Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cao Quế Chi 🍋

Beta: Doãn Song

Sầm Ninh từ phòng anh đi ra vẻ mặt vẫn còn hoảng loạn mà đứng trên cầu thang, cô vừa rồi..... nhìn thấy cái gì vậy.

Sầm Ninh đưa tay ôm hai má của mình xoa xoa để nhiệt độ trên mặt giảm đi. Trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh vừa rồi: căn phòng tối, thân hình săn chắc lại như ngọc của anh......

Sao anh đi ngủ lại không mặc quần áo chứ?

Sầm Ninh thở dài, cô cảm thấy thật ngượng ngùng.

"Ninh Ninh à, Hành Chi đã dậy chưa?" Lúc này, dì Trần đột nhiên gọi cô.

Sầm Ninh phục hồi lại tinh thần: "Vâng, anh ấy dậy rồi ạ!"

"Vậy con nói thằng bé mau xuống ăn sáng, rồi còn đi đến lớp."

"Vâng."

Ngôn Hành Chi khi xuống lầu liền nhìn thấy  Sầm Ninh ngồi nghiêm túc ở trên sô pha, thuận miệng nói: "Em chưa đi học sao?"

Sầm Ninh còn chưa đáp lại, Từ Uyển Oánh từ thư phòng đi ra: "Ninh Ninh ngày đầu đến trường mới sẽ không quen, Hành Chi, mẹ nghĩ con cùng em đến trường sẽ tốt hơn."

Ngôn Hành Chi hơi khựng lại, không trả lời Từ Uyển Oánh, mà đi đến phòng bếp để ăn sáng.

Từ Uyển Oánh nhìn bóng dáng Ngôn Hành Chi, có chút xấu hổ.

Sầm Ninh nhìn Từ Uyển Oánh không hiểu vì sao trông bà có chút gượng gạo, chỉ là cô cho rằng Ngôn Hành Chi cảm thấy nhất định không vui khi cô cùng đến trường cho nên mới im lặng.

Sầm Ninh từ nhỏ vẫn luôn nhát gan, là một người hướng nội, cô không giỏi giao tiếp, cô im lặng không có nghĩa cô sẽ không biết suy nghĩ. Lúc này, Ngôn Hành Chi lại im lặng, đối với cô mà nói là một sự đả kích, ấn tượng tốt với anh mới nổi lên chưa được một ngày bây giờ đã tiêu tan sạch.

"Cô, con, con muốn đi học. Chú Cao đang ở đâu ạ?" Sầm Ninh nghĩ không muốn miễn cưỡng Ngôn Hành Chi, cô nhút nhát mà hỏi Từ Uyển Oánh.

Từ Uyển Oánh cũng có chút không được tự nhiên: "Ách......, cô sẽ gọi chú Cao đưa con đi."

"Vâng."

Từ Uyển Oánh mới vừa nhấc chân muốn đi ra khỏi cửa, liền nghe giọng nói của Ngôn Hành Chi: "Không để cho tôi ăn sáng xong à?"

Từ Uyển Oánh dừng bước chân, Sầm Ninh cũng nghi hoặc mà nhìn về phía anh.
Ngôn Hành Chi liếc mắt, không lạnh không nhạt mà nhìn Sầm Ninh: "Không phải em nói sẽ chờ anh sao, giờ lại muốn đi trước?"

Sầm Ninh hơi bất ngờ khi nghe anh nói vậy: "Không phải là, anh, anh ——"

"Vậy em còn gọi chú Cao làm gì." Ngôn Hành Chi quay đầu lại tiếp tục ăn cơm sáng, lại mở miệng giọng điệu như vừa dặn dò lại vừa như ra lệnh: "Chuẩn bị cặp sách, ba phút sau sẽ đi."

Một câu nói của anh đã làm tiêu tán những tích tụ khó chịu ban nãy của cô một cách sạch sẽ. Trong lòng Sầm Ninh nổi một trận vui sướng, môi cong nhẹ

"Vâng." 

Sầm Ninh cùng Ngôn Hành Chi cùng ngồi trên xe đi đến trường học, chiếc xe này ngày thường vẫn luôn dùng để đưa đón Ngôn Hành Chi, tài xế lái xe đã hơn bốn mươi tuổi, là một người đàn ông trung niên có vẻ kiệm lời.

Lúc này, anh và cô cùng ngồi ở ghế sau, cả hai đều im lặng.

Từ chỗ Ngôn gia cách trường học hơn hai mươi phút đi xe, bởi vì có Ngôn Hành Chi ngồi bên cạnh, cho nên Sầm Ninh có chút khẩn trương. Hiện giờ, cô lại có chút hoảng hốt vì khoảng cách giữa cô và trường học càng gần. Cô cảm thấy mình sẽ rất khó để hoà nhập với các bạn trong lớp, trước kia ở trường cũ, cô không biết vì sao cô không có bạn bè, các bạn đều không muốn chơi với cô.

"Đến rồi." Xe dừng lại, Ngôn Hành Chi đẩy cửa xe ra, bước xuống.

Sầm Ninh ôm cặp sách, cũng đi theo anh xuống xe.

"Biết lớp mình chưa?"

"Lớp ba ạ."

"Ừ, vậy là dãy lầu phía kia." Ngôn Hành Chi, nói rồi anh đi về phía trước, Sầm Ninh chạy chậm đi theo ở bên cạnh anh, cô khẩn trương đến độ hơi thở có chút gấp gáp.

"Trên mỏm Kiệt Thạch, nhìn ngắm biển khơi. Trập trùng sóng nước, non nước tranh vanh. Cây cối tươi tốt, hoa cỏ đua chen...*"

[Trích bài thơ Bộ xuất hành kỳ 2 - Quan Thương Hải, thể thơ: Tứ ngôn, thời kỳ: Tam Quốc, tác giả: Tào Tháo. Bài thơ này biểu thị tinh thần và chí hướng chính trị của Tào Tháo - Theo google.]

Đi qua hai hành lang của dãy lớp học, Ngôn Hành Chi đưa Sầm Ninh đi đến cửa phòng học lớp ba, mà lúc này, trong phòng học, học sinh đang trong tiết tự đọc. Giáo viên đứng trên bục giảng nhìn thấy có người đứng ngoài cửa lớp: "Hai em....."

"Thưa cô, em ấy là Sầm Ninh." Ngôn Hành Chi đã mở miệng.

Cô giáo này là giáo viên chủ nhiệm của lớp ba, cô đã sớm nhận được thông báo hôm nay sẽ có một học sinh mới chuyển đến, nghe tên Sầm Ninh cô liền hiểu rõ, "Em chính là Sầm Ninh, chào em, cô là cô La, giáo viên chủ nhiệm của lớp ba."

Không biết là nhìn bạn học mới này hay là nhìn vị học trưởng của khoá cao trung, các bạn trong lớp vốn đang đọc bài đã ngừng lại, vẻ mặt vừa tò mò vừa kinh ngạc mà nhìn về cửa phòng học.

Sầm Ninh không nhìn các bạn trong lớp, cô ngoan ngoãn chào cô giáo chủ nhiệm: "Chào, chào cô ạ."

So với độ khẩn trương của Sầm Ninh, Ngôn Hành Chi vẫn luôn bình tĩnh, giọng nói anh vẫn trầm: "Phải làm phiền cô rồi, Sầm Ninh giao cho cô, em đi trước." 

Trường học này rất lớn, Ngôn Hành Chi là nhân vật nổi tiếng ở trong trường tất cả giáo viên ai cũng biết đến anh, cô chủ nhiệm tuy có chút tò mò về bạn học sinh mới vì sao lại được Ngôn Hành Chi đưa đến lớp học, tuy vậy cô cũng không hỏi nhiều, "Được, cứ giao cho cô."

Ngôn Hành Chi gật gật đầu, cúi đầu nhìn Sầm Ninh: "Thả lỏng, đừng khẩn trương."
Ngữ khí của anh vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng lúc này đây lại tựa như một dòng nước ấm len lỏi vào lòng cô, Sầm Ninh ngước mắt nhìn anh, nhẹ gật đầu.

Ngôn Hành Chi đi rồi, chủ nhiệm lớp dẫn Sầm Ninh đi vào phòng học, cô giáo giới thiệu đơn giản qua, Sầm Ninh được sắp xếp ngồi ở hàng thứ tư của lớp học.

Tiết tự đọc lại tiếp tục, nhưng những người bên cạnh lại đem ánh mắt dừng ở trên người cô, thậm chí bạn nữ ngồi phía trước còn quay đầu lại bắt chuyện với cô, "A, là cậu à, không nghĩ tới chúng ta học cùng lớp."

Sầm Ninh nghe vậy có chút hoảng, trước mặt cô là một gương mặt xa lạ, cô mơ màng hỏi: "Cậu, cậu biết tớ."

Trương Tử Ý tay chống cằm nhìn cô: "Ngày hôm qua trên sân bóng có gặp, lần đó Tiết Tiêu Tiêu trả máy ảnh cho cậu, nhớ không?"

"Cậu cũng có mặt ở đó?"

"Tất nhiên, lúc đó có rất nhiều người, cậu lại không nhận ra tớ cũng là điều bình thường." Trương Tử Ý nhướng mày cười, "Này, ngày đó cậu làm cho tớ thật sảng khoái... nhìn bộ dạng của Tiết Tiêu Tiêu lúc đó tớ thấy rất vui. Ha..... kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Sầm Ninh, về sau chúng ta chính là bạn bè."

Sầm Ninh không thể tin được, trái tim cô như nhảy dựng lên "bạn bè?"

"Đúng vậy, về sau chúng ta chính là bạn bè tốt cùng chung chiến tuyến."

Cái lý do kết bạn của cô ấy thật kỳ quái, nhưng Sầm Ninh vẫn rất vui vẻ, ngày đầu tiên đến trường học đã làm quen được bạn mới, đây là chuyện cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

"Cậu, không thích, Tiết Tiêu Tiêu."

"Đương nhiên là tớ không thích." Trương Tử Ý hừ mũi, "Mỗi ngày đều diễu võ dương oai, nhìn thôi đến đã thấy phiền."
Sầm Ninh bị biểu tình khoa trương của cô ấy chọc cười, Trương Tử Ý nhìn cô cười cũng cười theo, "Này, cậu nhảy lớp à, nhìn cậu trông nhỏ thế?"

Sầm Ninh lắc đầu: "...... Không có."

Trương Tử Ý nghi ngờ mà nhìn cô một cái, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Vậy, cậu và Ngôn Hành Chi thật sự là loại quan hệ kia?"

Mọi người trong lớp cũng tò mò về mối quan hệ của Sầm Ninh và Ngôn Hành Chi, nhưng Trương Tử Ý sống trong đại viện cô đã nghe qua chuyện này. Cô gái mới bước vào độ tuổi thiếu nữ đối với chuyện tình yêu vẫn ở trạng thái ngây thơ không biết gì, nhiều lắm cũng chỉ mới ở mức chớm nở, nhưng đối với đề tài thần bí này, các cô không tò mò mới là chuyện lạ.
Sầm Ninh cảm thấy Ngôn Hành Chi hẳn là không thích mối quan hệ của hai bọn họ, vì thế theo bản năng cô lắc đầu

"Không phải."

"Không phải sao? Nhưng mọi người ai cũng đều nói như vậy, hơn nữa Ngôn Hành Chi còn vì cậu mà ra mặt cơ mà."

Sầm Ninh vẫn luôn sợ hãi Ngôn Hành Chi, nhưng nhớ đến ngày hôm qua, cô thật sự cảm thấy trong lòng rất vui, có người đối tốt với cô, cô luôn khắc sâu trong lòng. Trương Tử Ý thấy bộ dáng im lặng của Sầm Ninh cũng không hỏi nhiều, cô nhẹ giọng nói: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, ở đây rất nhiều người thích Ngôn Hành Chi, nếu để cho người khác biết được, bọn họ sẽ ghét chết cậu."

Sầm Ninh: "............"

Ngày đầu tiên đi học học sinh mới được Ngôn Hành Chi tự mình dẫn đến lớp, tin tức này mau chóng lan truyền khắp sơ trung.

Ngôn Hành Chi, anh không chỉ đẹp trai, mà thành tích học tập cực kỳ tốt, được tất cả thầy cô nâng trong lòng bàn tay.
Mẫu bạn trai lý tưởng tất nhiên sẽ được các nữ sinh tung hô là nam thần.

Nhưng nam thần này thật quá lạnh lùng đi, tính tình lãnh đạm, các nữ sinh không dám tiếp cận anh. Đột nhiên lại xuất hiện một nữ sinh được nam thần đưa đến phòng học, trong lòng mọi người rất rất hiếu kỳ.

Nhưng khi mọi người mang lòng hiếu kỳ đến nhìn Sầm Ninh, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, ra là dáng vẻ như vậy, vậy chắc là người thân của anh.

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, không ai nghĩ thân phận "bạn gái", "người trong lòng" và Sầm Ninh có liên hệ với nhau.

Thật ra Sầm Ninh lớn lên không xấu, chỉ là cô phát triển chậm hơn so với các bạn cùng lứa, làn da cô hơi sậm màu, vậy nên, trong trường lại toàn là mỹ nữ thế này, cô không đáng để mọi người để tâm đến. Thậm chí, có bạn nữ còn chủ động tìm cô hỏi về Ngôn Hành Chi.

Sầm Ninh dáng người tuy nhỏ, nhưng suy nghĩ của cô trưởng thành hơn nhiều so với các bạn cùng lứa, cô biết mọi người đều là vì Ngôn Hành Chi mới tiếp cận cô, cô hẳn là nên tức giận, nhưng từ trước tới nay mọi người vẫn luôn xa lánh cô, bây giờ lại có nhiều người bắt chuyện với cô, cô cảm thấy rất vui. 

Cô không nỡ cự tuyệt, mà kết quả của việc không nỡ này chính là có nhiều người đem thư tình gửi cho Ngôn Hành Chi đặt ở trên bàn học cô....

Chiều hôm nay sau khi tan học, "Ninh Ninh, hôm nay hai chúng ta cùng ra ngoài ăn đi, sau đó hẵn về nhà." Trương Tử Ý thu dọn cặp sách rồi đứng cạnh bàn cô.

Sầm Ninh nhìn cô ấy, nhẹ giọng từ chối: "Hôm nay, ông nội Ngôn bảo bọn tớ, đúng, đúng giờ phải về nhà ăn cơm."

Trương Tử Ý vẻ mặt có chút thất vọng: "Được rồi, vậy lần sau chúng ta cùng đi ăn, tớ nghe nói có một nhà hàng mới mở có món bò bít tết rất ngon."

Sầm Ninh gật gật đầu: "Thực xin lỗi."

"Ây...không sao không sao, đi thôi, về nhà."

"Ừ."

Sầm Ninh không nghĩ tới vừa ra khỏi phòng học đã thấy Ngôn Hành Chi, anh đứng dưới bậc thang, mặc đồng phục trường, cúc áo sơ mi đầu tiên trên cổ được mở ra, anh đứng ở đấy, nhìn anh thật nổi bật.

"Đường Tranh, sao các anh lại ở đây, là chờ bọn em à?" Trương Tử Ý không dám ở trước mặt Ngôn Hành Chi mà làm càn, nhưng ở trước mặt Đường Tranh lại vô cùng tự nhiên. Chỉ là cô vừa mới chạy đến đã bị Đường Tranh cốc đầu, "Em, không phân lớn nhỏ gì cả, đã nói bao nhiêu lần, gọi anh, cái gì mà Đường Tranh, thật không lễ phép."

Trương Tử Ý nhìn anh mà trợn mắt: "Hừ, lớn hơn em có vài tuổi mà tỏ vẻ ghê gớm, cậy già mà lên mặt."

"Em, con nhóc này ——" . Đường Tranh một tay khoát trên vai Ngôn Hành Chi, ra dáng "trưởng bối khó làm", "Cậu nói xem tại sao đám nhóc bây giờ đều không ngoan như vậy."

Ngôn Hành Chi khẽ cong khoé môi, ánh mắt dừng ở trên người Sầm Ninh.
Không ngoan, cô bé này rất ngoan là đằng khác. Bảo gọi anh, cô bé nghe một lần liền ngoan ngoãn mà gọi theo.

"Đứng đấy làm cái gì, lại đây." Ngôn Hành Chi nhìn Sầm Ninh.

Sầm Ninh "A" một tiếng, đi theo anh: "Sao anh, lại ở đây?"

"Đợi ở trên xe một hồi, không thấy em ra."

"Lớp em, tan học trễ."

"Ừ."

Bọn họ cùng đi về phía cổng trường, có rất nhiều học sinh đi ngang qua, là lớn mật hoặc là lén lút mà nhìn bọn họ, nhưng lần này Sầm Ninh không quan tâm, cô sờ sờ mấy lá thư tình, có chút khó xử mà nhìn Ngôn Hành Chi.

Cái này, làm sao để đưa cho anh đây?

——
Tác giả có lời muốn nói: Sầm Ninh: Cô ngồi trong lớp học, nhìn những lá thư tình được đặt trên bàn.

Nhiều năm sau.

Ngôn Hành Chi "Vợ của tôi khi đó cô ấy còn nhỏ đã đưa cho tôi rất nhiều thư tình......... Có điều, mỗi lá thư, ký tên không giống nhau"

(Editor "Há há há :v")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net