Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới đất lạnh, không bao lâu, mồ hôi trên người hai người đã khô. Tưởng Tốn không ngồi dậy nổi, cả người uể oải, chỉ muốn ngủ luôn. Cô trở mình, kề sát vào cửa sổ. Hạ Xuyên ôm cô từ phía sau, đôi chân hai người đều cong, chặt chẽ không thể tách rời.

Hình như đã ngủ một giấc, khi Tưởng Tốn thức dậy lần nữa, dòng xe dưới lầu ít đi, cô khẽ nói: “Hạ Xuyên?”

“Hửm?”

Giọng nói tỉnh táo, Tưởng Tốn hỏi: “Anh không ngủ ư?”

“Ngủ rồi, vừa thức dậy.” Hạ Xuyên nhẹ nhàng sờ cô “Có đói bụng không, kêu chút gì ăn nhé?”

“Ừm…tắm cái đã, thay gạc cho anh trước.”

“Được.”

Hạ Xuyên đứng lên bật đèn, căn phòng sáng lên trong nháy mắt, ánh sáng thậm chí hơi chói mắt. Anh quay đầu, thấy Tưởng Tốn nằm tại chỗ, kéo rèm cửa sổ lại, sức không đủ, khó khăn lắm có thể che cô một chút.

Tưởng Tốn ngồi dậy, khuỷu tay chống đất, đầu ngón chân móc lấy rèm cửa sổ đối diện, móc được rồi, kéo căng mũi chân, chân vừa nhấc lên cao, rèm cửa sổ sang đây.

Chân vừa thẳng vừa trắng, dẻo dai. Hạ Xuyên ngồi xổm xuống, vỗ mông cô một phát. Tưởng Tốn nhìn anh, chân buông rèm cửa sổ ra, khoác lên vai anh, ngón chân quẹt vành tai anh, vừa vặn đụng vào khuyên tai dạng hạt kia.

Hạ Xuyên đỡ chân cô, nghiêng đầu hôn lòng bàn chân cô một cái, nói: “Em kéo rèm như vậy, không phải cho người khác nhìn đùi à?”

Tưởng Tốn nghiêng đầu, lười nhác hỏi: “Ai nhìn chứ?”

Có ý riêng, Hạ Xuyên cười: “Gọi gì ăn trước đã, em muốn ăn gì?”

Tưởng Tốn suy nghĩ một chút: “Canh cà chua trứng.”

Cổ họng cô khô, muốn húp ít nước canh như lần trước. Hạ Xuyên gọi bốn món ăn một canh, nhân tiện gọi cho cô một chén chè xoài bưởi bột báng, lúc này mới dẫn cô đi tắm.

Một người hai tay không thể dính nước, một người cánh tay không thể dính nước. Hạ Xuyên không coi trọng, rất nhanh giúp cô tắm, rồi tiếp theo tùy tiện xối một cái.

Trở lại trên giường, Tưởng Tốn thay gạc giúp anh. Vết thương đáng sợ, người bình thường cả đời cũng sẽ không thêm cái lỗ này trên người, thay một nửa, Tưởng Tốn thuận miệng hỏi: “Anh nói với bác Lý nhà xác gì đó, là có ý gì?”

Hạ Xuyên chỉnh tin tức xem, trả lời: “Trước đây từng tham quan nhà xác, không có gì đâu.”

Tưởng Tốn liếc anh: “Tham quan nhà xác? Anh đây là sở thích đặc biệt hay là thực hành xã hội vậy?”

Hạ Xuyên cười một tiếng: “Đào tạo nhập môn.”

“Là ý gì?”

“Con người không phải sớm muộn gì cũng phải chết sao?”

Tưởng Tốn dừng một lúc: “Anh nhìn xa thật đấy…”

Hạ Xuyên vỗ tay cô: “Được rồi, ngày mai bảo A Sùng tới làm.”

“Không tin kĩ thuật của tôi ư?”

Hạ Xuyên nhếch môi: “Kĩ thuật nào cơ?”

Tưởng Tốn cười: “Kĩ thuật của anh cũng không tồi.”

Hạ Xuyên cười nắm tay cô, phân tâm xem tin tức một lúc, không bao lâu cơm tối đưa tới, hai người đến bàn đọc sách ăn cơm. Tưởng Tốn ăn hơn nửa chén canh trứng cà chua, còn lại chè xoài bưởi bột báng được cô bưng lên giường. Hạ Xuyên rửa mặt quay lại, ăn chực một miếng. Tưởng Tốn ăn một nửa thì ăn không nổi, đưa hết phần còn lại cho anh.

Ngủ một giấc thật say, nhiều ngày như vậy, tối nay ngủ sớm nhất, cũng ngủ yên ổn nhất.

Hôm sau, chuyến bay một giờ trưa, bốn người đến sân bay sớm hơn nửa tiếng. Tưởng Tốn hai tay trống trơn, không cần ký gửi hành lý, đổi thẻ lên máy bay xong, cô gọi một cú điện thoại cho Thạch Lâm.

Thạch Lâm nghe xong, hỏi cô: “Cho thuê tiệm, cháu lấy bao nhiêu?”

Tưởng Tốn nói: “Vị trí đó không kiếm được tiền, tiền thuê ba mươi ngàn một năm đi. Nếu không cần lầu trên thì lấy hai mươi lăm ngàn, trong tiệm vẫn còn hàng.”

Thạch Lâm nói: “Chú giúp cháu cho thuê không thành vấn đề, nhưng thế nào thì cháu cũng phải nói cho chú biết đã xảy ra chuyện gì chứ. Cháu đi một cái hơn nửa tháng, chú đã về núi Minh Hà rồi mà cháu vẫn chưa về.”

Tưởng Tốn nhìn về phía cửa kiểm tra an ninh, ba người kia vừa xếp lên trên, Hạ Xuyên đứng chót nhất, đút tay trong túi nhìn cô. Tưởng Tốn nói với đầu bên kia điện thoại: “Cháu gặp được một người.”

_____

Vương Tiêu tự trả tiền vé máy bay, suy nghĩ đến tình hình của cô ấy, A Sùng đã mua vé hạng thương gia cho mọi người.

Vương Tiêu cách lối đi nhìn lén cả buổi, rụt đầu lại, nhỏ giọng hỏi A Sùng: “Hai người họ tốt hơn từ lúc nào vậy?”

A Sùng cười nói: “Ai mà biết, lén la lén lút.”

Vương Tiêu nói: “Đây mới mấy ngày mà, bọn họ đã ngủ chung một phòng rồi.”

“Bọn họ không phải loại người đó!”

“Em không phải có ý đó.” Vương Tiêu vội vàng giải thích “Em chỉ thấy lạ thôi…ai da, dù sao thì em cũng không phải có ý đó, em biết họ không phải là loại người đó.”

A Sùng nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, đừng kích động.”

Vương Tiêu nói: “Ai kích động đâu. À, đúng rồi, hôm qua anh rõ ràng đã đặt bốn vé đi Ninh Bình, tại sao Hạ Xuyên còn bảo anh đổi vé máy bay thế?”

A Sùng nhìn sang bên kia, cười hì hì: “Cậu ta ngốc đó!”

Máy bay bay ổn định, gặp phải luồng không khí nhỏ một lần, trong khoang hạng thương gia vô cùng yên lặng, thỉnh thoảng có người thì thầm nói chuyện riêng mấy câu. Hạ Xuyên thấy Tưởng Tốn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mây trắng dày đặc, ánh mặt trời đưa tay là có thể chạm tới, anh hỏi: “Nghĩ gì thế?”

“Không có gì.” Tưởng Tốn nói khẽ: “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến, luôn ở trên đường.”

Bắt đầu từ hôm rời khỏi núi Minh Hà, bọn họ luôn ở trên đường, đi thẳng về phía tây, tưởng là hành trình đi về mười ngày bằng phẳng, ai ngờ vừa đi là hơn nửa tháng, bây giờ vẫn ở trên đường, mà ngày về, cô đã không xác định nữa.

_____

Giữa đường chuyển máy bay một lần, chờ thực sự xuống máy bay là đã tám giờ tối. Có một chàng trai trẻ chờ bên ngoài đón máy bay, thoạt nhìn khoảng hai mươi, dáng người không cao, mặt mũi đầy đặn, da đen, vừa thấy họ, anh ta lập tức vẫy tay: “Bên này bên này!”

A Sùng nói với Hạ Xuyên: “Sao Vũ Lập lại đen nữa rồi!”

Chàng trai tên Vũ Lập lộ một hàm răng trắng: “Anh Xuyên! Anh Sùng!”

Hạ Xuyên hỏi: “Chờ bao lâu rồi?”

Vũ Lập nói: “Không lâu lắm, chỉ chờ mười phút thôi, hành lý để em!”

Bốn người, không có bao nhiêu hành lý, một mình Vũ Lập đẩy xe. Anh ta nhìn hai cô gái lạ, A Sùng giới thiệu: “Cô ấy tên Vương Tiêu, tới du lịch. Cô ấy tên Tưởng Tốn!”

Vũ Lập cười ngây ngô: “Chào hai chị, em tên là Vũ Lập.”

Vũ Lập biết sẽ có thêm hai người phụ nữ đến, nên đặc biệt lái một chiếc xe van loại nhỏ. Anh ta cất hành lý xong, quay lại trên xe hỏi: “Anh Xuyên, về nhà trước hay đi Ninh Bình trước?”

Hạ Xuyên nói: “Về nhà.”

Anh nghiêng đầu hỏi Tưởng Tốn: “Có từng ở qua nhà nông dân chưa?”

“Nhà nông dân?”

Hạ Xuyên giải thích: “Loại nhà tự xây ấy.”

“Tôi biết.” Tưởng Tốn hỏi: “Bây giờ đi đến đó à?”

“Không phải, tôi có nhà trong thành phố, hôm nay trễ rồi, ở đây một đêm trước, ngày mai hẵng đi Ninh Bình.”

Tưởng Tốn hỏi: “Nhà ở Ninh Bình là gia đình anh tự xây ư?”

“Ừ, xây hơn hai mươi năm trước, không sửa sang gì cả.”

“Có mấy tầng?”

“Ba tầng.”

Vũ Lập ở đằng trước lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu, rất tò mò về người phụ nữ nói chuyện phiếm với anh Xuyên của anh ta này.

Chỉ chốc lát sau, xe van dừng trước cổng một tòa nhà chung cư, Hạ Xuyên nói: “Đến rồi.”

Tưởng Tốn xuống theo anh. Vũ Lập muốn giúp cầm đồ, Hạ Xuyên nói: “Không cần, chỉ có mấy thứ thôi, cậu đưa hai người đó đi!”

“Vậy em đi nha, tạm biệt anh Xuyên, Tưởng…” Vũ Lập không nhớ tên Tưởng Tốn.

Hạ Xuyên nói: “Gọi cô ấy là chị Tưởng.”

Vũ Lập gọi một cách đàng hoàng: “Chị Tưởng.”

Tưởng Tốn thực sự muốn nói một tiếng ‘ngoan’, cô cười: “Hôm nay cảm ơn cậu.”

Vũ Lập vội xua tay: “Không cần không cần đâu, chị khách sáo quá rồi! Vậy em đi nha anh Xuyên.”

“Đi đi.” Hạ Xuyên cầm đồ lên, hất cằm với Tưởng Tốn “Lên thôi!”

Tưởng Tốn đi theo, đi thang máy lên đến tầng 25, thang máy vào căn hộ, trang trí lộng lẫy, không biết bao nhiêu mét vuông, phòng khách một khoảng cửa sổ kính sát sàn lớn, đối diện là cảnh đêm rực rỡ của thành phố xa lạ này.

“Trang trí cao cấp, chưa từng sửa chữa.” Hạ Xuyên hỏi: “Có muốn ăn chút gì trước không?”

Tưởng Tốn hỏi: “Trong nhà anh có đồ ăn à?”

“Có.”

Gần một tháng không có người ở, trong nhà chỉ có mì ăn liền, trứng gà và thịt hun khói. Hạ Xuyên nấu mì, bắt thêm một cái chảo chiên trứng gà và thịt hun khói. Tưởng Tốn dựa vào cửa nhà bếp nhìn, nghe thấy điện thoại di dộng của anh reo, cô nói: “Anh đi nghe điện thoại đi, để tôi.”

Hạ Xuyên nói: “Lấy điện thoại di động giúp tôi.”

Tưởng Tốn ra phòng khách lấy, nhìn tên người gọi tới, vậy là chỉ có một mình.

Hạ Xuyên dang tay ra nghe điện thoại, giọng oang oang bên kia lập tức truyền ra: “Bố tôi nói muốn đánh tôi, cậu mau tới chứng minh một chút cho tôi đi, nửa tháng nay là tôi luôn đi cùng cậu, không phải cố tình không về nhà đón Tết, cậu mau nói cho bố tôi đi!”

Hạ Xuyên mặc kệ anh ta: “Chuyển phát nhanh đâu?”

“Chuyển phát nhanh đến rồi, bố tôi giấu cho cậu rất kĩ, ngày mai đưa cho cậu!”

Hạ Xuyên nói: “Không cần, trước tiên cứ để bố cậu cất giúp đi.”

“Vậy cũng được.”

Hạ Xuyên cúp điện thoại, Tưởng Tốn hỏi: “Anh cũng quen với người nhà A Sùng ư?”

Hạ Xuyên nói: “Bố cậu ta cũng là bác sĩ, trước đây kiểm tra sức khỏe cho dân làng.”

Tưởng Tốn đã hiểu.

Mì nấu xong, Tưởng Tốn ngồi trên bàn cơm ăn. Hạ Xuyên ngồi đối diện, mấy miếng là ăn hết, lấy một cái laptop ra không biết đang bận gì.

Anh vẫn chưa thay áo, vẫn là bộ màu xanh sapphire kia, ngồi trước bàn ăn kiểu Âu, chuyên tâm dùng laptop, rõ ràng là cùng một người, nhưng lại dường như hơi khác.

Hạ Xuyên nhìn về phía cô: “Ăn xong rồi à?”

Tưởng Tốn để đũa xuống: “Ừm.”

Hạ Xuyên đứng lên: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Dạo phố.”

Chín giờ tối, Hạ Xuyên dẫn Tưởng Tốn ra ngoài tản bộ. Gần đó có mấy cửa hàng, anh chọn vài bộ quần áo cho Tưởng Tốn. Tưởng Tốn cũng không khách sáo, hành lý cô mất rồi, không có quần áo thay nên quả thực phải mua.

Tưởng Tốn thử vài bộ, mua một chiếc áo khoác, hai cái áo len, đi qua cửa hàng đồ lót, Tưởng Tốn chỉ nói: “Còn cái này nữa.”

Hạ Xuyên đứng tại chỗ: “Tự em vào đi.”

Tưởng Tốn vào mua hai bộ. Hạ Xuyên cầm lấy túi nhìn, toàn là màu đen, cô chuộng màu đen hơn.

Về nhà, Hạ Xuyên vào nhà tắm trong phòng ngủ chính mở nước. Tưởng Tốn tham quan nhà anh, khoảng hai trăm mét vuông, ba phòng ngủ, một phòng sách, trang trí đơn giản, không có bất kì dấu vết nào của phụ nữ.

Hạ Xuyên gọi cô: “Sang đây!”

Tưởng Tốn đi vào nhà tắm, ngâm trong bồn. Bọt nước bắn tung tóe, tắm xong, cô đã mệt không muốn di chuyển. Hạ Xuyên bế cô trở lại giường, sau khi trời sáng lại đánh thức cô.

Ánh mặt trời chiếu vào, Hạ Xuyên nói: “Ngủ thêm một lúc nữa?”

Tưởng Tốn ngái ngủ mờ mịt: “Mấy giờ rồi?”

“Tám giờ.”

Tưởng Tốn lập tức ngồi dậy, người khỏa thân xuống đất, đi thẳng vào nhà tắm. Hạ Xuyên vào theo, đánh răng cùng cô, lại vắt khăn để cô rửa mặt lau tay.

Tưởng Tốn lau mặt, giơ ngón tay lên nhìn: “Ngón tay sắp khỏi rồi.”

Hạ Xuyên ôm cô từ phía sau, hôn sau tai cô: “Dưỡng thêm mấy ngày nữa, móng tay vẫn chưa dài.”

“Lưng của anh cũng vẫn chưa khỏi.”

“Bây giờ màu gì?”

Tưởng Tốn nói: “Tự soi gương đi.”

“Lười soi.” Hạ Xuyên đẩy cô mấy cái.

Tưởng Tốn chống bồn rửa mặt: “Anh không vội à?”

“Có.” Hạ Xuyên buông cô ra, vỗ mông cô một cái “Lần sau mặc quần áo.”

Tưởng Tốn vuốt tóc: “Hôm qua chưa mua đồ ngủ.”

_____

Vũ Lập lái xe tới đón họ, A Sùng và Vương Tiêu đã ngồi trên xe.

Từ bên này đi thị trấn Ninh Bình khoảng chừng ba tiếng. Chín giờ sáng xuất phát, giữa trưa mới đến. Dọc đường tới đây không có gì khác biệt, giữa đường A Sùng muốn xuống xe xả nước, gần đó không có nhà vệ sinh, chỉ có thể đi tại chỗ.

Tưởng Tốn và Vương Tiêu cũng xuống xe hít thở chút không khí trong lành. Vương Tiêu nói: “Nông thôn tốt nhất, không khí trong lành biết bao!”

Tưởng Tốn đứng dưới một thân cây long não (cây dã hương), ngửa đầu nhìn cành lá, người bên cạnh hỏi: “Nhìn gì đó?”

Tưởng Tốn nói: “Sao lá này đều nhăn lại vậy?”

Hạ Xuyên cười, chỉ cỏ dại ven đường: “Nhìn chỗ đó.”

Tưởng Tốn lại nhìn: “Xoắn ư?”

Hạ Xuyên nói: “Tới đây, em không chỉ có thể nhìn thấy lá cây nhăn lại đâu.”

Tưởng Tốn rất nhanh nhớ đến lời của Trương Nghiên Khê: Bề ngoài trong suốt lắm, thực ra bên trong toàn là chất độc.

Thứ chảy xuôi trong không khí lại là cái gì?

Nơi đây chính là nơi mà chín năm trước, ông ngoại Trác Văn đã từng đến. Ông ấy làm sai một chuyện, bồi thường thời gian chín năm, cuối cùng chín năm khó bình yên.

Lên xe lần nữa, năm phút sau, xe khó mà đi tiếp.

Trên con đường nhựa phía trước xe, chật như nêm cối (*), không dưới trăm người chặn kín.

(*) Chật như nêm cối: đông đúc, lèn chặt đến không thể cựa quậy nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net