Chương 35: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tập huấn xong, cô, Aomine, Kuroko, Midorima và Kagami cùng nhau đi tập luyện.

"Hộc hộc hộc..."

Aomine và Kagami nằm lăn ra đất, thở hổn hển.

Midorima và Kuroko cũng không khá hơn là bao, thảm nhất là Kuroko. Bởi vì sức lực của cậu ta rất kém nên mồ hôi cứ vã ra như tắm. Khuôn mặt vì mệt mỏi mà ửng hồng, nằm tựa vào thân cây.

Cô nằm gục ra đất, ngửa đầu lên, lấy tay che mắt. Lồng ngực lên xuống lên xuống liên tục, trái tim thình thịch nảy lên.

Cảm giác ấy...thật tuyệt.

Cô thấp giọng cười ra tiếng, Aomine nghe thấy tiếng cười khẽ lật mình nhìn cô, cười hoang dã:

"Kazuha, cậu mạnh thật đấy! Cho tớ cảm giác giống hệt năm đó."

Midorima há miệng thở, đẩy đẩy gọng kính:

"Cứ có cảm giác sẽ không bao giờ đuổi kịp cước bộ của cậu."

"Ha ha..." Cô cười lên: "Chẳng lẽ chỉ có các cậu cố gắng, tớ sẽ không cố gắng sao?"

"Thiết~" Aomine bĩu môi: "Chỉ có tên Akashi kia mới biến thái được như cậu. Làm thế nào mà vừa là học bá vừa giỏi bóng rổ chứ? Cậu——Ơ."

Nói đến đây, Aomine đột nhiên ngẩn ra. Cậu ta nhanh chóng trừng mắt nhìn cô, nói:

"Kazuha, hình như cậu còn biết chơi tennis, bơi lội, bóng chuyền, cầu lông nữa đúng không?"

"Ừ."

Midorima: "..."

Aomine: "..."

Kagami: "..."

Kuroko: "...Cậu ấy còn rất giỏi khiêu vũ, chơi violon, piano và trống."

Aomine + Midorima + Kagami: "..."

Nhìn vẻ mặt đó của họ, cô cười rộ lên:

"Tớ chỉ học sơ qua thôi. Đừng nhìn như kiểu tớ là biến thái như vậy."

"Lại khiêm tốn."

Kagami bĩu môi.

"Ừ. Khiêm tốn mới dễ sống."

Cô cũng thản nhiên trả lời.

Làm một học tra, Aomine rất không thích cảm giác cậu ta và Kazuha ngày càng xa, cho nên hừ một tiếng để bày tỏ sự bất mãn của mình.

"Lại nói tiếp..." Cô ngồi dậy, phủi bụi trên quần áo: "Satsuki đâu?"

"Satsuki..." Không biết nghĩ đến cái gì Aomine ô mặt, ngữ khí có chút run rẩy: "Satsuki...đang chuẩn bị cơm tối..."

"..."

Tất cả đều im lặng, nếu để ý kĩ thân thể còn có chút run rẩy. Kagami không rõ, mơ hồ nói:

"Sao vậy? Chuẩn bị cơm trưa không phải tốt lắm sao? So với Aida, có lẽ đó cũng là sự ban phước của Chúa Trời—-"

"Kagami-kun, thực xin lỗi khi phải cắt đứt mạch cảm xúc của cậu nhưng là—"Kuroko nhìn cậu ta một cái thật sâu: "Chúng tớ kì thị người gia nhập Hội Thánh Đức Chúa Trời và trình độ của Momoi-san với chị Aida là ngang nhau."

"Ai thèm gia nhập cái hội này a...Khoan đã!" Sắc mặt Kagami trắng bệch: "Ngang, ngang nhau? Nghĩa là có hai Aida ở trong phòng bếp..?!"

"Chính là như vậy."

Midorima nâng kính lên, cầm chặt vật may mắn của mình. Hôm nay vận khí thật quá kém...

"Chết mất..." Kazuha giật giật khoé miệng: "Lần đầu tiên tớ ăn món ăn của Satsuki liền ngất xỉu. Tớ thực..."

Kuroko đồng tình nhìn cô:

"Ăn đồ của chị Aida, cả đội cũng ngất xỉu trong nhà Kagami-kun."

"..."

Năm người nhìn nhau, cùng thở dài một hơi.

Đầu năm nay, muốn ăn cơm cũng thật khó.

"Chính vì vậy..."

Kazuha bất đắc dĩ nhìn mấy chục đôi mắt đang rưng rưng nhìn mình:

"...Tớ phải nấu cơm cho cả ba đội ăn?"

"Không. Kazuha nấu cho chúng tớ là được rồi."

—-Đây là ích kỉ Aomine.

"Hừ, bọn người kia phải biết tẫn nhân sự chứ..."

—-Đây là theo chủ nghĩa "tẫn nhân sự nghe thiên mệnh" Midorima.

"Kazuha làm cho sáu người thôi...Còn lại tớ sẽ luộc trứng cho họ ăn."

—-Đây là thấu tình đạt lí Kuroko.

"Aomine! Cậu không thể ích kỉ như thế!"

"Midorima! Cậu cũng tự tẫn nhân sự đi!"

"Shin-chan rất không công bình!"

"Kuroko! Ai thèm trứng luộc của cậu!"

Aida và Momoi mỗi người ngồi co vào một góc, lầm bầm vẽ vòng tròn.

Kuroko bị đội viên nói như vậy, có chút đả kích.

"Như vậy mọi người tự nấu cơm đi."

"Khoan—-! Kuroko, anh chưa nói gì cả! Hyuga, là Hyuga!"

"Không phải anh đâu!" Hyuga vô tiết tháo đùn đẩy:"Là Izuki!"

"Tớ không có mà.." Izuki xua tay: "Hình như là...Koganei.."

"Mọi người không thể đổ cho em được!" Koganei xụ mặt, hoảng loạn chỉ bừa:"Là cậu ấy!"

"Anh không hề nói gì nha."

Kiyoshi bất đắc dĩ cười cợt.

"..." Kazuha nhìn mọi người cứ đùn đẩy nhau, cuối cùng thở dài: "Thôi được. Tớ sẽ nấu cho tất cả mọi người. Không ăn được cũng phải ăn."

"Không—-thành vấn đề!"

Kết quả, cả lũ ôm bụng nằm dài ra đất, thật sâu ợ một hơi:

"Ngon quá..."

"Matabe mụ mụ...xin hãy thu nhận.."

"Tớ muốn theo đuổi Matabe."

"Đừng mơ tưởng!"

Aomine rất bạo lực, trực tiếp đấm bay người vừa phát ngôn.

"Được rồi được rồi.." Cô cười cười: "Mọi người chuẩn bị đồ đi rồi về."

"Chán quá..."

"Mới gặp được Matabe có một lúc.."

"Hi hi, Shin-chan." Takao vỗ vai Midorima: "Thất vọng không? Không được gặp Matabechan nữa rồi..."

"Hừ." Midorima nâng kính: "Cậu nói gì đó? Ai thất vọng?"

"Không phải trước khi đi cậu đã rất hào hứng sao?"

"Nói bậy!" Midorima lớn tiếng phản bác: "Là do tớ muốn nhanh chóng nâng cao thực lực thôi."

"Ờ ờ cậu nói đúng." Takao túm ba lô lên xe, vờ như không để ý nói: "Không biết người nào lấy hình của Matabechan làm hình nền rồi nhìn mãi cho tới khi đến nơi...."

"Takao!!"

"Plè." Takao gặp đã thành công chọc tức Midorima liền thè lưỡi một cái, ra sức vẫy tay:

"Tạm biệt Matabechan!!"

"Nà ní?!" Midorima phản ứng cực nhanh quay đầu, không thấy Kazuha đâu. Biết mình bị lừa, mặt cậu ta thối đến cực điểm:

"Tên khốn Takao này.."

"Tạm biệt nha Shin-chan!
Có rảnh nhớ tới tìm tớ!"

Cô ở chỗ xa hét lớn một tiếng. Midorima đỏ hết cả tai lên, thối thí không dám quay đầu.

"Hừ..Na, nanodayo.."

"Goodbye, Dai-chan, Satsuki! Nhớ tìm tớ!"

"Bye bye Kazuha!"

Momoi hưng phấn vẫy tay. Aomine ngáp một cái, một bộ không có tinh thần:

"Biết rồi biết rồi.."

Tạm biệt xong xuôi, cô mới trèo lên xe, đi tới chỗ ngồi.

"Vậy là kết thúc rồi..nhanh thật đấy."

"Ừ. Tớ cũng thấy rất nhanh."

Kuroko nghiêm túc trả lời. Kagami ở bên cạnh ngáp một cái, nói:

"Tớ ngủ đây. Đến nơi nhớ gọi tớ."

"Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net