Đoản 3: Cục nợ (SE)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thích cậu lắm."

"..."

"Thương cậu lắm."

"... "

"Yêu cậu lắm mà."

"Cậu thật phiền phức đó, cục nợ."

Cái biệt danh "cục nợ" anh đặt cho nhỏ từ tận bốn năm trước cơ, nhỏ theo đuổi anh cũng được bốn năm rồi đấy! 

Anh của bốn năm trước chỉ là một cậu học sinh mọt sách, gia thế bình thường và còn nghiện game nữa, thế mà nhỏ cũng thích cho được, mặt dày bám theo anh đến mọi lúc mọi nơi, đến nỗi ba mẹ anh gọi nhỏ là "con dâu" luôn cơ.

Nhỏ thì đẹp, anh thì xấu, vốn chả cùng duyên nợ trời định gì cả. Đùng một cái nói yêu anh thích anh, bám theo anh không ngừng.

Nhỏ thì cứ hớn hở đi theo sau anh, thi thoảng anh xua đuổi cái nhẹ là nhỏ lại khóc ầm lên, anh dỗ cực lắm. Thật nhõng nhẽo, giống ai thế không biết?

Nhắc mới nhớ, nhỏ rất hay nói chuyện với anh nhưng chả bao giờ nhắc đến ba mẹ nhỏ cả, chỉ toàn khen anh thôi.

Suốt bốn năm như thế, về nhà là thấy nhỏ dưới bếp soạn sành đồ ăn cho anh, đi học thì nhỏ cứ chạy theo sau lưng anh không rời, anh cáu gắt:

"Thôi đi, cậu định núp dưới lưng tôi đến bao giờ?"

Nhỏ cười nhẹ, một hồi sau nắm lấy tay anh, khẽ nói:

"Mình muốn cậu dùng tấm lưng này bảo vệ cho mình, thì tốt biết mấy."

Anh đỏ mặt hất tay ra rồi vào lớp, nhỏ bật cười. Khuôn mặt nhỏ đúng chuẩn baby, nhỏ lại có... Một đôi mắt biết cười! nói chuyện với anh thì cười một cái, đi chơi cũng cười một cái, thật ngây thơ đến nỗi anh muốn bắt nhỏ về, không cho chạy đi nữa.

Cũng chính vì thế anh mới lo sợ, người như anh, có điểm gì để yêu?

Bốn năm trôi qua như thế, nhỏ cứ chạy lên lớp anh bám vào lưng anh với khuôn mặt hí hởn.

Anh thì quen rồi nên nhỏ làm gì kệ nhỏ!

.

Rồi một hôm...

"Cậu ơi, ngày mai mình không thể chui vào lưng cậu được nữa."

"Ờ đỡ phiền."

" Ngày mai mình không thể đến trường gặp cậu nữa."

"Ờ đỡ phiền luôn."

"Ngày mai, cậu sẽ đẹp trai hơn, lưng cậu sẽ to hơn như có thể bảo vệ cả thế giới ấy, nhưng vẫn mãi không thể bảo vệ cho mình."

"Này, có chuyện gì à? Tại sao?"

Anh lo sợ lay vai nhỏ gặn hỏi, nhưng đáp lại là đôi mắt biết cười của nhỏ.

Thôi kệ vậy, nhỏ không bám theo anh nữa, có thể dễ thở hơn rồi, không cần phải chờ nhỏ hay bị nhỏ xen ngang nữa, nhỏ phiền phức thế mà, thật là muốn nhốt lại vào lồng kính ấy chứ!

Một tuần trôi qua, nhỏ không đến trường, cũng chả bắt điện thoại mặc anh gọi hơn chục cuộc, nhỏ bổng dưng, biến mất như thế đấy.

......

Anh về nhà, ba mẹ anh ủ rũ dặn anh có chuyện muốn nói, anh tò mò nghe theo... à phải rồi, hôm nay sinh nhật anh này. Những năm trước ba mẹ anh và nhỏ đều tạo bất ngờ cho anh, chắc lần này hoành tráng lắm nhỉ?

.

.

.

.

Trên bàn... Trống trơn!

Quà... Không có!

Nhỏ... Cũng không có!

Ba mẹ anh đặt tay lên vai con mình, anh thấy một bức thư trên bàn, trong vô thức, anh bước tới cầm lên, rồi nhẹ nhàng mở ra, tất cả cử chỉ của anh như bị vô hiệu. Chúng đều chậm rãi, cứ như không dám đối mặt với thực tại vậy.


Cục nợ đi rồi, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe.
Thích cậu nhiều lắm...

Cái gì thế này? Đi rồi là đi đâu cơ? Anh trợn mắt, bấu hai tay làm nhăn cả tờ giấy, liền quay qua hỏi ba mẹ anh, họ chỉ đưa cho anh một sổ giấy khám bệnh lạ hoắc. Anh mở ra, chữ trong đó ghi rõ mồng một:

.Bệnh nhân: (tên nhỏ).

.Tình trạng bệnh: Biểu hiện về mù lòa mắt không thể phân biệt (nguyên nhân có thể do quá khứ của bệnh nhân quá dữ dội và đau khổ, dẫn đến bệnh si tình).

.Nguyên nhân: Tự tử.

.Kết quả: Chúng tôi thành thật xin lỗi, không thể cứu được nữa.

.....

Haha, giỡn à? Định tạo bất ngờ cho anh hay sao? Hôm nay sinh nhật anh đấy! Đừng đùa nữa mà. Nhỏ mau xuất hiện chúc mừng sinh nhật anh đi chứ. Anh bật cười lớn, mẹ anh thì bật khóc, nói giọng chua xót:

"Con bé cách đây bốn năm trước bị si tình, nhầm lẫn con và người đã bỏ nó là một, và gia đình chẳng mảy may bắt con bé đi học, nhưng giờ con bé tự tử rồi, tấm thư cuối cùng nó viết..."

Nói xong mẹ anh chậm rãi bước tới hộp thư ngoài nhà, bà lấy ra một lá thư bị nhăn nhúm cũ kĩ, anh quay đầu lại nhìn, nhưng không nói gì cả, tâm trí anh trống rỗng.

< Anh Sang không quan tâm con, ba mẹ cũng không quan tâm con, ba mẹ bắt ép con đủ thứ, ba mẹ cũng không bao giờ ngồi lại và hỏi con là à..."hôm nay con thế nào?"

Không bao giờ cả! con biết hết rồi, con bị si tình, nhìn nhầm người này thành người khác, con không thể biết được mình phải làm thế nào cả! con cũng không cần thế giới này nữa.

Tạm biệt cậu, người mình không biết mặt, vì mình không thể thấy được nữa. >

...

Anh Sang ???
Anh Sang là anh nào ???
Không lẽ, là người đã bỏ nó?!

Ba anh ngồi xuống an ủi bà, bầu không khí u ám đến lạ, anh như chết lặng, chuyện gì đây? Nhỏ đi thật rồi. Cô bé mới mười bảy tuổi có khuôn mặt baby và đôi mắt biết cười ấy, đi thật rồi.

Nhỏ bị si tình ư??? Chỉ vì một thằng con trai đã bỏ nhỏ à??? 

Anh có đọc qua báo, "bệnh" si tình khiến ta yêu mê mẩn, ngây dại, vì tình yêu mà đắm đuối mù quáng, nhưng anh không tin, nghĩ nó là bịa đặt. Giờ thì sao? người con gái duy nhất ấy... Thật sự bị như thế!

Anh từng nghĩ, nhỏ yêu anh nhiều lắm, thương anh nhiều lắm, nhưng rốt cuộc... Chính sự vô tâm của anh đã giết chết nhỏ, nếu anh quan tâm nhỏ, ít nhất nhỏ cũng sẽ không như thế. Anh thật tệ mà!

Ngồi bệch xuống sàn nhà lạnh lẽo đó, rồi một giọt... Hai giọt... Anh khóc vì người con gái anh thương. Cuối cùng, anh cứ nghĩ nhỏ sẽ ám anh cả đời cơ, anh cứ nghĩ có đuổi nhỏ vẫn yêu anh, nhưng tất cả cũng tại vì anh không quan tâm đến nhỏ và... Bây giờ nhỏ đã đi rồi. 

.

"Này cậu đừng có ăn mì nữa nóng lắm."

"Không chơi game nữa, chơi với mình đi."

"Lưng cậu to ghê luôn. Mình có thể tưởng tượng có tấm khiên to đùng luôn đấy hihi."

"Thích cậu rồi, mình nguyện bám theo cậu cả đời."

...

"Cậu ơi, ngày mai mình không thể đến trường gặp cậu nữa."

Từng kỉ niệm như giết chết anh, giọng nhỏ vẫn còn phảng phất trong kí ức vô vọng, tìm được nhỏ... Thật không dễ dàng mà. Nhỏ sẽ không chui rúc vào lưng anh nữa... Cũng chẳng nấu ăn cho anh nữa. Cục nợ mà anh yêu, nhỏ đã chẳng bao giờ xuất hiện trước mắt anh nữa!

Hối hận không?

Anh hối hận quá rồi, tại sao anh lại nghĩ nhỏ phiền phức kia chứ? 

Lúc có anh chẳng biết giữ, giờ mất rồi có khóc cũng chẳng làm được gì!

Nhỏ bám theo anh nhiều lắm, cứ mặt dày cười cười mặc anh nhăn nhó xua đuổi, hết lần này đến lần khác, cái câu nhỏ nói nhiều nhất chính là:

"Thích cậu nhiều lắm."

...

Anh cũng vậy, anh đã rất muốn nói, anh yêu nhỏ. 

.

Thế là tám năm trôi qua, anh làm bác sĩ giỏi. Thật ra lúc đầu anh có ước mơ là làm một cầu thủ bóng đá ấy chứ, nhưng làm bác sĩ... Chính là ước mơ của nhỏ! Nhỏ đã từng nói với anh như thế, nên anh quyết định học làm bác sĩ.

Nhiều người hối anh lấy vợ, nhưng anh từ chối và nói mình đã có rồi, cô ấy... Chỉ mới mười bảy tuổi thôi. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net