Tiết Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thân hình nho nhỏ trốn ở trong ổ chăn thật dày đang ôm một con búp bê vải dính máu, thấp giọng khóc nức nở.

Một đôi vợ chồng cùng một bé trai đứng bên cạnh không dám đến gần cô bé, bởi vì chỉ cần tới gần một chút cô sẽ bắt đầu lên tiếng khóc to.

Người đang trốn ở trong chăn kia tên là Thuần Thuần, năm nay vừa tròn ba tuổi, là vợ chồng Đinh thị vừa mới từ cô nhi viện nhận cô bé về nuôi. Vợ chồng Đinh thị thích con gái, nhưng kết hôn nhiều năm rồi mà chỉ có độc nhất một đứa con trai, nên mới nhận nuôi bé Thuần Thuần ở cô nhi viện.

Bé Thuần Thuần được đưa đến Đinh gia đã được một ngày nhưng vẫn không chịu ăn gì, chỉ trốn trong ổ chăn không ngừng khóc. Vợ chồng Đinh thị rất sợ sức khỏe cô bé gầy nhỏ sẽ đi xuống nhanh chóng, bởi vậy bọn họ lo lắng không biết có nên đưa cô trở về cô nhi viện hay không.

Phía sau, con trai độc nhất của bọn họ – Đinh Hạo Luân đột nhiên lên tiếng: "Để con thử xem!".

"Con? A... Được rồi!" Vợ chồng Đinh thị hoài nghi không biết đứa con nhỏ tuổi kia có thể làm được gì nhưng vẫn buông tay để nó thử một lần.

Đối mặt với đứa bé trốn ở ổ chăn không ngừng khóc kia, Đinh Hạo Luân không dịu dàng an ủi, cũng không tiến lên khuyên bảo. Hắn chỉ đem cơm ngon do mẹ chuẩn bị lại, ngồi ở trên sàn bên cạnh giường, cầm chiếc thìa bạc nhỏ, múc đồ ăn đưa vào miệng

"Hạo Luân, đó là..." của Thuần Thuần!

Mẹ Đinh không kịp ngăn cản, hắn đã đem cơm cà ri thơm ngon bỏ vào trong miệng, nhấm nháp từng miếng to.

"A... Ăn thật là ngon!" Đinh Hạo Luân như biểu diễn, cố ý vừa ăn vừa thì thầm: "Cơm cà ri này thơm quá. Canh khoai tây nấu thật nhuyễn, ăn mà không cần nhai cũng nuốt được."

Trong phòng, cả ba người đều chú ý tới ổ chăn đang khóc nức nở kia đã tạm dừng một chút rồi.

"Oa, miếng thịt gà thật là lớn. Ăn ngon cực." Hắn lại vui vẻ nhét một miếng cơm cà ri to vào miệng, tinh tế nhai nuốt nhấm nháp. "Chậc, chậc, ăn ngon thật. Ngon đến nỗi đầu lưỡi đã sắp tan chảy rồi."

Lần này tiếng khóc tạm dừng càng lâu, giống như chuyên chú nghe ngóng động tĩnh bên ngoài ổ chăn. Vợ chồng Đinh thị trao đổi cho nhau một ánh mắt, sau đó âm thầm nở nụ cười.

Có lẽ bọn họ không cần đem đứa nhỏ đáng yêu này trở về rồi!

"Oa. Còn có bánh pudding! Em xem. Thơm quá, bánh thật mềm!"

Đinh Hạo Luân phát hiện một góc của ổ chăn lặng lẽ xốc lên một khe hở, hắn có ý xấu, bưng bánh pudding lại gần, làm cho mùi thơm nồng của bánh pudding trứng gà tiến vào trong ổ chăn.

Lúc này, hắn tựa hồ nghe được thanh âm nuốt nước miếng, nhưng hắn cũng không nói thêm cái gì, thẳng thừng cầm lấy cái thìa nhỏ, xắn một miếng đưa vào miệng.

"Vừa mềm, vừa ngọt. Ăn ngon thật. Trên thế giới làm gì có bánh pudding ăn ngon như thế này đâu."

Hắn lại lần nữa phát huy khả năng biểu diễn trời cho, dường như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian, dùng tốc độ hết sức thong thả đem bánh pudding ăn sạch.

Lúc này tiếng khóc trong ổ chăn đã hoàn toàn dừng lại.

"Anh đến giúp em bé buộc tóc thật đẹp!" Đinh Hạo Luân ăn xong cơm, cầm lấy búp bê tóc vàng mẹ mua cho cô bé, bắt đầu chơi tiếp.

"Hẳn là như vậy đi!" Hắn đem búp bê tóc vàng xinh đẹp biến thành một đống rơm rạ rối loạn, dùng dây thun buộc lung tung.

"Không phải như vậy. Xấu quá!"

Một thanh âm mềm mại truyền đến. Đinh Hạo Luân ngẩng đầu, phát hiện từ khi nào ở ô chăn chui ra một cái đầu nhỏ, giống như vừa ló ra quan sát thế giới bên ngoài.

Cô bé sớm đã quên khóc, mở to đôi mắt tròn vo, tập trung tinh thần nhìn con búp bê trong tay hắn.

Tim của hắn đập thật là mãnh liệt nhưng không dám để lộ ra biểu tình đắc ý, sợ cô lại lui vào ổ chăn.

"Phải không? Bằng không thì buộc như thế nào? Em dạy anh nha!" Hắn đem búp bê đưa cho cô, bày ra điệu bộ không biết làm thế nào.

"Phải buộc như vậy!" Thuần Thuần mới ba tuổi cầm lấy con búp bê, thuần thục vuốt mái tóc vàng hỗn độn lên, sau đó chia thành hai bên trái phải rồi giao lại cho Đinh Hạo Luân: "Như vậy buộc lên là được rồi!"

"À...!" Đinh Hạo Luân lập tức dùng dây thun sửa sang lại tóc con búp bê, sau đó liền lấy lòng hỏi: "Có phải như vậy hay không?".

"Đúng rồi!" Cô bé gật gật đầu cười, thật cao hứng khi dạy được hắn.

Cô nghiêng đầu đánh giá hắn, chau mày nghi hoặc hỏi: "Anh là ai?"

"Anh? Anh là anh trai của em nha!" Hắn nuốt nước miếng, khẩn trương trả lời.

"Anh trai?" Thuần Thuần còn thật sự suy nghĩ một hồi lâu mới lại lộ ra nụ cười đáng yêu: "A! Thuần Thuần nhớ rõ Thuần Thuần có một anh trai, anh trai rất thương Thuần Thuần. Nhưng là... Bộ dạng của anh và anh trai không giống nhau lắm!" Trong đầu cô mơ hồ hiện lên một thân ảnh khác.

"Không sai. Anh chính là anh trai của Thuần Thuần!" Đinh Hạo Luân cầm cánh tay nhỏ gầy của cô, vội vàng nói: "Em không nhớ rõ sao? Anh là anh trai của em. Chúng ta cùng nhau chơi đùa nha!"

Thuần Thuần mở to ánh mắt tròn, cố gắng xem xét hắn một lúc lâu rồi cuối cùng cũng mở cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu: "Em không nhớ rõ."

Cô đã chính mắt nhìn thấy cha mẹ chết thảm ngoài ý muốn, bị đả kích quá lớn nên quên đi nhiều chuyện, thậm chí ngay cả diện mạo của cha mẹ lẫn anh trai đều không nhớ rõ.

"Không nhớ rõ cũng không sao. Về sau chỉ cần nhận ra anh là anh trai của Thuần Thuần, mà cha mẹ của anh trai cũng chính là cha mẹ của Thuần Thuần thì tốt rồi!"

Thuần Thuần nhìn kỹ gương mặt hiền lành, nhu thuận gật đầu nói: "Vâng! Thuần Thuần nhớ kỹ."

"Rất ngoan! Em đã đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?" Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ, yêu thương hỏi.

"Có! Thuần Thuần rất đói bụng. Thuần Thuần muốn ăn cơm cà ri cùng bánh pudding." Cô liếm liếm môi, không quên nhớ lại vừa rồi anh hại cô chảy một đống nước miếng.

"Tốt!" Đinh Hạo Luân quay đầu cười nói với mẹ: "Mẹ, phiền mẹ thay Thuần Thuần chuẩn bị một phần cơm cà ri cùng bánh pudding. Em đã đói bụng rồi."

"Được!" Mẹ Đinh mừng rỡ như điên, lập tức ra khỏi phòng đi thu xếp đồ ăn.

"Đến đây đi! Anh trai ôm em đi ra ngoài ăn." Đinh Hạo Luân vừa đạt được mục đích, hướng em gái mở rộng hai tay.

Thuần Thuần quan sát hắn một hồi lâu mới dùng cả tứ chi chui ra khỏi ổ chăn, lao vào vòng ôm của hắn, không chút phòng vệ nào liền đem cái đầu nhỏ dựa lên bờ vai hắn.

Hắn đã hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của cô rồi!

"Thuần Thuần..." Đinh Hạo Luân ôm chặt vật nhỏ mềm mại trong lòng, khó có thể biểu đạt sự cảm động trong lòng là gì.

Cô mềm mại như vậy, nhỏ bé như vậy, hơn nữa lại không hề ngần ngại mà tín nhiệm hắn, hắn chưa bao giờ cảm giác được mình quan trọng như thế này! Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.

Ngay lúc ấy, hắn lập lời thề: Chiếu cố cô thật tốt, bảo hộ cô. Hắn sẽ quý trọng, yêu thương cô cả đời, bởi vì đó là sứ mệnh quan trọng nhất của hắn.

Tình cảm của hắn đối với cô có lẽ chính là bắt đầu từ khi đó...

Năm đó hắn mười tuổi, Thuần Thuần ba tuổi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net