Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
những bước chân của tôi đi."

Đối phương thẳng thắn vô tư, Tư Họa cũng không ra vẻ nữa, dẫm lên những dấu chân, vững vàng đi theo. Trong thế giới băng tuyết này, bàn tay to kia vô cùng ấm áp.

Cuối cùng cũng đến chỗ đất bằng, Tư Họa nhìn thấy xung quanh toàn là những cái cây bị đóng băng, tò mò hỏi: "Bên này có cái gì?"

"Thế giới tự nhiên rất kì diệu, nếu nhìn ngắm thật kĩ, em sẽ phát hiện những vẻ đẹp mà người thường không thấy được." Ngôn Tuyển tiện tay chỉ một chỗ: "Em thấy tảng băng này giống cái gì?"

Hai cành cây ngắn bị đóng băng, Tư Họa nhìn kĩ hơn, ngước đầu nhìn thẳng vào mắt anh, phát biểu ý kiến một cách thăm dò: "Giống đôi cánh của một con bướm."

"Nghe qua từ phá băng thành điệp chưa?" Ngôn Tuyển lấy ngón tay đụng vào những tảng băng có hình dạng đã đông lại.

"Thấy trong phim hoạt hình thì có tính không?" Tư Họa hỏi ngược lại.

Anh không suy xét trong phim hoạt hình có hay không, chỉ nói: "Lần sau cho em xem thứ đẹp hơn."

"Trong hiện thực thật sự có sao?" Tư Họa tin tưởng lời của anh, tỏ ra rất hứng thú.

"Lần sau cho em xem." Ngôn Tuyển lựa chọn giữ lại cảm giác thần bí, lấy thiết bị máy ảnh từ trong balo ra, lưu lại cảnh sắc này vào ống kính.

Tư Họa tiếp tục đi về phía trước: "A! Cái này cũng rất đẹp, có thể chụp lại."

Cô men theo con đường tìm kiếm những khung cảnh đẹp, lại không biết rằng ống kính chụp cảnh đẹp ở sau lưng đã di chuyển về hướng mỹ nhân.

Tiếp tục đi về phía trước, rừng cây bên này còn chưa đóng băng, Tư Họa ngẩng đầu lên nhìn.

"Ối."

Quả thông từ trên cây rơi thẳng xuống trán, Tư Họa theo bản năng ôm đầu.

Cô sờ trán, đang định nói gì đó, quay đầu lại đã thấy Ngôn Tuyển đang cầm máy ảnh hướng về phía cô.

Đầu của Tư Họa hơi nghiêng.

Ngôn Tuyển cười với cô, "Xin lỗi, đã quay video rồi."

Tư Họa: "..."

Cô thật sự không nên ngẩng đầu lên!

Cô không nghe được nửa ý xin lỗi trong câu nói này, không những thế, người nào đó còn cố ý phát lại video trước mặt cô. Biểu cảm khi bị quả thông đập trúng đầu quả thật vừa ngốc vừa thối, Tư Họa xấu hổ đến mức nhanh tay che đi màn hình: "Xoá lẹ đi!"

"Không được nha." Ngôn Tuyển lắc đầu, trên mặt là một nụ cười vô tội.

"Xoá đi!" Tư Họa trực tiếp động tay.

Nhận thấy ý đồ của cô, Ngôn Tuyển lập tức giơ cao máy ảnh. Chiều cao của hai người có sự chênh lệch rất lớn, Tư Họa nhảy lên nhảy xuống, tay với được nhưng lại giật không được.

"Đừng nhảy nữa, dễ trượt chân lắm." Ngôn Tuyển trực tiếp giơ cánh tay khác ra đè đầu của cô.

Sát thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục cực mạnh.

Tư Họa chỉ vào máy ảnh đang giơ cao: "Vậy anh còn không nhanh chóng xoá video cho tôi!"

"Không được nha." Anh vừa cười vừa lắc đầu, vẫn là câu nói ấy, ngay cả biểu cảm và ngữ điệu cũng không thay đổi.

"Ngôn Tuyển!" Tư Họa khí thế như hổ, quyết tâm giành lấy máy ảnh. Giữa lúc hai người đang giằng co, không biết ai gạt trúng chân ai, cả người đổ nghiêng, nằm xuống mặt tuyết.

Mũi của Tư Họa đụng vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông đến đỏ ửng, đợi đến khi hoàn hồn trở lại, cô phát hiện bản thân đang nằm trên cơ thể của ai đó trong một tư thế cực kì ngại ngùng.

Ngôn ngữ trong não nhanh chóng được chọn lọc, cuối cùng hiện lên một nhận thức duy nhất:

Cô, đè, ngã, Ngôn, Tuyển, rồi!

Đang muốn bò dậy, một đôi tình nhân không biết từ lối mòn nào chui ra, xuất hiện ngay kế họ.

Một tình cảnh vô cùng ngại ngùng.

"Ai da, xin lỗi vì đã làm phiền..." Đôi tình nhân vội vàng xin lỗi, người đàn ông kéo bạn gái của mình đi về con đường cũ.

Tư Họa chống tay trên tuyết đứng dậy lần nữa, bên tai truyền đến lời đối thoại rõ ràng của cặp tình nhân: "Trên nền tuyết mà cũng có thể chơi đến kích thích như vậy, họ không lạnh sao?"

"Kích thích thì kích thích, nhưng rất dễ tổn thương cơ thể, bảo bối, chúng ta không học nha."

Tư Họa nhất thời đỏ cả mặt.

Hai người, dù có muốn tưởng tượng, có thể đi xa một chút rồi mới nói được không?

Tư Họa xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai, một đôi bàn tay to đột nhiên nắm lấy eo của cô.

_____

     ▪ Tác giả có lời muốn nói:

Hoạ Hoạ: Ngày nào cũng muốn đâm đầu vào hố!

Ngôn Tiên Sinh: Nỗ lực đào hố cho vợ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net