Chương 77: Ngoại Truyện 12 - Thế Giới Song Song [7]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ai.

Tư Họa xấu hổ, lườm anh một cái rồi chạy mất, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.

Điện thoại kết nối với Wifi, Tư Họa nhìn thấy tin nhắn mới ở trong nhóm, hỏi cô "Việc hẹn hò" tiến hành thế nào rồi?"

Vừa nãy cô làm theo lời Ngôn Tuyển nói, gửi địa chỉ cho Kha Giai Vân. Bây giờ đúng lúc báo cáo tình hình mới với cô ấy, khung cảnh của căn nhà này cũng gần giống so với tưởng tượng của cô.

Rất phù hợp với cảm giác mà Ngôn Tuyển mang lại cho người khác.

Cô gửi hình bánh ngọt đã chụp lúc trước cho Kha Giai Vân, đối phương trả lời "Tuyệt tuyệt tuyệt", rồi chúc cô hẹn hò vui vẻ.

Ăn bánh ngọt xong, Tư Họa lượn một vòng trong phòng khách, không vì mục đích gì khác, cô chỉ muốn thông qua những thứ này để hiểu rõ hơn về Ngôn Tuyển. Vả lại, cô đã suy nghĩ cả một buổi chiều, nên tặng quà gì cho Ngôn Tuyển.

Tư Họa len lén chạy tới cửa bếp, đưa mắt nhìn chàng trai đang nấu cơm ở bên trong. Anh ở nhà đã xắn tay áo lên, ánh mắt rơi xuống đôi tay dài của anh, Tư Họa chú ý thấy, cổ tay anh vẫn đang trống trơn.

Chạm vào chiếc vòng bện thừng ở cô tay, trong đầu đã có suy tính.

Cô còn đi vào bếp lượn một lúc, Ngôn Tuyển không cho cô chạm vào cái gì, thỉnh thoảng chỉ giúp đỡ đưa đồ.

Hai người cùng nhau hoàn thành bữa tối cực kỳ thịnh soạn. Tư Họa thật sự được mở mang về tài nghệ nấu nướng của Ngôn Tuyển, đã không kìm được mà hét lên: "Giỏi quá đi."

Không có chút xíu giả tạo nào luôn.

Màu sắc hương vị đều đủ cả, nói là tay nghề của đầu bếp thì cũng không quá chút nào. Được nhìn no mắt đồng thời cũng được ăn no bụng, ham muốn ăn uống của Tư Họa đã được thỏa mãn rồi.

"Nếu như thích thì lần sau muốn ăn gì cứ nói với anh, anh sẽ nấu cho em."

"Anh là đang cổ vũ tôi tới ăn trực uống ké sao?"

"Anh rất hoan nghênh." Ngay cả chìa khóa nhà cũng muốn đưa cho cô.

Sau khi ăn tối xong là khoảng 7 rưỡi tối, thời tiết này không thích hợp để ra ngoài, nên hai người dứt khoát chọn bật một bộ phim tình cảm lãng mạn. Tình tiết phim rất được, Tư Họa làm ổ ở trên sofa xem đến say mê, xem một mạch đến tận cuối không làm gián đoạn.

Ngôn Tuyển đích thân đưa cô trở về trường, hai người chào tạm biệt nhau ở dưới tòa nhà ký túc.

"Hai ngày tới đây có thể sẽ hơi bận, nếu như gửi tin nhắn mà anh không kịp thời trả lời thì có nghĩa là đang làm việc, có việc gì thì gọi điện cho anh."

"Tôi biết rồi."

"Em về đi." Anh không kìm được giơ tay, vuốt mái tóc đen mềm mượt của cô gái.

Đây là một hành động có ý thức, Tư Họa hơi cúi đầu, không hề bài xích.

_____

Ngày lễ Giáng sinh, buổi sáng có bốn tiết, Tư Họa mới ngồi một lúc thì đã có người tới tặng táo Giáng Sinh.

Có vài người đặt xuống xong liền đi mất, ngay cả cơ hội để từ chối cũng không cho. Mắt nhìn một bàn ngập quà Giáng Sinh, Tư Họa để lộ ánh mắt thương tâm: "Thế này thì phải trả làm sao?"

Kha Giai Vân xua tay lắc đầu, chỉ vào đống táo mà mình nhận được, biểu thị lực bất tòng tâm, thương cô lắm mà không giúp gì được.

Sau khi tan học, Tư Họa và Hạ Vân Tịch ra ngoài ăn cơm, lúc ăn xong thì đã gần một rưỡi. Từ đây đi tới khu nội thành, shopping khoảng một tiếng rồi đi xem phim, thời gian vừa đẹp.

"Vân Tịch, có phải là chúng ta nên đi tới rạp chiếu phim rồi không."

"Đợi một chút đi mà, Họa Họa."

Hạ Vân Tịch đi qua một bên, thử gọi cho Hạ Diên Tiêu, đối phương vẫn đang trong trạng thái tắt máy.

Phim sắp bắt đầu chiếu rồi, cô ấy không thể không đi lấy vé trước.

Đã bắt đầu soát vé, Hạ Vân Tịch mới nhận được điện thoại gọi lại của Hạ Diên Tiêu, nói là chuyến bay bị ảnh hưởng của thời tiết nên bị kéo dài hơn, vừa mới hạ cánh.

Suất chiếu phim này đã đến không kịp nữa rồi.

Nhìn thấy Tư Họa cầm vé, chuẩn bị bước vào phòng chiếu, Hạ Vân Tịch vội vàng kéo cô lại: "Họa Họa, chúng ta có thể đợi tới suất chiếu sau được không?"

"Suất chiếu sau? Tại sao?" Trong tay Tư Họa cầm vé, suýt chút nữa thì đã đưa cho soát vé rồi.

"Bởi vì...à..." Hạ Vân Tịch vội vã gấp rút tìm lý do, chợt ôm lấy bụng: "Bụng của mình đột nhiên khó chịu quá."

"Có nghiêm trọng không? Có cần đi khám không?"

"Không cần, mình chỉ muốn đi nhà vệ sinh một lát thôi. Nhưng buổi chiếu phim sắp bắt đầu rồi, mà mình lại không muốn bỏ lỡ." Hạ Vân Tịch nhíu mày, hơi cong người, để cho mình trông thấy nghiệm trọng một chút.

"Hôm nay là lễ Giáng Sinh, suất chiếu sau chắc không còn vé nữa đâu?" Bộ phim bọn cô chọn vừa hay là lần đầu công chiếu, trong rạp đã không còn chỗ trống.

"Cậu mau đi vệ sinh đi, mình ở đây đợi cậu."

Hạ Vân Tịch hết cách, đành xoa xoa bụng, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh một cái, lúc đi ra thì nói không sao nữa, cùng với Tư Họa đi vào phòng chiếu.

Buổi chiếu đã bắt đầu, dù Hạ Diên Tiêu có kịp tới thì cũng không thể bắt Tư Họa đi ra giữa chừng được.

Hạ Vân Tịch đỡ lấy trán, trong mắt toàn là bất lực.

Hôm nay là Giáng Sinh, từ sân bay qua đó lại bị tắc đường, bộ phim đã chiếu được hơn nửa Hạ Vân Tịch mới nhận được tin nhắn anh trai gửi tới, nói là đã tới rạp chiếu phim.

Hai anh em hẹn rõ thời gian, đợi sau khi bộ phim kết thúc sẽ để cho Tư Họa và Hạ Diên Tiêu gặp mặt.

Thế nhưng lại không biết, Tư Họa cũng đang gửi tin nhắn cho người nào đó.

Ngôn Tuyển nói, lúc đó sẽ đợi cô ở khu vực nghỉ ngơi chỗ cổng vào rạp chiếu phim. Bởi vì không muốn làm phiền cô xem phim nên hai người chỉ nói vài câu rồi cất điện thoại đi.

Tư Họa để điện thoại đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, lần đầu tiên mong cho bộ phim có thể kéo nhanh tiến độ, nhảy xuống đoạn kết.

Bộ phim kết thúc, khán giả lần lượt rời đi, Tư Họa thông báo trước với Hạ Vân Tịch đang ngồi bên cạnh: "Bạn mình đang đợi mình ở bên ngoài."

Hạ Vân Tịch đang cúi đầu xem điện thoại, nhất thời không nghe rõ nên gật đầu phụ họa theo một cái.

Đúng lúc cô chuẩn bị chào tạm biệt với Hạ Vân Tịch, Hạ Vân Tịch mới đột nhiên nắm chặt lấy tay cô: "Họa Họa, anh ấy tới rồi."

"Cái gì?"

Không đợi Tư Họa kịp phản ứng lại, Hạ Diên Tiêu đã xuất hiện trước mặt hai người.

Trong tay anh ta cầm một chiếc hộp hình chữ nhật, gương mặt anh tuấn và khí chất trưởng thành của người đàn ông thu hút hầu hết sự chú ý của mọi người, muốn bỏ qua cũng khó.

Tư Họa bị Hạ Vân Tịch đẩy tới trước mặt Hạ Diên Tiêu: "Được rồi, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, tiếp sau đây hai người tự nói chuyện."

Để không làm phiền tới thế giới riêng của hai người, Hạ Vân Tịch nói xong liền đi mất, để lại Tư Họa đang bị Hạ Diên Tiêu chắn lại.

Trong tay ôm một chiếc hộp hình chữ nhật, không biết là cái gì, nhưng dựa vào trực giác, Tư Họa rất muốn trốn chạy.

Nhìn ra ý đồ của cô, Hạ Diên Tiêu bước từng bước lại gần: "Họa Họa, lâu rồi không gặp."

"Hơ hơ..." Cô cười gượng gạo: "Hạ tiên sinh bận trăm công nghìn việc, công việc quan trọng hơn."

Gặp hay không cũng chẳng sao.

"Có tiện đổi một chỗ khác nói chuyện không?" Anh ta thật sự không muốn đứng đây bị mọi người vây xem.

"Thật ngại quá, tôi còn có việc, bạn tôi đang đợi tôi ở bên ngoài, e là không có thời gian. Hạ tiên sinh, tạm biệt."

"Đợi đã!" Không chờ được nữa, Hạ Diên Tiêu đưa chiếc hộp ra: "Đây là một món quà mà anh chuẩn bị cho em."

"Không có công không hưởng lộc, cảm ơn ý tốt của anh."

"Em xem trước đi đã rồi hãy nói, em nhất định sẽ thích." Hạ Diên Tiêu mở chiếc hộp ra trước mặt cô, mở bức tranh đang cuộn tròn, Tư Họa đã nhận ra bức tranh đó.

Thấy sắc mặt của cô lộ vẻ xúc động, Hạ Diên Tiêu liền tiện thể nhét cuộn tranh vào trong tay cô. Đây là tranh của Susan, Tư Họa không những không thể ném đi mà còn cẩn thận cẩm lấy, sợ sẽ làm hỏng nó.

Cũng nhân lúc này, Hạ Diên Tiêu cúi đầu, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất của mình dẫn dắt cô từng bước: "Họa Họa, hẹn hò với anh nhé."

Tư Họa không bằng lòng đi nơi khác với anh ta, anh ta chỉ có thể nói rõ lòng mình ở đây: "Những ngày vừa rồi không liên lạc với em, chủ yếu là sợ không thể cho em đủ không gian. Anh tôn trọng sở thích của em, em ở bên anh rồi sẽ không còn phải lo lắng về chuyện sinh hoạt phí nữa, em sẽ có đủ thời gian để đi làm những việc mà em muốn."

Hạ Diên Tiêu muốn cố hết sức bày tỏ tất cả những thứ mà Tư Họa muốn ở kiếp trước nhưng anh ta không thể cho cô, đến mức quên mất việc người con gái trước mắt không phải là Tư Họa đã cùng anh ta chung sống ba năm, mà là Tư Họa thuần khiết nhất lúc ban đầu.

Tư Họa vừa sửng sốt vừa nghi ngờ, hoàn toàn không ngờ được Hạ Diên Tiêu lại bỗng nhiên nói với cô những lời này?

Trong trí nhớ của cô, mối quan hệ của hai người hình như chỉ tồn tại trên bề mặt, những câu này có phần hơi quá rồi đi.

"Xin lỗi, Hạ tiên sinh, có thể là anh hiểu lầm rồi." Tư Họa đặt bức tranh lại vào trong hộp.

Bên cạnh bỗng truyền tới một tiếng nói, một chàng trai trẻ mặc chiếc áo khoác màu be dài, trong tay ôm một bó hoa hồng kiều diễm đang bước về phía cô.

Giây phút đó, các ngón tay của Hạ Diên Tiêu nắm chặt lấy chiếc hộp dài, nhìn chằm chằm vào người đó, cả người rùng mình ớn lạnh.

Không dám tin người đó vậy mà cũng...xuất hiện rồi!

Không chỉ có vậy, anh ta còn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ đưa tay về phía Tư Họa vô cùng quen thuộc của Ngôn Tuyển, thân mật gọi tên của cô: "Họa Họa, lại đây."

_____

     ▪ Tác giả có lời muốn nói:

Hạ chó: Tôi muốn tỏ tình, bù đắp nuối tiếc.

Ngôn Tuyển: Thật ngại quá, nhường đường cho qua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net