Chương 52: Tớ thích cậu X chiếu tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi dưới gốc cây râm mát, cô hí hửng bóc đống quà vặt mà Murasakibara mang đến.

"Maiubo ngon quá."

Thấy cô thoả mãn như vậy làm cho Murasakibara cũng thoả mãn theo. Hắn híp mắt lại, nói:

"Tất nhiên~Maiubo ngon nhất~!"

Ném đống vỏ kẹo sang một bên, cô cười hì hì bóc đống quà vừa được tặng.

Akashi tặng cho cô một đôi hoa tai.

"Đẹp quá~Cảm ơn Sei-chan!"

Momoi tặng cho cô một chiếc khăn voan màu hồng.

"Cảm ơn Satsuki~Tớ rất thích!"

"Không có gì~" Momoi híp mắt cười, bỗng dưng có chút mong chờ phản ứng của cô khi nhìn quà của Kise và Aomine.

"Tetsu-kun không tặng quà cho Kazuha à?" Momoi thắc mắc.

"Có~" Kazuha cười chỉ chỉ lên đầu: "Kẹp tóc siêu cấp đáng yêu của Tetsu-chan đây."

"Eh—" Momoi kéo dài giọng: "Tetsu-kun hành động nhanh quá."

"Quá khen." Kuroko mặt không đổi sắc trả lời.

Cô lại bóc một hộp nữa, là quà của Kagami.

Đó là...móc chìa khoá hình bóng rổ.

"Cực kì đáng yêu Tai-chan!"

"Vậy sao." Hắn ngại ngùng sờ đầu: "Thích là tốt rồi."

Tiếp đến là quà của Himuro, cùng Kagami không sai biệt lắm, nhưng lại là móc điện thoại.

Rốt cuộc thì cũng đến lượt Aomine và Kise.

Cô bóc hộp quà của Kise ra trước. Không biết có phải là do mặt trời hay do hiệu ứng đi kèm của người tặng, hộp quà thế nhưng lại loé ra ánh sáng hoàng kim chói lọi.

Đau đớn che lại ánh mắt, khi thích ứng được với thứ ánh sáng quỷ dị này, khoé miệng Kazuha thành công cứng lại.

Không chỉ Kazuha, những người còn lại cũng cứng lại.

Troidou! Kia không là bản mặt của Nhị Hoàng sao!

"Thế nào thế nào?" Kise mong chờ nói, trên mặt viết đầy ba chữ 'khen tớ đi'.

"Tớ...rất thích..."

Cười ha ha cho qua, cô lại cầm lấy hộp quà của Aomine. Không biết vì sao cô lại có dự cảm không lành.

Quả nhiên!

Đó là một bộ tạp chí Mai-chan kì mới nhất!

"Ách...Dai-chan..."

"Thích không?" Hắn có vẻ rất đắc ý: "Tớ còn chưa xem đâu."

À... Hoá ra, mình phải thấy vinh hạnh.

Thất bại cúi đầu xuống che dấu khoé miệng run rẩy, Midorima nâng kính quay đầu đi.

Kise và Aomine...đúng là hai tên ngu ngốc.

"A, không xong rồi!" Momoi đột nhiên vỗ mặt hét lên: "Tớ nhớ ra bản thân có việc gấp cần đi ngay bây giờ, các cậu ở lại đi nhé!"

"Ơ.." Còn chưa đợi Kazuha lên tiếng Momoi đã bật người chạy mất. "...Nhanh thật."

Takao xoa xoa đầu cười:

"Tớ cũng phải về nhà đây. Còn phải trông cháu nữa. Tạm biệt mọi người."

"À..tạm biệt."

Đám người dần dần tách ra, thế nhưng người rời đi tất nhiên chỉ là những người không trọng yếu.

"Tatsu mụ mụ, Tatsu—"

"Moshimoshi?" Himuro nhìn cô gật đầu một cái rồi đi ra ngoài nghe điện thoại. Đầu dây bên kia, Alex dùng giọng điệu vội vàng nói:

"Tatsuya, không xong. Cô quên không đem tiền khi đi ăn cho nên bị giữ lại rồi."

Tatsuya: "..."

"Cho em địa chỉ, em tới ngay."

Cúp điện thoại, hắn bất đắc dĩ giải thích với Kazuha sau đó tạm biệt mọi người rồi rời đi. Kagami cũng bị kéo đi theo bởi vì ở Tokyo Himuro không rành đường.

"Chán thật đấy..." Cô gãi gãi đầu, che miệng ngáp một cái. "Chúng ta chơi trò đại mạo hiểm đi?"

"Được."

"Tớ đi vệ sinh một lát." Akashi khẽ gật đầu một cái, đứng lên rời đi.

Sự rời đi của Akashi cũng không khiến không khí tẻ nhạt chút nào. Cả đám chụm đầu lại, sau đó Kazuha lấy bút bi quay một vòng. Khi nhìn thấy mũi tên chĩa vào Kuroko, cô cười tủm tỉm:

"Tetsu-chan, bí mật lớn nhất của cậu là?"

Bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt của Kuroko loé loé. Hắn mặt không đổi sắc nhìn sự tò mò viết đầy trên mặt của cô, trầm mặc thật lâu rồi mới mở miệng.

"Kazuha, tớ thích cậu."

"!" Kise trừng mắt, Kurokocchi là muốn làm tiên phong để giành lấy cơ hội sao? Không thể nào!

Không đợi cô kinh ngạc, Kise cũng vứt bỏ bộ dáng choai choai thường ngày, nghiêm túc nhìn cô:

"Tớ thích cậu, Kazuhacchi."

"Cậ, các cậu..."

Cô há miệng, có chút không biết phải làm sao. Murasakibara từ trên cao nhìn xuống, hiếm thấy không lại ăn pockey:

"Kazuchin, tớ thích cậu."

"Khoan đã, tớ—-"

"Kazuha, tớ thích cậu."

Aomine cắt đứt lời nói của cô, trên khuôn mặt cường ngạnh hoang dã xuất hiện một thứ gì đó mà cô xem không hiểu. Cô chết lặng nhìn họ, lại như đoán trước hồi đầu xem Midorima.

Chẳng lẽ cậu ấy cũng...

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Midorima nói:

"Kazuha, cung Cự Giải và cung Nhân Mã rất hợp nhau. Ý tớ là hai cung này nếu ở cùng một chỗ thì luôn luôn may mắn." Có lẽ hắn biết được giờ phút này ngạo kiều là không thích hợp, cho nên hắn trầm mặc vài giây, nâng kính nói:" Tớ thích cậu."

Cô nặng nề nhìn họ, tâm trí một mảnh rối bời.

Thích...? Cái gì gọi là thích?

Kisuke Kotaru...

Chàng thiếu niên mà cô thầm mến năm nào, sự đau khổ mà thứ đó mang lại, tất cả, tất cả...

Đều như tái hiện lại.

Cô giật mình, bỗng chốc rơi nước mắt. Cô không tự chủ được lui về sau, từng bước, từng bước....

Cho đến khi chạy đi.

Bọn họ nhìn chăm chú vào bóng dáng cô rời đi, ảo não gãi đầu. Mà Akashi ở góc khuất lặng lẽ cười.

Một đám ngu xuẩn.

Thi nhau tỏ tình, muốn nhìn xem cô sẽ lựa chọn ai?

Chẳng lẽ chúng ngu ngốc đến nỗi không nhớ đến tổn thương năm đó của cô ấy sao?

Lí trí của các người đâu hết rồi? Cư xử như một đám ngốc...

Thế nhưng hắn sẽ không nhắc nhở bọn chúng đâu.

Tuyệt không.

Kazuha sau khi chạy đi có chút ngơ ngác, không biết bản thân nên làm gì. Đúng lúc này một màu đỏ rực lướt qua tầm mắt, hành động nhanh hơn đầu óc, hô lên:

"Chờ chút Sei-chan!"

Akashi nghe cô gọi, bước chân dừng lại. Hắn quay đầu nhìn cô, cười ôn nhu:

"Kazuha a, sao thế?"

"Tớ, tớ.." cô ngậm ngùi không biết nói sao, cuối cùng thở dài một hơi.

"...Như vậy sao." Akashi dù biết rõ nhưng vẫn là một bộ thật kinh ngạc. Hắn có chút trầm mặc xoa đầu cô, nhỏ giọng an ủi:

"Kazuha, cậu mạnh mẽ lắm mà? Đây chỉ là chút chuyện cỏn con. Cậu không cần vì thế mà ưu sầu."

"Thế nhưng tớ, tớ căn bản là không thể bình tĩnh lại được.."

Cô thấp giọng khóc lên. Ánh mắt Akashi loé loé, vỗ vỗ vai cô:

"Ngoan nào, đừng khóc.."

"Sei-chan..."

Cô chủ động tiến vào lòng hắn, bàn tay túm chặt chiếc sơ mi khiến cho nó bị nhăn nhúm. Akashi không để ý, ngược lại có chút hài lòng cười.

Cứ như vậy...là tốt rồi.

Có chuyện vui tìm đến hắn, chuyện buồn tìm đến hắn..

Bất cứ chuyện gì cũng tìm hắn, hoàn toàn ỷ lại, hoàn toàn tin tưởng...

Cứ như vậy...thật tốt...

Dưới mái tóc đỏ rực, đôi dị sắc song đồng loé lên những tia sáng kì dị.

Sau hai năm, rốt cuộc bàn cờ này cũng sắp được hoàn thiện...

Chỉ cần một chút nữa thôi..

Kazuha, chiếu tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net