Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cao Quế Chi 🍋

Beta: Doãn Song

Hoàng hôn dần khuất bóng. Sầm Ninh nhìn bóng lưng cô độc của Ngôn Hành Chi, trên vai anh đang đeo chiếc cặp màu hồng phấn của cô, tâm trạng cô có chút vi diệu.

Trái tim của thiếu nữ vừa mới bị đả kích là một chuyện, thiếu nữ cô đơn được an ủi lại là một chuyện khác. Sầm Ninh nghĩ, hình như trước giờ không có ai đưa cô về nhà, càng không có người quan tâm đến cặp sách nặng trĩu của cô, sẽ đè đau bờ vai nhỏ bé của cô.

Sau đó, hai người cùng ngồi xe taxi trở về nhà. Vừa về đến nhà, mùi đồ ăn lan toả, mà anh quay đầu lại đem cặp sách đưa cho cô, "Cơm tối xong thì mang bài thi đến phòng tôi." Sầm Ninh gật gật đầu, đem cặp sách gắt gao mà ôm trong lòng ngực.

Một ngôi nhà ấm áp, anh cùng cô về nhà, có người ở nhà chờ cô cùng ăn cơm. Khoảnh khắc này, Sầm Ninh cảm thấy mình đã có được tất cả.

Cơm nước xong, Sầm Ninh ôm cặp sách, dưới ánh nhìn khen ngợi của Ngôn Quốc Phong mà đi lên lầu. Đến cửa phòng Ngôn Hành Chi, cô nhỏ giọng gọi một tiếng: "Anh ơi", sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Ngôn Hành Chi ăn xong cơm trước cô, lúc này anh đang ngồi ở bàn học, tuỳ ý mà lật một quyển sách giáo khoa, gọi cô: "Lại đây."

Sầm Ninh đi đến gần anh, trên tay anh đang cầm quyển sách, trên bìa sách đề hai chữ súng ống. Giây tiếp theo, Ngôn Hành Chi cầm sách nhét lại trên kệ sách nhỏ.

"Sao anh lại xem sách này?"

Ngôn Hành Chi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống: "Thích."

"Anh thích, cái này?" Sầm Ninh có chút nghi hoặc, "Cái đó, có phải sau này anh cũng giống như ông, phải không ạ?"

"Giống." Ngôn Hành Chi kẽ cười một chút, bỗng nhiên lại nói: "Cũng không giống lắm."

Sầm Ninh không hiểu ý của anh: "Cái đó, khá tốt."

Ngôn Hành Chi bảo cô lấy bài thi ra, thuận miệng hỏi: "Khá tốt sao? Vậy em có nghĩ về sau muốn làm gì không?"

Ngôn Hành Chi cũng chỉ tuỳ ý mà hỏi, anh nghĩ tuổi của cô gái nhỏ này trong đầu cũng chỉ toàn vui chơi mà thôi, làm gì có ai có ước muốn chứ. Nhưng anh không ngờ đến, sau ít giây trầm mặc, Sầm Ninh đột nhiên nói: "Em muốn làm nhiếp ảnh gia xuất sắc."

Sầm Ninh hiếm khi nói một câu hoàn chỉnh, không lắp bắp, Ngôn Hành Chi có chút ngỡ ngàng mà nhìn cô: "Nhiếp ảnh gia?"

"Vâng, em muốn chụp lại những khoảnh khắc đẹp nhất, đặc sắc nhất, cảnh đẹp nhất." Sầm Ninh vẫn luôn nhớ bố cô đã nói với cô, cô gằn từng chữ nói với anh: "Em muốn, làm người, ghi chép thời gian."

Sầm Ninh nhớ lại những ngày bố còn sống, bố cô tay cầm máy ảnh, quen thuộc mà dạy cho cô, khi đó cô còn nhỏ, không biết chụp như thế nào mới đẹp, nhưng là, cô cảm nhận được bố cô là nhiếp ảnh gia cho cô cảm giác rất thoả mãn cùng kiêu ngạo.

"A...... Có phải em, nói nhiều rồi không."

Sầm Ninh hồi thần lại, có chút rụt rè.
Ánh mắt Ngôn Hành Chi hơi tối lại, môi hơi cong: "Không."

"Thật ra, em nói bừa, anh đừng, đừng nói cho mẹ em, mẹ em không thích nghề của bố."

Trở về hiện thực, Sầm Ninh biết mẹ cô đối với nghề nhiếp ảnh gia căm thù đến tận xương tuỷ. Ngôn Hành Chi tùy ý mà xoay xoay bút, nhìn bài kiểm tra của cô.

"Sầm Ninh, bản thân em muốn làm cái gì thì hãy làm cái đó, không cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác."

Sầm Ninh sửng sốt một chút.

"Nếu em thật sự yêu thích thì hãy cố gắng nỗ lực, nếu chỉ là nói ngoài miệng, thì đó cũng chỉ là ước mơ thôi." Ngôn Hành Chi nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Hiểu không?"

Dưới ánh đèn, Sầm Ninh dường như bị sườn mặt nghiêng có chút lạnh lùng lại vừa ôn nhu của anh gõ nhẹ tim, cô cố gắng kiềm chế đè nén vườn hoa đang đua nở trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Em không hiểu chỗ nào. Trước khi em thực hiện được ước mơ của mình, em phải giải quyết được những vấn đề này đã." Ngôn Hành Chi nháy mắt đem suy nghĩ giải đề của cô kéo lại.

......

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, cô đang được anh giảng dạy, dì giúp việc trong nhà mang nước trái cây đi vào.

"Câu hỏi này kỳ thật là một dạng câu hỏi trắc nghiệm, em nghĩ xem đã có đáp án chưa?" Ngôn Hành Chi nói xong anh nhấp một ngụm nước chanh, vừa nuốt xuống liền cau mày một chút: "Ngọt."

Sầm Ninh nghiêng mặt nhìn anh: "A?"

"Không có gì, nghĩ ra chưa?" Ngôn Hành Chi đem nước chanh đẩy ra xa, tay chống đầu, nghiêng mình xem bài thi của cô. Sầm Ninh đưa mắt lén nhìn anh, dưới ánh đèn, hàng lông mi anh khẽ run run, như cánh bướm đậu trên gương mặt trắng nõn của anh, đẹp đến siêu lòng.

"Vẫn chưa nghĩ ra?" Ngôn Hành Chi đợi cô nửa ngày mà vẫn không nghe cô trả lời, anh nhíu mày nhìn cô.

Sầm Ninh vẫn đang nhìn lén anh thì bị anh bắt gặp, cô giật mình muốn nhảy dựng lên, cả người đều khẩn trương

"Em, em....."

"Không sao.Tôi tính lại lần nữa cho em." Ngôn Hành Chi lấy bút trên tay cô, đưa tay lấy một tờ giấy.

"Vâng....."

"Một lần cuối cùng. Không thể dựa vào tôi mãi được, về sau em phải tự tính, biết không?" Ngôn Hành Chi nghiêm túc nói.
Sầm Ninh có chút xấu hổ, hai tay ở dưới bàn gắt gao nắm chặt.

"Tôi không có mắng em. Không cần phải khẩn trương." Ngôn Hành Chi vẫn lãnh đạm mà nhìn thoáng qua.

".........Vâng."

Nếu trên đời có người nguyện ý đối xử dịu dàng với bạn, vậy thì những khổ sở trong quá khứ cũng dễ dàng mà quên đi.
Sầm Ninh nằm ở trên giường, ngẩn ngơ nhìn bóng cây mờ ảo qua cửa sổ.

Cô nhớ tới những chuyện mà Trương Tử Ý lải nhải bên tai cô, bạn này thích bạn kia, bạn nào đó tỏ tình với bạn kia, cô ấy nói, đó chính là tình yêu.

Sầm Ninh không hiểu tình yêu là gì, cô chỉ phân biệt được, cái gì là thích, cái gì là rất thích. Mà cô đối với Ngôn Hành Chi, là rất thích.

Sầm Ninh xoay người, ôm gối, một mình ở trong phòng mà đỏ mặt. Cô không dám nhắm mắt, bởi vì khi nhắm mắt, trong đầu cô sẽ xuất hiện hình ảnh Ngôn Hành Chi bộ dáng nghiêm túc giảng bài cho cô, cô cảm thấy anh rất lạnh lùng, nhưng lúc đó, cô cảm nhận được sự ôn nhu của anh có thể khiến cô mãi chìm đắm vào trong đó.

**

Ngày hôm sau khi tan học, Sầm Ninh thu dọn cặp sách, từ phòng học đi ra hướng cổng trường.

"Sầm Ninh, hôm nay cậu nghe có hiểu bài không?" Tống Từ đi bên cạnh cô nghiên đầu hỏi.

Sầm Ninh gật gật đầu: "Ừ."

"Vậy là tốt rồi, nếu cậu còn chỗ nào không hiểu rõ có thể hỏi tôi."

"Được....." Sầm Ninh vừa nói một chữ được, liền nhìn về phía cổng trường đã thấy Ngôn Hành Chi đứng bên cạnh xe của chú Chung còn có.......Mạnh Bái Yên.
Cô chỉ mới gặp qua Mạnh Bái Yên một lần, chính là lần đó ở trên sân vận động trong đại viện, ở trường học, cô thường xuyên nghe được từ người khác nhắc tới cô ấy. Mà Mạnh Bái Yên được mọi người phong danh hiệu "hoa khôi của trường."
Sầm Ninh nhìn làn da trắng noãn như tuyết, khuôn mặt tinh xảo của cô ấy, thật xinh đẹp, trong lòng cô có chút uể oải, đúng thật là cô ấy gánh nổi danh hiệu này mà.

"A, đó là Ngôn Hành Chi và Mạnh Bái Yên phải không?" Tống Từ khẽ cười nhẹ, cậu hiếm khi bàn về tin đồn trong trường.
Sầm Ninh sắc mặt hơi cứng đờ: "Không phải."

"Hả?"

"Bọn họ, không phải một đôi." Sầm Ninh nói chắc như đinh đóng cột.

"Vậy hả, tôi lại còn tưởng hai người họ là thật."

Lại còn tưởng.

Tất cả mọi người điều nghĩ như vậy sao?
Đúng thật, trai tài gái sắc, bọn họ đứng cạnh nhau như tiên đồng ngọc nữ vậy, thật là xứng đôi. Nhưng mà..... không phải thoạt nhìn xứng đôi thì sẽ xứng với nhau đâu, đúng không?

Trong lòng Sầm Ninh tự ti càng rối loạn, sâu trong nội tâm cô như có một ngọn cờ nhỏ tung bay phất phới hò reo, nếu có một ngày, cô cũng trở nên xinh đẹp, ưu tú như vậy, cô đứng ở bên cạnh anh cũng sẽ rất xứng đôi.

Ngôn Hành Chi từ xa đã thấy Sầm Ninh cùng cậu nhóc hôm trước đi cùng nhau, anh khẽ nhíu đôi mày, ngữ khí có chút bất mãn: "Sầm Ninh, mau lên xe."

Sầm Ninh im lặng, bước chân nhanh hơn, đi đến. Ánh mắt anh nhàn nhạt dừng trên người Tống Từ, mãi đến khi cậu ta rời đi mới nhìn về phía Sầm Ninh, "Quá tiết à?"

Sầm Ninh nhấp môi, gật gật đầu. Ngôn Hành Chi mở cửa xe giúp cô, Sầm Ninh khom người chui vào xe lại nghe Ngôn Hành Chi hỏi Mạnh Bái Yên, "Đưa cậu đi một đoạn nhé?"

Mạnh Bái Yên chỉ chỉ cách đó không xa có một chiếc xe đang đi đến: "Bố đến đón tớ rồi."

Ngôn Hành Chi "ừ" một tiếng: "Vậy tôi đi trước."

"Được."

Ngôn Hành Chi cũng ngồi vào xe, Sầm Ninh lướt qua anh liếc nhìn Mạnh Bái Yên đứng ngoài cửa sổ xe, trùng hợp là, cô ấy cũng đang nhìn cô. Hai người yên lặng nhìn nhau, ai nấy đều có tâm tư riêng.

Một lát sau, Mạnh Bái Yên hơi mỉm cười với cô, một nụ cười tươi rất đẹp, không mang giả dối cũng không sắc bén, nhưng Sầm Ninh lại cảm nhận được loại cảm giác mà cô không thích nhất. Đó là một loại kiêu ngạo, đối với kẻ yếu là nhìn nửa con mắt.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, ngày thi cuối kỳ càng đến gần, Sầm Ninh cũng ngày càng nổ lực. Rất nhiều lần mỗi đêm Ngụy Phẩm Phương đều phát hiện phòng Sầm Ninh luôn sáng đèn, bà đẩy cửa đi vào thấy cô luôn chăm chỉ đọc bài, có đôi khi là làm bài tập, có đôi khi là đeo tai nghe nghe tiếng anh.

Ngụy Phẩm Phương thấy như vậy cũng không nói gì, chỉ là thỉnh thoảng bà sẽ mang cho cô một ít đồ ăn, rồi yên lặng mà trở về phòng mình. Ở trường học Sầm Ninh cũng bắt đầu có những thay đổi nhỏ, ví dụ như, cô cùng các bạn trong lớp nói chuyện nhiều hơn, thỉnh thoảng sẽ trả lời bài, hoặc là mạnh dạn hỏi bài Tống Từ và Trương Tử Ý.

Những thay đổi này không phải người khác mang lại cho cô, mà chính bản thân cô đã bức ép chính mình, tật nói lắp của cô là do chứng ngại tâm lý giao tiếp, cho nên chỉ có thể tự chính mình thuyết phục bản thân cố gắng thoát ra mới có thể khỏi hoàn toàn.

Kỳ thi cuối học kỳ rốt cuộc cũng qua đi, thời khắc phát bài thi, tâm trạng khẩn trong của Sầm Ninh rốt cuộc cũng buông xuống.

Tan học, cô cẩn thận đem bài thi bỏ vào cặp sách, vội vã mà chạy về hướng cổng trường. Ngôn Hành Chi là người đầu tiên mà cô muốn khoe thành quả nỗ lực của mình. Tuy rằng muốn đứng top đầu mà trong lớp toàn những nhân tài ưu tú, hiện giờ vẫn quá khó khăn a, nhưng mà thứ hạng lần này của cô là một bước nhảy vọt so với thứ hạng đếm ngược của tháng trước.

"Chú Chung! Sao anh Hành Chi còn chưa ra vậy?" Sầm Ninh vừa mở cửa xe vừa nói.

"Giữa trưa Ngôn tiên sinh có tới đón đại thiếu gia, chiều nay cậu ấy không có đi học."

Ngôn tiên sinh mà chú Chung nói đến chính là Ngôn Túc, bố của Ngôn Hành Chi.

Sầm Ninh có chút sửng sốt: "Họ đi đâu vậy chú?"

"Cái này chú cũng không rõ lắm, chắc là giờ này đã về nhà rồi."

Sầm Ninh gật gật đầu, có chút vội vàng: "Vậy, chúng ta cũng mau trở về thôi."

"Được."

Dọc theo đường đi, Sầm Ninh đều nghĩ đến phản ứng của Ngôn Hành Chi khi anh biết thành tích kỳ này của cô, có lẽ sẽ cho cô một ánh mắt tán dương, hoặc là..... anh sẽ khen ngợi cô làm rất tốt. Sầm Ninh nghĩ đến hình ảnh kia tim liền đập liên hồi, hận không thể xuất hiện ngay bên cạnh anh. Vì thế, xe vừa đến cửa, Sầm Ninh vui vẻ mà bước xuống, khoé miệng cô tự chủ mà cong lên, duỗi tay đẩy cổng lớn ra.

Cô không nghĩ tới cửa vừa mở đã thấy Ngôn Hành Chi đi tới, cô vui vẻ, vừa định mở miệng gọi anh thì thấy thần sắc anh rất lạnh lùng mà đi ngang qua cô. Cái cảm giác lạnh lùng này không giống như ngày thường, mà là treo ở trên mặt, lạnh đến cực điểm.

Thần sắc lạnh lùng này cũng đủ để đem Sầm Ninh đang tràn ngập nhiệt tình mà dội sạch sẽ. Sầm Ninh đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Ngôn Hành Chi rất nhanh đã ra khỏi biệt thự, cô ngơ ngác mà đứng ở cửa, một hồi bần thần.

"Ninh Ninh đã về rồi à, con đứng ở cửa làm gì vậy, mau vào đi. Trong nhà có người tới, đợi lát nữa vào con nhớ gọi là anh nhé." Dì Trần giúp cô cầm cặp sách vừa dặn dò.

Sầm Ninh: "?"

"Nam Nho đã về, con chưa có gặp qua, đó là em trai của Hành Chi."

Tác giả có lời muốn nói: Từ Nam Nho đã lên sân khấu, năm ấy, hai người vẫn như nước với lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net