Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa tiệm tạp hóa vẫn chưa đóng, gió thổi vù vù vào trong, Tưởng Tốn đóng kĩ cửa lại, lục ra hai cái khăn mới trong một cái hộp giấy, hỏi: "Anh không mang gì cả phải không?"

"Ừm, không kịp."

Tưởng Tốn lại lấy một cái bàn chải đánh răng, nói: "Em dẫn anh lên lầu."

Hạ Xuyên hỏi cô: "Tối nay còn phải canh đêm ư?"

"Ừm."

Hạ Xuyên nói: "Lấy thêm một cái ghế nữa."

Tưởng Tốn dừng một lúc, để hết khăn lông, bàn chải đánh răng lên trên quầy hàng, đi đến phòng chứa đồ lặt vặt lục ra một cái ghế, mang tới cho Hạ Xuyên, rồi tiện tay xách tấm chăn nhỏ bên kia, ngồi xếp bằng lên, chỉ chỉ cái ghế mới nói: "Ngồi đi."

Hạ Xuyên ngồi bên cạnh cô, nhìn lướt cửa tiệm trống không một vòng, hỏi: "Đồ đạc hết cả rồi ư?"

"Ừm, bảo Thạch Lâm dọn đi giúp em, nếu không thì không bỏ được."

"Anh thấy bên ngoài em dán quảng cáo cho thuê, cho thuê được chưa?"

"Đâu có nhanh như vậy." Tưởng Tốn nói: "Anh nên lên lầu đi, còn có thể ngủ thêm mấy tiếng, lát nữa là trời sáng rồi."

Hạ Xuyên không để ý.

Một cái ghế, một tấm chăn, cửa tiệm trống trơn, ánh đèn lờ mờ, yên tĩnh vắng lặng. Tối qua anh gọi điện thoại, bên này vô cùng yên tĩnh, cô gái này nói với anh: "Không phải một mình tôi, còn có người ở cùng."

Hạ Xuyên liếc nhìn cái bóng dưới đất, hỏi: "Hôm qua em cũng canh một đêm ư?"

"Ừm."

"Cứ ngồi không như vậy?"

"Không phải, chơi điện thoại di động."

Hạ Xuyên liếc di hài đắp vải bố, hỏi: "Không sợ ư?"

"Sợ cái gì chứ." Tưởng Tốn nói: "Cũng không phải là lần đầu tiên."

Một lát sau, Hạ Xuyên hỏi cô: "Dập đầu lạy chưa?"

"Dập đầu lạy rồi." Tưởng Tốn nhìn sang bên đó "Người chết đèn tắt, cứ đàng hoàng như vậy tiễn ông ta đi thôi."

Hạ Xuyên đột nhiên đứng lên, Tưởng Tốn ngẩng đầu nói: "Nhà vệ sinh ở trên lầu."

Hạ Xuyên không tìm nhà vệ sinh. Anh kéo đệm quỳ đặt trước chân di hài ra một chút, đỡ đầu gối, hai đầu gối quỳ xuống đất, một mạch dập đầu lạy ba cái, dập đầu lạy xong đứng dậy, lấy chậu than sang, hỏi: "Bật lửa đâu?"

"...Trên quầy hàng."

Hạ Xuyên lấy bật lửa, lại quỳ xuống, lấy nguyên bảo trong bao bố, đốt rồi ném vào trong chậu than, thế lửa trong chậu lớn dần, anh im lặng ném nguyên bảo vào trong.

Đốt một lúc, anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Tốn, cách ánh lửa, người phụ nữ ấy đang yên lặng nhìn anh, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt ngấn nước. Hạ Xuyên thu tầm mắt, lại ném mấy cái nguyên bảo vào, lúc này mới đứng lên, đi đến trước mặt Tưởng Tốn.

Anh xoa đỉnh đầu cô, Tưởng Tốn nhẹ nhàng phủi đầu gối anh.

Hai cái ghế ghép lại, Tưởng Tốn dựa vào anh, tấm chăn nhỏ trùm trên người hai người, ngồi thẳng đến năm giờ rưỡi, khuỷu tay cô huých Hạ Xuyên: "Dậy đi."

"Người đến rồi à?"

Tưởng Tốn nói: "Sắp rồi. Đi lên tắm trước."

Nhà vệ sinh ở trên lầu, hai người đánh răng, rửa mặt, rồi ăn qua loa chút gì đó, xe của nhà tang lễ đã đến.

Thạch Lâm cũng tới cùng, đứng ở cửa nói: "Tưởng Tốn, xong chưa? Cầm tấm ảnh...anh Hạ?"

Hạ Xuyên bắt tay Thạch Lâm một cái: "Ông chủ Thạch, vất vả anh đi một chuyến rồi."

Thạch Lâm sửng sốt một lúc mới cười nói: "Không sao, tôi là trưởng bối của Tưởng Tốn, chuyện nên làm thôi."

Xe đi về phía trấn Minh Hà, bốn mươi, năm mươi phút đường xe, lúc đi qua cầu bắn pháo mấy cái, đến đó là vừa ngay giờ ăn sáng.

Trác Văn chờ ở cổng nhà tang lễ, nhìn thấy xe tới, anh ta tiến lên mấy bước. Hạ Xuyên xuống xe thấy anh ta, không khỏi nhìn Tưởng Tốn một cái. Tưởng Tốn không ngờ tới: "Sao anh đến đây?"

Trác Văn nói: "Hôm nay anh không đi, tiễn ông cụ một đoạn đường." Anh ta nhìn về phía Hạ Xuyên, gật đầu với anh, Hạ Xuyên trả lại anh ta một cái.

Thạch Lâm ở một bên nói với Tưởng Tốn: "Tối qua Trác Văn đến khách sạn Lệ Nhân."

Tưởng Tốn đã hiểu, mấy người cùng đi vào nhà tang lễ.

Anh xoa đỉnh đầu cô, Tưởng Tốn nhẹ nhàng phủi đầu gối anh.

Hai cái ghế ghép lại, Tưởng Tốn dựa vào anh, tấm chăn nhỏ trùm trên người hai người, ngồi thẳng đến năm giờ rưỡi, khuỷu tay cô huých Hạ Xuyên: "Dậy đi."

"Người đến rồi à?"

Tưởng Tốn nói: "Sắp rồi. Đi lên tắm trước."

Nhà vệ sinh ở trên lầu, hai người đánh răng, rửa mặt, rồi ăn qua loa chút gì đó, xe của nhà tang lễ đã đến.

Thạch Lâm cũng tới cùng, đứng ở cửa nói: "Tưởng Tốn, xong chưa? Cầm tấm ảnh...anh Hạ?"

Hạ Xuyên bắt tay Thạch Lâm một cái: "Ông chủ Thạch, vất vả anh đi một chuyến rồi."

Thạch Lâm sửng sốt một lúc mới cười nói: "Không sao, tôi là trưởng bối của Tưởng Tốn, chuyện nên làm thôi."

Xe đi về phía trấn Minh Hà, bốn mươi, năm mươi phút đường xe, lúc đi qua cầu bắn pháo mấy cái, đến đó là vừa ngay giờ ăn sáng.

Trác Văn chờ ở cổng nhà tang lễ, nhìn thấy xe tới, anh ta tiến lên mấy bước. Hạ Xuyên xuống xe thấy anh ta, không khỏi nhìn Tưởng Tốn một cái. Tưởng Tốn không ngờ tới: "Sao anh đến đây?"

Trác Văn nói: "Hôm nay anh không đi, tiễn ông cụ một đoạn đường." Anh ta nhìn về phía Hạ Xuyên, gật đầu với anh, Hạ Xuyên trả lại anh ta một cái.

Thạch Lâm ở một bên nói với Tưởng Tốn: "Tối qua Trác Văn đến khách sạn Lệ Nhân."

Tưởng Tốn đã hiểu, mấy người cùng đi vào nhà tang lễ.
_____

Bận rộn cả buổi sáng, mọi người đều đói, Thạch Lâm dẫn bọn họ đi lên núi ăn cơm trưa. Nhân viên bu cả lại, Thạch Lâm chỉ người Quảng Đông kia, cười nói với Hạ Xuyên: "Còn nhớ anh ấy không? Lần anh ăn cơm tất niên ở đây, anh ấy còn hát chung một bài với người khác, mới một tháng mà hai người đó sắp kết hôn rồi!"

Hạ Xuyên cười nói: "Chúc mừng!"

Mọi người vây quanh một bàn ăn cơm, Trác Văn không đến cùng. Trên bàn cơm tiếng cười nói vui vẻ, giống như người Quảng Đông kia ngày mai sẽ kết hôn vậy, ai cũng trêu bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại của người Quảng Đông vang lên, người bên cạnh cười anh ta: "Anh lấy bài hát ước hẹn làm nhạc chuông lúc nào vậy!"

Người Quảng Đông nói: "Tôi thích, không được hả!"

Hạ Xuyên nghe được một câu trong lời bài hát: "Cùng là người lưu lạc chân trời, đồng hành trên con đường của kẻ đau lòng này..."

Anh nhớ bài hát này, lúc đó đã cảm thấy quen tai, thì ra lần đầu tiên anh nghe được bài hát này là ở trên núi Minh Hà. Hôm đó đống lửa sáng rực, hoa bỉ ngạn dưới tán cây lẻ loi một mình giống như bây giờ.

Anh nhìn Tưởng Tốn một cái, Tưởng Tốn cười một tiếng.

Con đường đồi núi xuống núi, khúc khuỷu, quanh co dốc đứng, rừng trúc nối thành khoảng, bầu không khí ẩm ướt, làn gió ấm áp thổi vào mặt. Một đêm không ngủ, trở lại tiệm tạp hóa, Tưởng Tốn dẫn Hạ Xuyên đi thẳng lên lầu. Hai người tắm qua loa một cái, Hạ Xuyên quấn khăn tắm rồi đi ra ngoài.

Phòng của Tưởng Tốn rất nhỏ, vào cửa là một cái tủ quần áo màu nâu, một cái bàn đọc sách trước cửa sổ, một cái giường đơn bên tường, sàn nhà gỗ trở nên cũ kĩ, có mấy chỗ đạp lên đã lỏng lẻo.

Hạ Xuyên hỏi: "Có mệt không?"

Tưởng Tốn bật máy sưởi, lắc đầu nói: "Tàm tạm, mệt quá mức rồi."

Hạ Xuyên quan sát căn phòng, ngồi xuống mép giường, lấy một quyển sách trong góc bàn, lật nói: "Tiếng Anh cấp bốn ư?"

Tưởng Tốn nói: "Sách hồi đại học em bán cả rồi, chỉ giữ lại quyển này."

"Sao chỉ giữ lại quyển này?"

"Tiếng Anh có ích mà."

Hạ Xuyên lại lật mấy quyển sách khác, toàn là mấy quyển tạp chí có liên quan đến xe, ngày tháng đều là hai năm trước. Hai năm nay cô không mua sách mới, sách cũ luôn cất giữ. Hạ Xuyên hỏi: "Trước đây em ở đâu?"

Tưởng Tốn nói: "Hồi nhỏ ở trong khách sạn."

"Khách sạn ư?"

"Khách sạn lớn Phú Hà, tầng hầm."

Hạ Xuyên để sách xuống, nhìn sang phía cô.

Tưởng Tốn cười: "Mấy năm ban đầu thì gia đình vẫn còn nhà, chờ đến khi em học tiểu học, thì gia đình em đã chuyển đến tầng hầm khách sạn, cụ Thạch cho bọn em ở miễn phí."

"..." Hạ Xuyên hỏi: "Ở đến khi tốt nghiệp cấp 2?"

"Ừ, ở thẳng cho đến cấp 2. Nếu không phải mẹ em ly hôn với ông ta, thì em còn phải ở luôn ở đó."

Hạ Xuyên hỏi: "Có hận bố em không?"

Tưởng Tốn suy nghĩ: "Chưa đến mức hận, chẳng qua là không có tình cảm gì cả...Ông ta muốn có con trai, hồi nhỏ đối xử với em chưa đến mức tồi tệ, song từ trước đến nay không thân. Về sau ông ta dẫn phụ nữ về tầng hầm, em với ông ta càng không còn tình cảm gì."

Giọng cô hời hợt, giống như xào thức ăn bỏ muối ít, vô cùng nhạt. Hạ Xuyên nhìn cô, nói: "Lúc mẹ em mất em có khóc không?"

Một lát sau, Tưởng Tốn mới gật đầu.

"Khóc bao lâu?"

Tưởng Tốn nói: "Không nhớ rõ nữa. Khóc nức nở, ba ngày đó ngày nào cũng khóc."

Hạ Xuyên nói: "Bây giờ muốn khóc không?"

Tưởng Tốn lắc đầu: "Không muốn."

"Thực sự không muốn ư?" Anh dang cánh tay "Sang đây nào."

Ban đầu Tưởng Tốn không nhúc nhích, người ấy vẫn chờ cô, hết cách nên cô chỉ có thể đi sang, ngồi trên đùi anh. Hạ Xuyên ôm eo cô, nhẹ nhàng vuốt tóc giúp cô.

Tóc cô còn ướt, ngọn tóc đang nhỏ nước, dầu gội đầu cô dùng là loại gia đình mùi chanh, cô ở đây một mình, chai dầu gội đầu ấy phải dùng rất lâu.

Ban đầu Tưởng Tốn ngồi thẳng tắp, dần dần, cô dường như thả lỏng, dựa nghiêng vào Hạ Xuyên, giống như sắp ngủ vậy. Ngồi đến khi mây đen giăng đầy, một tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ.

Tưởng Tốn ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Sắp mưa rồi."

Vừa nói xong, mưa to liền trút xuống, rèm cửa sổ rung lên nhè nhẹ. Tưởng Tốn nhìn những người chạy vội tránh mưa trên đường, tiện tay kéo kín rèm cửa sổ

Tia sáng che đi một nửa, tiếng mưa rơi làm nhạc đệm, Hạ Xuyên đứng sau lưng cô, ôm eo cô, nhẹ nhàng đẩy hai cái. Anh thấp giọng hỏi: "Bộ đồ ngủ này cùng một kiểu với bộ trước đây của em?"

"Ừm, mẹ em mua." Màu hồng, hoa nhỏ li ti.

Hạ Xuyên kéo quần lót cô xuống, nói: "Lại là hoa nhỏ li ti, đúng là gu của em thật à?"

Tưởng Tốn cười khẽ: "Gu của mẹ em."

Hạ Xuyên chui vào trong quần lót của cô, nắm mông cô bóp hai cái, tiếp đó không nhúc nhích. Tưởng Tốn xoay người, cởi hai nút áo ngủ, tiếp theo buông tay ra, nói: "Anh làm."

Trước ngực trắng nõn, giống như ở trấn Bạch Thông lần trước, điều khác biệt là, lần trước anh nhấc chân cô lên, cuối cùng nhẫn nhịn không chạm vào.

Áo quần cởi một nửa, Hạ Xuyên đẩy cô lên giường. Mấy ngày không cùng nhau, giống như người bỏ hoang lâu, Tưởng Tốn không thể thích ứng. Hạ Xuyên vỗ về cô, chờ đến khi quả thực không nhịn được nữa, anh xông một cái tới tận cùng. Tưởng Tốn kẹp chặt eo anh, khó nhẫn nhịn rên một tiếng.

Giường ván gỗ, không lớn hơn loại ở kí túc xá đại học là bao. Ván giường kêu cọt kẹt, Tưởng Tốn lên xuống theo tiếng vang, rất nhanh đã căng cứng mũi chân. Nhưng lúc này Hạ Xuyên lại rút khỏi, Tưởng Tốn nắm cánh tay anh, Hạ Xuyên cười: "Đừng vội, sẽ cho em."

Tưởng Tốn không để cho anh di chuyển, nói: "Chờ một lát."

Hạ Xuyên ngồi đó chờ, nhìn Tưởng Tốn ngồi dậy, cúi người, mặt hướng về chỗ đó. Anh giống như bị cố định lại, trong chốc lát, dùng sức đè đầu cô.

Tưởng Tốn đè đầu gối anh, chỗ đó cứng rắn như gạch, quỳ dưới đất, tựa như gõ vào đồng. Âm thanh ấy kéo dài đến nơi xa, quanh quẩn bên tai không rời.

Anh cho cô, cô cũng muốn cho, cho không đủ, cô tăng thêm.

Nhưng Hạ Xuyên lại không cho cô quá nhiều cơ hội. Anh căng cứng người, đẩy cô ra, không chờ cô phản ứng, anh liền nhấc hai chân cô lên, còn dùng cái cô vừa cho. Tưởng Tốn cong lưng, kẹp chặt cổ anh, khó nhịn khẽ rên lên, rất nhanh không chịu nổi. Hạ Xuyên không tài nào nhịn được nữa, tấn công vào, mấy lần đổi tư thế, lật cô qua lại.

Giường ván gỗ nhỏ, cuối cùng anh xuống đất, đứng bên giường kéo cô sang.

Máy điều hòa bật, mới đầu là lo anh cảm lạnh, bây giờ hai người lại đổ đầy mồ hôi, Hạ Xuyên bế cô lên bàn hóng gió.

Kẽ hở không đóng chặt, rèm cửa sổ khẽ đung đưa, tiếng mưa rơi gõ bộp bộp bên tai Tưởng Tốn. Cô đã căng cứng mấy lần, Hạ Xuyên tạm dừng, thở hổn hển nói: "Nhanh như vậy đã không cần rồi?"

Tưởng Tốn không mở miệng được, rất lâu, cô mới kêu lên một tiếng: "Hạ Xuyên..."

Âm thanh ấy nho nhỏ khe khẽ, Hạ Xuyên không nhịn được, lật người cô lại dùng sức đưa vào. Tưởng Tốn nằm sấp trên bàn, chân được anh nâng lên, không có sức lực chống người dậy, chỉ có thể kéo bàn lắc lư. Sợi dây chuyền trên cổ ma sát với ván gỗ, cô gắng sức vịn bệ cửa sổ, mỗi lần chỉ thiếu một chút, liền bị người phía sau kéo ngược lại, cô khẽ kêu từng tiếng.

Tên của anh, anh dùng sức ngược lại mạnh hơn.

Tạp chí rơi xuống đầy đất, bồm bộp, giống như nước mưa tràn tới. Tưởng Tốn ngẩng đầu, cách rèm cửa sổ bị gió thổi lên, cô nhìn thấy cơn mưa to tầm tã, sấm chớp. Nước mưa hắt vào mặt cô, một lạnh một nóng, cô bấu bàn đọc sách, ngửa đầu rên rỉ, mềm nhũn ngã xuống, không thể dậy được nữa.

Anh vừa buông ra, cô liền nửa nằm dưới đất. Hạ Xuyên ôm cô vào trong, chen vào giữa hai chân cô, nằm sấp trên lưng cô, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Cô như ngủ say, hơi thở mỏng manh, người khe khẽ phập phồng.

Hạ Xuyên sờ thân thể cô, trắng nõn mịn màng như váng sữa thượng hạng. Anh quyến luyến không rời, dùng sức đánh mông cô hai cái, Tưởng Tốn rên một tiếng.

Giống như một tín hiệu, hô hấp Hạ Xuyên thoáng dừng lại, vùi đầu hôn xuống. Tưởng Tốn rên rỉ như tiếng khóc. Hạ Xuyên quỳ một chân dưới đất, kéo một chân cô lên, hôn từng chút một, đến chân cô, anh há miệng ngậm ngón chân cô.

Tưởng Tốn chống người dậy, xoay người nắm một cánh tay anh, mất khống chế bấu lấy anh. Móng tay vừa dài một chút, để lại mấy vết trên đó.

Hạ Xuyên liếc một cái, mồ hôi trượt xuống từ thái dương cô, theo cổ đi xuống, sợi dây đỏ kia nổi bật trên thân thể trắng ngần của cô, vô cùng quyến rũ.

Anh lại bắt đầu lần nữa, đến khi trời tối, phòng ngủ vô cùng lộn xộn, dưới đất đầy tạp chí sách báo, quần áo khăn tắm, trang giấy ướt mồ hôi.

Hai người ngã bên cạnh bàn. Hạ Xuyên đá tạp chí bên chân ra xa, ôm Tưởng Tốn, sờ mồ hôi đầy người cô, khàn giọng nói: "Làm lại chứng minh thư rồi?"

"...Ừm, vẫn chưa lấy được." Giọng Tưởng Tốn khàn khàn.

Hạ Xuyên nói: "Ngày mai anh về. Em thì sao?"

Tưởng Tốn thoáng khựng lại, đột nhiên nói: "Đây chính là chuyện có ý nghĩa sao?"

Cô nói một câu không đầu không đuôi, nhưng Hạ Xuyên nghe hiểu. Bên đống lửa, hoa bỉ ngạn, mấy người kia nói chuyện phiếm:

"Nếu ngày nào đó em biết mình sắp chết, em nhất định sẽ tiêu hết tiền tiết kiệm trước!"

"Em sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới!"

"Em sẽ hút thuốc phiện!"

"Vậy em sẽ ngủ với Tiểu Hoa dưới chân núi!"

Tưởng Tốn nói: "Chữa bệnh."

Anh nói: "Làm một chuyện có ý nghĩa."

Sinh mạng của anh có kì hạn, người chân chính có thể trả lời câu hỏi này, chỉ có anh.

Hạ Xuyên vuốt tóc cô, nói: "Coi là vậy đi."

Tưởng Tốn nằm sấp trên người anh, sờ cơ ngực và vòng eo cường tráng của anh, trên đó đầy mồ hôi, cô hôn một cái, nói: "Không nhìn ra vóc dáng thể lực này của anh, vậy mà là một con ma bệnh."

Hạ Xuyên cười: "Anh tập thể hình."

Tưởng Tốn hỏi: "Có phải trước đây từng cai thuốc không?"

"Hửm?"

"Anh dùng hộp kẹo cai thuốc làm gì?"

Hạ Xuyên nói: "A Sùng mua cho."

"Anh ta bảo anh cai à?"

"Ừm."

Rõ ràng không cai thành công, hoặc căn bản là chưa từng cai.

Tưởng Tốn hỏi: "Muốn hút thuốc không?"

"Muốn." Hạ Xuyên vuốt mông cô, nói: "Muốn hút sẽ làm em."

Có người giống như thuốc lá vậy, khiến người ta nghiện, còn không dễ cai. Anh chẳng biết tại sao cai thuốc, dù sao thì cũng đổi cơn nghiện khác thay thế.

Tưởng Tốn cười liếc anh một cái, cọ cọ người anh. Hạ Xuyên cắn răng, lật mạnh người cô, lưng cô đụng phải sàn nhà, vừa móc chân anh, vừa nói: "Em mệt rồi..."

Hạ Xuyên cắn răng vỗ mông cô một cái: "Chọc tiếp nữa đi!"

Điện thoại di động đột nhiên vang lên. Hạ Xuyên tiện tay quơ lấy điện thoại di động rơi bên quần, nhận điện thoại: "Sao?"

Anh nghe một lúc, dừng động tác, dựa sang một bên: "Nói thế nào?...Biết rồi, ngày mai tôi sẽ về."

Tưởng Tốn đã ngồi dậy, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hạ Xuyên cười khẩy: "Từ Đức đăng thông báo, nói bản báo cáo đánh giá tác động môi trường này mới là giả, năm đó Vương Vân Sơn chuẩn bị dự định tống tiền ông ta."

Tưởng Tốn nói: "Thế mà ông ta cũng nghĩ ra được."

Hạ Xuyên trầm tư: "Ông ta có thế lực, cho dù bên đó muốn làm đánh giá tác động môi trường thì ông ta cũng có thể đối phó."

Dư luận vẫn chưa đủ, bọn họ phải thêm cây đuốc nữa.

Thời gian đã trễ, hai người một ngày một đêm không ngủ. Hạ Xuyên dẫn cô đi tắm, rồi tự xuống bếp làm một ít thức ăn bưng lên, ăn xong anh đẩy chén dĩa sang một bên, mở cửa sổ.

Mưa lớn biến thành mưa nhỏ, rơi tí tách.

Tưởng Tốn đứng bên cạnh anh, hôn cánh tay anh, nói: "Đây là mưa xuân."

Hạ Xuyên ôm cô, cùng cô ngắm mùa xuân dưới bóng đêm.

_____

Một đêm trôi qua, thời tiết ấm ẩm ướt qua đi, bầu không khí lại mát mẻ. Hạ Xuyên ngủ không quen, giường thực sự quá nhỏ, một chân anh chống lên cửa sổ. Trời chưa sáng, anh đã thức dậy, mặc quần lót vào vừa định ra ngoài, phía sau có người nói một tiếng: "Chờ một lát."

Tưởng Tốn vén chăn lên, vuốt tóc một cái xuống giường, nói: "Đi cùng."

Hạ Xuyên nhếch môi, đi trước mở cửa giúp cô, Tưởng Tốn nhìn thẳng đi ra ngoài.

Cùng vệ sinh cá nhân xong, Tưởng Tốn trở về phòng thu dọn mấy bộ quần áo, đóng cửa sổ, tắt cầu dao, khóa gas. Cô lại gửi tin nhắn cho Thạch Lâm, bảo chú ấy có thời gian tới lái xe van đi, lúc này mới khóa cửa lại.

Quảng cáo cho thuê bị mưa làm ướt, mấy chữ bị nhòe. Tưởng Tốn sờ một lúc, xoay người đi về phía Hạ Xuyên. Hạ Xuyên giữ cửa xe taxi, chờ cô ngồi vào, anh đóng cửa lại, đi sang bên kia lên xe.

Buổi chiều đến Ninh Bình, mấy người kia từng người một hỏi thăm Tưởng Tốn. A Sùng nháy mắt với Hạ Xuyên: "Cậu được đó, ngàn dặm theo đuổi nàng!"

Hạ Xuyên đá anh ta một cái. A Sùng che bắp chân, vừa nhún vừa nhảy trốn sang một bên.

Cao An chia thuốc lá cho mọi người, chỉ Hạ Xuyên không cần. Anh ta châm thuốc, nói: "Người của cục bảo vệ môi trường tới rồi lại đi, không trông mong được một chút hữu ích nào. Từ Đức phủ nhận mua bản báo cáo."

Vương Tiêu nói chen vào: "Mấy anh biết tại sao trong đoạn ghi âm Tôn Hoài Mẫn không nhắc tới Từ Đức một chữ, ôm hết mọi chuyện vào người mình không?"

A Sùng hỏi: "Tại sao?"

Vương Tiêu tám chuyện nói: "Em nói chuyện phiếm với người trong nhà máy mới biết, thì ra Tôn Hoài Mẫn đã là con dâu của nhà họ Từ rồi. Cô ta có thai, trước đó không lâu vừa kiểm tra được, đã có thai bốn tuần, chắc không nhớ lầm đâu, tính toán thời gian, chính là có lúc cô ta cùng Từ Kính Tùng ở núi Minh Hà đó!"

Vương Viện Viện nghe được vô cùng kinh ngạc: "Chuyện này mà em cũng có thể nghe ngóng được ư?"

Vương Tiêu hất cằm, cười nói: "Bình thường khi anh chị bận rộn, một mình em đi lung tung, bây giờ đã là chị em với mấy cô trong nhà máy rồi. Tin tức này ban đầu là người trong phòng làm việc của Tôn Hoài Mẫn biết, sau đó mới từ từ truyền ra ngoài, vẫn chưa lan truyền. Nhưng cô ta là mẹ nhờ con, lại chịu giúp Từ Đức một tay, không thiếu được lợi ích của cô ta đâu!"

Tưởng Tốn nói: "Thảo nào lần trước cô ta vô cùng kích động."

Vương Tiêu hừ một tiếng: "Cái loại hư hỏng như cô ta mà xứng làm mẹ sao? Sinh con gì chứ, đừng gieo họa cho người khác!"

Mấy người đang trò chuyện, chú Thủy vội vội vàng vàng tìm tới, la: "Từ Đức có hành động lớn rồi, mọi người mau đi xem thử đi!"

Mọi người sửng sốt, vội vàng đi theo chú Thủy đến chi nhánh số 2.

Cổng chi nhánh số 2 đông nghịt người, rác thải xây dựng đều đã dồn sang bên cạnh, một người đàn ông đứng ở chỗ cao, giơ loa nói: "...Từ năm 1993, hàng năm tập đoàn đều quyên góp, từ mấy trăm đồng ban đầu, đến mấy ngàn, hơn mười ngàn, cho tới bây giờ, mỗi năm quyên góp mười triệu, giúp đỡ vô số trẻ em không được đi học. Năm 2003, nhóm người nhận quyên góp đầu tiên tốt nghiệp, đạo nghĩa không chùn bước gia nhập Đức Thăng, hi vọng đền ơn sự giúp đỡ mà Đức Thăng dành cho bọn họ!"

"Năm 1993, Đức Thăng thành công xây dựng nhà máy ở đây, công nhân từ không tới một trăm người ban đầu, cho đến gần mười ngàn người bây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net