Chương 56: [a] Giản Trì Hoài và chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Trì Hoài dường như không có quá nhiều bài xích, chỉ hơi nghiêng mặt một chút. Tay anh vẫn vòng qua bả vai người phụ nữ, một tay kia kẹp điếu thuốc, chỉ vào người đối diện: "Đông Tử, thuốc lá này được đấy, ở đâu ra vậy?"

"Tôi cũng cảm thấy được, thuốc xịn, rượu ngon cùng người đẹp, đây mới gọi là cuộc đời."

Tầm mắt của Chử Đồng dừng yên trên cánh tay Giản Trì Hoài. Cô cảm thấy mình sắp bùng nổ rồi. Cô chỉnh máy ảnh thành chế độ bật flash rồi đứng thẳng dậy từ sau sofa, nhằm thẳng vào Giản Trì Hoài chớp chớp không ngừng...

Giản Trì Hoài vô thức giơ tay lên che. Đông Tử nhanh chóng phản ứng lại, quay người lại: "Ai đó!"

Chử Đồng lại nhằm thẳng anh ta mà chụp lia lịa. Đông Tử nhìn đến sững người. Nếu là bình thường ai dám chụp anh ta, anh ta thật sự có thể xông lên xé nát đối phương. Nhưng người này thì khác, lúc Giản Trì Hoài bị người ta chụp trộm ảnh riêng tư, bọn họ đều đã biết ở nhà anh có một con 'hổ cái' hung dữ, chụp ảnh khỏa thân của chồng, lại còn có thể bán đứng chồng không hề nể mặt như vậy, họ sao có thể là đối thủ?

Đông Tử vô duyên vô cớ trở nên yếu thế, ngay sau đó liền ngồi xuống sofa, hai con mắt chớp chớp nhìn về phía Giản Trì Hoài. Người phụ nữ ngồi bên cạnh Giản Trì Hoài nhíu đôi mày thanh tú lại: "Cô là ai? Sao có thể vào được đây?"

Hốc mắt Chử Đồng cay xè, chụp ảnh xong bèn quay người bỏ đi. Giản Trì Hoài không nói không rằng, đứng dậy đuổi theo. Chử Đồng cũng không hô hào bỏ chạy nên Tần Tần tiếp ứng bên ngoài đương nhiên không dám tùy tiện mở cửa. Cô ấy dán sát mặt vào cánh cửa, cửa phòng bất thình lình bị mở ra. Cô ấy nhìn thấy Chử Đồng ngông nghênh đi ra ngoài, Tần Tần sửng sốt: "Chụp... Chụp được chưa?"

Ngay sau đó Giản Trì Hoài cũng ra ngoài theo, chặn đường Chử Đồng: "Sao em lại ở đây?"

"Thế còn anh sao lại ở đây?"

Tần Tần dụi dụi hai mắt. Người này... chẳng phải là người nổi tiếng trên mạng, giáo sư Giản Trì Hoài ở đại học thành phố sao?

Chử Đồng không muốn cãi vã trước mặt người ngoài. Cô vượt qua người đàn ông, tiếp tục đi về phía trước. Giản Trì Hoài lại bám theo sau. Hai người họ cứ thế bỏ mọi người ở lại. Tần Tần càng cảm thấy vô lý, cô ấy len lén liếc vào trong phòng nhưng chẳng nhìn được gì hết.

Chử Đồng ôm máy ảnh đi xuống, Giản Trì Hoài gọi một cuộc điện thoại, vừa mới ra khỏi khách sạn đã có tài xế lái xe đợi họ trước cửa. Giản Trì Hoài nắm chặt chiếc di động trong lòng bàn tay: "Có chuyện gì lên xe rồi nói." Chử Đồng và anh lần lượt ngồi vào hàng ghế sau. Mùi thuốc lá trên người Giản Trì Hoài rất nồng. Anh hạ cửa kính xe xuống quá nửa: "Sao em lại ở đây?"

Cô tức đến nỗi nửa câu cũng không nói nổi, giữ chặt tay nơi lồng ngực đang phập phồng, gương mặt nhỏ ương bướng ngoảnh ra ngoài cửa sổ. Giản Trì Hoài cảm thấy chuyện này hoàn toàn chẳng có gì đáng để kinh ngạc: "Anh chỉ tụ tập cùng bạn bè thôi."

"Tụ tập? Thế vì sao lại ôm ấp phụ nữ?" Chử Đồng không lên tiếng thì sẽ nhịn rất khó chịu.

"Nói cho cùng anh đã làm chuyện gì quá giới hạn sao? Con mắt nào của em nhìn thấy anh lên giường với người đàn bà khác hay làm gì khác?" Ngữ điệu của Giản Trì Hoài bất giác cao vút, Chử Đồng không nghe nổi mấy câu thế này, cô tức giận cuộn chặt hai tay thành nắm đấm: "Giản Trì Hoài, anh!"

Anh chống tay lên trước trán, bị cô làm ồn tới nỗi hơi đau đầu: "Được rồi, không nói nữa."

Một đấm vung ra như đập lên ruột bông, lực bật ngược trở lại còn làm bị thương chính mình, Chử Đồng đỏ mắt co người ngồi lên ghế. Giản Trì Hoài nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Gió lạnh hiu hiu thổi vào trong xe, dần dần đầu óc cũng không còn căng ra nữa. Giản Trì Hoài mở mắt ra nhìn người con gái nằm bên cạnh.

"Em chụp anh để làm gì?"

Chử Đồng nghe xong bất giác ôm chặt hai cánh tay, đón lấy ánh mắt anh: "Giản Trì Hoài, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh."

Người đàn ông cười khẽ: "Nóng tính thật đấy, có đến mức đó không?"

"Nếu không phải bị em bắt gặp, tối nay anh sẽ không về chứ gì?"

Giản Trì Hoài cảm thấy nực cười, con gái xoáy vào mấy chuyện vặt vãnh thật là phiền toái: "Anh không hề nghĩ sẽ ngủ với người khác. Lúc đó chỉ là chơi cao hứng thôi, anh sẽ không nghiêm túc."

"Với em cũng vậy phải không?" Chử Đồng tiếp lời.

Giản Trì Hoài cảm thấy không thể nói chuyện được với cô, anh bực bội nhíu mày: "Chử Đồng, em ầm ĩ đủ chưa? Pháp luật không hề quy định sau khi kết hôn bắt buộc phải giữ thân sạch sẽ tới mức không thể cùng người khác có bất kỳ sự tiếp xúc cơ thể nào. Anh cũng có bạn bè của anh, cả việc này em cũng quản lý?"

Chử Đồng trừng mắt nhìn anh chằm chằm, hốc mắt cô dần dần đỏ lên trong đôi mắt anh, nước mắt sắp sửa trào ra tới nơi. Cô khẽ gật đầu, cắn răng nói từng chữ, từng chữ một: "Phải, em không có tư cách quản lý anh. Anh cảm thấy mấy chuyện này đều chẳng có gì đáng nói, có thể đám bạn bè của anh hợp với việc này. Anh cảm thấy ôm ấp người phụ nữ khác cũng không có vấn đề gì, cảm thấy cùng người ta hôn qua hôn lại cũng không có vấn đề gì. Vậy em hỏi anh, Giản Trì Hoài, ở trong mắt anh có gì quan trọng đây?"

Thấy cô kích động như vậy, Giản Trì Hoài cảm thấy bực bội trong lòng, bất chợt quát ầm lên với người tài xế đằng trước: "Sao lề mề thế, lái xe như ốc sên bò vậy, lập tức cút ngay cho tôi!"

Người tài xế run rẩy, đạp mạnh chân ga, chiếc xe xé tan màn đêm, phi như bay về phía trước. Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng xuống xe trước, vẫn ôm rịt lấy máy ảnh đi vào nhà. Giản Trì Hoài vừa ra khỏi hoàn cảnh đó, tự ngửi người mình cũng đủ thấy khó chịu. Anh vào tắm rửa trước, khi ra ngoài thấy Chử Đồng đang ngồi trên bệ cửa sổ.

Hiển nhiên là cô chưa hết giận. Giản Trì Hoài rót một cốc nước lạnh, uống hết quá nửa rồi đi đến bên cạnh cô: "Đưa máy ảnh cho anh."

Chử Đồng vô thức ôm chặt, lúc này trong đầu mới liên tưởng tới một số chuyện lúc trước: "Trong căn phòng đó có ông chủ đứng sau lưng Dịch Sưu bọn em, thứ sáu tuần nào anh ta cũng hẹn nữ minh tinh qua đó phóng túng. Giờ thì anh biết vì sao em lại có mặt ở khách sạn Hồng Thành rồi chứ?"

"Cái quái gì vậy?" Giản Trì Hoài giơ tay ra: "Đưa anh!"

"Giản Trì Hoài..." Chử Đồng nói xong ba chữ này, nước mắt một lần nữa vòng quanh trong khóe mắt: "Anh chính là ông chủ của Dịch Sưu phải không?"

Người đàn ông sắc mặt căng ra, đối diện với cái nhìn chăm chú của cô: "Những thông tin này... là ai nói với em?"

"Một ngôi sao nữ vừa bị 'thất sủng'. Chỉ là em không ngờ, em lại bắt gặp anh trong căn phòng đó."

Giản Trì Hoài cười lạnh: "Thế thì em thật sự nên đợi thêm chút nữa, chưa biết chừng còn có thể bắt gian tại giường!"

Chử Đồng mím chặt môi, nước mắt lăn dài. Cô đứng dậy, bước ngang qua Giản Trì Hoài, đi ra ngoài. Anh cũng không cản cô, tự lật chăn ra, nằm lên giường. Tiếng đóng sầm cửa lại lọt vào tai, Giản Trì Hoài bực bội không tả được. Lúc vừa mới cưới, anh hoàn toàn coi Chử Đồng là người vô hình, không ai can dự tới công việc của ai. Bây giờ nghĩ lại, vẫn là lúc đó tự tại hơn cả, trong lòng không chút vướng bận, ra ngoài chơi cũng sẽ không có ai kêu khóc om sòm với mình.

Anh chưa bao giờ có loại ý thức này, rằng cảm thấy bắt buộc phải giữ khoảng cách bao xa với người khác. Có lúc anh thấy phiền phức thì không cho phép người khác lại gần, nhưng có những lúc tâm tình thoải mái thì cũng có thể thoải mái chơi bời. Giản Trì Hoài bất giác nhắm hai mắt lại. Dưới nhà hình như vẫn chưa có tiếng ô tô lái đi. Uống rượu vào, lúc này lại càng tỉnh táo, chẳng thể ngủ nổi.

Chử Đồng ngồi sụp xuống nền đất lạnh, thần kinh hoàn toàn tỉnh táo. Cô vỗ vỗ vào mặt mình, ban nãy sao lại hồ đồ rồi? Thật ra, cô sớm đã tổng kết một bộ cách thức đối phó với Giản Trì Hoài. Đá chọi đá với anh, tuyệt đối là tìm cái chết! Nếu lúc này cô lạnh như nước đá thì anh chắc chắn có thể trở thành mảng băng vụn, không những lạnh mà còn đâm vào người ta.

Giản Trì Hoài cảm thấy mấy hành vi đó của mình không có gì quá đáng. Thật ra cô chỉ muốn anh ý thức được rằng anh làm vậy cô sẽ không vui. Cô không ồn ào, cũng không thể làm loạn, càng không được chảy quá nhiều nước mắt. Trong phòng, Giản Trì Hoài ngồi dậy, suy nghĩ rồi vẫn đi từng bước ra ngoài. Anh kéo cửa phòng bước ra ngoài nhưng suýt nữa thì đá phải cái bóng ngồi bệt trước cửa.

Chử Đồng hai tay ôm gối, ngơ ngẩn ngồi đó, vùi mặt vào giữa hai chân. Giản Trì Hoài nhìn cô, đờ ra một lúc lâu, vô thức ngồi xổm xuống: "Thấy nền nhà chưa đủ lạnh phải không?"

Cô buồn bã không nói gì. Giản Trì Hoài đưa tay ôm lấy cô, Chử Đồng lắc lư bả vai giãy giụa, vẫn chỉ là những động tác làm mình làm mẩy: "Đừng động vào em!"

"Nếu anh quyết động thì sao?"

Chử Đồng ngẩng gương mặt đang vùi xuống lên, xem ra cô thật sự giận lắm, khóe mắt vẫn còn đỏ ửng. Giản Trì Hoài nhíu mày: "Thật sự nghiêm trọng đến mức đó sao?"

"Em không muốn nói chuyện, một câu cũng không muốn nói." Chử Đồng ôm chặt đầu gối. Ban nãy trên đường về nhà, cô tự nói với bản thân hết lần này tới lần khác. Anh ấy đã nói không yêu mày rồi, mày còn có tư cách quản việc anh ấy động chạm người phụ nữ khác sao? Cảnh tượng ban nãy in hằn quá sâu đậm, không thể nghĩ tới, không dám nghĩ tới, vừa nghĩ tới là giống như bị ai xé rách lớp vảy mới kết thành, đau đớn máu chảy đầm đìa.

Giản Trì Hoài không quen với hình ảnh này của cô: "Em mà còn như vậy, anh đi thật đấy."

"Anh đi luôn đi."

Anh ngược lại càng tiến thoái lưỡng nan, đứng dậy nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu cô. Thấy cô vẫn còn ủ ê ngồi đó, anh một lần ngồi sụp xuống: "Được rồi, nếu em thật sự cảm thấy sự tình quá nghiêm trọng sau này anh sẽ không đi nữa."

Chử Đồng đang tự cắn cánh tay mình bèn buông ra, hơi nheo mắt lại: "Anh nói lại lần nữa xem?"

Giản Trì Hoài bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí này có phần khác lạ. Anh ho khẽ một tiếng rồi nói: "Đương nhiên, anh cảm thấy hành vi như vậy không có gì quá đáng, nhưng mà... nếu em thực sự không thể chấp nhận được, cùng lắm thì sau này anh không đi nữa."

Chử Đồng khẽ gạt khóe mắt: "Anh không lừa em đấy chứ?"

"Lừa em có cơm ăn sao?" Giản Trì Hoài một tay nhấc cánh tay cô lên rồi kéo cô đứng dậy. Tới lúc này rồi, cô cũng không thể giả vờ giả tảng nữa. Chử Đồng vỗ vỗ cái mông lạnh như băng. Giản Trì Hoài sải bước đi vào trong trước. Chử Đồng thút thít đi theo sau lưng anh. Tới trước giường, cô bèn giơ tay ra sát trước mặt Giản Trì Hoài: "Đưa di động cho em!"

00:00

"Làm gì?"

"Em phải xóa hết số điện thoại của phụ nữ trong đó!"

Giản Trì Hoài nhìn cô như nhìn sinh vật lạ: "Có phải hơi quá rồi không?"

"Em là vợ anh." Cô ngập ngừng nói khẽ, chỉ sợ anh lỡ lời phủ nhận, thế nên nói rất nhỏ. Ai ngờ Giản Trì Hoài nghe xong câu này, thật sự lôi di động ra như bị thần kinh vậy. Anh mở danh bạ ra, Chử Đồng ngồi sát bên cạnh anh, thấy anh xóa đi vài số điện thoại rất nghiêm túc: "Xong rồi."

"Lẽ nào trong di động của anh chỉ có số của mấy cô này thôi sao?" Chử Đồng quyết không tin.

"Có mấy người là họ hàng, còn cả đồng nghiệp ở trường, các bà các mẹ các thím, lẽ nào cũng phải xóa?"

Chử Đồng ngồi lên mép giường, cảm thấy đôi mắt đau nhức. Giản Trì Hoài cúi xuống ghé sát vào mặt cô: "Trên mặt mọc lên hai quả hạch đào miễn phí, hay là hái xuống nếm thử?"

"Giản Trì Hoài!" Chử Đồng giơ tay đẩy anh, cô khoanh chân ngồi trên giường: "Anh thật sự có thể bảo đảm sau này sẽ không như vậy chứ?"

Giản Trì Hoài trầm mặc giây lát: "Anh có thể bảo đảm sẽ không ôm người phụ nữ khác nhưng anh không bảo đảm sẽ không đi uống rượu."

"Em cảm thấy mấy thói quen hư hỏng của anh cũng rất nhiều, anh không phải là ông chủ của em thật đấy chứ?" Nói xong câu này, bản thân Chử Đồng cũng nhíu mày trước: "Thứ sáu hàng tuần 'triệu kiến nữ minh tinh' phải không? Hôm nay vừa hay là thứ sáu."

Giản Trì Hoài vốn dĩ cảm thấy để cô biết cũng không sao, dù gì cũng kết hôn rồi, không cần thiết phải giấu giếm, nhưng cô lại chiếm thế chủ đạo, liên hệ anh và năm chữ 'triệu kiến nữ minh tinh' với nhau. Anh mà thừa nhận, năm chữ sau đó liệu có thể giải thích rõ ràng được không?

Thái độ mà anh duy trì là không phủ nhận cũng không thừa nhận: "Chẳng phải trong phòng vẫn còn người khác sao? Vì sao em không nghi ngờ cậu ta?"

Chử Đồng ngẫm nghĩ tỉ mỉ, hình như cũng có lý lắm, dù sao thì Đông Tử ôm người đẹp, nói mấy câu hạ lưu đó còn phù hợp với hai chữ 'triệu kiến' hơn. Huống hồ, không phải thứ sáu nào Giản Trì Hoài cũng ra ngoài, cũng chỉ có tuần này thôi thì phải. Thông tin mấu chốt này không khớp, vậy thì chắc chắn là Đông Tử.

Nghĩ tới đây, nét mặt Chử Đồng cũng dãn ra, tâm trạng có vui vẻ hơn đôi chút: "Ngày mai em sẽ tung tin về anh ta ra ngoài."

Giản Trì Hoài nheo mắt: "Vì sao?"

"Không nói cho anh biết."

"Chẳng phải em là phóng viên của Dịch Sưu ư? Làm chuyện như vậy cũng không sợ người ta gây khó dễ?"

Chử Đồng đứng dậy lấy máy ảnh, buột miệng không chút phòng bị: "Đâu có viết tên của em. Tần Tần mua nhà cần mấy vạn, tin tức này mang cho bạn cô ấy, không phải do Dịch Sưu tung ra."

Giản Trì Hoài không ngờ bọn họ còn rắp tâm làm chuyện này: "Hôm nay cậu ta nhìn thấy hai người chụp ảnh rồi, sự tình e là không đơn giản."

"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Anh ta chẳng phải bạn anh sao? Anh ta nhìn thấy ảnh do em chụp, một khi lộ ra chắc chắn sẽ nghĩ tới em. Lúc này thì cần anh ra mặt rồi, ai bảo tối nay anh khiến em khóc đến mức này? Với lại, nếu không phải em tới khách sạn Hồng Thành ngồi đợi, sao có thể nhìn thấy anh..."

Giản Trì Hoài hôn lên khóe môi cô: "Được rồi, ngưng!"

Chử Đồng không thể không mím chặt môi lại, Giản Trì Hoài chống hai tay bên người cô rồi hôn. Mặc cho anh tấn công mãnh liệt, Chử Đồng vẫn không ý loạn tình mê như trước đây. Cảnh tượng ban nãy tại khách sạn Hồng Thành quả thật đã làm cô sửng sốt. Một Giản Trì Hoài như vậy là một người hoàn toàn xa lạ với cô. Anh nói anh có những mối quan hệ của mình, nhưng Chử Đồng vẫn luôn cho rằng cứ cho là gia đình anh khấm khá hơn thì bạn bè của anh cũng giống như cô vậy, đứng đắn đàng hoàng, chẳng qua mấy đồng nghiệp ở trường học, rồi người thân, mấy người bạn tụ tập uống trà mà thôi. Sao cô có thể nghĩ đến việc anh qua lại với những người cô khinh thường đó, thưởng thức loại rượu ngon nhất, ôm những cô gái đẹp nhất phong lưu, phóng đãng?

Mà rốt cuộc mặt nào mới là Giản Trì Hoài thực sự đây?

Ngày hôm sau, Chử Đồng vác máy ảnh tới Dịch Sưu. Còn chưa vào trong phòng làm việc đã thấy trước cửa túm tụm vài ba người. Cô lao nhanh tới: "Mọi người đang xem gì đấy?"

Có người chỉ lên tường: "Tần Tần bị đuổi việc rồi."

"Cái gì?" Chử Đồng mặt biến sắc, gạt đám đông ra len vào trong, quả nhiên nhìn thấy một tờ thông báo dán ở đó. "Sao lại như vậy chứ?"

"Tôi không rõ, nói là vi phạm đạo đức nghề nghiệp gì đó, đành đợi Tần Tần tới thôi."

Còn đang bàn tán thì Tần Tần đã đeo balo đi tới. Cô ấy không hề nhận ra sự khác thường, đi tới bên cạnh Chử Đồng, ôm vai cô: "Sao tối qua cậu chạy nhanh vậy? Tớ không nỡ lãng phí nên đã ngủ lại khách sạn đó, dễ chịu lắm, cái bồn tắm mát xa đó..."

"Tần Tần!" Chử Đồng ngắt lời cô ấy, vẻ mặt khó coi: "Cậu xem đi!"

Tần Tần nhìn theo tay cô chỉ. Cô ấy ngẩn ra giây lát sau đó tiến lên, đọc rành mạch từng chữ từng chữ một. Trong lòng Chử Đồng có một dự cảm chẳng lành. Lẽ nào có liên quan tới chuyện tối qua? Tần Tần tỏ vẻ ấm ức, chẳng mấy chốc đã bật khóc: "Chuyện này là thế nào chứ? Tớ đâu có làm chuyện gì xấu."

"Tần Tần, đừng thế." Chử Đồng lên tiếng vỗ về: "Đợi lát nữa tổng biên tập tới, chúng ta hỏi cho rõ ràng."

Tần Tần quay người nhìn Chử Đồng, tâm trạng kích động: "Ngoại trừ việc tối qua ra thì không còn khả năng nào khác. Nhưng người chụp ảnh cũng không phải tớ mà, vì sao chỉ đuổi việc mình tớ? Đồng Đồng, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Chử Đồng cũng ngơ ngẩn, huống hồ ảnh còn ở trong máy, hoàn toàn chưa đăng lên: "Khả năng duy nhất chính là chuyện tối qua đã bại lộ, ông chủ phát hiện chúng ta chụp trộm, đánh đòn phủ đầu."

"Nhưng người chụp ảnh là cậu mà, ngay cả mặt anh ta tớ còn chưa nhìn thấy!" Tần Tần sốt ruột, nước mắt lã chã rơi: "Thế là ý gì chứ?"

Ngay gần đó, tổng biên tập cũng vừa đến, Chử Đồng tiến thẳng tới: "Tổng biên tập, chị xem..."

"Đã gọi điện thoại thông báo với tôi rồi. Chuyện này tôi cũng hết cách. Tần Tần, rốt cuộc tối qua cô đã đắc tội với người nào?"

Tần Tần cắn chặt răng, dĩ nhiên cũng không thể nói. Chử Đồng có được đáp án chính xác lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Người chụp ảnh là cô nhưng vì sao người bị đuổi việc lại là Tần Tần?

Các đồng nghiệp túm năm tụm ba xung quanh cũng tản đi. Tần Tần kiềm chế cảm xúc, khóe mắt đỏ ửng. Cô ấy nhìn về phía Chử Đồng với vẻ cực kỳ xa lạ: "Ảnh hôm qua cậu chụp được đâu?"

"Cậu định làm gì?"

"Tớ đã bị đuổi việc rồi nhưng mấy bức ảnh đó vẫn đáng tiền."

Chử Đồng nghe tới đây không khỏi cảm thương. Cô bước lên: "Tần Tần, ông chủ đã biết là hai chúng ta rồi. Nếu còn đăng những bức ảnh này lên, chẳng phải cậu tự chuốc phiền phức sao?"

"Ông chủ đâu có biết hai chúng ta mà chỉ biết mình tớ thôi. Còn nữa, Chử Đồng, cậu và Giản Trì Hoài có quan hệ gì?"

"Tần Tần, cậu đang nghi ngờ tớ sao?"

Tần Tần đau lòng khẽ gạt nước mắt: "Vì tớ thực sự không thể hiểu nổi. Người bước vào căn phòng đó là cậu, người chụp ảnh bị phát hiện là cậu nhưng vì sao người bị đuổi việc lại là tớ? Có phải ông chủ đã hứa hẹn không phạt cậu để được lấy lại chỗ ảnh đó không?"

"Tần Tần..." Chử Đồng không thể giải thích cặn kẽ. Tối qua, nếu không phải vì nhìn thấy Giản Trì Hoài, cô hoàn toàn có thể chụp ảnh mà không ai hay biết, sau đó chuồn êm cũng là chuyện dễ dàng. Nhưng lúc ấy cô bị cơn giận bao vây nên mới cố tình bật đèn flash.

"Đừng nói nữa. Nếu tớ đã bị đuổi việc thì tớ cũng chẳng còn mặt mũi ở lại. Chử Đồng, chúc tiền đồ sau này của cậu càng ngày càng thênh thang!" Đến cả đồ đạc trong phòng làm việc Tần Tần cũng không thèm thu dọn, quay người bỏ đi ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net