ra mị lực, tràn ngập tự tin. Thật khó có thể kháng cự lại sức hấp dẫn này.

Bọn họ hai người đối diện một lát, cô bị hắn nhìn bằng ánh mắt suy tư khiến cả người không được tự nhiên, mặt cũng nhịn không được mà đỏ lên. Cô ngượng ngùng cúi đầu, lúc này mới phát hiện... Tay cô đang đặt trên bàn tay to của hắn!

"A!" Cô khẽ kêu lên một tiếng, liền lui ngay về phía sau: "Thật xin lỗi!". Cô như thế nào lại làm ra chuyện mất mặt như vậy? Chết tiệt! Hắn nhất định nghĩ cô là nữ sắc lang cho nên mới nắm chặt tay hắn không buông? Cô thật sự không có cái ý tứ kia. Nếu không phải vì vội vàng, cô cũng sẽ không kích động lao thẳng về phía trước như vậy.

Cô hiện đang là sinh viên năm thứ tư đại học kế toán. Sau khi học xong ở phố Nam Dương, cô đến một trường bổ túc làm thêm, đảm nhiệm công tác giảng dạy. Hôm nay là ngày lĩnh lương của cô. Cô đáp ứng mời hai người bạn tốt uống cà phê, không nghĩ tới trước khi đi, chủ nhiệm lớp đột nhiên tìm cô nói chuyện, cho nên chậm trễ không ít thời gian. Sau khi rời trường bổ túc, cô phát hiện thời gian hẹn với bạn không còn xa, vì tiết kiệm thời gian, đầu tiên cô đáp chuyến tàu điện ngầm đến chỗ gần đó, sau khi xuống xe lại một mạch chạy tới chỗ hẹn, sợ bạn học chờ lâu. Không nghĩ tới, cô cư nhiên lỗ mãng đem tay người khác làm tay nắm cửa, còn nắm lâu như vậy. Thật sự là mất mặt!

"Không sao!"

Tiếng nói của người đàn ông này thật êm tai. Rõ ràng là tiếng quốc ngữ, không cao không thấp, ở tầm trung nhưng lại làm cho người ta nghe xong thực thoải mái. Cô đột nhiên có một ý niệm quái dị trong đầu, muốn được nghe lại thanh âm của hắn, cứ như vậy nghe cả đời...

"Tiểu thư?" Nam nhân kia thấy cô vẫn đứng bất động, thản nhiên nhếch miệng cười, trực tiếp kéo cửa nói: "Mời cô đi trước!"

"A?" Thư Cẩn Dư lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, thấy hắn đã mở cửa thay cô: "Cám... Cám ơn!".

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô nhất thời đỏ lên như quả táo, cúi đầu nói lời cảm tạ rồi vội vàng bước nhanh vào quán cà phê. Nam nhân đi sau cô cũng tiến vào quán, thoáng dừng ở cửa vài giây. Sau khi tìm được vị trí vừa lòng, anh lập tức xoay người đi về phía bên phải, ngồi bên cạnh cửa sổ.

Tầm mắt của cô như bị nam châm hút đi, không kìm lòng được mà nhìn theo thân ảnh to lớn của hắn, đúng lúc đồng học nhìn thấy cô, liền vẫy tay gọi: "Cẩn Dư, bọn mình ở trong này!"

Thư Cẩn Dư thấy thật nực cười! Các cô ngồi ngay gần vị trí của người đàn ông kia, chỉ cách nhau mấy bàn mà thôi.

Thư Cẩn Dư đi đến chỗ bạn học, khi qua bàn của hắn còn cố ý liếc mắt một cái. Nhưng hắn đang cúi đầu nhìn menu, không có ngẩng đầu nhìn cô mà liếc mắt một cái, cô cảm thấy có chút thất vọng đành đi nhanh đến chỗ hai người bạn đồng học.

"Thực xin lỗi, mình đến muộn!"

Cô kéo cái ghế rồi ngồi xuống, hai người đồng học kiêm bạn tốt của cô – Tô Tuyết Lương cùng Đào Quyên Linh, lập tức không hẹn mà cùng truy hỏi: "Cẩn Dư, nam nhân kia là ai vậy?"

"Ai?" Thư Cẩn Dư vẻ mặt mơ hồ.

"Đừng có chối! Chính là vừa rồi ở cửa, cậu với nam nhân kia nhìn nhau lâu như vậy nha! Hắn không phải ngồi ở cái bàn kia và đang dựa vào cửa sổ sao? Các ngươi như thế nào không ngồi cùng nhau?" Họ nhanh chóng lôi ra một đống vấn đề.

"Không phải. Mình không biết anh ta!" Thật vất vả lắm mới bình phục sau tình huống xấu hổ vừa rồi, giờ bị họ truy hỏi như vậy, hại cô lại đỏ mặt rồi.

"Không biết? Gạt người! Không biết còn có thể cùng hắn nhìn nhau lâu như vậy? Chúng ta là cái dạng giao tình gì chứ? Chỉ cần là người cậu thích, bọn mình tuyệt đối ủng hộ cậu. Yên tâm!" Tô Tuyết Lương vỗ vỗ hai vai cô.

"Đúng thôi! Làm bạn học bốn năm rồi cũng không phát hiện cậu động lòng với người con trai nào, hiếm lắm mới thấy cậu thích một người. Bọn mình nhất định hết lòng giúp đỡ, sẽ không làm vướng chân cậu." Đào Quyên Linh cũng nói.

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Tô Tuyết Lương gật đầu phụ họa.

"Mình mới không cần. Mình thật sự không biết hắn. Được rồi. Đừng nói bậy nữa, uống cà phê đi!"

Cô cầm lấy menu, chọn một tách cà phê yêu thích, đem menu trả lại cho người phục vụ, tầm mắt không kiềm chế được mà chuyển hướng nhìn sang thân ảnh cao ngất ngồi ở bên cửa sổ. Cô hiện tại ngồi ở vị trí này nên không thể thấy mặt hắn, chỉ nhìn thấy lưng hắn. Bất quá như vậy cũng tốt, bởi vì chỉ cần nam nhân kia không quay đầu lại, cô có thể không hề ngần ngại đánh giá hắn, không sợ bị hắn phát hiện.

Thời gian kế tiếp, cô không chút để ý đến cuộc nói chuyện với bạn học, thỉnh thoảng vụng trộm đánh giá gương mặt u buồn phản chiếu trên ô cửa sổ thủy tinh. Hắn giống như có đầy bụng tâm sự...

Cô nhìn đến thất thần, không phát hiện hai vị đồng học ngồi trước cô, trao đổi với nhau một ánh mắt tà ác. Hai người che miệng cười trộm, thoạt nhìn như kẻ trộm.

Thư Cẩn Dư ngồi trong phòng cà phê nửa giờ, cũng lặng lẽ quan sát thân ảnh ủ dột kia nửa giờ. Cô biết chính mình không nên như vậy, không nên nhìn chằm chằm một nam nhân như vậy. Nhưng cô chính là nhịn không được. Biểu tình chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ của hắn làm cho cô cảm thấy thật cô đơn, thậm chí có loại cảm giác chua xót. Cô thật muốn vuốt lên nếp nhăn tại mi tâm của hắn.

Cô thở dài, muốn thay đổi tâm trạng một chút, vì thế cầm lấy túi rồi đứng dậy nói với bạn học: "Mình đi toilet một chút."

"Ừ, cậu nhanh đi đi!" Tô Tuyết Lương cùng Đào Quyên Linh dường như cầu còn không được, liều mạng xua tay bảo cô nhanh đi.

"Các cậu... làm gì mà hưng phấn như vậy chứ?" Nhìn họ cười đến như vậy, Thư Cẩn Dư không khỏi khả nghi. Họ đang có chủ ý gì vậy?

"Không có! Bọn mình nào có hưng phấn cái gì?" Hai người đồng thời lắc đầu phủ nhận: "Cậu đừng hiểu lầm. Mau đi đi!"

"Được rồi!" Thư Cẩn Dư hồ nghi liếc mắt nhìn họ một cái rồi mới đứng dậy đi vào toilet.

Cô ở trong toilet đợi năm phút đồng hồ, không nghĩ tới lúc trở lại, hai người bạn học đã không thấy bóng người. Không những thế, một thân ảnh ngoài ý muốn đang ngồi ở vị trí của hai người kia.

"Anh..." Cô kinh ngạc che miệng, nhìn người trước mắt.

Là nam nhân cùng cô vào cửa!

Anh ta như thế nào lại ở chỗ này? Tuyết Lương cùng Quyên Linh đâu?

Nam nhân kia giống như nghe thấy tiếng lòng của cô, nhướng mi, thản nhiên nói: "Bạn của cô đi rồi. Các cô ấy muốn tôi ở chỗ này chờ cô. Theo các cô ấy nói, cô có chuyện quan trọng muốn nói với tôi?"

"Tôi?" Thư Cẩn Dư cuối cùng cũng biết Tô Tuyết Lương cùng Đào Quyên Linh rốt cuộc là có chủ ý gì rồi. Ôi trời! Họ như thế nào dùng phương pháp đòi mạng này vì cô mà tạo cơ hội chứ? Họ thật sự hại chết cô!

"Không... Không có!" Cô vừa thẹn vừa hoảng vội phủ nhận. Quả thực mắc cỡ chết đi được.

"Không có?" Nam nhân ban đầu còn mang theo ánh mắt thú vị đột nhiên rùng mình, nhướn cao mày, cũng nhanh chóng đứng dậy. "Cô là nói... C không có chuyện nói cho tôi biết, tôi bị đùa giỡn rồi?"

"Tôi cũng không phải ý tứ này..." Cô lại vội vàng lắc đầu. Cô quả thật không có mời hắn lại đây. Nhưng là Tuyết Lương cùng Quyên Linh cũng không phải cố ý trêu đùa hắn. Cô tin tưởng họ thuần túy là có ý tốt, giúp cô kết dây tơ hồng.

"Không... Không phải... Bọn họ... Bọn họ tuyệt đối không phải cố ý trêu đùa anh. Bọn họ chính là... Chính là..." Cô lắp bắp, cả buổi nói không ra lời.

"Chỉ là cái gì?" Nam nhân tuy rằng ở ngoài xem như ôn hòa nhưng lại dùng ánh mắt lạnh như băng làm người ta không rét mà run.

Thư Cẩn Dư khẩn trương chà xát hai bàn tay nhỏ bé, không biết nên nói như thế nào để làm hắn bớt giận.

"Thực... Thực xin lỗi! Tôi biết bạn học của tôi làm như vậy... xác thực có điểm không đúng. Nhưng bọn họ thật sự không có ác ý. Họ cho rằng tôi thích anh cho nên mới giúp tôi tạo cơ hội nói chuyện với anh. Bọn họ không phải ý định trêu đùa anh. Mong anh tha thứ!" Cô xấu hổ cúi đầu, hướng hắn giải thích.

"Bọn họ nghĩ vậy? Ý của cô nói là kỳ thật cô cũng không thích tôi?" Nam nhân lại lôi ra vấn đề khác.

"Đó là bọn họ hiểu lầm!" Cô hàm hồ trả lời.

"Phải không?" Hắn hừ lạnh: "Tôi cảm thấy họ không có hiểu lầm."

"Cái gì?... Ý là sao?" Cô không hiểu ý tứ của hắn.

"Cô có dám nói sau khi tôi vào trong quán, cô không vụng trộm nhìn tôi."

"Tôi?" Mặt của cô lập tức hồng như tôm luộc, quẫn bách liên tục lắc đầu phủ nhận: "Tôi... Tôi không có!"

"Phải không? Nhưng tôi đã thấy rõ tình hình, cũng không phải như vậy."

"Anh đã thấy?"

"Đúng vậy! Cô không phải đã quên tôi ngồi ở bên cửa sổ? Bên người tôi vừa lúc là một mặt thủy tinh lớn, mà mặt bên kia của thủy tinh là bối cảnh màu đen, sẽ biến thành một mặt gương to, có thể phản chiếu hình ảnh nhân viên làm việc. Đương nhiên... Cũng bao gồm cả những người ngồi phía sau tôi."

Thư Cẩn Dư nghe xong liền xấu hổ, chỉ hận không thể lập tức uống thuốc khiến mình trở nên trong suốt, biến mất trên mặt đất ngay lập tức. Cô giống như sắc nữ nhìn chằm chằm người ta cũng không có tránh được ánh mắt quan sát của hắn, hắn đã sớm biết! Trời ạ!

"Như thế nào? Cô định phủ nhận sao?" Đinh Hạo Luân tà nghễ nhìn cô.

"Thực xin lỗi. Tôi không phải cố ý nhìn lén anh!" Cô tự biết không thể chống chế, đành phải ngoan ngoãn nhận tội.

"Cô biết sai là tốt rồi!" Hắn nhàn nhã đem thân thể dựa vào phía sau, hiển nhiên hết giận rồi.

Hắn ban đầu quả thật có chút sinh khí, bởi vì chính mình bị người ta trêu đùa. Nhưng hiện tại, mọi tức giận của hắn hoàn toàn tiêu tán. Hắn bắt đầu dùng ánh mắt đánh giá cô. Hắn rốt cục nhớ ra cô giống ai rồi. Cô giống em gái không cùng huyết thống của hắn, Thuần Thuần. Cô gái này giống Thuần Thuần ở khuôn mặt mịn màng, lúc tức giận hay thẹn thùng đều đỏ mặt, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.

Kỳ thật người này cùng em gái hắn có tướng mạo không quá giống nhau, chỉ có nói năng hòa nhã, duyên dáng là vài phần giống. Bất quá nói thực ra, cô gái này so với em gái hắn còn xinh đẹp hơn! Tâm hắn thoáng chốc trở nên mềm mại, cùng một gương mặt tròn đáng yêu, cùng một biểu tình linh hoạt, làm cho người ta nhịn không được mà muốn âu yếm.

"Cô có cảm tình với tôi?" Hắn nói gọn gàng dứt khoát, hại cô một trận đỏ mặt.

"Tôi..." Cô làm sao dám nói là có? Cho dù cô thật sự vụng trộm ái mộ hắn thì cũng không thể không biết xấu hổ thừa nhận nha!

"Nói thật đi. Tự thú vô tội!" Hắn có chút nghiêm khắc đối cô liếc mắt một cái.

Cô vẫn không dám thừa nhận, nhưng kích động cùng xấu hổ làm hại ánh mắt đã tiết lộ tâm tình của cô rồi.

Hắn than nhỏ một hơi, đổi phương thức hỏi: "Tôi hỏi cô, cô... có nguyện ý hẹn hò cùng tôi hay không?"

"Hẹn hò cùng anh?!" Thư Cẩn Dư trợn to mắt, đột nhiên thở dốc vì kinh ngạc, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

Hắn nói là thật? Hắn thật sự muốn cùng cô hẹn hò?

"Đúng vậy. Cô cảm thấy như thế nào? Cô không muốn sao?" Hắn truy hỏi.

"Nhưng là... Chúng ta ngay cả tên của nhau cũng không biết..."

"Không vấn đề! Tôi gọi là Đinh Hạo Luân, năm nay hai mươi tám tuổi, chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, trước mắt công tác ở công ty kinh doanh Chấn Tinh. Còn cô?"

"Tôi... Tôi gọi là Thư Cẩn Dư, sinh viên năm thứ tư, sang năm sẽ tốt nghiệp rồi."

"Tốt! Chúng ta đã biết tên cùng bối cảnh của nhau. Hiện tại cô nguyện ý đáp ứng rồi sao?"

Hắn chắm chú nhìn cô, đôi mắt nâu ngăm đem thâm thúy tựa sương mù mà tối tăm làm cho người ta thấy không rõ bên trong che dấu điều gì. Đến tột cùng là tình cảm gì? Cô bỗng nhiên nhớ tới hắn một mình nhìn ngoài cửa sổ khi nãy, cái loại cảm giác cô độc này... Khi đó hắn trong lòng suy nghĩ đến một người. Là ai? Đáp án này cô cũng không rõ, nhưng cô muốn trở thành người con gái kế tiếp khiến hắn tương tư!

Cô biết chính mình dễ dàng đáp ứng cùng hắn hẹn hò, khả năng sẽ làm hắn cho rằng cô rất nhẹ dạ nhưng cô không muốn bỏ qua cơ hội lần này! Cơ hội có được hạnh phúc, một khi mất đi sẽ không trở lại, cô không muốn vì sự rụt rè mà mất đi khả năng được đến với hạnh phúc. Vì thế cô nhịn xuống, e lệ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu... Nếu anh chân thành nói như vậy... Em nguyện ý!"

"Cám ơn em, Cẩn Dư."

Đối với đáp ứng của cô, Đinh Hạo Luân không có quá vui mừng, hắn chỉ mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, phát ra một tiếng than nhẹ không thể nghe thấy: "Thuần Thuần, hiện tại em nên vừa lòng rồi!" Trong lòng hắn cất giấu một cô gái. Cô gái ấy không phải ai khác chính là em gái hắn – Đinh Thuần Thuần!

Hắn chưa bao giờ nói cho kẻ nào biết hắn thích em gái mình. Tuy rằng bọn họ không cùng huyết thống nhưng ở trong mắt thế tục, hắn yêu em gái của mình thì cũng không khác gì ma quỷ.

Phải nói đến, năm ấy Thuần Thuần ba tuổi, chính thức nhập tịch Đinh gia, đổi sang họ "Đinh". Từ nhỏ đã mất trí nhớ nên cô vẫn không biết chính mình không phải là cốt nhục của Đinh gia mà được nhận nuôi từ cô nhi viện.

Dưới tình huống như vậy, hắn như thế nào có dũng khí nói thẳng với Thuần Thuần về tình yêu của mình? Cô nhất định sẽ nghĩ hắn là kẻ cuồng yêu em gái! Cho nên hắn không ngừng nhẫn nại, âm thầm chịu đựng thống khổ, mà Thuần Thuần căn bản không biết tâm ý của hắn, lại thành tâm khuyên hắn nên đi kết giao bạn gái.

Đó là chuyện của tuần trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net