Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi học xong tiết cuối cùng, Thư Cẩn Dư lập tức chạy về nhà, tắm bằng tốc độ nhanh nhất, thay một chiếc áo không tay màu vàng nhạt, cùng chiếc quần soóc màu trắng,ư rồi lao nhanh xuống lầu, chuẩn bị đi chơi cùng Đinh Hạo Luân.

Khi cô thở hồng hộc chạy xuống đã thấy xe của hắn chờ sẵn ở cửa.

"Hạo luân!" Cô nở một nụ cười ngọt ngào, một bên vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, một bên bước nhanh tới chỗ hắn. Đinh Hạo Luân thay cô mở cửa xe, cô ngồi vào, hắn lập tức đưa lên đồ uống lạnh. Đây là hắn làm theo thói quen mười mấy năm qua của Thuần Thuần, mùa hè đưa đồ uống lạnh, mùa đông đưa trà nóng. Nay hắn đem thói quen còn nguyên này chuyển cả vào cô.

"Cám ơn!" Bên ngoài thật sự nóng quá, Thư Cẩn Dư tiếp nhận đồ uống lạnh, hút một ngụm lớn hồng trà chanh. Hắn thật sự chu đáo! Hơn nữa cô phát hiện chính mình càng ngày càng yêu hắn! Mỗi lần thấy hắn, lòng của cô cũng không tự kiềm chế vì hắn mà run run. Khi hắn nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm nồng hậu làm cho cô cảm thấy bản thân mình được yêu thương. Mặc dù đôi khi cô đột nhiên có cảm giác hắn nhìn bộ dáng của cô như đang nhìn một người con gái khác mà cô không biết...

"Muốn đi đâu ăn cơm?" Đinh Hạo Luân hỏi. Cùng nhau ăn cơm là hình thức cố định mà từ khi hai người kết giao đã đặt ra.

"Chúng ta đến Sâm Chi ăn cơm thịt nướng có được không?" Cô biết hắn thích món cơm thịt heo khương trấp ( thịt heo nấu với gừng và bia ) ở nơi đó.

"Được, vậy thì đi Sâm Chi." Hắn vui vẻ đồng ý.

Sâm Chi là địa điểm quen thuộc của cả hai nên khi đến nơi, mỗi người tự gọi một phần cơm rồi nhàn nhã hưởng thụ không gian yên tĩnh cùng âm nhạc du dương.

"Hạo Luân, hôm nay công việc thế nào?" Cô ôn nhu hỏi.

"Hoàn hảo! Vốn có công việc khó giải quyết, bất quá trước khi tan tầm đã giải quyết xong rồi." Đinh Hạo Luân hồi đáp, cũng hỏi: " Cẩn Dư, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, tương lai có tính toán gì không?"

"Em hiện học hệ kinh doanh, học chỉ đủ dùng thôi. Tương lai đương nhiên làm những việc liên quan đến phương diện tài chính. Gần đây có bàn bạc cùng giáo sư và tìm hiểu một số công ty, em nghĩ hẳn là sẽ tìm được cơ hội công tác phù hợp. Cho dù không có, em cũng tính bắt đầu sắp xếp đi phỏng vấn rồi."

"Như vậy... Có nghĩ đến Chấn Tinh làm việc không?" Hắn có thể xếp cô vào một vị trí tốt.

"Không!" Ngoài ý muốn của hắn, Thư Cẩn Dư cự tuyệt.

"Cám ơn ý tốt của anh nhưng em muốn dựa vào chính sức mình để tìm việc. Em biết có rất nhiều người hâm mộ em có bạn trai là thiếu gia, thậm chí có bạn học trêu chọc em căn bản không cần tìm công tác, chỉ cần ngồi ở trong nhà chờ làm thiếu phu nhân là tốt rồi. Nhưng đây không phải ý muốn của em! Thời gian bốn năm này em thực sự học tập nghiêm túc nên đương nhiên hy vọng có thể có cơ hội phát huy những gì đã học được. Nếu làm cùng một công ty với anh, em nhất định cả ngày nghĩ đến anh, không thể chuyên tâm công tác. Vì thế em không nghĩ sẽ vào Chấn Tinh, hy vọng anh không cần để ý!" Cô đỏ mặt thừa nhận.

Khí cốt của cô làm hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Anh đương nhiên sẽ không để ý. Có tâm tôi luyện chính mình là tốt. Anh ủng hộ em!" Hắn gật đầu tán dương.

"Cám ơn!" Cô tặng cho hắn một nụ cười ngọt ngào. Cô thấy mình thực may mắn, có một người bạn trai quan tâm chăm sóc, lại trăm phần trăm ủng hộ mình.

Phần cơm được đưa tới, Đinh Hạo Luân nhìn Thư Cẩn Dư nói: "Em gái anh là y tá, hôm nay nó thay phiên đồng nghiệp làm ca đêm. Chút nữa anh muốn đưa cô ấy đi làm, cho nên sau khi ăn xong, anh sẽ đưa em về!"

"Được." Thư Cẩn Dư lập tức gật đầu đáp ứng. Cô biết hắn rất quan tâm đến em gái, cho nên cũng không tranh giành tình nhân, mà là dùng một loại thái độ khoan dung để xem xét tình cảm giữa bọn họ.

Cô như vậy thật thức thời làm cho Đinh Hạo Luân cảm thấy thực vừa lòng. Hắn đúng là cần một người không chơi trò tranh giành tình nhân, không khóc lóc om sòm, tranh cãi ầm ĩ mà biết phối hợp diễn! Còn cô thì làm tốt lắm!

-----------------------------------------------------------------------

Đô đô...

5 giờ chiều, máy nội bộ trên bàn của Thư Cẩn Dư vang lên. Cô đưa tầm mắt dời khỏi màn hình máy tính, thuận tay tiếp điện thoại.

"Phòng kế toán xin nghe. Tôi là Thư Cẩn Dư."

Năm trước cô đã tốt nghiệp, bất quá cũng không có đến công ty nhà bạn trai là Đinh Hạo Luân làm mà tiến vào một xí nghiệp đang nổi danh, đảm nhiệm công tác của chuyên viên kế toán.

"Cẩn Dư, còn chưa tan tầm à?"

Nghe ra đây là thanh âm của bạn học kiêm bạn tốt của cô – Tô Tuyết Lương, Thư Cẩn Dư lập tức lộ ra tiếng cười chân thành.

"Chưa. Còn cậu thế nào, Tuyết Lương?"

"Mình á? Mình gần đây cũng không quá bận rộn. Đúng rồi, là như vậy! Quyên Linh gần đây học nghề từ chỗ bố, nói muốn thử làm bánh bao chiên cho chúng ta ăn ngay tại nhà nó. Quyên Linh muốn mình gọi điện thoại tới hỏi cậu có đi không?"

"Hôm nay sao? Không được đâu. Mình... có việc!" Buổi chiều Đinh Hạo Luân gọi điện nói tan tầm tới đón cô đi ăn cơm.

"Ôi, tình yêu!" Tô Tuyết Lương ái muội trêu chọc."Kỳ quái! Các cậu yêu nhau lâu rồi mà không chán đối phương nha? Có rảnh thì cũng phải cùng bọn mình tụ họp chứ, bằng không bọn mình chỉ có thể kiến nghị lên Đinh đại thiếu gia thôi."

"Còn dám trách mình! Nếu không phải cậu cùng Quyên Linh liên thủ đem mình đẩy vào hố lửa, hiện tại mình cũng sẽ không vì tình yêu mà bỏ mặc các cậu. Các cậu tự làm tự chịu." Thư Cẩn Dư thẹn thùng oán giận.

"Ấy. Câụ lại đổ lỗi cho bọn mình rồi. Cũng không ngẫm lại lúc trước nhờ ai se chỉ luồn kim, các câụ mới có thể tấu nên khúc nhạc tình yêu ngọt ngào như thế này?"

"Thôi được rồi! Cảm tạ đại ân đại đức của cậu cùng Quyên Linh, được không? Nhờ cậu nói dùm với Quyên Linh hộ mình hôm nay mình thật sự không rảnh, không thể ghé qua, để lúc khác mình mời các cậu ăn cơm." Thư Cẩn Dư vội xin tha.

"Là rượu mừng sao?"

"Tuyết Lương!" Cô xấu hổ hét lớn.

"Được, được, không cãi nhau với cậu nữa. Mình phải đi rồi. Nếu cậu thay đổi chủ ý thì gọi điện thoại lại cho bọn mình."

"Mình biết. Cám ơn cậu! Cũng thay mình hỏi thăm Quyên Linh nhé."

"Biết rồi. Tạm biệt!"

"Ừ. Bye."

Thư Cẩn Dư gác điện thoại, thấy thân ảnh trong khung hình đặt trên bàn làm việc, không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Thời gian qua thật sự mau. Cô cùng Đinh Hạo Luân kết giao đã gần hai năm rồi. Trải qua hai năm, bọn họ đều trưởng thành không ít.

Đinh Hạo Luân đã từ quản lý bộ phận kế hoạch của công ty thăng chức lên tổng giám đốc. Dưới sự dẫn dắt của hắn, thành tích của công ty Chấn Tinh đột nhiên tăng mạnh với kết quả vô cùng ấn tượng.

Nay hắn đã dựa vào chính sức mình đạt được không ít tràng vỗ tay. Hắn từ nước ngoài về có mấy năm ngắn ngủi nhưng đã thành công đứng ở trên đỉnh tháp của các xí nghiệp tinh anh.

Về phần cô...

Đinh Hạo Luân trưởng thành rất nhiều rồi, cô tự nhiên cũng không tạm dừng ở chỗ cũ. Trải qua hơn một năm không ngừng tôi luyện, cô từ một con nhóc còn chưa dứt hơi sữa nay đã có hơi thở của một nữ nhân. Tóc cô cũng đã dài ra, mọi người nói cô càng lúc càng xinh đẹp, càng lúc càng có khí chất rồi. Cô thực thích chính mình bây giờ!

Đô đô...

Điện thoại trên bàn lại vang lên, cô lần nữa tiếp điện thoại.

"Phòng kế toán xin nghe. Tôi là Thư Cẩn Dư."

"Là anh."

"Hạo Luân!" Cô vui vẻ hô.

"Anh đang ở dưới lầu, em lập tức xuống dưới đi!"

"Vâng!"

Thư Cẩn Dư lập tức gác điện thoại, mặc áo khoác, cầm túi da chạy vội xuống lầu.

Trước cửa lớn dưới lầu, chiếc xe màu đen của Đinh Hạo Luân đang chờ ở đó.

"Hạo Luân! Xin lỗi anh. Chờ lâu rồi sao?" Cô bước nhanh tới.

"Anh cũng vừa đến."

Hiện tại đã là rét đậm, nhiệt độ bên ngoài còn không đến 15oC. Sau khi cô lên xe, hắn lập tức đem bình đựng trà sữa nóng đưa cho cô.

"Cám ơn!" Thư Cẩn Dư mở bình ra, từ từ nhấm nháp trà nóng, trong lòng tràn đầy ấm áp.

Trải qua thời gian hai năm, tình cảm của cô với hắn chỉ có tăng chứ không hề giảm. Mặc dù có thời điểm cô cảm thấy tình cảm hắn dành cho cô kém xa tình yêu cô trao cho hắn nhưng cô vẫn luôn tin tưởng chỉ cần cô vẫn thể hiện thái độ yêu thương hắn thì đến một ngày hắn sẽ nhận ra!

"Hôm nay chúng ta đến nơi nào ăn cơm?" Cô thuận miệng hỏi.

"Nghe nói khu phía đông mới mở một nhà hàng Nhật Bản, có món cua đế vương của Hokkaido. Anh đã đặt phòng rồi, chúng ta đi nếm thử." Hắn quyết định như thường lệ.

"Được." Cô gật đầu. Cô tính tình dịu ngoan, chỉ cần là hắn quyết định, cô bình thường sẽ không phản đối, cho nên về sau hắn không hỏi ý kiến của cô nữa mà trực tiếp quyết định luôn.

Trên đường đến nhà hàng, hắn chuyên chú lái xe, còn ánh mắt của cô cũng không muốn xa rời hắn.

"Vì sao mà cứ nhìn anh thế?" Thừa dịp chờ đèn đỏ, Đinh Hạo Luân quay đầu hỏi.

"Bởi vì em phát hiện em rất yêu anh. Em thật sự, thật sự thực yêu anh!" Cô không chút keo kiệt nào hướng hắn mà biểu đạt tình yêu.

"Anh biết!" Hắn mỉm cười, nụ cười có chút thê lương. Nếu những lời này là Thuần Thuần nói với hắn thì thật là tốt biết bao.

Đúng vậy! Trải qua thời gian hai năm lắng đọng, nữ nhân hắn yêu nhất vẫn là em gái hắn – Đinh Thuần Thuần. Hắn thừa nhận, Thư Cẩn Dư là cô gái rất tốt. Tình yêu của cô dành cho hắn, hắn cũng không phải không rõ, nhưng con người chính là loài động vật kỳ quái như vậy. Vật mình nắm được trong tay thì không biết quý trọng, ngược lại chính mình không chiếm được gì đó thì lại luôn cố gắng có được. Chẳng lẽ đúng như lời người ta nói – thứ mà ta không chiếm được mới là tốt nhất?

Hắn thở dài, vẫn đang không rõ chính mình rốt cuộc muốn cái gì? Là tình cảm anh em? Hay là tình yêu nam nữ?

Đến nhà hàng Nhật Bản mới khai trương, người phục vụ mặc kimônô dẫn hai người đi vào bàn đặt trước. Bọn họ cởi áo khoác, ngồi xuống cái bàn trước mặt. Không lâu sau, lẩu cua được mang tới. Hương vị của cua Nhật Bản thật khác lạ, cua rất ngọt vị. Bọn họ ăn thật sự tận hứng, lần sau còn muốn đến ăn nữa.

Sau khi thưởng thức một đạo trà kem cuối cùng, Thư Cẩn Dư thấy thời gian còn sớm, liền chờ mong hỏi: "Đợi lát nữa, chúng ta còn đi đâu nữa?"

Đinh Hạo Luân nhớ tới đáng lẽ hôm nay Thuần Thuần tan ca sớm, nhưng là bởi vì nhân lực không đủ, sau khi tan tầm cô lại lưu lại tăng ca, bất quá cũng có thể sắp tan tầm rồi. Hắn muốn đi đón cô liền uyển chuyển cự tuyệt: "Hôm nay chúng ta ăn một bữa cơm thì tốt rồi. Lần sau rảnh anh sẽ rủ em ra ngoài."

Hắn không phát hiện chính mình vừa nói xong những lời này, nụ cười chờ mong của Thư Cẩn Dư lập tức biến mất. Từ lúc ấy, cô không nói thêm một câu nào nữa.

Sau khi rời nhà hàng, Đinh Hạo Luân lái xe đưa Thư Cẩn Dư về nhà. "Đến rồi! Em xuống xe đi. Ngủ ngon!"

Thư Cẩn Dư yên lặng xuống xe, có chút ai oán liếc hắn một cái, sau đó ảm đạm xoay người trở về nhà trọ. Hành động của cô làm cho Đinh Hạo Luân cảm thấy có chút kỳ lạ. Lúc trước ở nhà hàng không phải cô vẫn tươi cười nói chuyện sao, như thế nào bây giờ lại hết cao hứng rồi?

Hắn nhìn đồng hồ, nếu không đi đón em gái thì sẽ muộn mất, nhưng là bộ dáng của Thư Cẩn Dư, thật sự làm cho hắn không yên lòng, không đem sự tình hỏi rõ ràng, hắn như thế nào cũng không cách nào yên tâm đi làm chuyện của mình! Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, hắn vẫn quyết định đem sự tình làm rõ ràng.

"Cẩn Dư!" Hắn bước nhanh tới, bắt lấy cô đang gần tiến vào trong nhà, đem cô kéo ra."Cẩn Dư, em làm sao vậy? Anh đã làm chuyện gì chọc giận em sao?" Hắn hỏi gọn gàng dứt khoát.

Thư Cẩn Dư lắc đầu, hỏi cái gì cũng không trả lời.

"Vậy em rốt cuộc làm sao vậy?" Đinh Hạo Luân lần đầu tiên có xúc động tưởng chừng muốn vò đầu bứt tóc. Nỗi lòng của phụ nữ quả nhiên khó có thể hiểu, người xưa nói: " Nữ nhân tâm, hải để châm " ( Dò tâm người phụ nữ như là mò kim đáy biển ) thật sự là một chút cũng không sai!

"Trời ơi, em rốt cuộc vì chuyện gì mà không vui? Mau nói cho anh biết đi!" Hắn nắm chặt cánh tay gầy gò của cô, hạ quyết tâm nếu cô không nói rõ ràng hắn sẽ không thả người.

Thư Cẩn Dư lại đau thương nhìn hắn một cái, mới cúi đầu, dùng thanh âm không thể nghe thấy để hỏi: "Anh cùng em kết giao là thật lòng sao?" Đinh Hạo Luân ngẩn người, mới gầm nhẹ một tiếng: "Anh – đương nhiên là thật lòng! Em căn cứ vào cái gì mà cho là anh không thật lòng?"

"Em cảm thấy anh đối với em không có cảm giác của tình yêu cuồng nhiệt. Em thấy bạn học, đồng nghiệp, những ai đang yêu đều có bạn trai cả ngày luôn chiếm lấy bọn họ, một ngày hai mươi bốn giờ còn sợ thời gian không đủ. Còn chúng ta kết giao hai năm rồi, mỗi lần hẹn hò đều là ăn một bữa cơm, sau đó anh sẽ đưa em về nhà, anh thậm chí... thậm chí không có hôn em! Em càng lúc càng hoài nghi anh thật sự thích em sao?"

Lúc đầu kết giao, cô thật sự hài lòng với hình thức hẹn hò như vậy. Chỉ cần có thể ngẫu nhiên thấy hắn, cô cũng rất cao hứng rồi. Nhưng con người vốn rất khó thỏa mãn hiện thực. Thời gian kết giao càng lâu, cô càng cảm thấy tình yêu hắn dành cho cô là không đủ, trừ bỏ ngẫu nhiên chạm mặt ăn một bữa cơm, hắn sẽ không gọi điện cho cô lúc đi làm, sẽ không oán giận chính mình lúc nào cũng nhớ cô, thậm chí chưa từng hôn cô. Nếu hắn thật sự yêu cô, có thể nào biểu hiện lãnh đạm như thế.

"Anh đương nhiên là thích em!" Đinh Hạo Luân không thể nói chính mình yêu nàng, nhưng thích cùng nàng ở chung là điều không cần hoài nghi.

"Nhưng em hoàn toàn không cảm nhận được. Anh rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đang rơi vào lưới tình. Em nghĩ... nếu anh không phải thật lòng, chi bằng chúng ta chia tay đi!" Tuy rằng lúc đầu sẽ hơi khó khăn nhưng vẫn là không nên lãng phí thời thanh xuân. "Em cho rằng chia tay đối với chúng ta... hẳn là rất tốt!"

"Có cái gì tốt?!" Đinh Hạo Luân vừa sợ vừa giận rống lên. Hắn không muốn cùng cô chia tay. Hắn đã luôn có thói quen có cô trong cuộc sống! Trải qua hai năm ở chung, bọn họ có không ít sự ăn ý. Cùng cô ở chung một chỗ, hắn đặc biệt thoải mái. Chỉ cần cùng cô gặp mặt, hắn có thể tạm thời quên đi những công việc phiền lòng ở công ty.

Hơn nữa, sau khi có cô, sự chú ý của hắn đối với Thuần Thuần tựa hồ không còn mãnh liệt như trước. Vì thế trong lúc tình cảm của hắn và Thuần Thuần tăng lên không ít, hắn không thể làm cho quan hệ vất vả lắm mới hồi phục được với Thuần Thuần lại lần nữa tan vỡ và chuyển biến xấu. Vô luận như thế nào, hắn cũng không thể mất đi Cẩn Dư!

"Em cho rằng anh không đủ để ý em? Em oán giận anh chưa từng hôn em?" Đinh Hạo Luân bình tĩnh đi từng bước một tới gần cô."Vậy rất đơn giản, anh hôn em là được rồi!"

Hắn giống như sợ cô đột nhiên biến mất, gắt gao chế trụ hai tay cô, sau đó đột nhiên cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi non mềm, trực tiếp cắn mút hai cánh hoa.

"Không cần. Đau quá!" Cô cực lực giãy dụa, đem hết toàn lực đẩy hắn ra.

"Anh như thế nào có thể như vậy?" Cô lấy tay xoa nhẹ đôi môi bị cắn đau, bi phẫn hò hét nói: "Em để ý không phải anh có hôn em hay không, mà là tâm của anh đối với em! Chúng ta kết giao hai năm, nhưng thời gian ở chung thì được bao nhiêu, ngẫu nhiên cùng nhau ăn bữa cơm cũng không tính là kết giao, nhiều nhất chỉ có thể xem như bạn tốt. Anh rốt cuộc xem em là bạn bè hay bạn gái, mời anh hiện tại nói rõ ràng!"

Đinh Hạo Luân không có trả lời, nhất mực nhìn nàng, trầm mặc không nói. Thời gian từ từ trôi qua, Thư Cẩn Dư thất vọng nhắm mắt lại, ảm đạm xoay người rời đi.

Nhưng vào lúc này, Đinh Hạo Luân bỗng nhiên bước một bước xông lên phía trước, đem cô kéo vào trong lòng, sau đó lại cúi đầu, hôn trụ đôi môi cô. Chính là lần này hắn không hề thô lỗ làm đau cô mà dùng hết mọi nhu tình, an ủi đôi môi mềm mại của cô, nhiệt tình nhưng không lỗ mãng, một lòng muốn tặng cô cảm thụ đẹp đẽ nhất.

"Anh sẽ không hôn bạn bè bình thường như vậy, cho nên em đừng nói phải rời khỏi anh nữa. Không cần nói như vậy!" Hắn ôm chặt thân thể yếu ớt của cô, run rẩy yêu cầu. Vừa rồi, vào một khắc cô xoay người đi, trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi. Hắn rất sợ cô cứ như vậy xoay người mà đi, vĩnh viễn không hề quay đầu lại! Hắn thật sự sợ. Hắn không nghĩ sẽ mất đi cô!

Thư Cẩn Dư bị hắn ôm vào trong ngực, ôm rất nhanh, cơ hồ không thể hô hấp, bên tai cô truyền đến tiếng trái tim hắn đập mạnh mẽ, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn. Một loại cảm giác hạnh phúc dần dần lan tỏa. Cô rốt cục cảm nhận được tình cảm của hắn rồi! Cuối cùng người này đã bỏ đi chiếc áo khoác bình tĩnh, để lộ ra tình cảm chân thật.

"Anh cần em. Em đừng rời bỏ anh nữa, được không?" Hắn chân thành khẩn cầu.

"Được." Thư Cẩn Dư lại bị hắn đả động phương tâm. Vì hắn, cô nguyện ý quên hết mọi chuyện từ trước, cùng hắn bắt đầu lại. Nhưng cô đâu biết, tình cảm lưu luyến nhưng chua xót cho dù một lần nữa tăng nhiệt độ vẫn chỉ là chua xót. Sau nhiều lần trải qua đau thương, cô mới giật mình hiểu được đạo lý này.

Từ sau ngày đó, Đinh Hạo Luân xác thực cải tiến rất nhiều. Hắn đối với cô càng thêm ôn nhu, hơn nữa so với trước đây, hắn rút ra càng nhiều thời gian cho cô. Hiện tại trừ bỏ ăn cơm, bọn họ còn có thể đi xem phim, giao du khắp nơi. Có đôi khi chỉ là nắm tay tản bộ, Thư Cẩn Dư cũng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. So với trước kia chỉ có ăn cơm là hình thức hẹn hò, nay mới được chân chính tính là kết giao!

"Cẩn Dư, đồ uống của em!" Đinh Hạo Luân bưng hai chén đồ uống đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống, đưa cho cô một ly nước có ga.

"Cám ơn!" Thư Cẩn Dư tiếp nhận đồ uống lạnh, ôn nhu cười với hắn.

Hôm nay là ngày cuối tuần, cô nói muốn xem gấu koala cùng chim cánh cụt, Đinh Hạo Luân liền lái xe đưa cô đến sở thú Đài Bắc. Bọn họ mới từ khu của chim cánh cụt đi ra, nhiệt độ giữa bên trong và ngoài trời chênh lệnh rất lớn khiến nhiều người phải hét lên, cho nên hắn lập tức đi mua đồ uống cho cô giải khát.

"Mát quá!" Thư Cẩn Dư bướng bỉnh hút một ngụm coca lớn, sau đó thừa dịp môi vẫn còn lạnh, bất ngờ hôn lên đôi má ấm áp của hắn.

"Có đủ lạnh không?" Cô cười hì hì hỏi.

"Không đủ." Con ngươi đen của Đinh Hạo Luân bỗng dấy lên một ngọn lửa, ánh mắt hắn rạng rỡ, tham lam nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng mê người của cô.

"Như vậy mới đủ..." Hắn mở nắp đồ uống, dùng miệng cắn một viên đá, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai buộc cô phải hé mở đôi môi, đem viên đá đưa vào trong miệng cô.

Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ tới mức nhảy dựng lên, khiến hắn không ngừng cười ha ha.

Trong khi đang chơi đùa vui vẻ, di động của Đinh Hạo Luân vang lên.

"Rốt cuộc là ai?" Đinh Hạo Luân thống khổ rên rỉ một tiếng, lấy di động trong túi ra.

"Dạ! Mẹ? Chuyện gì?... Cái gì?! Xảy ra lúc nào?" Hắn đột nhiên nâng cao âm lượng, biểu tình trên mặt có vẻ phi thường kinh hoảng, khiếp sợ. Thư Cẩn Dư không khỏi tò mò ngẩng đầu nhìn hắn nghe điện thoại.

"Vừa rồi? Được, con lập tức trở về!" Đinh Hạo Luân cất máy, sau đó nhanh chóng đứng dậy.

"Hạo Luân, làm sao vậy?" Thư Cẩn Dư thấy hắn mặt mày nghiêm trọng, vẻ mặt lo lắng, vì thế quan tâm hỏi.

"Thuần Thuần xảy ra tai nạn giao thông, bị đưa đến bệnh viện, anh phải lập tức qua mới được!"

"Thật sao? Có nặng lắm không?"

"Không nguy hiểm. Bất quá nó quá sợ, anh muốn qua đó chăm sóc."

"Có cần em đi cùng anh không?"

"Không cần! Em cứ ở lại đi, chơi xong rồi thì bắt taxi về được không? Thật xin lỗi em!" Hắn áy náy nói.

"Không sao, em cũng không phải trẻ con, tự mình trở về không thành vấn đề."

"Anh đi trước nhé!"

Hắn nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh về phía cổng ra vườn bách thú. Hắn đi rồi, Thư Cẩn Dư cũng không còn hứng thú xem động vật nữa, chuẩn bị lại một chút, cũng rất nhanh rời khỏi vườn bách thú.

Ngày hôm sau, cô nghe nói Đinh Thuần Thuần đã về nhà tĩnh dưỡng, vì thế tan tầm liền đi mua hoa quả nhập khẩu từ Nhật Bản, đến Đinh gia thăm Đinh Thuần Thuần, thuận tiện chào hỏi cha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net