Chương 59: Trở về thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Orihime." Uchiha Madara đứng từ trên cao nhìn xuống, gió thoảng qua, khiến cho mái tóc đen dài của hắn lay động.

Thân hình nàng cũng không tự chủ được, vọt lên, ôm chặt lấy hắn.

Trong khoảnh khắc đó, Shina nghe thấy thanh âm rộn ràng của trái tim mình.

"Ca, ca, ca, ca!"

Madara cười mỉm ôm lấy nữ nhân trong lòng, đáy mắt một mảnh nhu hoà.

"Ta ở đây."

"Ta ở đây."

"Ta ở đây."

"Ha ha." Một tiếng cười khẽ vang lên, từ phía sau hắn, người kia bước ra, ôn nhu mà mềm mại.

Thân hình người nọ cao lớn chẳng kém Uchiha Madara. Mái tóc đặc hữu của hắn phất phơ trong gió, nửa nâu nửa trắng, mềm mại như tơ.

"...Itama!"

Madara buông tay để cho nàng tự do hoạt động. Ba người họ đứng một chỗ, cùng nhau vươn tay, cười:

"Về nhà thôi, Orihime."

Về thôi, về nhà của chúng ta, về thôi...

"Vâng."

Nàng nắm lấy tay của Itama, siết chặt.

Về...thôi.

.
.

.

"Này, Uchiha Orihime!!!" Senju Tobirama gằn lên từng tiếng, hung hăng gõ vào đầu nàng: "Học hành chăm chú vào cho ta nhờ! Cẩn thận bổ đầu ngươi!"

"Gớm..." Uchiha Orihime bĩu môi: "Cái loại người gì mà cứng ngắc, cẩn thận không lấy được vợ."

"Ha ha." Hắn cười, cười đến hắc khí lan tràn: "Cái này thì không cần ngươi quan tâm."

"Thôi thôi Tobirama." Hashirama khuyên bảo: "Cũng đừng gắt gỏng nữa. Orihime còn nhỏ, đệ cũng đừng chấp nhặt."

"Mười hai tuổi rồi còn nhỏ cái gì nữa!" Trên trán Tobirama mọc ra mấy ngã tư đường: "Huynh trưởng đại nhân, tất cả là do huynh quá chiều chuộng nên nàng mới thành ra thế này đây!!"

"Híc, thật sao?"

Hashirama sa sút chui vào góc nhà trồng nấm.

"Senju Hashirama!!!"

Nhân lúc Tobirama còn đang quát nạt huynh trưởng, Orihime lén lút bước ra khỏi phòng, ba chân bốn cẳng chạy mất hút.

"Còn ngươi, hiện tại thì học thuộc——Di, người đâu?"

.
.
.

"Phù—-!!"  Há miệng thở hổn hển, nàng quay đầu lại ngó trước ngó sau, khi phát hiện không ai lập tức cười hì hì: "He he~ Cám ơn ngươi, Itama!"

Senju Itama từ trên nóc nhà nhảy xuống, bất đắc dĩ.

"Có ngày nhị ca bổ đầu ngươi thật."

"Hơ, chắc hắn nói chơi thôi!"

Itama đánh mắt ra sau: "...Hi vọng thế."

"Tại sao ngươi lại có vẻ không xác định hả tên kia?!"

"Hắc."

"!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net