Chương 55: Tiết lộ bí mật hình xâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Chử Đồng sa sầm lại, cái miệng phải chế giễu: "Giản Trì Hoài, không có người nào như anh cả, lại đi xăm tên phụ nữ ngay ở đó, mất hết phong cách!"

Giản Trì Hoài cảm thấy cũng phải: "Nhưng xăm thì cũng xăm rồi, không xóa được." Anh bước tới, bất ngờ bế Chử Đồng lên, đè cô xuống chiếc giường lớn bên cạnh. Anh hôn lên cánh môi cô, hết lần này tới lần khác vẽ ra hình dáng đôi môi ấy. Cơ thể Giản Trì Hoài rất nóng. Lớp vải mỏng manh Chử Đồng mặc trên người hoàn toàn không thể ngăn trở nguồn nhiệt này. Ở trong tay anh, cô luôn không chống nổi quá hai, ba chiêu là đã ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng.

Giản Trì Hoài nắm tay Chử Đồng, để cô vuốt một đường từ cơ bụng đi xuống, Chử Đồng lại cuộn chặt tay lại thành nắm đấm. Cô vùi mặt vào trong ga giường: "Giản Trì Hoài, anh cũng không sợ em bị ám ảnh tâm lý à?"

"Ám ảnh gì?" Giản Trì Hoài hôn lên xương quai xanh của cô, lưu luyến không rời, thanh âm cũng trở nên mơ hồ.

"Ở chỗ đó anh xăm tên đàn bà, vậy sau này em nhìn thấy, em..."

"Em từng nhìn chưa?" Giản Trì Hoài đột ngột ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô, trong miệng bỗng bật ra một ngữ điệu dài miên man: "À... Anh quên mất, lúc ấy em còn từng chụp trộm, chưa biết chừng còn cùng người khác nghiên cứu rồi ấy chứ?"

"Em không có."

Giản Trì Hoài giữ chặt tay cô, đè hai cánh tay sang bên hai người. Anh dùng sức cắn lên bờ môi Chử Đồng: "Chủ đề này lát nữa chúng ta bàn tiếp. Mấy ngày không động chạm vào em rồi, em thật sự không nhớ sao?"

Hô hấp của Chử Đồng trở nên dồn dập. Anh cắn khóe miệng cô còn chưa buông ra. Sự kích động và hưng phấn lấp đầy tứ chi như sắp nhấn chìm lý trí của cô: "Ừm."

"Dễ nghe thật." Môi Giản Trì Hoài di chuyển tới vành tai cô nhưng không vội hôn ngay. Chử Đồng cảm thấy toàn thân như nổi hết da gà lên...

Cô tựa như đang nằm giữa một đám mây, không thể lật người mà cũng không dám lật, tầng mây thưa thớt, cơ thể nhanh chóng rơi xuống, vậy mà cô không nắm được bất kỳ thứ gì có thể khiến cô rơi chậm lại. Cô không biết bản thân mình có hét thành tiếng hay không. Tóm lại, khi bình tĩnh trở lại, cô đã cổ họng đã đau rát. Giản Trì Hoài cắn mạnh vào bả vai cô. Chử Đồng á lên một tiếng, giơ tay ôm chặt vai: "Sao anh thích cắn người như vậy?"

"Anh sợ em chưa tỉnh táo lại được."

Chử Đồng đưa tay ôm mặt, giấu kín biểu cảm của mình dưới lòng bàn tay: "Giản Trì Hoài, phải biết làm gương ọi người, hiểu không, đừng dạy hư trẻ con."

"Trẻ ngoan mà còn lên giường với đàn ông." Giản Trì Hoài ném lại một câu rồi đứng dậy đi tắm.

Chử Đồng nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh, hoàn toàn không tìm ra được lời nào để phản kích. Cô ngây ra giây lát mới tự lẩm bẩm: "Đó cũng là do anh dụ dỗ em."

Hai người tắm rửa qua, cả người khoan khoái, cơn gió lạnh của điều hòa thổi qua da thịt, cái lạnh thấm vào khiến người ta dễ chịu. Ở hông Giản Trì Hoài quấn một chiếc khăn tắm. Chử Đồng bò lên giường, người đàn ông vẫy tay với cô, tỏ ý bảo cô nằm qua. Chử Đồng ngồi bên cạnh anh, Giản Trì Hoài giữ chặt hai vai cô để cô nằm lên bụng mình. Làn da dưới gò má hơi lạnh, thế mà gương mặt Chử Đồng lại nóng bừng.

Lòng bàn tay anh sờ vào cổ cô, tay kia cởi nút thắt của chiếc khăn tắm ra. Bên trong Giản Trì Hoài không mặc gì cả. Anh xoay mặt Chử Đồng lại: "Em xem đi, rốt cuộc hình xăm của tôi là gì."

Mặt cô bị xoay lại, thứ đầu tiên đập vào mặt dĩ nhiên không phải hình xăm. Chử Đồng giằng ra khỏi tay anh, ngồi dậy, mặt đỏ bừng bừng: "Giản Trì Hoài, anh anh anh..."

"Vờ vịt gì chứ, sờ cũng sờ rồi." Giản Trì Hoài ngồi dậy, nhìn cô cười mà như không cười. Chử Đồng cảm thấy cũng phải bèn thẳng thừng quấn chặt chiếc áo tắm trên người lại, bò rạp xuống, ghé sát vào nhìn phần bụng của anh.

Cô nghiên cứu tỉ mỉ nhưng dù có nhìn kiểu gì vẫn không thể nhận ra đó là chữ gì. "Giản Trì Hoài, hay là anh tự nói đi."

"Thật sự không nhìn ra sao?"

"Có phải là chữ 'Duy' trong Giang Ý Duy không?" Chử Đồng quan sát trái phải.

Giản Trì Hoài suýt nữa thì phun ra máu. Anh khẽ hừ một tiếng, ánh mắt khinh thường. Chử Đồng cười gượng: "Chưa biết chừng ban đầu anh thừa nhận Giang Ý Duy, sau đó xăm hình này lên người. Về sau cảm thấy không thích hợp, hình xăm lại chẳng xóa đi được, mọi chuyện đều có khả năng mà."

"Chử Đồng." Giản Trì Hoài bất ngờ gọi tên cô, bàn tay hướng về phía gáy cô, kéo cô sát gần mình: "Đàn ông trong nhà họ Giản chưa từng có ai ly hôn..."

Chử Đồng nín thở quan sát. Trọng điểm tới rồi, cô co rụt vai lại, Giản Trì Hoài chỉ ngón tay về phía bụng mình: "Sau khi đăng ký kết hôn xong thì bắt buộc phải khắc tên một nửa của mình ở chỗ này, anh cũng không phải ngoại lệ."

Thế... Thế này là ý gì? Chử Đồng hoàn toàn ngây ngốc. Cô tròn mắt, dùng ngón trỏ chỉ vào mặt mình với vẻ khó tin: "Ý anh... đây là tên em?"

"Sao, trông em chẳng hứng thú chút nào."

Chử Đồng cảm thấy cái tát đó của Lữ Giai nên chuyển tới lúc này mới phải. Cô bĩu môi, một lần nữa nhìn về phía hình xăm: "Nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống tên em mà."

"Không có văn hóa đúng là đáng sợ. Anh chưa đến mức xăm một chữ thật rõ ràng lên đây. Chữ 'Đồng' theo kiểu chữ kim văn* có quá nhiều nét. Đáng nhẽ bố mẹ em nên đặt tên em là Chử Nhị."

~*Kim vănhay còn gọi là minh văn hay chung đỉnh văn, là loại văn tự được khắc hoặc đúc trên đồ đồng, là sự kế thừa của , xuất hiện cuối đời , thịnh hành vào đời . Nội dung thường liên quan mật thiết đến cuộc sống đương thời, đặc biệt là cuộc sống của tầng lớp thống trị, như việc tế lễ, sắc lệnh, việc chiến tranh, săn bắn... Từ trở về sau, kim văn được sử dụng rộng rãi. Theo thống kê, người ta tìm được 3005 chữ kim văn, đã đọc được 1804 chữ, nhiều hơn một chút. Do thời kì Thương Chu rất thịnh hành đồ đồng, mà trong đó chung (cái chuông) và đỉnh (cái vạc) là những nhạc khí, lễ khí tiêu biểu nên kim văn còn có tên gọi là chung đỉnh văn.

~Chử Đồng không khỏi nuốt nước bọt cái ực: "Kiểu chữ kim văn là gì vậy?"

"Tra baidu!" Giản Trì Hoài không còn đủ kiên nhẫn ngồi nói chuyện với cô nữa.

Chử Đồng nhìn anh, lại bò gần hơn chút nữa. Bị anh nhắc nhở như vậy, cô mới thật sự nhìn ra một chút hình dáng của chữ 'Đồng'. Cô sung sướng cười hớn hở: "Giản Trì Hoài, thật không ngờ đấy, anh lại chịu xăm hình ở nơi đó, thế chắc phải đau lắm? Chẹp chẹp, nhìn thế nào anh cũng đâu giống một người biết nghe lời."

"Cái quy định này ghê lắm phải không?" Giản Trì Hoài cũng tự cười nhạo.

"Không ghê, em cảm thấy rất có ý nghĩa." Chử Đồng vui không tả xiết. Bạn nghĩ mà xem, là phụ nữ ai chẳng có suy nghĩ giống cô, ai lại hy vọng người đàn ông của mình xăm tên người đàn bà khác ở nơi riêng tư? Trong khoảnh khắc cô bỗng cảm thấy câu không yêu của Giản Trì Hoài không còn quá ngược nữa. Chí ít thì một nơi mang tính tượng trưng như thế này đã bị cô chinh phục rồi. Cái quy định này của nhà họ Giản đúng là hay, đàn ông là phải trung trinh như vậy, hiểu không?

Giản Trì Hoài thấy cô cười một mình tới mức miệng sắp ngoác ra tận mang tai rồi, anh dựa người ra sau. Chử Đồng ngả lên người anh: "Có phải xăm xong rồi, ông nội còn phải kiểm tra không?"

"Cũng gần như vậy."

"Hả?" Chử Đồng phì cười: "Buồn cười quá đi, ha ha ha, em sắp đau bụng chết luôn rồi."

Giản Trì Hoài giơ tay sờ lên mặt cô: "Lúc đó khi tin tức vừa mới bị tung ra, ông nội còn nói: Con xem, cũng may ông bảo con xăm tên của con dâu nhà mình, nếu không đồn ra ngoài làm suy đồi thuần phong mỹ tục biết bao!"

"Ông nội nói chí phải, em rất tán đồng."

Giản Trì Hoài cười khẽ: "Tán đồng cái đầu em ấy, ảnh đó chẳng phải do em chụp sao? Bản thân mình không nhìn ra thì thôi lại còn muốn đưa lên trang nhất."

Chử Đồng áp mặt lên ngực Giản Trì Hoài: "Giản Trì Hoài, em từng chụp nhiều minh tinh như vậy, em thật sự đã nhìn thấu rất nhiều điều. Có những lúc tình cảm nói hết là hết, quy định không ly hôn này một khi bó buộc vào hai người vốn không có tình cảm có thực sự phù hợp không?"

"Chí ít thì có thể giữ vững hình tượng gia đình hòa thuận." Giản Trì Hoài lãnh đạm đáp, rồi không muốn tiếp tục nói chủ đề này nữa: "Anh muốn uống rượu, em muốn không?"

"Còn uống? Ban nãy miệng anh toàn mùi rượu."

Giản Trì Hoài ngồi dậy: "Mai chúng ta tới chỗ ông nội đi, bố mẹ cũng qua đó."

Ông nội nhà họ Giản không hề sống cùng hai ông bà Giản. Ông nội và bà nội sống trong một căn biệt thự ở lưng chừng núi, có một bác sỹ từ thời trẻ đã cùng với một đám người giúp việc lâu năm tới định cư dài ở đó.

Ngày hôm sau, Giản Trì Hoài và Chử Đồng đi thẳng tới đó chứ không về nhà họ Giản đón Giản Lệ Đề nữa. Tới nơi, hai ông bà Giản và Giản Lệ Đề đều đang ngồi trong phòng khách. Chử Đồng cùng Giản Trì Hoài nghiêng người đi vào, lần lượt chào hỏi: "Con chào ông nội, con chào bà nội, chào bố mẹ! Bọn con tới rồi!"

"Hình như Đồng Đồng mập hơn hồi mới cưới đấy, có phải có tin vui rồi không?" Bà nội đẩy cao chiếc kính trên sống mũi lên.

Chử Đồng nghe thấy vậy, sống lưng lạnh toát. Tưởng Linh Thục đánh mắt về phía bà nội: "Mẹ, mập đâu mà mập, chẳng phải Chử Đồng trước nay vẫn thế sao? Gầy như khỉ đọt ấy!"

"Lúc con còn trẻ mới giống khỉ ấy." Bà nội cứ thích đấu khẩu với Tưởng Linh Thục: "Đồng Đồng xinh xắn hơn khỉ nhiều."

Giản Trì Hoài nắm tay Chử Đồng cùng ngồi xuống sofa. Mấy người trò chuyện rôm rả. Giản Trì Hoài bỗng nhiên giữ chặt mu bàn tay Chử Đồng, lấy ngón tay vân vê lên đó mấy cái: "Ông nội, Chử Đồng có một vấn đề vô cùng khó hiểu. Hay là để ông giải thích cho cô ấy nghe."

"Vấn đề gì vậy?" Ông nội cười tít mắt.

"Cô ấy hỏi con cô ấy chỗ nào cũng không xứng với con nhưng vì sao con phải lấy cô ấy."

00:00

Da đầu Chử Đồng căng ra, cảm thấy nhận từng đôi mắt đang bắn về phía mình, nhất là Giản Lệ Đề, đây cũng là vấn đề lâu nay nó không hiểu. Cả một phòng khách rộng lớn, không khí bỗng nhiên lắng lại giây lát. Ở đây không có chỗ cho ông Giản chen vào. Ông nội khóe môi hơi cứng đờ, lẳng lặng trừng mắt với Giản Trì Hoài. Người đàn ông làm như không nhìn thấy, quay đầu đi. Ban đầu anh lấy Chử Đồng, phần lớn cũng vì ông nội khăng khăng, nan đề này nên để ông giải đáp.

"Đồng Đồng, con cảm thấy mình có chỗ nào không xứng với Trì Hoài?"

Chử Đồng ngồi ngay ngắn: "Dẫu sao thì hai gia đình cũng chênh lệch nhau nhiều như vậy, mà con và anh ấy lúc trước cũng không có nền tảng tình cảm."

Ông nội gõ gõ từng cái một xuống đầu gối, trầm ngâm chốc lát. Chử Đồng tưởng ông đang do dự xem có nên nói với mình hay không. Không ngờ, ông đang khởi động lại bộ nhớ. Khóe môi Giản Trì Hoài hơi cong lên. Cũng làm khó ột người ở độ tuổi như ông, vẫn còn phải rèn luyện trí nhớ.

Câu hỏi này đối với mấy người còn lại hình như có chút nặng nề. Hai ông bà Giản đưa mắt nhìn nhau, bộ dạng giấu kín như bưng.

Ông nội khẽ ho một tiếng: "Đồng Đồng à, con còn nhớ lúc con lên năm ba đại học không? Con thường thích làm những việc gì?"

"Năm thứ ba?" Chử Đồng không biết ông nội vì sao lại đột ngột hỏi như vậy: "Thì đi học thôi ạ, cũng không có niềm đam mê gì đặc biệt, sau đó con còn làm thêm quản thư trong thư viện nữa."

Mắt ông nội bỗng sáng rực lên: "Thì ra con vẫn còn nhớ."

Giản Trì Hoài khẽ lướt ngón cái qua đầu mày, nhìn ông nội chăm chú. Ông nội bắt đầu sắp xếp từ ngữ: "Năm thứ ba con học đại học, ông từng tới trường con thỉnh giảng, sau đó còn tới thư viện một chuyến. Ông đã hỏi một trong số các quản thư: Có thể tìm giúp tôi cuốn "Sự giác ngộ của những sắp xếp" không? Về sau, cô thủ thư đó tìm mãi tìm mãi, cô ấy nói trong máy tính hiển thị là có quyển sách này nhưng là sách ít được mọi người quan tâm nên trước nay không có ai mượn, cũng không biết đã bị ai đó nhét vào một góc nào rồi. Ông nói với cô ấy: Quyển sách này tôi cũng tìm thấy ở bên ngoài. Cô bé ấy nghe xong cả buổi chiều đã tìm giúp ông, lật lên lật xuống. Ông cảm thấy một người trẻ tuổi được như vậy, con người chắc chắn là rất tốt. Đồng Đồng, con có biết ông đang nhắc tới ai không?"

Chử Đồng lại ngây người ra: "Lẽ nào... là con ạ?"

"Chính là con, có phải không còn ấn tượng nữa không?"

Lúc ở trong thư viện, Chử Đồng giúp người ta tìm sách là chuyện bình thường, làm sao cô có thể nhớ rõ một lần như vậy? Ông nội càng nói càng hăng: "Sau này, ông vô tình biết con đang làm việc ở Dịch Sưu, ông liền nói với Trì Hoài: Con mãi không chịu kết hôn thì ai nối dõi cho nhà họ Giản? Cũng coi như trùng hợp, chị con lúc đó... Thế nên, ông đã thẳng thừng nói với bố mẹ con, để con gả về nhà chúng ta. Đồng Đồng, con ấy à, đừng suy nghĩ quá nhiều. Con xứng với thằng cháu nội này của ông, dư thừa ấy chứ."

Chử Đồng cảm thấy kiểu tình tiết này chỉ xảy ra trong phim truyền hình thôi. Cô nhìn Giản Trì Hoài ngồi bên: "Lúc trước anh cũng biết ư?"

"Bây giờ có phải em đã có lĩnh hội sâu sắc với từ 'ép hôn' này rồi không?"

Ông nội lau vầng trán: "Đồng Đồng, thằng nhóc Giản Trì Hoài này cũng chỉ là học hành giỏi giang một chút. Từ lúc đi học cho tới khi tốt nghiệp, chưa bao giờ tụt xuống thứ hai. Phòng sách trên gác của ông để toàn bằng khen của nó, để bà nội dẫn con đi xem. Lệ Đề, con cũng đi đi."

"Ông nội, có phải con chưa từng thấy đâu."

"Nhưng con thì ngược lại, điểm lúc nào cũng đội sổ. Con quên ông nội dặn con thế nào rồi sao? Mỗi lần tới nhà ông là lại phải lên nhìn một lần, mau lên!"

Giản Lệ Đề đứng dậy với vẻ không cam tâm tình nguyện: "Ông thiên vị."

Bà nội đưa hai người họ lên gác. Tới khi bóng ba người biến mất khỏi cầu thang, Giản Trì Hoài mới bật cười: "Ông nội, ông không đi làm người sáng tác chuyện, quả thật là đáng tiếc."

"Con còn nói nữa, ban nãy suýt nữa thì ông không bịa nổi, cũng may nó nói nó từng làm quản thư trong thư viện. Nơi ấy mỗi ngày có bao nhiêu người ra vào mượn sách như thế, chắc là nó cũng không ấn tượng quá sâu sắc với ai."

"Chử Đồng không quá tinh ranh, nói vậy đủ để khiến cô ấy tin tưởng rồi."

Ông nội đánh mắt về phía cháu nội mình: "Thế trong mắt con, người nào tinh ranh?"

Giản Trì Hoài phì cười: "Quả thật là không có!"

"Thằng ranh này!"

Trên đường trở về, Chử Đồng chắp hai tay trước ngực, Giản Trì Hoài lái xe một tay. Trông thấy điệu bộ đó của cô, không khỏi trêu chọc: "Cầu nguyện gì thế?"

"Em cảm thấy không thể tin nổi mà. Giản Trì Hoài, anh bảo thế này có giống như đang đóng phim thần tượng không?"

Khóe môi Giản Trì Hoài hơi rướn lên, Chử Đồng gài mái tóc dài ra sau tai: "Hôm nay em thấy tâm trạng của Lệ Đề rất tốt. Tin tức của Hồng Khánh Sâm cũng tung ra rồi, nghe nói là bị liệt hoàn toàn một tay."

"Sao lại liệt vậy?"

"Nói là bị bồn hoa rơi trúng." Chử Đồng tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Giản Trì Hoài, thấy anh tỏ ra vô cảm, không có một chút khác thường nào. "Đúng là đáng đời."

"Ừm." Giản Trì Hoài khẽ đáp một tiếng, vốn không muốn tiếp tục xoay quanh chủ đề này.

Còn đối với Giang Ý Duy mà nói, cô ấy cũng đã nhận một bài học không hề nhỏ. Một loạt các quảng cáo bị rút, mấy chương trình văn nghệ cũng đột xuất đổi người. Lần này cô ấy hại Giản Lệ Đề sa vào miệng cọp, suýt nữa thì gây ra họa lớn, cho dù Giản Lệ Đề có cầu xin thì Giản Trì Hoài cũng không dễ dàng bỏ qua.

Hồng Khánh Sâm đã xảy ra chuyện, đám người trong buổi tiệc tối đó không ai thoát nạn, ngay cả một người anh dưới trướng của Ân Thiếu Trình cũng đứng trước sóng gió bị phá hợp đồng. Con người Giản Trì Hoài là vậy, ai động vào bảo bối của anh, anh sẽ như phát điên vậy, gặp người nào là cắn người đó. Mà anh cũng có đầy đủ thực lực này, khiến bạn nếm trải khổ đau mà vẫn không dám kêu.

Dĩ nhiên Ân Thiếu Trình có thể đoán ra trong chuyện này có bàn tay của Giản Trì Hoài, chỉ có điều anh ta không thể trở mặt với Giản Trì Hoài, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Hôm nay công việc của Chử Đồng tương đối nhẹ nhàng. Cô hẹn gặp một ngôi sao nhỏ để phỏng vấn. Cô tới đó theo đúng giờ hẹn, phải khoảng nửa tiếng sau ngôi sao ấy mới đủng đỉnh đi tới.

"Xin lỗi nhé, đột xuất có chút việc, để cô đợi lâu rồi."

Chử Đồng mỉm cười lắc đầu: "Không sao, tôi cũng vừa tới chưa lâu. Cô muốn uống gì?"

"Nước hoa quả đi."

"Được." Chử Đồng giơ tay gọi nhân viên phục vụ.

Cô minh tinh châm một điếu thuốc: "Không ngại chứ?"

"Cứ tự nhiên." Chử Đồng lấy bút ghi âm ra, đối phương liếc nhìn thẻ phóng viên của cô: "Người của Dịch Sưu? Người nhà rồi."

"Sao lại nói vậy?"

Cô ta nở nụ cười diễm lệ. Trong showbiz thứ không thiếu nhất chính là người đẹp. Cô ta cắn điếu thuốc lá dài và mảnh, giơ tay tắt bút ghi âm của Chử Đồng đi: "Tôi vào trong showbiz, chính ông chủ của Dịch Sưu từng bước dìu dắt tôi tới ngày hôm nay. Cô nói xem, có được coi là người nhà không?"

"Cô từng gặp ông chủ của chúng tôi ư?"

Cô ta rít mạnh một hơi, ánh mắt mơ màng: "Dĩ nhiên là từng gặp, Dịch Sưu đã lăng xê không ít người mà."

"Cũng phải, Dịch Sưu không chỉ mạnh về mảng tin tức mà đào tạo ngôi sao cũng là số một."

"Chắc cô không lạ lẫm gì Giang Ý Duy chứ?" Cô ta kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, động tác thuần thục: "Chính vì cô ta được lên giường với ông chủ của Dịch Sưu nên mới bò được tới ngày hôm nay."

Chử Đồng không ngờ lại dây dưa sang chủ đề này. Cô ta thấy cô không nói gì, bèn tiếp lời: "Tôi cũng thế, chuyện này có gì phải kinh ngạc?"

Sắc mặt Chử Đồng hơi sa sầm lại. Với tư cách là một nhân viên dưới quyền của Dịch Sưu, trước giờ cô luôn ôm thái độ kính trọng đối với ông chủ của mình, thậm chí có thể coi như cung phụng giống thánh thần. Hôm nay bị một minh tinh vạch trần như vậy, cô thật sự không nói ra được cảm giác của mình.

"Phải rồi, đám chó săn các cô chẳng phải thích nhất là tung mấy scandal của bọn tôi sao? Đối với cuộc sống riêng tư của ông chủ các người, có dám vạch trần không?"

"Cô Mã, chúng ta vẫn nên nói về cuộc phỏng vấn hôm nay là hơn." Chử Đồng cảm thấy người này có bệnh, bình thường thì thích tạo scandal với mấy ngôi sao nam, giờ thì hay rồi, lại dám tiết lộ cuộc sống đời tư của bản thân ngay trước mặt phóng viên!

"Tôi nói cho cô biết một bí mật nhé. Ông chủ của Dịch Sưu đặt một căn phòng thường xuyên tại khách sạn Hồng Thành, cứ tới thứ sáu hàng tuần, anh ta lại gọi một ngôi sao tới phục vụ. Lượt của tôi vừa qua, không biết tuần này là ai đây."

Chử Đồng nửa cười nửa không, nhìn chằm chằm người phụ nữ: "Cũng chẳng biết anh ta đã đắc tội gì với cô mà lại bị cô bán đứng như vậy."

Ngôi sao họ Mã hút nốt ngụm khói cuối cùng: "Anh ta nói với tôi lần sau không cần tới nữa? Anh ta tưởng mình là ai chứ? Hoàng đế cổ đại sao?"

"Cô Mã, nếu cô còn không phỏng vấn thì hôm nay tôi không kịp biên tập bản thảo đâu đấy."

Xem ra cô minh tinh này căm hận ông chủ của Chử Đồng. Làm xong phỏng vấn, trước khi đi lại nói cho cô biết chuyện căn phòng ở khách sạn Hồng Thành. Chử Đồng thu dọn đồ đạc, đứng dậy rời đi. Bên cạnh có một cửa hàng bán đồ nhập khẩu, giá cả của mấy món đồ trong đó không hề rẻ, bình thường cô chỉ dám đứng ngắm từ xa mà thôi. Nghĩ bụng từ lúc cô và Giản Trì Hoài kết hôn tới nay, cô còn chưa động tay làm một bữa tối đàng hoàng bao giờ, mà Giản Trì Hoài lại kén chọn khoản ăn uống. Cô cắn chặt răng, xách túi vào mua đồ.

Tới khu thịt sống, cô lựa lần lượt từng thứ, thịt bò, thịt gà, hành tây... Khi tay vừa chạm vào một hộp xách bò, còn chưa kịp cầm vào tay thì đã bị đối phương giật mất. Chử Đồng ngẩng lên, nhìn thấy Ân Thiếu Trình đang tỏ ra nghiêm túc nhìn hạn sử dụng bên ngoài hộp. Cô đứng dậy đẩy xe định đi. Ân Thiếu Trình đuổi theo, ném thứ trong tay vào xe đẩy của cô. "Cô phóng viên nhỏ, cô có biết một hộp thịt bò ở đây bao nhiêu tiền không?"

"Siêu thị này do anh mở à? Cần anh lo sao?" Chử Đồng đi tới trước quầy rượu, định mua một chai rượu vang.

"Buổi tối Triệu Thanh Dương xuất hiện, cô đã theo dõi Hồng Khánh Sâm phải không?"

Chử Đồng cầm một chai rượu lên, hờ hững đáp: "Đúng thế."

"Lẽ nào cô không nên cảm ơn tôi tử tế?" Ân Thiếu Trình chống một tay lên quầy hàng, nghiêng đầu nhìn cô.

Chử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net