Chương 54: [b] Phải Anh không yêu cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm mất ngủ, sau đó Giản Trì Hoài cũng không gọi điện lại nữa. Sáng sớm hôm sau, vẫn còn sớm, chỉ khoảng năm giờ hơn, Chử Đồng nghe thấy phòng khách vọng tới tiếng lạch cạch. Cô tung chăn, đứng dậy ra ngoài. Chử Cát Bằng cho dù đã cố gắng thật nhẹ nhàng nhưng vẫn làm kinh động tới con gái. Ông đứng thẳng dậy: "Sao con tỉnh sớm vậy?"

"Bố, bố làm gì đây?" Chử Đồng nhìn cả phòng khách bừa bộn nháo nhào.

"Hàng hôm qua lấy về đấy, dưa lê bán chạy lắm, lần này bố đánh về không ít."

Chử Đồng ấn hai tay lên lưng ghế: "Bố đừng cực quá, bán được bao nhiêu thì bán."

"Bố và mẹ con khó khăn lắm mới mở được cửa hàng hoa quả này, bắt buộc phải kiếm được tiền mới được. Như vậy thì sau này con có con, bố mẹ cũng không đến mức không bỏ ra được một đồng." Bình thường tính tình Chử Cát Bằng nóng nảy, nhưng người làm cha làm mẹ trên đời ai cũng vậy cả thôi. "Ngủ thêm chút nữa đi, lát nữa mẹ con dậy sẽ chuẩn bị bữa sáng."

Lúc Chử Đồng rời đi, tinh thần đã sảng khoái hơn. Tới công ty không lâu, thẻ lương của cô nhận được tin chuyển tiền. Lương tháng này rất đáng mừng, gần được vạn rồi. Hôm nay có không ít tài liệu phải ở công ty chỉnh lý. Cứ chốc chốc Chử Đồng lại ngó vào di động nhưng nó cứ như bị hỏng, yên lặng nằm một chỗ, đến cả tin nhắn cũng không có. Gần tới giờ tan làm, Tần Tần đối diện đeo balo lên: "Chử Đồng, đi thôi, tớ nhận được tin Hồng Khánh Sâm xảy ra chuyện rồi."

"Hả?" Chử Đồng nhất thời chưa kịp phản ứng lại: "Hồng Khánh Sâm?"

"Chẳng phải cậu muốn chụp hắn ta sao? Đi đi đi, bây giờ có qua đó cũng chỉ là góp vui thôi, chắc chắn là không có hy vọng đăng đầu tiên rồi."

Chử Đồng lái xe phỏng vấn tới trước cửa một tiểu khu. Lúc đi vào mọi người hầu như đã tản đi hết. Tần Tần bất giác lắc đầu: "Đến chút thịt vụn cũng chẳng chừa lại cho chúng ta."

Chử Đồng nhìn thấy trước cửa một căn nhà đơn nguyên có một vũng máu: "Đừng nói ghê như vậy, sau này không để người ta vui vẻ ăn thịt nữa sao?"

Vừa hay có người từ trong đi ra, Chử Đồng bắt lấy người đó, hỏi: "Xin hỏi anh có biết vừa xảy ra chuyện gì không ạ?"

"Cô nói người bị trọng thương à? Xe cấp cứu đưa đi rồi, bị thương nặng lắm."

"Vậy anh có biết tình hình cụ thể không ạ?"

"Đó không phải người trong tiểu khu chúng tôi, chắc là có bạn bè gì sống ở đây. Ban nãy nghe nói bị phóng viên chặn đường. Nhưng thê thảm lắm, cũng chẳng biết đã làm việc gì mà lại chột dạ. Lúc chạy ra tới cửa bị ngay một cái bình hoa từ trên rơi xuống đập trúng bả vai, ngất ngay tại chỗ."

"Mẹ ơi!" Tần Tần ôm miệng: "Thế là mạng lớn rồi đấy, tầng mấy vậy?"

"Tóm lại là rất cao, cô nhìn vũng máu kìa."

Chử Đồng xoa xoa bả vai, mồ hôi lạnh sắp túa ra tới nơi: "Đừng chụp nữa, mau đi thôi, cũng chẳng có tin tức nào giá trị."

Trên đường trở về, Tần Tần gọi điện thoại cho bạn, chẳng mấy chốc đã moi được mấy tin: "Đồng Đồng, cánh tay của Hồng Khánh Sâm bị phế rồi."

"Nghiêm trọng vậy sao?"

"Đương nhiên, nếu không có kỳ tích, cả đời này đừng mong giơ được tay lên nữa."

Chử Đồng mỉm cười. Đáng đời, loại người cặn bã này nên có người trừng trị hắn. Thấy chưa, thấy chưa, làm quá nhiều điều ác, cả ông trời cũng chịu không nổi.

Lúc tan ca, các đồng nghiệp hẹn cô ra ngoài đi hát, nhưng Chử Đồng không có tâm trạng. Cô ngồi trong xe rất lâu mà không nổ máy. Cô không biết nên đi đâu, cố chấp đến thế rồi, lẽ nào cứ thế quay trở về Bán Đảo Hào Môn?

Xe chạy ra khỏi công ty cô mới nhận ra trời đổ mưa. Chiếc xe phía trước tắt máy, Chử Đồng bấm coi inh ỏi, ghế bên cửa lái phụ bất thình lình bị mở ra, Tần Tần khua chiếc ô trong tay: "Sao bỗng nhiên lại mưa chứ?"

"Không phải cậu đi hát cùng bọn họ sao?"

"Hát gì chứ, Lữ Giai và Cố Hào từ Hồng Kông trở về rồi, tin tức Lữ Giai sinh con được che giấu cẩn thận như vậy, còn trốn tới tận Hồng Kông, tin này còn không đủ để chúng ta chạy một chuyến sao?"

Chử Đồng nghe tới công việc là có tinh thần, cuối cùng cũng không cần lo lắng việc sẽ đi đâu nữa. Cô cho xe chạy, nhanh chóng đi ra sân bay. Họ đợi ở đó trước nửa tiếng đồng hồ. Lữ Giai là một ca sỹ nổi tiếng, Cố Hào là đạo diễn thiên tài. Hai người này kéo bất kỳ người nào ra cũng đều là tin hot.

Rất lâu sau, cả một đám đông ùa ra. Tần Tần tinh mắt, hưng phấn chỉ về phía trước: "Tới rồi, tới rồi!"

Chử Đồng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy hai người đeo kính râm ở ngay gần đó đi tới. Tần Tần kéo tay cô: "Đi nào!"

Họ xuyên qua đám người. Lữ Giai không ngừng nhìn quanh, sợ gặp phải phóng viên. Người vú nuôi đi sau đẩy theo một chiếc xe nhỏ. Bước chân của Tần Tần khá gấp, bước vượt lên trước, chặn đường Cố Hào: "Chào anh, chào anh! Xin hỏi lần này Lữ Giai tới Hồng Kông là để sinh em bé sao? Hai người giữ kín mọi chuyện như vậy, bây giờ đứa bé đã chào đời rồi, có tiện tiết lộ cho chúng tôi biết là trai hay gái không?"

Cố Hào gặp phải phóng viên, bất chợt phẫn nộ, chỉ thẳng tay vào mặt Tần Tần: "Tránh ra, chúng tôi không trả lời phỏng vấn."

"Xin hỏi một chút, tên của em bé đã được đặt chưa?"

Tâm trạng Cố Hào kích động, xem ra càng ngày càng nhiều người dừng bước. Sắc mặt anh ta tái mét: "Tránh ra, không được chụp!"

"Chử Đồng, cậu còn ngây ra đó làm gì?" Tần Tần ra hiệu bằng ánh mắt cho Chử Đồng. Chử Đồng ban đầu không để ý phía sau còn có một chiếc xe nhỏ. Thật ra cô luôn bài xích hành động chụp ảnh trẻ con thế này. Nghề nghiệp này của họ trước giờ đều không đi chung đường với đạo đức. Từ khi vào nghề tới nay, Chử Đồng chưa bao giờ chụp con cái của các ngôi sao, dẫu sao chúng nó còn bé như vậy, lộ diện quá sớm sẽ mang lại ảnh hưởng xấu.

Lữ Giai thấy Tần Tần bám riết Cố Hào, nét mặt sốt sắng, cộng thêm việc vừa mới hết ở cữ, tâm tình không ổn định, liếc mắt thấy Chử Đồng đi tới, cô ta kích động lên tiếng quát tháo: "Tránh ra, các người không hiểu tiếng người phải không?"

"Lữ Giai, chị..."

Chử Đồng đang định lên tiếng thì gần đó vọng lại một tiếng tranh cãi. Cố Hào cướp máy ảnh của Tần Tần, đập xuống đất, động tác thô lỗ, cục cằn, ánh mắt phát ra những tia hung dữ: "Mẹ chúng mày, còn chụp nữa tao đấm mày đấy, có tin không?" Trên tay đã có những động tác xô đẩy. Chử Đồng vội vàng qua đó can ngăn. Nhưng Lữ Giai thấy tình hình ấy, tưởng cô định qua chụp ảnh bèn xông tới, đẩy Chử Đồng một cái thật mạnh. Cô loạng choạng, đứng không vững, cả người đổ về sau, ngã ngay vào chiếc xe nôi phía sau. Cánh tay cô lật tung tấm vải che bên trên ra, đứa bé bên trong bị hoảng sợ, mở mắt nhìn với vẻ lo lắng.

Chử Đồng đánh mắt về phía đó, bỗng nhiên thấy trên gương mặt đứa bé có một vết sẹo rất rõ nét. Lữ Giai hét ầm lên một tiếng, nhào tới kéo cô dậy, vung thẳng một cái tát không chút nể tình. Cô bị đánh đến choáng váng, vô thức giơ tay ôm mặt, sau khi tỉnh táo lại mới cảm thấy đau rát.

"Sao các người dám đánh người, là ngôi sao thì ghê gớm à!" Tần Tần xông tới che trước mặt Chử Đồng: "Ngôi sao đánh người, có ngôi sao đánh người này!"

Lữ Giai vội vàng lấy tấm khăn che chiếc xe nôi đi. Cố Hào cũng đi về phía cô ta. Càng lúc càng đông người dồn ứ lại đây, bảo vệ sân bay cũng nhanh chóng ập tới. Chử Đồng dường như bị tát đến ngây ngốc. Giản Trì Hoài đứng ngay giữa đám đông, nhìn thấy bảo vệ tới giải tán bọn họ, anh bước tới trước, ánh mắt như chìm trong băng giá, lạnh lẽo vô cùng. Chử Đồng nhìn thấy có người đi tới. Cô sững sờ ngẩng đầu, bàn tay ôm mặt buông thõng xuống.

Cố Hào đứng bên cạnh Giản Trì Hoài, họ rõ ràng là có quen biết. Ban nãy cô bị người ta tát một cái, chắc chắn anh cũng nhìn thấy. Chử Đồng cụp mắt xuống, nhìn xuống mũi chân mình. Cô quên bẵng cái đau nơi gò má, chỉ còn sự bẽ bàng dâng lên. Vì muốn chụp một đứa bé vô tội mà bị người ta tát, chắc chắn anh sẽ cảm thấy do cô tự chuốc lấy. Hoặc có khi anh sẽ cho rằng có một người vợ như thế là một điều nhục nhã không chừng.

Chử Đồng kéo cánh tay Tần Tần: "Chúng ta đi."

"Đồng Đồng, cậu không phát sốt đấy chứ? Cậu bị đánh đến nông nỗi này..."

Ánh mắt Giản Trì Hoài dừng lại trên gương mặt cô. Cái tát của Lữ Giai quả là mạnh tay, năm đầu ngón tay vẫn còn in hằn. Đây đã là lần thứ hai có người dám tát cô trước mặt anh rồi. Xung quanh vẫn còn một số người ầm ĩ: "Đánh hay lắm, đám chó săn là phải đánh."

Chử Đồng không nghe lọt tai mấy câu ấy, quay người bỏ đi. Tần Tần thấy thế, chỉ còn cách đi theo.

Cố Hào vội vàng đẩy xe, cúi chào Giản Trì Hoài: "Tứ ca, chúng ta đi thôi!"

Chử Đồng chạy một mạch ra bãi đỗ xe, Tần Tần phía sau có hét kiểu gì cũng vô dụng. Sau khi lên xe, cô bò rạp nửa người lên vô lăng. Tần Tần vào xe sau: "Đồng Đồng, đừng thế mà. Làm nghề của chúng ta, đằng nào mà chả bị gọi là chó săn, bất kỳ khả năng nào chúng ta cũng phải đối mặt. Cậu quên rồi sao? Lần trước tớ đi theo chụp ảnh Trịnh Niệm, còn bị trợ lý cô ta hắt cả bát canh cay vào mặt."

Chử Đồng không lên tiếng. Việc cô khó chịu nhất vốn không phải vì bị người ta tát một cái. Trước giờ Giản Trì Hoài luôn xem thường nghề nghiệp của cô, bây giờ còn bị người ta đánh ngay trước mặt anh, cô thật sự không còn mặt mũi về nhà nữa.

Chử Đồng ngồi dậy, cầm một chai nước khoáng lên, bật ra: "Tớ không sao, da mặt tớ dày lắm, không đau đâu."

"Thế còn mặt đứa bé kia thì sao, có chụp được không?"

Chử Đồng nhớ tới vết sẹo ấy, lắc đầu: "Thật ra nếu đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ phát điên. Tần Tần, sau này cậu cũng đừng chụp mấy con của mấy ngôi sao nữa. Đây có lẽ là giới hạn cuối cùng của các minh tinh rồi, giữ lại cho họ đi."

Tần Tần nghiêm túc nhìn Chử Đồng: "Chúng ta không tung ra thì sớm muộn cũng sẽ có người tung ra thôi."

"Thì cứ để họ tung." Chử Đồng lấy một chiếc gương ra, soi mặt mình: "Đi thôi, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon để da mặt lại dày thêm chút nữa."

Tần Tần nghe vậy không khỏi phì cười, ấn nhẹ hai tay lên bả vai cô: "Đi đi, tớ khao!"

Sân bay.

Trong một chiếc xe thương vụ hào hoa bảy chỗ, Giản Trì Hoài ngồi ở dãy ghế cuối cùng. Lữ Giai bế đứa bé cùng Cố Hào lên xe. Tâm trạng Cố Hào đã đỡ hơn rất nhiều: "Giai Giai, để anh giới thiệu với em, vị này chính là Tứ ca."

Giai Giai gật đầu với anh: "Chào anh ạ!"

Cố Hào khẽ thở hắt ra một hơi: "Không ngờ anh lại tới đón, lại càng không ngờ còn gặp phải đám chó săn thối tha đó. Lần sau còn để em bắt gặp chúng nó, em nhất định sẽ không nương tay."

"Thật sự là quá đáng hết mức." Nhớ tới cảnh tượng ban nãy, Lữ Giai vẫn còn bức xúc: "Cái cô phóng viên tóc dài đó có lẽ đã nhìn thấy mặt Mật Mật rồi, anh bảo lúc về cô ta có viết bậy không?"

Cố Hào trầm mặc giây lát, Giản Trì Hoài gác đôi chân dài lên, chỉ ngồi đó không cần nói gì thì sự uy hiếp bẩm sinh cũng đã khiến người ta không thể tảng lờ sự hiện diện của anh. Anh nghiêng người: "Để tôi bế chút nào."

Lữ Giai thấy vậy, ngoan ngoãn giao đứa bé vào tay Giản Trì Hoài. Ngón tay gầy của anh khẽ lướt qua gương mặt non nớt: "Chuyện này là thế nào?"

Cố Hào khản giọng: "Lúc đẻ mổ đã xảy ra chút sự cố."

"Cậu tìm cái bệnh viện nát nào vậy?"

Cố Hào không nói gì nữa. Lữ Giai bất chợt buồn bã: "Bác sỹ nói sau này có thể sẽ để lại sẹo."

"Đáng tiếc thật." Giản Trì Hoài giơ tay trêu chọc Mật Mật: "Mặt con gái mình cũng bị thương rồi, sao lúc cô tát người khác không đau xót thay cho cô ấy?"

Lữ Giai ngẩn người: "Tứ ca, đám chó săn đó cứ nhất quyết đòi chụp ảnh."

"Cô ấy là người của Dịch Sưu. Cho dù có được ảnh, cô nói với tôi một tiếng thì tin này cũng sẽ không có ai dám tung ra, hà tất phải đánh cô ấy?" Giản Trì Hoài vốn dĩ đang cúi đầu bất ngờ ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh găm thẳng về phía Lữ Giai. Cô ta như đóng băng toàn bộ xương cốt vì cái lạnh trong đôi mắt ấy, Lữ Giai bỗng run rẩy: "Tứ ca, chỉ là một phóng viên tép riu thôi mà."

"Cô ấy là người của tôi."

Cố Hào nghe thấy vậy, lập tức sửng sốt. Chẳng trách cô phóng viên đó dám xông xáo như vậy thì ra đã bị Giản Trì Hoài sử dụng quy tắc ngầm rồi. "Tứ ca, anh đừng nóng. Lúc ấy Giai Giai kích động, cô ấy cũng không biết quan hệ của hai người."

Giản Trì Hoài ngồi dựa ra sau ghế. Ngón tay anh lướt qua gương mặt đứa trẻ, nơi ấy cho dù đã lên vảy nhưng vẫn không nên chạm vào, bé gái òa khóc. Lữ Giai sốt ruột, giơ tay ra: "Mật Mật."

Giản Trì Hoài vô cảm nhìn cô ta. Cố Hào cúi gằm, ngồi bên cuộn chặt tay lại rồi buông ra, hết buông lại nắm. Anh ta đột ngột giơ tay lên, tát mạnh một cái vào mặt Lữ Giai. Lữ Giai bị đánh đến hoa cả mắt: "Anh..."

"Tứ ca, Giai Giai không hiểu quy tắc, cái tát này trả lại cho anh."

Giản Trì Hoài bình thản đáp: "Cậu không nên nói vậy, cô ấy đâu có tát tôi."

Cố Hào hiểu ý của người đàn ông lại giơ tay lên, một cái tát nữa được vung ra.

Giản Trì Hoài nhíu mày, bờ môi mím chặt thành đường thẳng hơi hé mở, thanh âm ôn hòa nhưng vẫn không giấu được trong khí chất một sự thâm độc rõ nét. Anh lắc đầu: "Cố Hào, sao cậu có thể đánh phụ nữ. Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ."

Ánh mắt Cố Hào sa sầm lại. Lão hồ ly này, nếu hôm nay anh ta không đích thân ra tay, hắn ta cam tâm mới lạ đó! "Tứ ca, chuyện này coi như hòa, anh cũng đừng để bụng."

Giản Trì Hoài trả lại đứa nhỏ: "Tôi không quen bế nó, trả lại cậu, lát nữa rơi thì không hay."

Cố Hào giơ tay đón lấy, Giản Trì Hoài hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Mưa càng lúc càng nặng hạt, anh có vẻ không mấy tập trung: "Lâu lắm không đi uống rượu với cậu rồi, làm vài ly chứ."

"Được ạ."

Giản Trì Hoài thu ánh mắt lại, lướt qua gương mặt Lữ Giai, thấy cô đang nín nhịn ấm ức, khóc thút thít. Lúc này Giản Trì Hoài vẫn có thể khẽ cười: "Cố Hào, cậu nói xem cậu cũng thật là, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, cậu đánh vợ cậu như thế chẳng phải đẩy tôi vào hố lửa sao?"

Lữ Giai bỏ bàn tay ôm mặt xuống, sau khi đón lấy con từ tay Cố Hào thì xoay lưng đi, không nói một tiếng. Cố Hào cũng im lặng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Giản Trì Hoài: "Anh tứ, gần nhà em có một chỗ khá yên tĩnh. Chúng ta qua đó uống vài ly?"

Khóe miệng Giản Trì Hoài khẽ cong lên: "Được."

Chử Đồng trở về nhà. Lý Tịnh Hương thấy cô vào cửa bèn bỏ chỗ rau đang thái trong tay xuống: "Đồng Đồng!" Trên đường trở về, cô đã lấy đá chườm lên mặt, rồi còn thả tóc xuống che đi. Cô ấp úng: "Mẹ, con và đồng nghiệp ăn cơm ở ngoài rồi ạ."

"Tối nay... con vẫn không về sao?" Lý Tịnh Hương dè dặt hỏi.

"Vâng." Cô trả lời mơ hồ, cầm túi xách trở về căn phòng nhỏ của mình.

Kiểu thời tiết mưa dầm này một khi đã mưa thì rất khó ngớt. Nước mưa đập lên cửa kính, phát ra những tiếp lộp bộp sầu não. Chử Đồng ngồi trên giường nghịch điện thoại. Lúc ăn tối, Lý Tịnh Hương có tới gõ cửa, cô liền nói mình đi ngủ rồi. Cô nằm xuống giường, mơ mơ hồ hồ chợp mắt một giấc. Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai rất nhiều lần, lúc ấy cô mới giơ tay cầm lên: "Alô!"

"Vẫn không muốn về nhà có phải không?"

Thanh âm của Giản Trì Hoài bất ngờ lọt vào tai cô. Chử Đồng ngồi bật dậy, gõ gõ vào đầu: "Em về hay không cũng vậy thôi, anh đâu có nhớ."

"Ai nói anh không nhớ?" Trong ống nghe có tiếng mưa rả rích: "Anh nhớ em, đi, về nhà."

Như có cả một cây kẹo bông gòn rơi xuống trái tim Chử Đồng. Cô co hai chân lên: "Thế anh đang ở đâu?"

"Dưới nhà em, nhanh lên, mưa to lắm, anh không thích đứng dưới mưa đợi người đâu."

Chử Đồng vội vàng đứng dậy tới bên cửa sổ. Cửa sổ bị nước mưa đánh tan tác rồi. Cô kéo thẳng cửa ra, mùi khí lạnh ẩm ướt cùng với một mùi thơm xộc vào mũi. Mắt cô chợt sáng lên vì cảnh tượng bên dưới quả thực khiến cô phải ngỡ ngàng. Đây đang là mùa hoa dành dành nở, Giản Trì Hoài che một chiếc ô đen cực lớn, màu trắng giữa bụi cây xanh càng tôn lên thứ màu u tối ấy. Anh hơi ngẩng đầu lên, dung mạo 'xinh đẹp'. Đúng, phải dùng từ này. Chiếc đồng hồ đeo tay rõ ràng rất nổi bật trong đêm tối mờ mịt. Chử Đồng nhìn đến mê đắm, người say, lòng cũng say.

Cô chống tay lên bệ cửa: "Giản Trì Hoài, anh không cần tới đón em đâu, em không muốn về."

"Nhà cũng không muốn về sao?" Giản Trì Hoài ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Chử Đồng bất chợt nắm chặt tay lại. Trái tim cô đã bị cứa rách rồi, rất khó bình phục. Hai người yên lặng nhìn nhau. Cô cảm thấy cô sắp tiêu tốn hết sức kiên nhẫn của Giản Trì Hoài rồi. Anh đứng đó, cơn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi xuống ô lảnh lót lọt vào tai Chử Đồng. "Có những chuyện, em biết là không thể miễn cưỡng nhưng anh lại cố chấp mà lấy em. Giản Trì Hoài, cứ cho là em chẳng có chỗ nào xứng với anh nhưng em cũng không muốn quá tự ti trước mặt anh."

Giản Trì Hoài ngẩng lên, sau lưng mưa giăng thành mảng lớn: "Chử Đồng, từ một người này trở thành một người khác, lẽ nào không nên làm quen từ từ sao?"

Chử Đồng bị chiếc gai nhọn trong lòng đâm đến đau đớn. Sau khi cơn đau qua đi lại là sự thư thái. Có lúc cô hay xoáy vào những chuyện vụn vặt mà gần như quên mất cô và Giản Trì Hoài ngay từ đầu đã không có tình yêu. Cô đau lòng không phải vì một người đang yêu cô sâu sắc bỗng dưng nói không yêu, nếu là vậy cô chắc chắn sẽ càng sụp đổ. Cô đau lòng là vì anh vẫn chưa yêu sâu sắc. Nhưng ngày từ ngày kết hôn, Chử Đồng chưa bao giờ nghĩ giữa cô và Giản Trì Hoài sẽ tồn tại một chữ 'yêu'.

Bỗng nhiên, vào một ngày thế này, cô lại rất muốn, rất muốn...

Giản Trì Hoài mỉm cười: "Anh vốn đã về nhà rồi nhưng thấy không có em nên mới tới đây."

Chử Đồng cảm thấy người đàn ông này không giỏi nói dối. Một bước này của mình cô đã quá quá tham lam, suýt nữa thì ngã dập mặt. Cô bất giác dịu giọng: "Tới đây làm gì?"

"Chuyện gì cũng muốn làm."

Chử Đồng vẫn là không giữ nổi thể diện: "Tối nay em thật sự không muốn về."

"Anh biết vì sao em bỏ nhà ra đi. Chử Đồng, cãi nhau như thế này không cần thiết với chúng ta, lúc nào không gặp mặt sẽ lại suy nghĩ lung tung. Anh đón em về nhà, lẽ nào không chỉ đơn thuần vì anh nhớ em thôi sao?"

Nước mưa rơi xuống chiếc ô của Giản Trì Hoài, men theo đó rơi xuống đất. Chử Đồng khẽ thở dài: "Em xuống ngay đây."

Người ta đã cho cô một đường lùi như vậy rồi, cô còn không nỡ men theo đó mà bò xuống sao? Với lại giữa vợ chồng với nhau có chuyện gì phải đối mặt giải quyết.

Cô xách túi đi ra khỏi phòng ngủ. Lý Tịnh Hương vẫn còn ở trong phòng khách. Thấy cô đi ra, bà chợt ngẩng lên: "Muộn vậy rồi còn đi đâu?"

"Giản Trì Hoài tới đón con về."

Cả gương mặt Lý Tịnh Hương bỗng sáng sủa hẳn lên: "Thật sao? Mau bảo nó lên đây."

"Thôi ạ, ngoài kia mưa to lắm. Mẹ, con về đây." Dứt lời, cô kéo cửa đi ra ngoài.

Men theo cầu thang đi xuống, tới trước cửa tòa nhà, nhìn thấy Giản Trì Hoài đứng đó, Chử Đồng chạy nhanh qua. Giản Trì Hoài tự nhiên khoác tay qua vai cô, kéo cô vào dưới chiếc ô: "Gọi điện thoại mãi mà em không bắt máy, đang làm gì vậy?"

"Ngủ mất rồi."

Giản Trì Hoài sợ nước mưa ngấm ướt cô bèn ra sức ôm cô thật chặt: "Quên nỗi đau trên mặt rồi à?"

"Em bảo mà, chắc chắn là anh nhìn thấy."

"Anh đã đánh trả giúp em rồi."

"Hả?" Chử Đồng sửng sốt nhìn lên: "Người đánh em là phụ nữ mà."

"Anh đánh đàn ông, cũng vậy thôi."

"Giản Trì Hoài, thật hay giả vậy?"

Người đàn ông kéo cửa ra, để cô ngồi vào trong: "Còn xem em có tin hay không."

Chử Đồng xoa xoa lên má mình. Sau khi anh ngồi vào xe rồi, cô mới mềm mỏng nói: "Thật ra, bản thân em cũng đáng đánh lắm. Nhưng mà em thực sự không định chụp đứa bé đó. Trên mặt nó có vết thương, em cũng sẽ không viết bài."

"Em đúng là đáng đánh đấy. Em có được giác ngộ này, tốt, nhưng em có bị đánh cũng chỉ có anh được đánh." Giản Trì Hoài nổ máy, hai người không ai nhắc về những câu nói của Giản Trì Hoài ở nhà họ Giản hôm đó. Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng theo Giản Trì Hoài lên gác, bước từng bước vào phòng. Cửa phòng còn chưa đóng, Giản Trì Hoài đã bất ngờ xoay người, giơ cao đầu gối của cô rồi bế xốc cô lên. Cô hoảng hốt bám chặt lấy vai anh: "Làm gì vậy?"

Giản Trì Hoài vùi mặt vào giữa chân cô, khẽ cắn một cái: "Nói đi, có nhớ anh không?"

Chử Đồng lấy tay đập khẽ một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net