Chương 38: "Oán"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tất cả các ngươi...đều chết đi."

Nặng nề mà thâm trầm thanh âm, đưa mọi người xuống địa ngục.

Trái tim mọi người căng thẳng, hô hấp cũng tuỳ theo mà cứng lại.

Tiếp theo, chính là đơn phương ẩu đả.

Tất cả mọi người đều bị Uchiha Madara đánh cho chỉ còn một hơi. Thảm trạng tàn khốc. Orihime dù không nhìn thấy cảnh này nhưng cũng có thể đoán được, lòng đột nhiên lạnh lẽo quá.

"Ca..."

"Mọi người..."

"Huỵch!"

Feitan bị ném bay xuống dưới chân nàng, bắt gặp ánh mắt dù đau đớn nhưng vẫn quan tâm nhìn mình, nàng nở nụ cười mỉa mai:

"A..."

"A ha...."

"A ha ha ha ha...!"

Uchiha Madara bị tiếng cười lạnh của nàng làm cho ngây ngốc, thuộc loại Uchiha Orihime ánh mắt nhìn chính Uchiha Orihime bằng một cảm xúc lo âu. Xem, buồn cười, thật buồn cười!

"Uchiha Madara!"

Cái tên bị rít qua từng kẽ răng, hốc mắt trống rỗng của nàng trợn to, máu tươi từ trên trán chảy xuống, xinh đẹp mà yêu dị. Khí tức màu xanh đen vô hình tràn lan khắp cơ thể rồi không báo trước bùng nổ.

Oán, hận. Nàng oán nàng hận!

Sinh sinh, tử tử, liệu có là gì?

Giết, giết chết Uchiha Madara, giết chết Omokage!

Những ai cản trở đến sự tồn tại của lữ đoàn, nàng đều phải giết!

"Aaaaaaa!!!!"

Lực lượng mạnh mẽ ăn mòn cơ thể khiến hô hấp của nàng nháy mắt bình thường trở lại. Nàng giống như đoạ lạc thiên sứ, cứ thế lao vào chém giết.

Giết giết giết,

Giết, giết, giết!

"Chết đi!"

Oán xung quanh nhanh chóng tăng mạnh tạo thành một áp lực mạnh mẽ. Nàng điên cuồng chém lung tung, như một con thú dữ bảo vệ đứa con của bản thân.

Madara khó khăn tránh thoát các đòn tấn công, trong lòng ngờ ngợ. Đây là cái gì? Thứ gì mà mãnh liệt như thế, thứ gì mà khiến người khác lạnh lẽo như thế!

Dù mất đi đôi mắt nhưng bản năng của một ninja vẫn còn đó. Lấy tốc độ khó ai bì kịp của mình, nàng phi thân vung kiếm lên, mạnh mẽ và oai vệ đến thế!

"Lôi độn: Lôi long!"

Một con lôi long khắp thân mình những tia điện nhỏ li ti xuất hiện bên cạnh, rồi lấy tốc độ xét đánh không kịp bưng tai lao về phía Uchiha Madara.

Một con, hai con...mười con!

Vang dội!

Một chiêu thức uy lực như thế, một con thôi đã khiến người khác phải lắp bắp run sợ rồi, nhưng đây lại là 10 con!

Không chỉ những người ở đây khiếp sợ, Uchiha Madara cũng khiếp sợ. Hắn kinh hãi không kịp sao chép lại nhẫn thuật này, đến khi lấy lại tinh thần thì lôi long đã đến.

Ầm!

Ầm ầm!

Lôi long lao xuống mặt đất điên cuồng rống to. Xung quanh nó là một cái hố to, mà Uchiha Madara lại biến mất.

Ngay khi mọi người thở phào nhẹ nhõm thì hắn đã xuất hiện phía sau Orihime, nâng chân lên đá làm thân thể đang biến đổi của nàng gãy mất vài cái sương sườn.

"A---"

Bị đau đớn làm cho tỉnh lại, lực lượng trong cơ thể rút lui một cách nhanh chóng. 'Oán' còn sót lại trong người chuyển hoá thành chakra mờ nhạt.

Uchiha Madara sau khi đá xong lại tiếp tục đánh, hắn vặn thân người, nháy mắt bật đến trước mặt nàng.

Orihime run run vươn tay lên, kết ấn:

"Phi lôi thần thuật!"

"Orihime." Hắn yên lặng nhìn hành động của nàng, thở dài "Muội đánh không lại ta đâu. Đừng cố sức nữa."

"Ngươi câm miệng!" Nàng hét to, căm phẫn mà thù hằn:"Ta nhất định sẽ giết ngươi!"

"Đã không có đồng thuật, ngươi cũng đừng miễn cưỡng nữa..."

"Không có đồng thuật thì sao..." Nàng cong môi lên, cười châm chọc. Móc từ trong quyển trục ra một lọ thuốc viên, ném cho hơi thở bên cạnh:

"Dùng nó đi, sau đó đưa cho người khác."

"Còn ngươi..."

"Yên tâm đi, ta vẫn còn."

Nói xong, nàng lại dựa theo âm thanh và hơi thở mà lao đến, cùng Uchiha Madara đấu tiếp.

Uchiha Madara mặc dù bị khống chế bởi Omokage nhưng cũng chỉ là 7 phần. Bởi vậy trong quá trình đấu đã nương tay rất nhiều.

Những người khác sau khi ăn viên thuốc đó vào liền cảm thấy cả người thoải mái. Bọn họ cố gắng bình phục một chút để tiến lên giúp nàng.

"Bịch!"

Orihime bị Madara đánh bay về phía sau, hộc ra một ngụm máu tươi. Madara tiến lên, vung xuống một đao.

"Muội tránh ra!"

'Phập'

Lưỡi kiếm đâm xuyên qua lồng ngực, máu tươi bắn lên mặt nàng, ấm áp mà tanh nồng.

Bóng người nọ dần ngã xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, yếu ớt mà mông lung:

"Ori...hime..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net