Chương 19: Mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong rừng quýt thỉnh thoảng chỉ có ánh sáng le lói chiếu vào , rất tối . Hơn nữa dưới mặt đất trong rừng ánh mặt trời rất khó mà chiếu đến . Vì vậy bùn đất dưới chân đều luôn âm u ẩm ướt . Chử Nguyệt Tình cẩn thận bước vào trong , gạt ra cành lá trước người . Cô nhẹ giọng lên tiếng , " ông chủ ? " 

Cô sợ trong rừng quýt còn có người khác , không dám lớn tiếng gọi tên Phó Thời Thiêm . Chử Nguyệt Tình thấy không có ai trả lời , chỉ có thể tiếp tục đi sâu vào trong . 

Bước một bước ngắn rồi lại một bước dài , thật ra cũng chẳng xác định phương hướng nào cả , Chử Nguyệt Tình nhìn lấm lét bốn phía . Sau khi đi được một đoạn đường , lên tiếng gọi cũng không nghe được lời đáp lại nào cả , cô có chút sốt ruột , lại có chút khẩn trương , bước chân không khỏi dừng lại , nhìn về phía xa xa , hình như thấy có bóng người chợt xuất hiện trong tầm mắt . 

Bên ngoài rừng quýt , các đồng nghiệp mỗi người đều đang bận rộn làm việc của mình . Người ban nãy quay trở lại trước bàn , " thấy không , Nguyệt Tình đi vào rồi . " 

" tại sao cô ấy lại đi vào trong rừng vậy ? " 

" tôi nói với cô ta rằng ông chủ ở bên trong , bảo cô ta vào đấy . Cô ta cũng không chút do dự nào đi vào trong ngay lập tức . Mọi người nói xem , chẳng lẽ cô ta và ông chủ không đúng là có quan hệ sao ? " 

" cũng không nhất định nha , " Một người đồng nghiệp khác nói , " Nguyệt Tình trong ngày thường suy nghĩ cũng rất đơn giản , không được nhạy bén lanh lợi như mọi người . Cô nói ông chủ cần tìm , có lẽ cô ấy cho là thật thì sao ? " 

" vậy thì là do cậu ngu ngốc . Bên trong tối thui không thấy được ánh mặt trời như vậy , ông chủ muốn tìm người để nói chuyện sẽ hẹn gặp ở trong đó sao ? " 

" đó cũng là a ...... bất quá , có thể gặp chuyện không may không ? Thế nào còn chưa ra nữa ? " 

" yên tâm đi , cô ta không tìm được người , tự khắc đi ra thôi . " 

Mọi người nghĩ thầm ' cũng đúng ' . Làm người không lẽ nào đầu óc lại ngu muội như vậy . Thấy trong đó không có ai , đương nhiên là phải nhanh chóng chạy ra ngoài đây mới đúng . 

Phó Thời Thiêm cũng xuống lầu , đi vào trong đám người . Cả đám rối rít chờ được chào hỏi anh . Người đàn ông thờ ơ đứng trước vỉ nướng . Lửa than đang được đốt lên , gương mặt anh toả sáng trong ánh lửa , anh tuấn , lạnh lẽo , tạo nên một cảm giác thật khác biệt . 

" mọi người nhìn xem , có đẹp trai không ? " 

Ánh mắt Phó Thời Thiêm quét qua từng người một . Mới vừa rồi rõ ràng trông thấy Chử Nguyệt Tình ở nơi này , thế nào mới chớp mắt một cái lại không thấy người đâu cả ? 

Trong rừng , Chử Nguyệt Tình loáng thoáng trông thấy phía trước có bóng người , nhưng không thấy được rõ ràng . Bóng người kia núp sau gốc cây , mờ mờ ảo ảo . Cô đánh bạo đi tiếp về phía trước , nhỏ giọng mở miệng . " Phó Thời Thiêm ? " 

Người đàn ông không trả lời , chắc là không nghe thấy . Chử Nguyệt Tình bước nhanh về phía trước , từng cành cây chắn trước người , cô hất tay gạt ra , bước chân càng đi càng nhanh . Chạy đến trước mặt , cô thở hồng hộc , " Phó Thời Thiêm ? " 

Chân cô tiến tới thêm hai ba bước , đôi mắt hạnh đột nhiên trợn tròn lên , " A --" 

Một tiếng thét chói tai bỗng nhiên vang lên từ trong rừng . Các đồng nghiệp đang chuẩn bị thức ăn ở bên ngoài cũng bị dọa sợ đến mức chỉ biết nhìn nhau . Phó Thời Thiêm nhìn xung quanh , chợt lên tiếng hỏi , " Chử Nguyệt Tình đâu ? " 

Một người đàn ông đứng bên cạnh cũng bắt chước nhìn theo xung quanh , " mới vừa rồi còn đang xắt thức ăn ở đây mà . " 

Đồng nghiệp nữ ban nãy đã bảo Chử Nguyệt Tình đi vào trong rừng quýt sắc mặt tái nhợt . Cô ta run rẩy đứng dậy , " Nguyệt Tình , Nguyệt Tình chắc là đi vào trong rừng rồi . " 

Phó Thời Thiêm không hỏi thêm nhiều lời , dứt khoát đi vào trong rừng . Âm thanh gọi tên cao vòi vọi kéo dài dưới sự bao phủ của màn đêm khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi , " Chử Nguyệt Tình ? Chử Nguyệt Tình --" 

" tôi , tôi ở đây ! " 

Phó Thời Thiêm lần theo giọng nói đi về phía trước , thấy Chử Nguyệt Tình đang ngồi dưới đất , cả người run rẩy sợ hãi không đứng dậy nổi. Anh bước nhanh đi tới bên cạnh cô , " sao vậy ? " 

" không sao , chỉ bị dọa sợ . " Chử Nguyệt Tình vươn tay chỉ về phía trước mặt . 

Lúc mới nhìn đúng là có chút dọa người , nhưng bình tĩnh nhìn kỹ lại , thật ra chỉ là một con bù nhìn được buộc vào cây quýt mà thôi , chắc cũng giống như người rơm người ta hay cắm trên đồng ruộng , được dùng để xua đuổi những vị khách không mời mà đến . 

Bàn tay Chử Nguyệt Tình đè lên ngực , sắc mặt trắng bệch , đến lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn lại được , hai bả vai vẫn còn đang run rẩy . Phó Thời Thiêm đỡ cánh tay của cô , " có thể đứng lên được không ? " 

Cô lắc đầu một cái , " để tôi ngồi thêm một lát nữa đi . " 

" dưới mặt đất rất lạnh , cô cứ ngồi mãi như vậy cũng không phải là cách . " 

Chử Nguyệt Tình nhéo nhéo chân của mình , " tôi cảm thấy không còn chút sức lực nào cả , " Cô tự giễu nhẹ cong khóe miệng , " có phải tôi rất vô dụng không ? " 

" tại sao cô lại tới nơi này ? " 

" không phải anh tìm tôi sao ? " Chử Nguyệt Tình kinh ngạc hỏi lại . 

Phó Thời Thiêm trầm sắc mặt , " chúng ta đi ra ngoài trước đi . " Thấy Chử Nguyệt Tình không đứng dậy nổi , anh dứt khoát đem cô bế lên . Chử Nguyệt Tình xanh mặt , không ngừng lắc đầu , " đừng như vậy , tự tôi có thể đi . " 

Phó Thời Thiêm ôm chặt cô , sải bước rời đi . Không ít người cũng đang đứng ở bìa rừng nhìn lấm lét . Lúc trông thấy Phó Thời Thiêm ẵm Chử Nguyệt Tình đi ra , họ vội vàng lui sang một bên , " Nguyệt Tình , cậu không sao chứ ? " 

Phó Thời Thiêm đem Chử Nguyệt Tình đặt xuống cái ghế ở bên cạnh , " cử động một chút thử xem , coi chân có bị thương không ? " 

" không có gì , chỉ bị ngã xuống thôi mà ......" 

Người đàn ông đứng ngay bên cạnh cô , một bàn tay tự nhiên rơi vào đầu vai Chử Nguyệt Tình , ánh mắt sắc bén như chim ưng quét về phía mọi người , " là ai nói cho cô ấy biết , tôi ở trong rừng chờ cô ấy ? " 

Chử Nguyệt Tình hốt hoảng ngẩng đầu lên , " không có , không ai nói như vậy cả . " Nhìn phản ứng mới vừa rồi của Phó Thời Thiêm mà suy ra , Chử Nguyệt Tình đã biết cô bị người ta lừa gạt , nhưng cô lại không muốn chuyện này tiếp tục nữa , " là tự tôi đi vào . " 

" tôi hỏi lại lần nữa , là ai bảo cô ấy đi vào ? " 

Đồng nghiệp nữ ban nãy nơm nớp lo sợ lẫn trong đám người , không dám thừa nhận , nhưng lại không biết có thể lấy đâu ra động lực lớn như vậy để đè xuống sự kiên trì thêm được bao lâu nữa . Cô ta nhấc bước chân nặng nề lên chậm chạm đi về phía trước . " thật xin lỗi , tôi , là tôi . " 

" tại sao lại làm như vậy ? " Phó Thời Thiêm mặt vô biểu cảm đặt câu hỏi . 

" tôi không có ý gì hết , càng không muốn đùa cợt Nguyệt Tình hay có ý muốn làm hại cô ấy . Thật sự tôi chỉ đùa một chút cho vui mà thôi . Hơn nữa tôi cứ cho là cô ấy sẽ lập tức đi ra , thật xin lỗi , thật xin lỗi ! " Đồng nghiệp nữ không ngừng nói xin lỗi , " đều là lỗi của tôi . " 

" tôi biết cô không cố ý . " Chử Nguyệt Tình tiếp lời , " tôi không sao cả , chỉ là đường đi quá trơn , tự vấp ngã một cái mà thôi . " 

Phó Thời Thiêm cũng không nói gì , thu hồi tầm mắt rơi vào trên người Chử Nguyệt Tình , " cô về phòng tắm rửa trước đi , thay bộ quần áo khác . " 

" vâng . " Chử Nguyệt Tình khó khăn đứng dậy , xoay người đi lên lầu . Phó Thời Thiêm bước tới ghim chặt góc lều rồi ngồi xuống . Mọi người nghĩ thầm tiết mục bất ngờ này cuối cùng đã trôi qua , mỗi người đều tản ra làm công việc của mình . Lúc này , quản lý văn phòng đi tới trước mặt Phó Thời Thiêm , " Phó tiên sinh , chuyện hôm nay , ngài thấy thế nào ? " 

" bỏ đi , nếu không mọi người sẽ thật sự cho là giữa tôi và Chử Nguyệt Tình có chuyện gì đó mờ ám . Chỉ là , đợi thêm dăm bữa nửa tháng , ông tìm lý do , đuổi việc người kia đi . Tôi không muốn nhìn thấy cô ta xuất hiện ở Văn Hải nữa . " 

" vâng . " 

Đêm đó , Chử Nguyệt Tình cũng tham gia chơi đùa rất nhiệt tình . Đồng nghiệp kia cũng khéo léo tìm cơ hội , gặp riêng cô để nói lời xin lỗi . 

Chỉ là sau khi mọi người giải tán , Chử Nguyệt Tình lại được thông báo đổi sang một căn phòng khác , nói là quản lý đã dặn dò , sợ cô bị hoảng hốt quá độ sẽ ngủ không yên , cố ý đổi cho cô một căn phòng đơn yên tĩnh . Chử Nguyệt Tình thật ra cũng không muốn đổi , mới vừa bị doạ sợ hết hồn , cô đâu dám ngủ một mình nữa . Nhưng cô cũng không dám từ chối lời đề nghị của người khác , sợ bị người ta nói mình không biết tốt xấu . 

Cô đem chăn kéo lên thật cao qua khỏi đỉnh đầu , thật vất vả mới ngủ thiếp đi được , lại bị cơn ác mộng doạ đến choàng tỉnh lại . Cô trước sau vẫn cứ nghĩ mãi đến hình ảnh con bù nhìn quỷ dị đó . Trong giấc mơ , bù nhìn biến thành người thật , lộ ra nụ cười gớm ghiếc đáng sợ . Nó còn đang vén quần áo trên người lên . Chử Nguyệt Tình thấy bên hông nó có một cái lỗ thật lớn , tựa như bị người ta moi hết sạch nội tạng ra ngoài . Cô bị dọa sợ đến mức mở to hai mắt ra , ngồi bật dậy rồi ôm lấy hai chân không dám có một cử động nhỏ nào nữa . 

Ngoài cửa , tiếng chuông cửa phòng liên tiếp vang lên , Chử Nguyệt Tình run rẩy đem mặt chôn vào giữa hai đầu gối . Trong thoáng chốc cô nghe thấy giọng nói của Phó Thời Thiêm . Chử Nguyệt Tình mở đèn lên , sau đó đi tới kéo cửa ra , quả nhiên thấy người đàn ông đang đứng ở bên ngoài , " anh ...... đã trễ thế này , có chuyện gì sao ? " 

" có phải mơ thấy ác mộng không ? " 

Chử Nguyệt Tình sờ sờ mặt của mình , " không sao . " 

" tôi vào ngồi một lát có tiện không ? " 

Chử Nguyệt Tình tránh người qua một bên . Chờ sau khi Phó Thời Thiêm bước vào phòng , cô nhẹ nhàng đóng cửa lại . Người đàn ông quét mắt khắp bốn phía , " ngủ có quen không ? " 

" à , rất tốt . " 

" mới biết cô đổi phòng khác , ngày mai nên đổi lại phòng cũ thôi . Cô nhát gan , tôi đoán chừng cô ngủ không yên . " 

Trên mặt Chử Nguyệt Tình lộ vẻ biết ơn , " vâng , nhiều người thì đông vui hơn . " 

Phó Thời Thiêm ở trong phòng của một cô gái , nhưng cũng không hề cảm thấy lúng túng hay khó chịu gì cả . Anh ngồi xuống ghế sa lon , " tại sao đầu cô lại đầy mồ hôi thế kia ? Nằm mơ thấy gì vậy ? " 

" không có gì , " Chử Nguyệt Tình ngồi xuống mép giường , " tôi chỉ là nhát gan thôi . " 

" đúng rồi , xét về mặt này , cô so ra còn kém hơn nhiều so với em gái của mình . " 

Chử Nguyệt Tình không hề phủ nhận . Phó Thời Thiêm nhìn sắc mặt cô , " em gái cô sắp sinh rồi nhỉ ? "



" vâng , còn khoảng một tháng nữa . " 

Người đàn ông dò xét biểu cảm trên mặt cô , " cô hâm mộ sao ? " 

" hâm mộ cái gì ? " Chử Nguyệt Tình ngẩng đầu lên , đón nhận ánh mắt của Phó Thời Thiêm . Khuỷu tay người đàn ông chống lên mặt bàn bên cạnh , " hâm mộ cô ấy có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn . Chờ đứa bé sinh ra , kiếp này của cô ấy coi như đã hoàn hảo . " 

" dĩ nhiên là hâm mộ rồi , cô gái nào mà không muốn có một cuộc sống như vậy chứ ? " Hai tay Chử Nguyệt Tình đặt lên đầu gối , " tôi thật lòng mừng cho em ấy . " 

" mừng ? Hạnh phúc của cô chẳng lẽ không phải bị hủy trong tay cô ấy sao ? " 

Mặt mũi Chử Nguyệt Tình rất bình tĩnh , " tại sao anh lại có ý nghĩ như vậy ? " 

" đây là sự thật không phải sao ? " 

Chân mày Chử Nguyệt Tình hơi cau lại , " anh không phải là bạn của em gái tôi sao ? " 

" đúng là bạn , nhưng tôi có năng lực phán đoán của mình . Cô hẳn nên sống tốt hơn so với cô ấy . " 

Chử Nguyệt Tình tỉ mỉ dò xét thần sắc của Phó Thời Thiêm . Cô thận trọng , trong giọng nói còn mang theo ý thăm dò , " anh , rốt cuộc có ý gì ? " 

" chồng sắp cưới Cố Thanh Hồi của cô bị xử phạt tù chung thân . Cô có còn muốn giúp anh ta đi ra không ? " 

" có ý gì ? " Chử Nguyệt Tình lần nữa lặp lại câu hỏi này . Phó Thời Thiêm chú ý ánh mắt của cô , " tôi nhìn ra được , cô không bình tĩnh thờ ơ như ngoài miệng cô vẫn nói . Chuyện này cô cứ nói xem , làm sao có thể để yên như vậy được ? Cố Thanh Hồi bây giờ không quyền không thế , ở trong tù nhất định sẽ chịu khổ . " 

" Phó tiên sinh , hôm nay anh đột nhiên nói những lời này với tôi , tôi thật sự không thể hiểu nổi . " 

" tôi coi trọng Chử Đồng . " 

Chử Nguyệt Tình cho là lỗ tai mình có vấn đề . Cô ngẩng đầu lên , gương mặt ngu ngơ khó hiểu , trong ánh mắt lại càng tràn ngập vẻ khó tin . Cái gì ? Cô không nghe lầm chứ ? Phó Thời Thiêm này trong ngày thường luôn tạo cho người ta một cảm giác trầm ổn chững chạc ít khi thể hiện cảm xúc của mình , nhưng anh ta mới vừa nói câu gì ? Chử Nguyệt Tình nheo mắt lại , " anh nói , anh coi trọng em gái của tôi ư ? " 

" ừ , đã nhìn trúng từ sớm rồi . " 

Chử Nguyệt Tình kinh ngạc đến mức không thể kìm nén được . Từ lúc anh quan tâm ưu ái cô trong công ty tới tận bây giờ , Chử Nguyệt Tình chưa từng nghĩ đến , Phó Thời Thiêm là bởi vì coi trọng Chử Đồng mới làm vậy với cô . " anh xem trọng nó cái gì chứ ? Em gái tôi đã có chồng , hơn nữa , nó còn sắp có con . " 

" con ? Cô không phải cũng đã từng có con sao ? " Một câu này của Phó Thời Thiêm đã đâm sâu vào trong tâm khảm của Chử Nguyệt Tình , " chẳng qua là nó còn chưa kịp ra đời , nên không còn . Vì thế , sau đó cô mới đánh mất đi nhiều hơn nữa , cô hiểu ý của tôi không ? " 

Trên mặt Chử Nguyệt Tình đầy vẻ đề phòng , " anh muốn làm gì Chử Đồng ? " 

" tôi muốn sống cùng cô ấy , chỉ đơn giản vậy thôi . " 

" tôi vẫn không hiểu , anh muốn loại người gì mà chẳng có , tại sao hết lần này tới lần khác lại muốn Chử Đồng ? " 

Ngón tay Phó Thời Thiêm khẽ vuốt qua cánh môi của mình . Có mấy lời giấu giếm trong lòng đến nay mới nói ra , anh cũng không cảm thấy bị kìm nén đến mức khó chịu , " còn nhớ lần trước cô đưa cho tôi xem quyển nhật ký không ? " 

" nhớ , sao vậy ? " 

" ngày cô bị mang đi , cùng lúc đó xảy ra tai nạn xe cộ . Cô gái đã chết trong vụ tai nạn đó , cô có biết không ? " 

Chử Nguyệt Tình đột nhiên cảm giác được một cơn gió lạnh ào ào thổi tới , xương sống sau lưng nổi đầy gai ốc , " tôi không biết , tôi lúc ấy cũng không thể suy nghĩ được nhiều như vậy . " 

" cô gái đã chết kia là vợ chưa cưới của tôi . " 

Chử Nguyệt Tình bị dọa sợ đến mức co cả hai chân lên giường , " đó ...... đó là ngoài ý muốn . " 

" Nguyệt Tình , cô suy nghĩ một chút đi . Người yêu của tôi và người yêu của cô đều bị hãm hại trong tay ai ? Tôi sẽ không làm gì Chử Đồng hết . Ban đầu coi trọng cô ấy là bởi vì dáng dấp của cô ấy và vợ chưa cưới của tôi rất giống nhau , nhưng vợ chưa cưới của tôi đã chết rồi . " 

Chử Nguyệt Tình không ngừng lắc đầu , " Phó Thời Thiêm , anh đừng tiếp tục nói nữa . Tôi không biết đến tột cùng anh muốn làm gì . Tóm lại , chuyện làm tổn thương em gái tôi , tôi chắc chắn sẽ không làm . " 

" tôi chưa từng nói là muốn cô làm tổn thương cô ấy . Chỉ là bây giờ có cách để khiến cho Cố Thanh Hồi ở trong tù dễ chịu hơn một chút , cô có muốn không ? 

Chử Nguyệt Tình trong lúc nhất thời sửng sốt ngây ngẩn cả người . Ngoài miệng mặc dù nói oán trách Cố Thanh Hồi , nhưng tình cảm trong lòng không thể nào xóa sạch nổi , đâu có thể dễ dàng buông bỏ như vậy được ? Vẻ đề phòng trên mặt cô vẫn không hề dịu xuống , " chuyện này không cần anh quan tâm , Giản Trì Hoài sẽ giúp một tay . " 

" Cố Thanh Hồi thiếu chút nữa là hại chết Chử Đồng rồi , Giản Trì Hoài còn chịu giúp anh ta sao ? Chử Nguyệt Tình , có phải cô quá ngây thơ rồi không ? " 

Cô cắn chặt cánh môi không nói gì , " anh tiếp cận tôi cũng bởi vì Đồng Đồng sao ? " 

" tôi chưa từng nghĩ cố tình tiếp cận cô , Nguyệt Tình . Bí mật lớn nhất của tôi cũng đã nói cho cô biết rồi. Vợ chưa cưới của tôi và con của cô , hai mạng người . Tôi chỉ là không muốn bỏ qua dễ dàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net