Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tìm kiếm, đến xem từng nhà từng nhà một.

Thấy cô cầm tấm vải đó xem rất lâu, Ngôn Tuyển bèn thử thăm dò: "Có tấm nào phù hợp không?"

Tư Họa lắc đầu.

Thế là hai người lại đổi một nhà khác.

Cứ vậy lặp đi lặp lại, đi hết cả một buổi chiều, Tư Họa có chút chán nản: "Có phải là tôi yêu cầu quá cao rồi không."

Thật ra mấy ngày hôm nay đã xem qua rất nhiều loại vải cao cấp khác nhau, nhưng đều không mang lại cho cô cảm giác kinh diễm hay nhận định ngay lập tức, chỉ có thể nói là tạm bợ.

Tư Họa thấy rất là mệt não, nhưng người bên cạnh lại liên tục xoa dịu cảm xúc của cô: "Không sao, đừng vội, ngày mai chúng ta lại tiếp tục tìm."

"Nghe Tiểu Hy nói anh rất bận, ngày mai tôi tự mình đi tìm là được rồi." Tư Họa day day trán.

"Lần đầu em tới Cảnh Thành, tôi cũng phải cố hết sức để hoàn thành nghĩa vụ của chủ nhà chứ, đúng không?" Những hành động này của anh không phải là để giữ thể diện, cho dù Tư Họa nói cái gì, chỉ cần không phải là thái độ bài xích quyết liệt thì kết quả sẽ đều là thỏa hiệp.

Trời cao không phụ người có lòng, sau khi bọn họ lựa chọn từng nhà một dựa theo biểu tượng trên app, cuối cùng Tư Họa cũng có thể tìm thấy chất liệu vải vừa ý!

Thời gian cho cuộc thi sắp tới còn lại một tuần.

Vòng thi bán kết vào giữa tháng 7, tập đoàn Thiên Ngu lần lượt tổ chức thi đấu ở mười thành phố lớn khác nhau, sẽ do ban giám khảo ở hiện trường và trên mạng cùng chọn ra 30 nhà thiết kế bước vào vòng thi chung kết. Mà ở chỗ của Tư Họa, nơi thi đấu tập trung vừa hay là Cảnh Thành.

Vì vòng bán kết mà Tư Họa gấp rút ngày đêm làm việc, ngay cả người mẫu tạm thời – Tiểu Na cũng tranh thủ thời gian tập luyện.

Khi video vòng loại lần trước được đăng lên, nhan sắc và thân hình của Tiểu Na được rất nhiều khán giả trên mạng tán thưởng, Tư Họa sau khi gặp được ông Nguyên thì có chút tâm tư riêng.

Cô muốn giúp đỡ Tiểu Na...

Thế nhưng để cuộc thi tiến hành thuận lợi, cô cũng phải chuẩn bị hai phương án, nếu như Tiểu Na không thể đảm nhiệm được thì cô phải sắp xếp một người mẫu chuyên nghiệp khác lên sân khấu.

Ngôn Tuyển đồng ý cho Tiểu Na tạm dừng công việc, còn đặc biệt mời một giáo viên xây dựng kế hoạch giảng dạy dựa theo tiến độ học tập của Tiểu Na, để trong thời gian ngắn cô ấy có thể phát huy khả năng của mình ở mức tốt nhất.

Một tuần cuối cùng, Tư Họa và Tiểu Na đều ở Cảnh Thành.

Tác phẩm đã chế tác xong, mấy ngày hôm nay Tư Họa liên tục hoàn chỉnh thêm ở những chi tiết nhỏ. Cô yêu cầu với bản thân mình rất nghiêm khắc, luôn cảm thấy rằng có thể đẹp hơn một chút.

Mấy ngày liên tục Tư Họa đều ở trong khách sạn, lúc Ngôn Tuyển mang bữa tối đến cho cô, cô vẫn còn đang ngồi khoanh chân trên đất, lưng dựa vào ghế suy nghĩ.

"Đã rất hoàn hảo rồi."

"Tôi vẫn luôn có cảm giác, còn thiếu một chút gì đó nữa." Bởi vì muốn nghĩ thông suốt xem vẫn còn thiếu thứ gì, nên ngay cả bữa tối đến tay rồi cô cũng động đến.

"Ăn tối trước đi đã, ăn no rồi mới có sức lực làm việc." Ngôn Tuyển cố hết sức khuyên bảo.

"Aizz..." Tư Họa lấy lại tinh thần, nghe thấy bụng mình đang sôi sùng sục, đành phải đi đến cạnh bàn ngồi xuống.

Vừa mới cầm đũa lên, trong đầu liền lóe lên một tia sáng, cô vội bỏ đũa xuống rồi chạy tới phòng đang để trang phục, cầm kim và nguyên liệu lên bắt đầu khâu.

Ngôn Tuyển khoanh tay đứng dựa ở cửa, lặng lẽ quan sát.

Cho đến khi khâu xong mũi kim cuối cùng Tư Họa mới đứng lên, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Màu chủ đạo của chiếc váy dài là màu trắng, thế nhưng khi nhìn kĩ giữa những lớp lưới trắng sẽ thấy được màu xanh trong suốt như băng, viền váy được thêu thành hoa, vải ren được cắt thành hình bươm bướm, dùng ngọc trai điểm xuyết. Tất nhiên, thiết kế như này không được coi là nổi bật. Điểm then chốt nhất là lớp vải bên ngoài mỏng nhẹ như cánh ve, đường chỉ tỉ mỉ tinh xảo, lớp bên trong mềm mại, dịu dàng, bên ngoài bóng bẩy tinh tế, khi đứng ở những nơi có ánh sáng có thể phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ.

"Hoàn thành rồi?" Ngôn Tuyển chậm rãi bước qua.

"Tôi bị kẹt ở chỗ này năm ngày liền, cuối cùng cũng nghĩ ra rồi!!!" Sau bao ngày vất vả cuối cùng cũng thấy được thành công, không có từ ngữ nào đủ để diễn tả tâm trạng của cô lúc này. Cô vui mãi không thôi, vươn tay ôm chầm lấy người trước mặt: "Tuyệt quá rồi, Ngôn Tuyển!"

_____

     ▪ Tác giả có lời muốn nói:

Trái tim kích động, bàn tay run rẩy!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net