Chương 17. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tốt xấu, anh đối với cô không thể nói lên được là cảm giác gì.

Ngày đó trở về, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, ở đây mấy ngày, Chu Ngộ Thần cũng tính là quen thuộc với Chúc Vãn. Chắc chắn không có khả năng cô gái nhỏ ham chơi không về nhà, chỉ có thể là gặp việc gì đó.

Tâm phiền ý loạn ra ngoài cửa tìm cô, lại vừa vặn gặp được. Lúc đó cô gái nhỏ bị dọa ngất xỉu không lâu, mấy đứa đàn em nhìn thấy anh thì hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau không biết nên làm gì.

Có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là bọn họ không chịu nói nên bị Thần ca nổi giận đùng đùng đánh một trận đòn.

Chúc Vãn nằm trên mặt đất cuộn thành một khối nhỏ, bụi bẩn bám vào quần áo cô. Trái tim Chu Ngộ Thần đột nhiên cũng không bị thứ gì đụng vào mà run run chạm vào người cô gái nhỏ, rồi cẩn thận mà ôm vào trong ngực chạy về nhà.

Sắc trời tối dần, ngoài dự đoán, anh rất kiên nhẫn ngồi bên cạnh chờ cô tỉnh lại.

Sốt ruột mãi cô gái nhỏ mới có động tĩnh, anh hoảng hốt mà đứng dậy lại gần, không ngờ Chúc Vãn sợ hãi kêu lên một tiếng, cả người trốn vào ven tường, giọng nói run run, sợ hãi lên tới cực điểm:

"Cậu, cậu đừng bắt nạt tôi..."

Trong lòng Chu Ngộ Thần có một trận thất bại, chắc chắn mình khốn nạn lắm nên mới khiến cô gái nhỏ vốn sớm chiều ở cạnh sợ hãi như vậy, anh bèn cười cười, tiến một bước, nhưng cô lại lui xuống một bước.

Chúc Vãn trốn tránh không nói lời nào.

"Ông đây...." Anh dừng một chút, rồi theo bản năng sửa lại cách xưng hô cho văn minh chút.

"Tôi bắt nạt cậu?"

Anh thấy cô vẫn còn run run, bất đắc dĩ thở dài, bèn tiện tay đắp lại chăn cho cô vì lúc nãy cô sợ hãi đến mức làm rơi xuống đất, cười nói:

"Tôi có chỗ nào mà bắt nạt cậu. Cậu không biết chính tôi là người ôm cậu từ bên ngoài trở về à? Cô nhóc ngốc nghếch!

Mà lúc ấy, lá gan Chúc Vãn so với hiện tại vẫn bé hơn rất nhiều. Từ nhỏ cô lớn lên cùng với ông bà ngoại, không có cha mẹ nên rất tự ti, ngày thường luôn bị bắt nạt nên rất dễ mẫn cảm.

Anh phải mất một thời gian khá dài để cô gái nhỏ này nói chuyện với mình, còn phải mang cô đi chơi, làm cho cô cười.

Anh còn bắt cô gọi anh trai.

Mà cảm giác sợ hãi này lâu lắm không xuất hiện trên người cô, tiếng súng chỉ mới vang lên mà một lần nữa, anh lại thấy dáng vẻ này của cô. Chúc Vãn run bần bật, nhìn rất đáng thương, khiến cho người khác đau lòng.

Chu Ngộ Thần luyến tiếc nhìn Chúc Vãn, anh dịu dàng trấn an một hồi lâu, rồi lại nói tiếp:

"Chúng ta làm lại một lần nữa nhé, không cần sợ hãi đâu."

Động tác của hai người đều được Phạm Vũ Triết thu vào trong đáy mắt, cậu không chê náo nhiệt mà còn to mồm nói như cái loa:

"A! Thần ca, anh gian lận thế? Chiếm tiện nghi như thế còn cố ý bắn trật để được ôm lần nữa? Sao lại không nhiệt tình đến dạy anh em chúng ta chứ."

Tiếu Hoặc nghe vậy, bèn nhắc nhở là trong tay Thần ca đang có súng, con mẹ nó đừng có chọc. Chúc Vãn từ khiếp sợ đang hồi phục lại tinh thần, nghe cậu ta nói như thế, hai lỗ tai đỏ ửng.

Tuy Phạm Vũ Triết là tên khốn, nhưng vẫn làm không khí hòa hoãn đôi chút. Trong lòng Chu Ngộ Thần thả lỏng, cười mắng:

"Tí nữa ông đây bắt tập luyện, không bắn trúng hồng tâm thì đánh chế.t."

Lá gan Chúc Vãn lớn lên không ít, khôi phục lại cảm xúc, không đến vài phút, trên khuôn mặt đã xuất hiện nụ cười.

Chu Ngộ Thần vui mừng, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Các bạn học đều thay phiên nhau ra cầm súng, đúng lúc huấn luyện viên thu hồi đồ lại, hô tập trung.

Bên cạnh ban mười bốn rất thành thật, cũng không có nhiều thứ nên loại đùa nghịch này rất kích thích, khiến bầu không khí vui lên rất nhiều.

Giờ phút này cả ban mười bốn phải chịu khổ ra đứng ở trạm số bốn, vài người còn cố tình ra nghiên cứu hỏi:

"Thế nào, ở trạm số bốn có mệt không?". Huấn luyện viên hỏi.

"Sao không ai nói chuyện thế?"

"Báo! Bọn em không mệt! Ở đây đã tôi luyện ý chí!"

Bị hỏi như vậy nhưng vẫn có bạn học thành thật nói, thế là cả ban bị hít đất mười cái. Nhưng tự dưng mấy tên nghịch ngợm lại rất ngoan, nên mọi người không thể không nghi ngờ.

Huấn luyện viên khẽ cười một tiếng:

"Đến đây, đứng cạnh tôi mà nói những lời thật với lương tâm đi."

"Nói thật xem nào, có mệt hay không?"

"Báo cáo! Mệt....". Giọng điệu không có một chút lực nào.

"Như vậy, các bạn nhìn động tác của ban mười ba đi rồi nói ra những lỗi sai, tôi sẽ cho nghỉ ngơi ngay lập tức."

"?????" Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chuyện như này, truyền thống dân tộc Trung Hoa là hun đúc sự khiêm tốn của học sinh, giờ lại phải chỉ ra khuyết điểm, toàn ban lặng ngắt như tờ.

"Cho các cậu cơ hội nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi?"

Không có ai đáp lại.

Chu Ngộ Thần nhìn cô gái nhỏ trước mặt, lại nghĩ đến sau cổ cô có vài vết nhỏ thì rất đau lòng. Bèn đứng ra với tư cách hoc sinh ưu tú trả lời vấn đề:

"Báo cáo! Ban mười ba tập không đẹp bằng ban chúng ta."

Toàn ban cười vang.

Huấn luyện viên nhỏ giọng mắng, nghiến răng nghiến lợi hô:

"Toàn bộ các bạn học, nghỉ ngơi tại chỗ!"

"Tuyệt vời!!!"

Khi tan học thì cũng đã khuya rồi, có nhiều nam sinh tinh lực dồi dào không đi học không làm việc mà chui đầu vào quán net cày game.

Chu Ngộ Thần bỏ mặc Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc, đưa Chúc Vãn về nhà.

Không còn ánh nắng chói chang nên không khí giảm đi sự oi bức rất nhiều. Gió đêm từ từ thổi, nhè nhẹ nhưng mang theo hơi lạnh, rất thoải mái.

"Cậu lạnh không?". Chu Ngộ Thần hỏi.

Chúc Vãn lắc đầu, không nhịn được cười:

"Bây giờ đang là mùa hè mà."

"À." Chu Ngộ Thần cười tự giễu.

Mùa hè, nên không cần dùng áo khoác.

6 rưỡi, bên đường đèn sáng bừng, nhưng trên đường lại rất vắng vẻ.

Chu Ngộ Thần người cao chân dài nên đi rất nhanh, nhưng anh vẫn cố tình đi chậm lại để chờ Chúc Vãn. Một bước lại một bước, chậm rãi đi bên cạnh cô, rất kiên nhẫn.

Đi vài bước, anh vẫn chuyên tâm nhìn chằm chằm Chúc Vãn. Chu Ngộ Thần phát hiện ra tư thế đi của cô gái nhỏ có cái gì đó không đúng.

Nhìn kĩ vài lần mới phát hiện ra mắt cá chân của cô gái nhỏ có vết máu chói mắt. Anh nhíu nhíu mày, bàn tay to giữ cô dừng bước.

Chúc Vãn dừng lại, ngẩn người hỏi: "Làm sao thế?". Giọng nói cô mềm mại, dù nghẹn đau cũng không bộc lộ cảm xúc.

"Giày không vừa?". Ánh mắt của Chu Ngộ Thần vẫn tập trung lên chân cô.

Chúc Vãn cúi thấp đầu, không để ý:

"Không sao, dù sao cũng chẳng còn nhiều thời gian mà."

"Sao không nói?". Vẻ mặt anh không tốt cho lắm.

"Không sao, ở nhà toàn là đi chân trần làm việc."

Cô không thèm quan tâm, nhưng Chu Ngộ Thần lại rất để ý.

Chu Ngộ Thần cau mày, kéo cô lại gần bồn hoa ven đường rồi ấn bả vai cô ngồi xuống ghế. Sau đó anh quỳ một gối, duỗi tay nâng chân cô lên, nhìn rất chăm chú:

"Tôi cởi giày ra nhìn thử xem thế nào."

Giọng điệu anh không cho phép từ chối, Chúc Vãn nghẹn đỏ mặt, hơi sốt ruột.

Cả ngày tập luyện vất vả, đừng nói ngày thường vệ sinh sạch sẽ, bây giờ cởi giày ra chắc chắn khó tránh khỏi việc có mùi.

Da mặt cô gái nhỏ mỏng, bèn trốn tránh không cho anh chạm vào:

"Cậu đừng động đậy, tí nữa về nhà tôi tự xem."

"Cởi." Anh cũng không để ý đến lời từ chối của cô, tâm tư vẫn ở vết đỏ trên chân, thấy cô không phối hợp, anh vẫn nhẫn nại nói thêm một câu:

"Ngoan nào, để tôi nhìn."

"Cậu đừng....". Chúc Vãn gấp đến mức hai mắt đều đỏ, nhưng cũng không đánh lại anh, chỉ ngại ngùng nói:

"Có mùi á..."

Giọng nói cô mềm như bông, len lỏi vào trong lòng Chu Ngộ Thần. Nghe vậy, thiếu niên ngẩn người rồi cười ra tiếng, anh ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, trong đáy mắt toàn là ôn nhu:

"Sợ cái gì, chúng ta là bạn học nhỏ sạch sẽ nhất, toàn thân đều thơm ngào ngạt."

Anh nói, rồi sờ đến mắt cá chân cô, ngang ngược cởi giày, động tác rất nhẹ nhàng chậm chạp. Khi thấy vết thương thì anh thu hồi lại ý cười, mà khi Chu Ngộ Thần không cười thì luôn đem đến cảm giác đáng sợ.

Chúc Vãn cho rằng anh ghét bỏ nên ngượng ngùng muốn kéo chân về, giọng điệu có chút úy khuất:

"Tôi nói là có mùi mà...."

"Đừng nhúc nhích." Anh cau mày.

"Để tôi nhìn."

Bàn tay anh quanh năm đều ở sân bắn, cũng chẳng phải làm việc gì nặng nhọc nhưng so với bàn tay các bạn cùng lứa thì to hơn rất nhiều, còn có một lớp chai mỏng. Chân Chúc Vãn được anh nhẹ nhàng nắm lấy, có chút ngứa.

Ngón tay cái anh vuốt ve chỗ bị thương, hỏi:

"Sao lại như thế, chỉ một ngày thôi đã bị thương rồi?"

"Khi cậu ở nhà cũng thế à?"

"Hả?". Chúc Vãn ngẩn người, rồi phản ứng lại:

"Ừ như thế đó, nhưng cũng không sao, từ nhỏ cơ thể tôi đã như thế rồi, miệng vết thương nhỏ cũng nhiều, nhìn nghiêm trọng nhưng thật ra thì không sao."

Chu Ngộ Thần không đáp lại mà nhìn chằm chằm, sau đó anh đứng dậy liếc kẻ đầu sỏ gây tội, trong mắt toàn là sự không vui. Chúc Vãn thấy anh không nói lời nào bèn định đi giày vào, nhưng chưa kịp đụng đã bị anh đá văng xa.

Tính tình Chúc Vãn mềm mại, lại còn không quan tâm bản thân. Chu Ngộ Thần không có cách nào với cô, chỉ có thể tức chế.t.

Chúc Vãn bất đắc dĩ nhìn đôi giày đáng thương nằm cách đó không xa, vừa tức giận lại vừa buồn cười, cô đành ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Chu Ngộ Thần - người đang giận dỗi. Sắc trời dần tối, bóng đêm như bao trùm lên anh, ở góc độ này cô không thể nhìn được sắc mặt anh, chỉ còn lại mảnh đen nhánh.

Đột nhiên Chúc Vãn cảm thấy ấm áp, hai ngày gặp được Chu Ngộ Thần, lại được người ta chăm sóc. Đối với cô, anh luôn cẩn thận, rất ít văng những lời thô tục, tính tình hiền dịu đến không thể tin được. Anh như thế, đem lại cảm giác không chân thật cho lắm, hình như tiểu bá vương là một người khác vậy.

Giờ phút này anh giấu diếm cảm xúc, ẩn mình vào trong bóng đêm, cũng không nói những lời khiến cô vui vẻ , tính tình táo bạo một lần nữa lại xuất hiện. Chúc Vãn cảm thấy quen thuộc đến mức hốc mắt đỏ ửng, đây là Chu Ngộ Thần nha, người mà ở cùng cô suốt hai tháng, đây là bộ dáng mà cô quen thuộc nhất.

Cô gái nhỏ ngồi trên ghế, hai chân trần trụi tùy ý đong đưa, trên mặt cô toàn là ý cười, cô híp mắt yên lặng nhìn Chu Ngộ Thần đang tức giận.

"Cười cái gì?". Tức đủ rồi, mặt anh xám xịt đi tới bên kia, khom lưng nhặt lại giày cho Chúc Vãn.

"Bị thương cũng không biết kêu đau, còn cười vui vẻ như thế, tôi nên nói cậu như nào bây giờ?

Trước đây, thói quen của anh đều là treo những lời thô tục ở trên miệng như "Con mẹ nó. Mẹ kiếp". Nhưng khi đối mặt với Chúc Vãn mềm mại như kẹo bông gòn thì anh không biết làm như nào, chửi bậy cũng không được, chỉ có thể nhẫn nại như những cán bộ già, tức giận nhưng cũng chẳng thể giận cô, cho nên anh cố ý nói:

"Ngốc nghếch."

Kéo giày vào cho cô rồi kéo cô đứng dậy, Chúc Vãn muốn xỏ giày nhưng anh lại không cho, cô muốn đứng xuống đất, anh càng không cho.

"Lên, tôi cõng cậu."

Chúc Vãn theo bản năng mà cự quyệt: "Không cần, tôi không sao đâu..."

Rồi cô liếc mắt nhìn xung quanh, thấy toàn là học sinh của trường đi đi lại lại.

"Nơi này có nhiều người lắm..."

Chu Ngộ Thần biết cô gái nhỏ xấu hổ, không nhịn được trêu chọc:

"Cậu xấu hổ cái gì? Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, mà chúng ta lại là bạn cùng bàn." Anh nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú sát vào mặt cô. Chúc Vãn nghẹn đỏ mặt, bèn vội vàng dùng một tay chống lại thân mình càng tiến sát vào.

"Tôi không có." Cô gái nhỏ cãi lại.

"À." Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng.

"Không có gì mà lại sợ người nhìn thấy à, học sinh ở trường từng viết, bạn học nam phải giúp đỡ bạn học nữ, ví dụ như sau khi tập huấn xong bạn học nữ bị đau chân, mà bạn học nam rảnh rỗi thì phải đưa bạn học nữ về nhà. Chả lẽ bạn học Chúc muốn tôi phá vỡ nội quy trường?"

Lại là quy định của trường, mà sao lại có quy định viết tỉ mỉ như vậy chứ.

Anh vừa nói vừa kéo Chúc Vãn lại gần, tay chân Chúc Vãn luống cuống hẳn lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net