Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cao Quế Chi 🍋

Beta: Doãn Song

Tống Từ chỉ nói hai ba câu đâm chọt như thường ngày, nhưng cậu không nghĩ rằng người ngồi bên cạnh cậu sẽ đỏ hốc mắt.
Cậu sửng sốt một chút, bỗng nhiên không biết phải làm sao: "Này, tôi chưa nói gì hết, cậu khóc cái gì."

Sầm Ninh hít hít cái mũi, mắt liếc cậu một cái, "Tôi, không khóc."

"Mắt cậu rõ ràng đỏ ửng mà còn bảo không khóc." Tống Từ có chút xấu hổ, cậu đưa tay gãi gãi sau gáy, cũng không phải chuyện gì lớn, không phải chỉ 58 điểm thôi sao, tuy rằng đúng là thấp thật, cậu cũng không hiểu vì sao cô chỉ được bấy nhiêu điểm, nhưng mà, về sau cố gắng chú ý nghe giảng bài thi sẽ tốt hơn.

Điển hình là đứng nói chuyện lâu mà không thấy eo đau đây mà, Tống Từ không nói thì thôi, cậu nói rồi lại đâm cho Sầm Ninh mấy dao.

Thấy Sầm Ninh dần thay đổi sắc mặt, Tống Từ kinh ngạc nghĩ là mình nói sai: "A.....tôi nói không đúng sao?"

Sầm Ninh: "........"

Tiếng chuông vang lên, Sầm Ninh đem bài thi lật lại, để trên mặt bàn. Tống Từ nhìn hốc mắt có chút đỏ của cô, không nói lời nào, cậu có chút áy náy. Cũng vì vậy, cả buổi học cậu luôn để ý đến cô, sợ rằng cô sẽ khóc. Như vậy, thì cũng là do lỗi của cậu.

Tiết học sau là giờ học thể dục, nửa tiết đầu thầy giáo cho cả lớp chạy bộ, làm nóng người, nửa tiết sau sẽ tập phát bóng rổ và bóng chuyền, cả lớp tự do hoạt động.

Sầm Ninh bởi vì điểm thi ban nãy mà tâm trạng vẫn luôn không tốt, cô đi theo Trương Tử Ý chơi bóng chuyền một lúc, đến bên cạnh bóng râm ngồi phát ngốc.

"Này Sầm Ninh."

Sầm Ninh quay đầu nhìn lại, cô chỉ thấy bạn cùng bàn Tống Từ kia đang đi về phía cô.

Tống Từ: "........ Cậu, còn giận tôi sao?"

Sầm Ninh căn bản không giận cậu, nếu có giận thì cũng giận chính bản thân mình. Cô lắc đầu, "Không có."

"Cho cậu, để tạ lỗi, tôi sẽ mời cậu uống nước". Tống Từ đưa chai nước ngọt đến trước mặt cô.

Sầm Ninh sửng sốt một chút: "Không cần, tôi, không có giận cậu."

Tống Từ: "Mua cũng mua rồi, cậu cầm đi."
Cậu nhét chai nước ngọt vào tay cô, không quan tâm phản ứng của coi, tuỳ tiện ngồi xuống bên cạnh: "Tôi nói này, chỉ là một bài thi mà thôi, cậu không cần phải buồn như vậy."

Sầm Ninh cúi thấp đầu: "Quá, quá khó khăn."

"Bình thường cậu vẫn nghe hiểu bài không?"

"Có chút......"

"Vậy nếu cậu không hiểu chỗ nào có thể hỏi tôi." Tống Từ đưa tay vỗ ngực "Tôi sẽ chỉ cho cậu."

Sầm Ninh có chút bất ngờ nhìn Tống Từ: "Thật sao?"

"Đúng vậy, bạn cùng bàn không phải dùng để trang trí. Dù sao đối với tôi rất đơn giản, cậu không hiểu có thể hỏi tôi, cậu sợ cái gì?"

"Thật sự sao?"

"Cái gì thật ——" .Tống Từ cười nghiêng đầu nhìn cô, nhưng không biết vì sao khi cậu nhìn qua cô, đột nhiên không nói nữa.
Ánh nắng mặt trời soi qua bóng cây chiếu lên người cô, mùi của nắng cùng hương thơm thoang thoảng trên người cô hoà quyện với nhau, chỉ vài giây, cậu cũng cảm nhận được.

Ánh mắt cô sạch sẽ mà thuần tuý tựa như cây kim nhỏ, khẽ đâm vào tim cậu một cái, nhưng cậu không thấy đau, như là có chút rung động, thật kỳ lạ.

Tống Từ quay đầu đi, đem đề tài ban nãy tiếp tục nói: "Thật hay giả cái gì, cậu làm tôi thật khó hiểu......"

Sầm Ninh khó mà giữ được vẻ kích động, nở nụ cười thật tươi: "Tống Từ, cảm ơn cậu."

Tống Từ ho nhẹ: "Việc nhỏ thôi mà, hay là chiều nay sau khi tan học cậu ở lại một lúc, tôi sẽ giúp cậu giảng lại bài thi?"
Ánh mắt Sầm Ninh sáng ngời vội gật đầu: "Được, được."

Tiết trước giáo viên có giảng qua bài thi, nhưng mà đa số các bạn trong lớp đều làm đúng nên giáo viên chỉ nói qua một chút, Sầm Ninh hoàn toàn không hiểu, hiện tại lại có người muốn giúp cô giảng lại, cô thật sự cảm thấy rất tốt.

Tâm trạng của Sầm Ninh bên này vừa vui vẻ trở lại, bên cao trung lúc này, Đường Tranh vì cướp quả bóng rổ từ tay Tân Trạch Xuyên mà bị đập trúng đầu một cái.
"Con mẹ nó! Tân Trạch Xuyên cậu muốn giết tôi à!!!!"

Tân Trạch Xuyên nhếch mắt: "Ai bảo kỹ thuật của cậu tệ hơn tôi."

"Kỹ thuật của tôi không bằng cậu? Tôi khinh". Đường Tranh tức giận mà đi đến ngồi bên cạnh Ngôn Hành Chi: "Cậu nói đi, kỹ thuật của tôi mà thua cậu ta sao, đùa cái gì thế."

Ngôn Hành Chi nhàn nhạt mà lên tiếng: "Quả thật là không bằng."

Đường Tranh: "......Đệch."

Ngôn Hành Chi kẽ cong môi, dựa vào một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đường Tranh trợn mắt nhìn hai người họ, thời điểm chuẩn bị mắng người, đột nhiên cách đó không xa anh nhìn thấy hình bóng quen thuộc.

"A, anh Ngôn! Anh Ngôn anh Ngôn!!!"

Đường Tranh vừa nhìn tay lại day day bả vai Ngôn Hành Chi, Ngôn Hành Chi bị anh ta làm cho mất kiên nhân, cau mày: "Nói kỹ thuật của cậu không bằng người khác liền không phục sao?"

"Không phải, cậu nhìn xem, nhìn qua bên kia!"

Ngôn Hành Chi nhẫn nại, nhìn theo hướng tay của cậu ta, mà lúc này anh lại thấy, có chút sửng sốt.

Cách đó không xa dưới bóng cây, một đôi thiếu niên thiếu nữ ngồi cạnh nhau, thiếu niên kia nghiêng đầu không biết cùng thiếu nữ nói chuyện gì, cô gái cong môi cười, tuy là cười nhẹ nhưng trông cô thật vui vẻ.

Ngôn Hành Chi nheo mắt, đúng thật cô bé ngồi đó là cô nhóc đang ở nhà anh.
Đường Tranh: "Chuyện gì đây, học sinh trung học cũng yêu đương sao, tôi đây học lên cao trung rồi mà vẫn không có bạn gái."

Ngôn Hành Chi: "......"

Đường Tranh cười cười lây bả vai Ngôn Hành Chi: "Tôi nói này, đây là cái tình huống gì đây, kia là vị hôn thê nhỏ bé của cậu thế nào lại cùng cậu nam sinh kia trò chuyện vui vẻ như vậy, anh Ngôn à, tôi nói cậu nghe này, bây giờ nam sinh có nhiều thủ đoạn, vị hôn thê nhỏ ngây thơ của cậu, không chừng bị người ta lừa đi mất rồi."

Ngôn Hành Chi: "...... Cậu câm miệng."

"Này, tôi nói nghiêm túc đấy."

Ánh mắt Ngôn Hành Chi tối lại, anh đứng dậy, quay đầu rời khỏi sân thể dục.

"A... Này, cậu đi đâu vậy, còn chưa tan học đấy."

**

Buổi chiều sau khi tan học, Sầm Ninh trước tiên chạy ra cổng trường nói với bác tài xế tối nay mới về nhà, sau đó lại quay về lớp học, cô đưa bài thi của mình cho Tống Từ giúp cô giải đề. Lúc này, Ngôn Hành Chi ngồi ghế sau vẫn không thấy bóng dáng của Sầm Ninh, anh thuận miệng hỏi bác tài xế: "Em ấy còn chưa ra sao?"

"Cô bé còn ở lớp học, bảo chúng ta về trước."

Ngôn Hành Chi nghe vậy khẽ cau mày: "Vẫn còn ở lớp học?"

"Đúng vậy, đại thiếu gia, chúng ta có đi về trước không?"

Ngôn Hành Chi im lặng, một lát sau, anh mở cửa xe bước xuống; "Chú Chung, bác về trước đi, buổi tối con tự về sau."

"Việc này.....nếu không để chú đợi ở đây vậy."

"Không cần, con còn có việc."

"Vậy, bác trở về trước được chứ?"

"Vâng."

Ngôn Hành Chi xuống xe đi về phía cổng trường, chú tài xế nhìn bóng dáng anh dần biến mất, lúc này mới khởi động xe. Mà lúc này trong phòng học, Tống Từ đang giúp Sầm Ninh giảng lại câu hỏi thứ ba trong đề thi, "Cậu hiểu chưa?"

Sầm Ninh gật gật đầu: "Ra là như vậy, nhìn có vẻ rất, rất đơn giản."

"Đúng là đơn giản lắm, chỉ do cậu chưa nghĩ tới thôi." Tống Từ một tay chỉ vào đầu, một tay khác duỗi đến bả vai cô mà vỗ vỗ, "Này, thật ra cậu rất thông minh, thật đấy."

Được khen như vậy, Sầm Ninh ngược lại có chút ngượng ngùng, cô cười nhẹ một tiếng, vừa muốn mở miệng đột nhiên nghe thấy của phòng học có người gọi tên cô.

"Sầm Ninh." Giọng nói hơi trầm, không có chút cảm xúc, nghe đến tai có chút lãnh đạm.

Sầm Ninh kinh ngạc quay đầu lại, cô thấy Ngôn Hành Chi đã đi lên phía trước, anh liếc mắt một cái nhìn Tống Từ, sau đó lại nhìn về phía bàn tay đang đặt trên vai Sầm Ninh.

"Chú Chung trong nhà có việc, cho nên đã đi về trước, tôi tới đây để nói cho em biết."

Sầm Ninh nhẹ giọng: "Em, em đã nói với chú Chung hôm nay không cần đợi em, em sẽ tự mình về nhà."

Ngôn Hành Chi "à" một tiếng, mặt vẫn không đổi sắc nhìn cô mà nói: "Chú ấy không nói cho tôi, tôi còn nghĩ em không biết hôm nay phải tự mình về nhà"

Sầm Ninh: "Như vậy......"

"Ừ, vậy em mau thu dọn sách vở đi, chúng ta cùng về nhà."

Sầm Ninh tay cầm bút hơi khựng lại: "Em, em còn chưa......"

"Em vẫn chưa giảng xong đề cho bạn ấy. Anh là anh trai của bạn ấy sao?" Lúc này, Tống Tử lên tiếng hỏi. Nghe Ngôn Hành Chi nói cùng về nhà, Tống Tử liền nhớ đến lời nói của các bạn nữa trong lớp, Sầm Ninh hẳn là người thân của Ngôn Hành Chi.

Ngôn Hành Chi không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ nói: "Về nhà tôi sẽ giảng cho em."

Sầm Ninh sửng sốt: "A?"

"Nếu ông nội biết tôi để em về một mình, em nghĩ ông sẽ phản ứng như thế nào? Không phải em đã nói, nếu không biết sẽ về nhà hỏi tôi sao?" Ngôn Hành Chi cau mày.

Sầm Ninh giật mình, đúng là ông nội Ngôn có nói qua lời này, nhưng chỉ là cô thật sự không dám đi quấy rầy anh. Nhưng cô không dám nghĩ Ngôn Hành Chi sẽ chính miệng nói ra như vậy, bỗng nhiên cô cảm thấy trong lòng tràn đầy vui mừng.

"Nhanh lên, còn không về trời sắp tối rồi."

"Vâng, vâng!"

Sầm Ninh tay chân luống cuống mà bắt đầu thu dọn cặp sách, Tống Tử vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô, cậu cảm thấy có ánh mắt vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, cậu ngước mắt lên liền bắt gặp gương mặt nghiêm túc của Ngôn Hành Chi, Tống Tử hơi xấu hổ, cậu khẽ ho nhẹ, "Này, này Sầm Ninh, tôi đi về trước."

"Được....."

"Ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp lại."

Sau khi ra khỏi phòng học, Ngôn Hành Chi đi phía trước, Sầm Ninh đi theo phía sau anh. Hai người ai cũng không nói chuyện, một người tính tình vốn dĩ lạnh nhạt, người còn lại thì không giỏi giao tiếp.

Sầm Ninh cúi thấp đầu, đang bước đi đột nhiên đụng phải một bức tường thịt, cô che trán mình ngước mắt nhìn, chỉ thấy Ngôn Hành Chi duỗi tay ở trên đầu cô cốc nhẹ một cái, "Đi mà cũng không nhìn đường à."

"Anh...... Anh dừng lại."

"Hử, em trách tôi."

"...... Không."

Ngôn Hành Chi nâng khóe miệng, ánh mắt nhìn hướng bên cạnh, đột nhiên nói: "Sầm Ninh, em còn nhỏ, việc học vẫn quan trọng nhất, biết không?"

Sầm Ninh không biết vì sao anh lại nói câu này, nhưng cô cảm thấy anh nói cũng không sai, cô nghe lời gật gật đầu.

"Đừng suy nghĩ những chuyện khác, cũng không cần nói chuyện với những người em không thân, ví như đám con trai chẳng hạn, hoặc là mấy nữ sinh nhờ em đưa thư cho tôi."

Sầm Ninh nghĩ, có lẽ ngày đó cô tự ý nhận thư mà đưa cho anh làm anh không vui, cho nên anh không muốn cô gần gũi với bọn họ mà tiếp tục làm như vậy. Việc này cô có thể hiểu, nhưng còn các bạn nam, cô có thân với ai sao? Anh..... ý của anh không muốn cô nói chuyện với các bạn nam khác sao?

Sầm Ninh bởi vì suy nghĩ bậy bạ của mình mà tim như muốn nhảy dựng lên, nhưng giây tiếp theo, cô liền nghe anh dùng giọng nói như của trưởng bối mà nói với cô: "Không phải anh quản em, chỉ là nếu em xảy ra chuyện gì tôi không giải thích được với ông nội và mẹ của em, hiểu không?"

Trái tim của thiếu nữ vừa mới nảy đâm chồi đã bị thiêu rụi, muôn vàn suy nghĩ tựa như bầu trời chợt xuất hiện một ngôi sao băng loé lên, thật lâu sau, cô thấp giọng lên tiếng: "Vâng...."

Ngôn Hành Chi rất vừa lòng dạng ngoan ngoãn nghe lời của cô, vì thế anh quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Đi được vài bước, anh lại đột nhiên quay lại. Sầm Ninh vẫn luôn chú ý tới anh, cô đột nhiên dừng bước chân, để tránh mình đụng phải anh: "Sao, sao thế?"

Ngôn Hành Chi cúi xuống mà nhìn cô, đột nhiên duỗi tay lấy cặp sách trên lưng cô, anh vừa mới nắm cặp sách, mà Sầm Ninh hai tay lại kéo lại quai đeo cặp.

"......"

"............"

Sầm Ninh lấy tư thế của đại bàng sắp giương cánh, đứng ngẩn người. Ngôn Hành Chi nhìn bộ dáng của cô có chút buồn cười, khoé miệng anh khẽ cong lên.

Sau đó, anh lãnh đạm nói: "Thả ra đi, tôi cầm giúp em."

Tác giả có lời muốn nói: Áng văn này không phải lấy kể xen hình thức, sẽ đưa viết thường đến đại, báo trước: 11 chương trường một đợt, ngươi đoán tiếp theo sóng vài tuổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net