Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Thâm Bất Tri Xứ mới rũ tai xuống, ngồi một chỗ ngóng theo chủ nhân rời đi. Ngụy Vô Tiện quay lại nhìn, nói: "Đều luyến tiếc ngươi nha, Hàm Quang Quân, thật là không ngờ ngươi thế mà khiến mấy vật nhỏ kia yêu thích như vậy. Ta lại không được đó."

Lam Vong Cơ nói: "Không được?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy. Chim trĩ thỏ rừng mèo nhà chim bay, thấy ta đều xoay người bỏ chạy."

Lam Vong Cơ lắc đầu, ý tứ quá rõ ràng: Nhất định là Ngụy Vô Tiện trước kia làm việc xấu mới không được chúng yêu mến.

Đường xuống núi, trên đường mòn Ngụy Vô Tiện bỗng nói: "Ái ôi, ta đau bụng."

Lam Vong Cơ nói: "Nghỉ ngơi, thay thuốc."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không được. Phụ cận Vân Thâm Bất Tri Xứ không an toàn, dây dưa phút nào nguy hiểm phút đó. Ta ngồi xuống là được rồi."

Lam Vong Cơ nói: "Vậy ngươi ngồi đi."

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt đau khổ nói: "Động tác lên lừa lớn quá, ta sợ đụng đến vết thương."

Lam Vong Cơ dừng lại, xoay người nhìn hắn một lát rồi bỗng đưa tay, tránh vùng quanh chỗ vết thương ra ôm lấy hông hắn, nhẹ nhàng bế hắn đặt lên lưng Tiểu Bính Tử.

Hai người một cưỡi lừa, một đi ở lề đường. Ngụy Vô Tiện cưỡi lừa, cười đến híp cả mắt. Lam Vong Cơ nói: "Sao?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Không sao."

Như vừa làm được ít chuyện xấu, trong lòng hắn có chút khoái chí.

Tuy rằng rất nhiều chuyện thời thơ bé hắn đều không nhớ rõ, thế nhưng có một hình ảnh trước sau mơ mơ hồ hồ in sâu trong trí não hắn.

Một đường mòn, một con lừa hoa be bé, ba người. Một người đàn ông áo đen nhẹ nhàng ôm một người phụ nữ áo trắng bế lên, đặt trên lưng lừa hoa bé, rồi cao cao nâng một đứa bé nho nhỏ lên công kênh trên vai mình.

Hắn chính là đứa trẻ thấp bé không đến ngang đùi kia. Ngồi trên vai người đàn ông áo đen kia, vụt cái trở nên cao rất cao, uy phong lẫm liệt, lúc thì túm tóc người đàn ông, lúc thì xoa nắn mặt hắn, hai chân không ngừng quẫy đạp, miệng ô a kêu loạn.

Người phụ nữ áo trắng kia lắc lư ngồi trên lưng lừa nhìn bọn họ, dường như đang cười. Người đàn ông ấy lại trước sau im lặng không thích chuyện trò, chỉ nâng đỡ hắn cho hắn ngồi cao hơn vững hơn, một tay dắt dây buộc lừa. Ba người chen chúc trên đường mòn, chậm rãi đi về phía trước.

Đây là chút ký ức ít ỏi của hắn.

Là cha và mẹ hắn.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi cầm sợi dây dắt dắt chút đi chứ."

Lam Vong Cơ nói: "Vì sao?"

Tiểu Bính Tử rất thông minh, cũng không phải là sẽ không theo phía sau hắn. Ngụy Vô Tiện nói: "Thưởng một nụ cười, dắt chút đi."

Mặc dù vẫn chưa hiểu được vì sao Ngụy Vô Tiện tươi cười rực rỡ như vậy, Lam Vong Cơ vẫn nghe lời kéo dây cương Tiểu Bính Tử lên cầm trong tay.

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm: "Ừ. Còn thiếu một đứa nhỏ."

(Được được, thế cưng đẻ hay nó đẻ ối giời ơi coi như tôi chưa thấy nó nói gì đâu nhé)

Lam Vong Cơ nói: "Cái gì?"

Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói: "Không có gì. Lam Trạm, ngươi thật là một người tốt."

Lam Vong Cơ như không biết nên tiếp thu câu này của hắn như thế nào, nhìn ánh mắt hắn càng cảm thấy kỳ quặc. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Tự dưng phát hiện ra, sao ta lại hư hỏng như vậy chứ. Từ bé đã hư, giờ ta nhận lỗi với ngươi còn kịp không?"

Lam Vong Cơ hơi nhướn mày, biểu cảm như vậy với hắn mà nói là cực kỳ hiếm hoi. Hắn hỏi ngược lại: "Nhận lỗi?"

Trước đây mỗi lần con người này muốn "nhận lỗi" với hắn, thường là lại khơi mào một trận sai lầm khác càng nghiêm trọng hơn. Ngụy Vô Tiện nói: "Đừng mang cái vẻ mặt này mà. Ta nghiêm túc đó. Ôi tính tính toán toán, nợ cũ đã qua thì không lật lại."

Giờ ngẫm lại, bị chút chuyện xưa khi đó còn trẻ làm cho cực kỳ xấu hổ. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Có khi là vì cái mặt luôn luôn cứng nhắc của Lam Trạm đi... Ta hẳn là thích nhìn bộ dạng hắn tức giận mất kiểm soát, cho nên mới luôn luôn cầm lòng không đặng muốn trêu đùa hắn. Quả thực là rất xấu xa nha!"

May mà Lam Trạm không có chán ghét hắn thật.

Rõ ràng đang trên đường chạy trối chết, Ngụy Vô Tiện lại không căng thẳng nổi chút nào, cưỡi một con lừa hoa nhỏ, đằng trước có Lam Vong Cơ dắt dây dẫn đường, cả lòng đều phơi phới, an nhàn như cưỡi mây đạp gió. Chỉ cảm thấy cho dù giờ có ngay một đống thế gia to nhỏ đánh ra từ ven đường, ngoài việc kẻ xấu hăng hái sát phong cảnh ra thì cũng chẳng hề chi. Thậm chí còn có tâm tình thưởng thức thiên nhiên hoang dã* dưới ánh trăng. Còn rút sáo trúc bên hông định thổi một khúc.

(*dã điền, khung cảnh ruộng vườn/săn bắn nơi hoang dã)

Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn thổi ra một đoạn giai điệu. Nghe tiếng, bước chân Lam Vong Cơ hơi khựng lại, còn đáy lòng Ngụy Vô Tiện lại bỗng nhiên bật sáng.

Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm Lam Trạm, ta hỏi ngươi, năm đó ở đáy động Huyền Vũ tàn sát núi Mộ Khê, ngươi hát cho ta nghe một bài, rốt cuộc tên là gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Sao tự dưng lại nhớ ra hỏi chuyện này."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi cứ nói đi, tên là gì. Hình như ta đoán ra ngươi nhận ra ta thế nào rồi."

Đêm hôm đó ở núi Đại Phạm, hắn thổi ra chính là đoạn giai điệu Lam Vong Cơ khẽ khàng ngâm xướng bên cạnh hắn ở đáy động Huyền Vũ tàn sát!

Lam Vong Cơ nói: "Không có."

Ngụy Vô Tiện nói: "Không có gì? Không có tên sao? Sao lại không có tên? Tự ngươi sáng tác?"

Lam Vong Cơ nói: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện nói: "Thực sự là tự sáng tác?!"

Lam Vong Cơ nói: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện nói: "Bảo sao! Cái gì, ta, ta hỏi tiếp cái này ha ha."

Hắn thử dò xét nói: "Nói ngươi thực sự là dựa vào từ khúc này nhận ra ta, hay tức là, ngươi - chưa từng hát qua, gảy qua trước mặt người khác?"

Ngập ngừng giây lát, Lam Vong Cơ nói: "Chưa từng."

Ngụy Vô Tiện cả người phấn chấn, đá mạnh Tiểu Bính Tử một cú. Tiểu Bính Tử tức giận rống lên, như muốn hất chân đá hậu hất hắn xuống đất, Lam Vong Cơ vội níu chặt dây. Ngụy Vô Tiện ôm cổ Tiểu Bính Tử, nói: "Không có việc gì không có việc gì, nó vẫn cáu kỉnh vậy mà! Sẽ chỉ đá hai cái vậy thôi. Chúng ta nói tiếp. Vậy sao ngươi không đặt cái tên cho từ khúc này nhỉ? Nhanh đặt tên cho nó đi, có muốn ta góp ý không? Không bằng cứ gọi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net