Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cao Quế Chi 🍋

Beta: Doãn Song

Nghe anh nói đau, động tác tay Sầm Ninh dần nhẹ hơn. Cô cẩn thận mà đem trứng gà lăn nhẹ trên sườn mặt anh, vẻ mặt chuyên tâm như đang đối đãi với một khối ngọc thạch.

"Trong phòng vẫn còn một quả, anh đợi chút, em đi lấy." Sầm Ninh quay người vào phòng, nhận thấy trứng gà trên tay dần nguội lạnh, cô vội bước ra ban công. Ngôn Hành Chi nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, chậm rãi đứng thẳng người. Trong nháy mắt, anh cảm thấy đêm khuya mùa đông cũng không quá khó chịu.

"Đây ạ."

Anh nhìn cô bé từ bên trong phòng đi tới, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt chứa đựng sự quan tâm nơi đáy mắt, anh không tìm thấy chút hư tình giả ý nào ở cô. Ngôn Hành Chi nghĩ, trẻ con thì sẽ không gạt người.

"Anh, khom lưng đi ạ." Sầm Ninh lôi kéo vạt áo anh.

Ngôn Hành Chi khẽ cười, duỗi tay sờ đầu cô: "Mau đi vào thôi, bên ngoài rất lạnh."
Dứt lời, anh vòng qua người cô, đi vào phòng.

Sầm Ninh đứng tại chỗ có chút ngơ ngác, tay cầm trứng gà hơi siết chặt, đã lâu rồi cô mới thấy anh cười lại. Cô trước nay không biết, dù có một người cười hay không cười đều có thể khiến lòng cô dậy sóng đến như vậy. Đi vào phòng, Ngôn Hành Chi tiếp nhận quả trứng gà từ tay Sầm Ninh, tự mình xoa trên vết thương.

"Đây là, dì Trần bảo em mang cho anh."

Ngôn Hành Chi: "Cám ơn."

"Vậy, anh mau ăn đi."

Sầm Ninh có chút xấu hổ mà đứng bên cạnh, "Em, em đi đây."

Ngôn Hành Chi đột nhiên gọi cô lại, "Từ từ."

Sầm Ninh quay đầu lại: "A?"

"Mấy hôm nay tôi bận, quên hỏi em. Bài thi cuối kỳ kết quả như thế nào rồi?"

Anh vẫn còn nhớ.

Trong lòng Sầm Ninh rất vui, có chút khẩn trương: "Em, em đứng hạng mười chín."

Ngôn Hành Chi bất ngờ nhìn cô, nếu anh nhớ không lầm, thứ hạng lần trước của cô là đếm ngược từ dưới lên, nhanh như vậy cô đã theo kịp các bạn trong lớp, thật lợi hại.

"Có tiến bộ, xem ra em đã nỗ lực rất nhiều."

Ngôn Hành Chi không rõ câu nói này của anh có thể xoa dịu nổi thất vọng trong lòng cô hay không, nhưng đối với anh mà nói, kết quả của bài thi lần này của cô anh cảm thấy rất tốt. Hơn nữa anh rất ít khi khen người khác, nếu không phải vì hai quả trứng gà đêm nay, có lẽ anh cũng không có hứng thú quan tâm mấy chuyện này đâu. Ánh mắt của Sầm Ninh bừng sáng, tâm trạng rầu rĩ mất mát mấy ngày nay như ngựa bị thiết chặt dây cương, giờ đây đột nhiên được anh an ủi, hốc mắt cô có chút ửng đỏ.

"Em, sẽ cố gắng tốt hơn."

Ngôn Hành Chi không nhìn thấy ánh mắt mang theo chấp niệm của cô bé, anh hơi rũ mắt xuống, giọng lạnh nhạt: "Ừ, cố lên."

"Vâng!"

Sầm Ninh vui vẻ mang tinh thần phấn chấn đi ra khỏi phòng anh, vừa xuống lầu, cô nhìn thấy đồng hồ quả lắc sắp điểm 0 giờ. Cô hốt hoảng, không chút do dự quay đầu chạy lên lầu hướng đến phòng anh. Lần này cô không gõ cửa phòng anh mà xông thẳng vào, Ngôn Hành Chi vừa muốn đứng dậy thay quần áo, nghe tiếng, anh quay đầu về cửa phòng nhìn cô, "Làm sao vậy?"

"Chúc mừng năm mới!!!"

Ngôn Hành Chi có chút sửng sốt, mà lúc này, di động bên cạnh anh bắt đầu phát ra tiếng vang, là tin nhắn mừng năm mới đến từ khắp nơi, chỉ là lời chúc so với Sầm Ninh vẫn chậm hơn một giây.

Sầm Ninh hơi thở có chút gấp gáp: "...Em, đi đây."

Lại lần nữa ra khỏi phòng, khi cô sắp đóng cửa, cô nghe được giọng nói mang ý cười của người nọ: "Sầm Ninh, năm mới vui vẻ."

Ngôn Hành Chi và Từ Nam Nho từ sau lần đánh nhau đó không ai mở miệng nói chuyện với nhau, nhưng hai người vẫn bình tĩnh, rõ ràng là sống cùng một mái nhà, nhưng ngay cả một ánh mắt cũng không cho đối phương. Sau khai giảng, Từ Nam Nho trở về trường học, Ngôn gia một lần nữa khôi phục dáng vẻ yên tĩnh.
Học kỳ mới bắt đầu, Sầm Ninh vẫn nỗ lực như trước, mỗi tiết học đều chăm chú lắng nghe, sau khi về nhà ngoài việc học ra cô còn luyện tập khẩu ngữ. Cô cố gắng vươn lên phía trước, cố gắng để chính mình tốt hơn.

Suốt học kỳ này, Sầm Ninh và Ngôn Hành Chi cũng dần thân nhau hơn, Ngôn Hành Chi muốn thi vào trường quân đội, ngoài việc học ra mỗi ngày anh đều đi theo bộ đội cùng nhau huấn luyện. Sầm Ninh thỉnh thoảng sẽ hỏi anh một chút vấn đề học tập, anh không có thời gian, cô sẽ đến bên sân huấn luyện, một bên đọc sách một bên chú ý đến nhất cử nhất động của Ngôn Hành Chi.

Thế giới trong trí tưởng tượng của cô rất lớn, cô muốn đến nhiều nơi để khám phá, mà trong phạm vi nào đó, thế giới của cô rất nhỏ, trong mắt cô, chỉ có Ngôn Hành Chi. Trái tim cô đã cô đơn lạnh lẽo lâu lắm rồi, thật vất vả cô mới có được sự ấm áp, sẽ cố hết sức mà giữ nó lại.
Chỉ là có một vài thứ, một vài người, không thể giữ lại, đã định sẵn sẽ phải đi xa.

......

Sau đó, kỳ thi đại học cũng trôi qua, rất nhiều người đang chờ đợi kết quả.
Nhà họ Ngôn đúng ra lúc này tràn ngập bầu không khí căng thẳng nhưng giờ lại đang chìm trong cảm giác vui sướng, không vì cái gì khác, chỉ là Ngôn Hành Chi đã được trường quân đội phê duyệt trúng tuyển, phỏng vấn kiểm tra sức khoẻ đã được thông qua. Đối với một học sinh không cần phải lo lắng về điểm, mấy ngày nay hẳn là nên vui mừng mới đúng. Nhưng Ngôn Hành Chi trước sau như một vẫn lãnh đạm, giống như việc này chỉ là việc nhỏ không đáng nó tới mà thôi.
Sầm Ninh nghĩ, đây chắc có lẽ là phong thái người có thực lực thật sự bởi vì hết thảy mọi thứ đều nằm trong phạm vi anh khống chế, cho nên anh đối với việc này hết thảy không có chút dao động.

Năm ấy, kỳ nghỉ hè cũng không trọn vẹn.
Thời điểm đó các trường học vẫn còn phổ biến việc học thêm, vậy nên các học sinh năm hai sơ trung đều phải trở về trường sớm hơn nửa tháng. Mọi người thở ngắn thở dài, nhưng đối với Sầm Ninh, lại không có gì quá khác biệt. Đối với Sầm Ninh, cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày.

"Này." Tống Từ từ bên ngoài sân bóng trở về, một tay cầm chai nước, tay khác thì cầm hộp sữa bò vị dâu. Cậu đem hộp sữa bò ném tới trên bàn Sầm Ninh.

Sầm Ninh đang viết đề mục, ngước mắt nhìn thoáng qua: "Sao thế."

Tống Từ đưa tay lau mồ hôi, tuỳ ý mà nói: "Tôi mua dư hộp sữa, đem cho cậu."

"Cậu, mua dư làm gì?"

Tống Từ ngồi xuống bên cạnh cô, nghĩ nghĩ rồi nói: "Ở căn tin đang mua một tặng một, tôi có cho thằng béo nhưng nó không lấy."

Nói rồi, cậu liếc nhìn Sầm Ninh một chút: "Khụ, cho cậu thì cậu uống đi, tôi với cậu cùng uống, uống nhiều sữa bò có thể cao lên."

Sầm Ninh cắn môi, khẽ cười: "Cảm ơn."

"Khách sáo làm gì, chẳng phải chúng ta ngồi cùng bàn sao, đây là tình hữu nghị."

Tống Từ xé bọc ống hút, đâm vào hộp sữa đưa cho cô: "Uống đi."

Sầm Ninh buông bút, vừa định tiếp nhận sữa bò trong tay Tống Từ, Trương Tử Ý ngồi ở phía trước đột nhiên từ trên ghế bật dậy, Sầm Ninh bị cô nàng làm cho hoảng sợ: "Cậu, làm sao vậy?"

Trương Tử Ý quay đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt: "Này! Sầm Ninh!"

Sầm Ninh: "...... A?"

"Anh ấy phải đi, anh ấy vậy mà sắp phải đi rồi, không phải còn nửa tháng nữa sao!"
Sầm Ninh sửng sốt một chút: "Cái gì?"

"Đường Tranh, anh ấy thế nhưng lại nói với tớ lát nữa đi rồi." Trương Tử Ý đem di động trong ngăn kéo đưa cho cô, Sầm Ninh nhìn thoáng qua trong lòng lộp bộp một tiếng. Đường Tranh và Ngôn Hành Chi thi cùng một trường, anh ấy nói phải đi, không nhẽ Ngôn Hành Chi cũng đi cùng luôn sao, chẳng phải anh đã nói sẽ ở nhà một thời gian sao.

"Này Sầm Ninh!" Trương Tử Ý nhìn Sầm Ninh độ nhiên chạy ra khỏi phòng học, cô không phản ứng lại kịp: "Tớ còn chưa nói xong, cậu đi đâu vậy?"

"Tớ đi tìm anh ấy."

"A?"

Tống Từ vẫn ở tư thế cầm hộp sữa bò "Ê —— này không uống hả."

Trên con đường rộng rãi, một chiếc taxi chạy băng băng trên đường. Trương Tử Ý thở hổn bển, vỗ vỗ Sầm Ninh đang ngồi bên cạnh: "Tớ, tớ nói này, cậu làm gì mà chạy nhanh như vậy, thiếu chút nữa tớ không đuổi theo kịp."

Sầm Ninh không đáp lời cô nàng, cô nhìn chằm chằm về phía trước, hai tay nắm chặt. Trương Tử Ý im lặng một hồi: "Ha, chúng ta bây giờ trở về không biết có còn kịp gặp mặt bọn họ không?"

"Sẽ." Ánh mắt Sầm Ninh thâm thuý, như là đang tự an ủi chính mình, luôn lặp lại: "Sẽ, sẽ gặp."

Trương Tử Ý có chút ủ rũ, cúi đầu: "Đường Tranh nói đã vào đó thì sẽ rất ít khi về nhà, hừ —— nếu đã như vậy, sao bọn họ không giống như Tân Trạch Xuyên mà thi vào một trường bình thường khác chứ, ít nhất cũng có thể thường xuyên gặp được, cậu thấy tớ nói có đúng không Ninh Ninh?"

"Ừ....."

Đây là con đường anh đã chọn từ trước, chắc chắn sẽ không thay đổi. Chỉ là, cô chưa chuẩn bị, chuẩn bị thật tốt. Xe dừng lại ở cửa đại viện, Sầm Ninh cùng Trương Tử Ý xuống xe liền chạy như điên về phía trước, xuyên qua con đường cây cối um tùm, chạy qua bãi đất trống huấn luyện.....

Một chiếc xe chạy ngang qua bọn họ. Sầm Ninh đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn chiếc xe quen thuộc kia. "Ninh Ninh?"

Trương Tử Ý nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt cô nhìn về phía cách đó không xa chiếc xe chầm chậm dừng lại: "Đó là......."

"Là anh ấy." Trái tim Sầm Ninh như muốn nhảy thẳng ra ngoài, nhấc chân chạy đến, cô chạy rất nhanh, thời điểm xe dừng lại. Cô nhìn cửa xe mở ra, nhìn người từ bên trong bước xuống đi tới.
Tầm mắt cô dần mờ đi, cô chớp chớp mắt ngăn không cho nước mắt rơi ra, để cô được nhìn anh rõ hơn. Anh vẫn như vậy, thần sắc luôn lạnh nhạt, có chút sắc bén.

Lúc này, thân hình cao dài của anh đứng thẳng cạnh cửa xe, có chút kinh ngạc: "Suýt nữa tôi đã nghĩ mình nhìn lầm rồi, các em không phải đang ở trường sao, tại sao giờ này lại ở đây?"

"Bọn em trốn học." Trương Tử Ý không nhìn Ngôn Hành Chi, cô chợt nhăn mày: "Đường Tranh đâu ạ?"

"Tôi không biết, có lẽ đã đi rồi."

"Cái gì?!"
"Em phải đến nhà anh ấy". Trương Tử Ý liền quay đầu chạy đi.

Trương Tử Ý đi rồi, bên ngoài xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Ngôn Hành Chi lại nhìn về phía Sầm Ninh, có chút bất mãn: "Bọn em lá gan cũng lớn nhỉ? Còn dám trốn học."

Sầm Ninh lần đầu tiên không trả lời vấn đề mà anh hỏi, cô tiến lên một bước: "Anh phải đi sao?"

"Thông báo đột xuất."

"Vậy, khi nào thì trở về?"

"Tôi không biết, có lẽ sẽ rất lâu."

Ánh nắng chói chang rọi vào đầu, Sầm Ninh trên trán đã lớp một mảng mồ hôi, anh nói "rất lâu" như quả lựu đạn trí mạng nổ ầm bên tai cô, một bên cô tự trấn an bản thân, đã sớm biết từ trước, nhưng cô vẫn không giữ được bình tĩnh, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

"Lần sau không được trốn học." Ngôn Hành Chi cau mày: "Em nóng lắm phải không? Mau trở về đi."

Anh không hiểu được nỗi hoảng sợ của cô, càng không hiểu được ánh mắt không nỡ của cô, ở trong mắt anh, cô cũng chỉ là cô em gái nhỏ luôn ngoan ngoãn ở trong nhà. Sầm Ninh cúi thấp đầu, chậm rãi mở miệng: "Em nghe nói anh đột nhiên phải đi, cho nên, em chỉ muốn đến tiễn anh một chút."

Ngôn Hành Chi chợt ngẩn người, ngay sau đó anh mỉm cười: "Việc này không thể làm lý do cho em được, nhưng mà Sầm Ninh, không được có lần sau."

"Vâng....."

Anh đi lên trước: "Về sau không có anh ở đây, em không hiểu vấn đề gì có thể hỏi giáo viên."

Anh vẫn còn lo lắng cho cô.

"Vâng."

"Bị người khác bắt nạt nhớ phải chống trả, có việc gì thì em hãy nói với người trong nhà."

Khi anh không có ở nhà, những người  sẽ bắt nạt cô sao.

"Vâng."

"Em phải thông minh lên, em như vậy rất dễ bị người khác lừa đi đấy."

Tại sao anh, vẫn luôn đối tốt với cô như vậy.

"Còn có —–"

Lời còn chưa dứt, Ngôn Hành Chi đột nhiên bị ôm chặt. Cô ôm rất chặt, hai cánh tay nhỏ ôm sườn eo anh, tựa hồ như cái ôm tạm biệt. Ngôn Hành Chi hiếm khi ngẩn người một chút, bối rối không biết tiếp theo nên làm như thế nào. Anh rũ mắt xuống, nhìn cô gái nhỏ lùn hơn anh rất nhiều đang ôm lấy mình. Anh từ trước đến nay vẫn luôn lãnh đạm, không để ý đến vấn đề tình cảm, vậy mà giờ này lòng có chút mềm đi.

Anh có chút do dự, tay nhẹ vỗ vỗ Sầm Ninh: "Sao thế? Em sợ à?"

Sầm Ninh qua một hồi bình tĩnh lại, bị hành động bỗng nhiên ôm lấy anh của mình doạ cho hoảng sợ, nhưng cô không nỡ buông tay, xấu hổ thấp giọng nói: "Em không sợ, em không phải bé con."

Ngôn Hành Chi cười nhẹ, dỗ cô: "Ừ, em không phải là bé con."

Năm đó, thiếu nữ vừa tròn mười ba gặp gỡ chàng thiếu niên mười tám tuổi, lúc ấy, bọn họ vẫn còn rất trẻ.

"Anh Hành Chi, hẹn, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Tình thân, tình yêu, tình bạn.......một câu hẹn gặp lại, không phải là chia xa.

Vậy nên, hết thảy không cần phải nóng vội. Tình cảm vẫn sẽ luôn như bóng hình bạn, tại thời điểm bạn không phòng bị, sẽ phá kén mà ra.

......

Tác giả có lời muốn nói: Quyển 1 kết thúc.
Vỗ tay cổ vũ một chút nào!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net