Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau ngày đó, thời gian đối với Thư Cẩn Dư mà nói, trở nên vô cùng dài. Trước kia, cô luôn than thở không có đủ thời gian, nay cô bỏ công việc, mỗi ngày đều ngồi trong phòng không người đến thăm, chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Cô đang đợi, chờ Đinh Hạo Luân giải thích với cô. Hắn sẽ đến nói cho cô ngày đó tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm. Người hắn yêu thủy chung là cô, tuyệt đối không phải Thuần Thuần!

Nhưng mặt trời mọc, mặt trời lặn, ngày một ngày qua, cô vẫn không đợi được Đinh Hạo Luân đến. Hắn cứ như đã biến mất trong không khí, không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.

Tại sao có thể như vậy?

Hắn không phải bạn trai của cô sao?

Bọn họ không phải người yêu sao?

Vì cái gì hắn có thể tuyệt tình chặt đứt tin tức với cô, không chút nào lưu luyến?

Cô không có lúc nào là không nhớ hắn, hắn lại có thể làm như không biết cô, một cuộc điện thoại ân cần thăm hỏi cũng không có. Nam nhân cùng cô đã từng yêu thương nhau ba năm đến tột cùng là đang ở nơi nào? Cô càng nghĩ càng sợ, căn bản không dám phỏng đoán hắn không cần cô nữa.

Không!

Cô sẽ không trốn trong nhà mà khóc mà phỏng đoán tâm tư của hắn. Cô phải trực tiếp đến hỏi rõ ràng. Cho dù quyết định chia tay cũng nên cho cô một câu công đạo chứ!

Thư Cẩn Dư mở tủ quần áo lấy ra một bộ âu phục rộng thùng thình thay vào, quyết định đến Đinh gia tìm hắn. Không thể trách cô không có khí phách, Đinh Hạo Luân ở trong lòng cô so với bất kỳ cái gì cũng là quan trọng nhất! Cô tình nguyện không để ý tôn nghiêm của mình, đi tìm hắn, cẩn thận hỏi rõ ràng, cũng không muốn cứ như vậy mà mất hắn.

Thay quần áo xong, cô đi thang máy, cẩn thận xuống lầu. Cho dù lại nhận lấy thương tâm, khổ sở đi chăng nữa, cô cũng không quên mình đã có bầu. Cô quyết định bảo hộ đứa nhỏ thật tốt cho đến lúc bình an sinh hạ.

Lần thứ ba đi vào Đinh gia, trong lòng cô có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hai lần trước đến nơi này, cuối cùng đều là rơi lệ rời đi. Lúc này sẽ còn có đả kích gì đang chờ cô đây?

Cô vươn bàn tay run run ấn chuông, người hầu của Đinh gia rất nhanh đi ra mở cửa, hơn nữa lập tức thông báo mẹ Đinh.

"Cẩn Dư?" Mẹ Đinh nghe được người hầu thông báo, lúc thấy cô, bà có vẻ rất kinh ngạc. Cô ấy đến đây! Chẳng lẽ cô ấy không hận Hạo Luân phụ bạc tình cảm của cô ấy sao?

"Bác gái!" Thư Cẩn Dư cúi đầu hô.

"Cẩn Dư, cháu... là tới tìm Hạo Luân sao?" Mẹ Đinh cười khổ hỏi.

"Dạ... Anh ấy ở nhà ạ?"

"Ở nhà. Bất quá..."

"Làm sao vậy ạ ?"

"Nó chỉ sợ không có cách nào gặp khách, bởi vì nó uống rượu rồi."

"Uống rượu rồi?"

Thư Cẩn Dư biết hắn không phải cái loại nam nhân ham rượu, trừ phi tâm tình hắn rất loạn, nếu không hắn sẽ không tùy tiện tìm đến rượu, càng không thể làm cho chính mình uống rượu.

"Đúng vậy! Cho nên nó chỉ sợ..."

Thư Cẩn Dư nhìn mẹ Đinh, nhẹ giọng yêu cầu: "Bác gái, thật ngại quá, nhưng xin bác cho cháu gặp anh ấy. Có một số việc... cháu muốn tự mình nói chuyện với anh ấy."

"Cũng tốt. Cháu theo ta đến đây!" Mẹ Đinh than nhẹ một tiếng, để cô vào cửa, xuyên qua đại sảnh trực tiếp đi lên lầu hai.

Đến lầu hai, mẹ Đinh đi đến trước cửa phòng con trai, gõ cửa hô: "Hạo Luân? Hạo Luân? Cẩn Dư đến này."

Trong phòng không đáp lại, mẹ Đinh lại hô vài tiếng, bên trong vẫn không có tiếng vang, bà đành phải hô: "Nếu con không trả lời, mẹ sẽ để cho Cẩn Dư vào."

Bà mở cái cửa không khóa, nói với Thư Cẩn Dư: "Cháu vào đi thôi!"

"Cám ơn bác!"

Thư Cẩn Dư tiến vào phòng Đinh Hạo Luân, thiếu chút nữa bị mùi rượu làm choáng váng. Mùi rượu nồng nặc làm cô buồn nôn. Cô dùng ngón trỏ ấn cái mũi, cẩn thận tránh đi bảy tám bình rượu nằm la liệt trên mặt đất, đi thẳng đến cạnh giường Đinh Hạo Luân.

"Hạo Luân?"

Đinh Hạo Luân tứ chi duỗi thẳng, nằm ngửa ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, không biết là uống rượu đến mức nào mà vẫn đang ngủ.

"Hạo Luân?" Cô ngồi xổm xuống bên giường, ôn nhu kiểm tra bộ dáng của hắn.

Hắn trở nên thật chật vật! Hai gò má gầy, râu mọc đầy mặt, dưới hốc mắt còn có một quầng thâm đen xì. Dễ dàng nhìn ra được đã lâu hắn không ngủ đủ một giấc ngon lành. Cô thương tiếc vuốt ve gương mặt hắn, phát hiện trên mặt hắn đọng lại một giọt nước.

Đó là mồ hôi hay là lệ? Cô không biết!

Cô lấy từ một tờ giấy từ trong ví da, nhẹ nhàng thay hắn lau đi giọt nước.

"Hạo Luân? Là em... Em đến đây, anh tỉnh được không?" Cô cầm cánh tay hắn, dùng sức lay động. Đinh Hạo Luân nghe được thanh âm của cô, lại cảm giác được một trận choáng váng, nhíu mày lẩm bẩm vài câu mới từ từ tỉnh. Hắn mở mắt ra, thấy cô ngồi xổm bên giường, lập tức kinh ngạc đứng lên.

"Cẩn Dư, em ở trong này làm cái gì?"

"Em tới tìm anh." Cô đứng dậy nói.

"Tìm anh?" Đinh Hạo Luân lười biếng nhìn cô, hỏi: "Em tìm anh có chuyện gì?"

Thư Cẩn Dư thống khổ nhắm mắt, cảm thấy tâm thật đau. Chẳng lẽ hắn hoàn toàn không nghĩ đến cô sao?

"Em muốn cùng anh nói chuyện... có liên quan đến chuyện của chúng ta! Em biết, tình cảm của chúng ta trong lúc đó... Anh tính làm sao bây giờ?"

"Ngày đó, lời nói của anh, em hẳn là nghe được. Chẳng lẽ em một chút cũng không giận sao?"

Ngày hôm ấy, sau khi khôi phục bình tĩnh, hắn mới phát hiện cô đã rời đi từ khi nào, bất quá bởi vì tâm tình hỗn độn, cho nên hắn cũng không đi tìm cô, vốn tưởng rằng cô đời này đại khái sẽ không để ý đến hắn nữa, không nghĩ tới cô cư nhiên lại đến tìm hắn.

"Em không tức giận, em chỉ là khổ sở." Cô thống khổ cười, nước mắt sắp tràn mi mà ra. "Em không biết ba năm cùng anh kết giao lại chính là người thay thế Thuần Thuần."

Đinh Hạo Luân áy náy giải thích: "Nói em là người thay thế Thuần Thuần thật sự hơi quá đáng! Kỳ thật em và Thuần Thuần cũng không giống nhau lắm, chính là cười rộ lên có điểm rất giống mà thôi. Anh thích Thuần Thuần, hơn nữa thích bộ dáng khi cô ấy cười. Đêm đó, ở quán cà phê, nhìn thấy nụ cười của em, cảm thấy rất giống với Thuần Thuần, vừa lúc bạn học của em thay anh tạo cơ hội, anh liền thuận thế đáp ứng. Kỳ thật anh cũng không phải thật sự thích em, mà là... Nói tóm lại là anh thực xin lỗi em. Anh đã lợi dụng em!"

Cho dù đã sớm biết hắn không thương cô nhưng nay chính tai nghe được hắn nói như vậy, tâm của Thư Cẩn Dư vẫn giống như bị đâm một cái, vô cùng đau đớn.

"Vì cái gì? Em có điểm nào không tốt? Anh vì cái gì không thể... thử yêu em?" Thư Cẩn Dư liều mạng cắn môi, muốn nhịn xuống nước mắt nhưng chúng vẫn không nghe lời, cố tình chảy.

Cô không ngừng nói với chính mình: "Đừng khóc nha! Đừng làm cho hắn nghĩ đến ngươi dùng nước mắt lừa gạt lòng thương."

"Em tốt lắm. Thật sự! Không thể cùng em đến đầu bạc răng long là tổn thất của anh. Nhưng anh đã yêu Thuần Thuần nhiều năm như vậy, thật sự không thể thu hồi tình yêu của mình. Anh cũng từng thử yêu em, nhưng anh phát hiện kết quả anh còn nghĩ em là cô ấy, cho nên đã phụ bạc em, anh thật sự, thật sự có lỗi!"

"Ý của anh là... chia tay em?" Cô trợn to hai mắt đẫm lệ mờ sương, vẫn thấy không rõ gương mặt hắn. Đó là gương mặt cô yêu sâu đậm nhất!

"Phải!" Đinh Hạo Luân quay đầu sang hướng khác, quyết tâm nói: "Anh đã thử ba năm, vẫn là không thể quên Thuần Thuần, cho nên chúng ta chia tay đi!"

"Cho dù anh vĩnh viễn không chiếm được tình yêu của Thuần Thuần, vẫn kiên quyết chia tay em?"

"Đúng vậy. Anh biết anh làm khổ em rất nhiều, mặc kệ em yêu cầu bồi thường thế nào, anh cũng đều nguyện ý đáp ứng, chỉ cần có thể bù đắp lại cho em."

"Bồi thường? Bù lại?" Thư Cẩn Dư thê lương cười. "Ba năm thanh xuân, có thể sử dụng cái gì để bù lại? Bao nhiêu giá trị mới có khả năng mua được tình cảm thuần khiết, trong sáng không tỳ vết của em? Không thể! Không có cái gì có thể bồi thường thương tổn em phải chịu, cho nên xin anh đừng dùng cách nói này để vũ nhục tình cảm của em."

Đinh Hạo Luân biết chính mình lỡ lời, vội vàng nói: "Thực xin lỗi! Cẩn Dư, anh không phải cố ý nói như vậy. Anh chỉ là... chỉ là muốn nghĩ tốt cho em một chút."

"Không cần! Ba năm nay em dùng toàn bộ nhiệt tình kết giao cùng anh, không cần anh trả giá này nọ để bồi thường em. Bất quá, em chỉ muốn hỏi anh một chuyện, ba năm nay... anh thật sự vui vẻ sao?"

Đinh Hạo Luân chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, chân thành, tha thiết cười nói: "Rất vui vẻ! Thời gian ở cùng một chỗ với em, thật sự làm người ta hoài niệm. Tuy rằng anh thường nổi giận nhưng tất cả đều là bởi vì anh tính tình không tốt, không phải lỗi của em. Tin tưởng anh, em là cô gái tốt, em rất đáng có được một nam nhân yêu em thực lòng."

"Em hiểu rồi, cám ơn câu trả lời của anh." Thư Cẩn Dư đôi môi run run, nhắm mắt lại, dung túng để nước mắt mãnh liệt chảy xuống. Tình cảm hai người dây dưa suốt ba năm, rốt cục đã đến hồi kết thúc. Có những lời này của hắn, cô có thể cam tâm buông tay rồi.

"Như vậy... em phải đi! Từ nay về sau, anh phải chiếu cố thân thể mình cho tốt, đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, bác gái sẽ rất lo lắng."

"Anh biết." Tầm mắt Đinh Hạo Luân yên lặng đảo qua mỗi một tấc đường cong trên mặt cô, giống như đang cố gắng nhớ kỹ. "Chúng ta còn có thể là bạn bè không?"

"Đương nhiên!" Thư Cẩn Dư lau đi nước mắt, cười với hắn. "Chúng ta vĩnh viễn là bạn bè! Vô luận tương lai phát sinh chuyện gì, em đều hy vọng anh đạt được hạnh phúc."

"Anh cũng vậy! Chúc em mau chóng tìm được một... nam nhân chân chính yêu em!" Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy thật khó khăn khi nói những lời này. Có lẽ là hắn rất ích kỷ, rõ ràng quyết định chia tay với cô lại không hy vọng cô sẽ có nam nhân nào chiếm được. Hắn biết rõ, một khi cô khôi phục tự do, nhất định sẽ có rất nhiều nam nhân xếp hàng theo đuổi.

Hắn nuốt xuống đáy lòng ngụm khí kì quái kia, gượng cười chúc phúc cho cô.

"Cám ơn anh!" Thư Cẩn Dư nghĩ một tia hy vọng cuối cùng mà cô mong chờ hoàn toàn tiêu tan rồi. Cô lưu luyến nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi xoay người, rời khỏi phòng.

Hẹn gặp lại, người mà em yêu nhất!

Sau khi kết thúc tình cảm với cô, tâm tình của Đinh Hạo Luân chẳng những không thoải mái, ngược lại càng thêm táo bạo bất an. Hắn không ngừng ngửa đầu uống rượu, rượu tràn ra ngoài môi, dọc theo cổ họng chảy tới trước ngực, dính ướt cả chiếc áo sơ mi sang trọng.

Rốt cuộc sao lại thế này?

Cẩn Dư đi rồi, hắn hẳn là cao hứng nhảy dựng lên mới đúng. Vì sao lại có loại cảm giác trái tim bị cướp đi chứ?

Hắn uống hết một chai rượu, ném cái vỏ rỗng sang bên cạnh, ngược lại cầm lên chai rượu khác, mở ra tiếp tục điên cuồng uống. Hắn chỉ nguyện say, không muốn tỉnh!

"Hạo Luân, con làm cái gì vậy?!" Mẹ Đinh đi vào phòng ngủ của Đinh Hạo Luân, thấy hắn ôm chai rượu liên tiếp uống.

"Mau dừng tay! Đừng uống nữa!" Mẹ Đinh giật chai rượu trên tay hắn, vứt qua một bên, không cho hắn tiếp tục say.

"Mẹ, nâng cốc với con!"

"Hạo Luân, con rốt cuộc là làm sao vậy? Con bình thường ngay cả rượu cũng rất ít uống, vì cái gì gần đây cứ như vậy mà uống rượu. Con rốt cuộc đang làm cái gì? Con muốn hủy hoại chính mình sao?" Mẹ Đinh hai mắt đẫm lệ hỏi.

"Mẹ, con yêu Thuần Thuần!" Hắn dùng cánh tay che khuất hai tròng mắt, thanh âm đau đớn, trên mặt một mảnh bi thương. Hắn thật khổ sở! Hắn không xác định chính mình giờ phút này đau lòng là vì cái gì, nhưng hắn nghĩ nhất định là bởi vì hắn mất đi Thuần Thuần. Dù sao hắn yêu cô hai mươi mấy năm!

"Mẹ biết! Nhưng con cũng biết Thuần Thuần yêu là cái người Nhật Bản kia. Con vì cái gì không thể nghĩ thông suốt, trên đời còn có rất nhiều cô gái tốt. Thí dụ như..." Thí dụ như Cẩn Dư!

Bà rất thích cô gái kia! Cô gái tốt như Cẩn Dư không có nhiều nhưng con trai cố tình không thích người ta, còn nói chính là lợi dụng cô ấy để quên Thuần Thuần. Cái này chẳng những Thuần Thuần không chiếm được, ngay cả Cẩn Dư cũng bị hắn dọa cho chạy mất. Bà thật sự không biết con trai rốt cuộc nghĩ như thế nào.

"Cô ấy vì sao không yêu con? Con có điểm nào không bằng cái người Nhật Bản kia?" Hắn thống khổ thì thào.

"Chuyện tình cảm vốn rất khó nói..." Mẹ Đinh cũng không biết nên khuyên con như thế nào để hắn thông suốt.

Đinh Hạo Luân thê lương lắc đầu cười. "Có lẽ con thật sự không bằng cái người Nhật Bản kia! Nếu không vì sao hắn mới gặp Thuần Thuần hai tháng ngắn ngủi, Thuần Thuần liền dễ dàng yêu hắn rồi. Con với Thuần Thuần có cảm tình hai mươi mấy năm mà vẫn không chiếm được lòng của cô ấy?"

"Trăm ngàn đừng nói như vậy! Hạo Luân, con phải biết chính mình có bao nhiêu vĩ đại. Con có bằng nước ngoài hạng nhất, còn có năng lực công tác cao siêu. Cùng thế hệ con có rất ít người được đến vậy."

"Vậy Thuần Thuần vì sao không thương con?" Hắn phẫn nộ rống to.

"Này... Tình yêu không liên quan đến tài năng, có tài năng không có nghĩa dễ dàng có tình yêu. Tình yêu là từ ý thức chủ quan, cũng không phải nói có là có được. Mà năng lực công tác là khách quan, công bằng cho mọi người cùng nhìn thấy..."

"Mẹ, đừng nói nữa! Dù sao con cũng là một nam nhân vô dụng, ngay cả người con gái mình yêu cũng không giữ được."

"Con có làm gì nên tội đâu? Hạo Luân..." Đứa nhỏ bà sinh dưỡng gần ba mươi năm mà chưa từng nghe hắn nói những lời nản lòng, nhụt chí như vậy không khỏi khiến bà khiếp sợ.

"Hạo Luân, con phải tỉnh lại, đứng lên! Trên đời còn có rất nhiều cô gái tốt. Con trăm ngàn đừng vì một Thuần Thuần mà cam chịu!" Bà sợ hắn nghĩ quẩn.

"Nếu không có được tình yêu của Thuần Thuần, cho dù có được cả thế giới cũng có ý nghĩa gì?"

"Hạo Luân..." Mẹ Đinh lúc này mới hiểu được con mình yêu sâu đậm bao nhiêu!

Bà ngồi chồm hỗm ở bên giường, khẽ vuốt râu của con rồi đến hai má gầy yếu lại tiều tụy, lòng đau như đao cắt. Hắn là cốt nhục bà mang thai chín tháng mười ngày! Nguyên bản là người trẻ tuổi tuấn lãng đầy hứa hẹn, hiện tại biến thành kẻ thất hồn lạc phách, bộ dáng cam chịu, bảo bà làm sao mà không đau lòng. Bà không khỏi đỏ hốc mắt.

"Hạo Luân, con bảo mẹ phải làm thế nào để giúp con? Rốt cuộc mẹ phải làm như thế nào con mới có thể tỉnh lại, đứng lên?"

"Con muốn Thuần Thuần! Không có Thuần Thuần, cho dù còn sống cũng không có ý nghĩa."

Mẹ Đinh thật sự không đành lòng thấy con tiếp tục sa sút tinh thần, liền nói: "Được! Mẹ thay con đưa Thuần Thuần trở về."

"Thuần Thuần sẽ không về." Đinh Hạo Luân trả lời.

"Mẹ có cách."

Đinh Hạo Luân lúc này mới kinh hỉ nhảy dựng lên."Mẹ, mẹ làm như thế nào?"

"Hư! Con không cần hỏi nhiều, ở nhà chờ tin tức tốt của mẹ. Mẹ sẽ đem Thuần Thuần đưa tới trước mặt con." Mẹ Đinh thương tiếc vỗ vỗ hai gò má con, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Bà biết mình không nên làm như vậy, nhưng vì con, bà quyết định làm một người mẹ ích kỷ, cho dù bị người người thóa mạ, bà cũng không hề có nửa câu oán hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net