Chương 73: Ngoại Truyện 8 - Thế Giới Song Song [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đạo của riêng mình, cho dù sáng tạo như thế nào thì cũng sẽ có những nguyên tố tương tự nằm trong đó.

Tư Họa xem một lượt, thật ra tối qua cô cũng đã tìm kiếm tư liệu về nhãn hiệu này, quả thực có nét tương đồng với phong cách thiết của cô, vậy nên cô lại càng mong chờ nhiều hơn.

Kéo thanh cuộn xuống tận cuối cùng, Ngôn Tuyển đổi một giao diện khác, nghiêng đầu hỏi cô: "Cô có thể video call được không? Tôi có quen một người bạn là chuyên gia về lĩnh vực này, cô ấy có thể giúp cô giải đáp các vấn đề được toàn diện hơn."

Các bất ngờ nho nhỏ thi nhau xuất hiện liên tục, Tư Họa được yêu thương đến mức vừa mừng lại vừa thấy lo.

Cả một buổi chiều, hai người ngồi ở trong góc quán cafe, những kiến thức mà đối phương truyền đạt mang đến cho cô một cảm giác vô cùng mới mẻ.

Tại quán cafe, có hai bóng hình dựa sát gần nhau, cánh tay gần như đều đặt ở cạnh nhau. Có người kiên nhẫn hướng dẫn, có người nghiêm túc lắng nghe, khiêm tốn học hỏi.

Xử lý xong những việc này thì đã là 6 rưỡi chiều nên tiện thể ăn luôn bữa tối trong khu trung tâm thương mại, lúc đi về thì lại phát hiện ra bên ngoài đang mưa to gió lớn, hai người không thể không quay lại tìm một nơi bán ô.

"Trước đây tôi rất không thích trời mưa." Mỗi lần nhìn thấy mưa là cô lại có cảm giác không vui.

"Bây giờ thì sao?" Anh hỏi.

Tư Họa cười nhẹ: "Bây giờ vẫn vậy."

Ngôn Tuyển lập tức xem dự báo thời tiết rồi nhắc nhở cô: "Sắp tới Dung Thành sẽ có mưa nhiều, ra ngoài nhớ đem theo ô."

_____

Cơn mưa to làm ướt cả thành phố, trong căn phòng làm việc được trang trí với phong cách màu xám, Hạ Diên Tiêu đứng ở tầng thứ 30, đưa mắt nhìn về phía xa xa.

Trong mười mấy năm đầy tiếc nuối đó, anh ta luôn không kìm được mà nhớ lại quá khứ đã qua. Những trải nghiệm xưa cũ ấy, bởi vì hiếm hoi nên luôn khắc sâu trong tim anh ta.

Nếu như anh ta nhớ không nhầm, ở kiếp trước, có thể trong mấy ngày này anh ta sẽ tới trường làm một số việc thay cho Hạ Vân Tịch, và rồi sẽ gặp được Tư Họa bị ướt mưa ở đó. Sau khi ở bên nhau, anh ta đã từng nghe Tư Họa kể, lúc đó cô và bố vừa cãi nhau một trận, tâm trạng không tốt, anh ta thì ở bên Tư Họa rất lâu, còn động viên cô kiên trì với ước mơ của mình, Tư Họa vì thế mà thấy động lòng.

Hôm nay được làm lại một lần nữa, anh ta nhất định sẽ còn làm tốt hơn cả kiếp trước!

_____

Thứ sáu, cuối cùng Tư Họa cũng gửi những bản vẽ thiết kế mới nhất của mình cho đối tác bằng email. Ngồi đối diện với màn hình, vươn tay ngáp dài, cô ngồi trên ghế duỗi người một cái cho đỡ mỏi.

Sắp sửa đến giờ vào học môn giám định và thưởng thức âm nhạc rồi, muốn ngủ cũng không còn kịp nữa. Học kỳ này đã trôi qua được một nửa, nghe nói giáo viên sẽ điểm danh nên cô không ôm theo tâm lý cầu may để trốn tiết.

Tư Họa ngồi trong lớp, chống đầu ngủ mơ màng, vừa hay có thể ngủ bù được khoảng một tiếng.

Sau giờ học, các bạn lần lượt rời đi, Tư Họa mới dụi mắt, ngáp một cái, chợt cảm thấy bạn học ngồi bên cạnh lại quay trở lại rồi?

Cô nghiêng đầu liếc mắt, đôi mắt mệt mỏi chợt mở lớn: "Ngôn Tuyển?"

"Biết là cô sẽ đến lớp học tự chọn ở đây nên tôi đã tới, muốn hỏi cô về chuyện thiết kế." Bởi vì hôm nay là hạn cuối cùng nộp bản thảo nên hai người đều đặc biệt để tâm.

"Tôi đã gửi mail rồi, xin lỗi nhé, vội đi học nên quên mất gửi tin nhắn cho anh."

"Không sao, cô hoàn thành là được rồi."

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng mưa rơi tí tách, bên ngoài lại bắt đầu mưa, Tư Họa bỗng nhớ tới trước khi đi học trời vẫn còn nắng nên lúc đó không mang theo ô: "Tôi không mang ô rồi."

Ngôn Tuyển giơ chiếc ô màu xám bạc trong tay lên: "Cũng may ô của tôi đủ lớn."

Có thể che cho hai người.

Lúc định rời đi thì Tư Họa bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại nằm ngoài dự đoán: "Bố..."

Ngôn Tuyển lập tức đứng lên, ngón tay chỉ ra bên ngoài cửa phòng học, ý nói "Tôi đợi cô ở bên ngoài".

Một lúc sau, mãi vẫn chưa thấy Tư Họa đi ra, anh ngó vào trong phòng học thì thấy cô gái đó đang nằm dài trên bàn, bờ vai run lên từng đợt, rõ ràng là đang khóc.

Anh vội vàng đi qua: "Sao lại khóc rồi? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Đôi mắt cô gái đỏ lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng không phát ra âm thanh. Ngôn Tuyển đưa tờ giấy ăn qua: "Đừng khóc nữa được không, có chuyện gì có thể nói với tôi."

Tư Họa cắn môi: "Tôi vừa mới cãi nhau với bố, ông ấy không ủng hộ tôi học thiết kế."

"Cô rất thích thiết kế, đúng không?"

"Ừ." Bởi vì chuyện lựa chọn chuyên ngành, cô với bố đã xảy ra bất đồng vô số lần. Nếu như không phải vì thích thì cô đã không làm trái ý bố, chạy tới Dung Thành xa xôi này.

"Cô rất dũng cảm, vẫn luôn kiên trì làm việc mình thích, chuyện này không có gì là sai cả."

"Thế nhưng tại sao bố lại không tin tưởng là tôi có thể làm tốt được cơ chứ?" Bởi vì ngay cả bố mình cũng không tin cô có thể làm tốt, điều này khiến cô cảm thấy thất vọng vô cùng.

"Khi tâm trạng không bình tĩnh nói chuyện sẽ xảy ra mâu thuẫn, hoặc là hai người chỉ là chưa trao đổi tốt với nhau thôi. Đợi hai người bình tĩnh lại, có thể ngồi nói chuyện nghiêm túc với nhau rồi cô cho bố nghe cách nghĩ của mình"

"Không có tác dụng đâu, bố tôi bảo thủ lắm!" Hai người căn bản không có cách nào để ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau.

Nghe câu này là biết Tư Họa cũng đã tự tạo vỏ bọc cho riêng mình, lúc này không thích hợp để khuyên nhủ. Ngôn Tuyển lại rút ra một tờ giấy ăn sạch: "Đừng vội vàng, chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đó được không?"

"Tại sao lại phải đi ăn?" Trong lòng đang khó chịu, ngây ngốc hỏi ra một câu như vậy.

"Mấy hôm trước ở trung tâm thương mại không phải cô đã nói là đồ ăn của tiệm đó rất ngon sao? Lần trước chưa đi, hôm nay chúng ta có thể đi."

"Tôi không muốn đi ăn, tôi muốn đi xem phim." Tư Họa dụi mắt, có người chiều theo ý, bất giác để lộ ra tính cách hờn dỗi. Bây giờ cô muốn đi đến những nơi giống như rạp chiếu phim.

"Vậy tôi đưa cô đi xem phim nhé?" Dùng giọng điệu nhẫn nại giống như đang dỗ trẻ con với một Tư Họa đang có tâm hồn yếu ớt cũng rất thích hợp.

Con gái đúng là càng được dỗ càng thích làm nũng, Tư Họa cầm lấy tờ giấy ăn, xì chiếc mũi đỏ ửng rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người che chung một chiếc ô, Ngôn Tuyển che cho cô đi ra từ cửa ngách của tòa nhà giảng đường, hướng đi này cách cổng trường ngày càng xa hơn.

Còn Hạ Diên Tiêu, đang đợi ở con đường mà Tư Họa nhất định phải đi qua nếu quay trở về ký túc xá, thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đó xuất hiện.

Anh ta đang nghi ngờ liệu có phải trí nhớ của mình xảy ra sai sót gì đó rồi không?

_____

     ▪ Tác giả có lời muốn nói:

Chết cười, căn bản là không đợi được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net