Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hết, cục đất lại bị nứt một đường.

Tư Họa quay đầu lườm anh.

"Khụ..."

Ngôn Tuyển không tự nhiên, lẩn trốn ánh mắt đó.

Nghĩ tới việc đối phương đã kiên nhẫn dạy cho mình rất nhiều, Tư Họa hít một hơi thật sâu, gương mặt mang theo nụ cười, úp tay mình lên đôi tay còn to hơn tay cô rất nhiều: "Không sao, chúng ta làm lại từ đầu."

Lúc tạo hình, Tư Họa lên tiếng dặn dò: "Lần này không được hỏng nữa đâu đấy, nếu không thì cái bát của anh..."

Lại vỡ rồi!

"Xin lỗi, tôi không khống chế được." Anh vội vàng xin lỗi, nhưng thực sự là nghe chẳng được mấy phần thành ý.

Tư Họa nhắm mắt, hít thật sâu rồi ra mệnh lệnh: "Ngôn Tuyển! Lần này anh không được cử động!"

"Ò..." Anh thờ ơ đáp một tiếng, ánh mắt lại đang dạo chơi trên sườn mặt cô, sự chú tâm đã không còn ở trên đống đất sét kia từ lâu rồi.

Cục đất sét còn dư lại sau cùng đã không đủ để làm thành cái bát nữa, Tư Họa tự mình làm, nặn ra một cái ly uống rượu nhỏ. Cô hài lòng mỉm cười, chỉ vào thành phẩm, cố ý cười nhạo Ngôn Tuyển.

"Xong rồi! Sau này anh dùng cái ly này uống rượu đi!"

"Được thôi." Ánh mắt đã di chuyển từ ngón tay đầy bùn đất đến gò má trắng nõn của cô, Ngôn Tuyển thuận miệng tiếp lời: "Sau này tôi dùng nó uống rượu, đợi khi có người hỏi đến tôi sẽ nói là tự tay bà chủ làm."

Tư Họa hít thở sâu: "Coi như anh giỏi!"

Cuối cùng hai người chọn màu sắc cho thành phẩm, lần lượt để lại một mẩu giấy ghi địa chỉ và cách thức liên hệ, đợi sau khi đồ gốm được nung xong ông chủ sẽ gửi đến theo địa chỉ đã ghi.

Hai người nán lại ở tiệm gốm sứ khá lâu, lúc về đến biệt thự thì trời đã sẩm tối.

Tống Tuấn Lâm không có ở nhà, quản gia đã chuẩn bị bữa tối cho khách xong xuôi.

Hôm nay tiêu tốn không ít sức lực, vui chơi có chút mệt nên cũng giống như hôm qua, hai người nhanh chóng quay về phòng mình.

Lúc bước vào, Tư Họa bỗng nhiên quay người: "Ngôn Tuyển, cảm ơn anh."

Cô khẽ cắn môi, dừng lại một chút rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ngôn Tuyển, chân thành nói với anh: "Hôm nay tôi, rất vui."

Đây là, câu trả lời cho câu hỏi ngày hôm qua.

"Em có thể vui vẻ, tôi rất mừng." Khóe miệng Ngôn Tuyển hơi nhếch lên.

"Đúng rồi, sức khỏe tôi đã ổn rồi, chúng ta quay về Tân Thành đi?" Trước khi ăn bữa tối, cô biết được tin tức mới từ miệng Tiểu Na, Hạ Diên Tiêu và trợ lý đã rời khỏi Bốn Mùa.

Những lời này vừa đúng với kế hoạch của Ngôn Tuyển, anh hồ hởi trả lời: "Được, tôi đặt vé máy bay ngày kia."

Tư Họa uống thuốc xong không bao lâu thì nhận được hình ảnh Ngôn Tuyển gửi tới, vé máy bay đặt vào buổi sáng, khoảng 11:30 trưa sẽ hạ cánh.

_____

Sân bay Tân Thành

Sau khi rời khỏi homestay Bốn Mùa, Hạ Diên Tiêu có để lại vài tai mắt, ở nơi khác chờ thêm mấy ngày.

Vẫn không có chút tin tức nào của Tư Họa, anh ta không thể không quay về xử lý công việc của Hạ Thị đã chất đống.

Trợ lý ở bên cạnh báo cáo lịch trình: "Hạ tổng, vé máy bay đã đặt xong, thời gian là 11:50 sáng mai."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net