CHƯƠNG VI :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ơ kìa, lén lút vụng trộm sao? Tuệ-Nghi!- hắn gằn giọng từng chữ một

     - A...Anh à..., không phải như anh nghĩ đâu! Em...

- Lời cô nói, có trong đây hết rồi!- hắn giơ chiếc điện thoại đang bật chế độ ghi âm lên-...Tôi quá ngu muội...quá ngu muội nên Mới Tin Mấy Lời Nhảm Nhí Của Cô!!!

Ả hoảng sợ chạy tới, đu bám lấy tay hắn cầu xin

     - Hàn à~ Em không cố ý...! Là...là tại anh ta!! Anh ta xúi giục em chứ em không muốn đâu, em vẫn yêu anh...

- CÚT!!!- hắn hất văng ả ra xa. Sau đó đi đến chỗ tên kia, đấm cho hắn một cú đau đớn-...Mày dám!!!

Hay, hay lắm! Hắn bị lừa thảm hại. Người là kẻ thù, hắn lại coi là bạn, kẻ nhẽ ra là bạn, hắn lại coi là kẻ thù. Cô không có tội tình gì lại bị liên lụy, trong khi đó hắn lại bênh vực ả đàn bà vô sĩ này. Tất cả là lỗi của hắn, tại sao cô lại yêu một kẻ dễ bị lừa như hắn chứ?

Hắn dừng tay, đột nhiên một vài tên to lớn tiến vào nhà Tuệ Nghi khiến ả và tên kia hoảng hốt...Những tên ấy nhanh chóng tóm cả hai rồi lôi đi

     - Này!!! Mấy người làm gì vậy? Dám tự tiện vào nhà người khác! Mau thả tôi ra!!- ả vùng vẫy cố thoát

- Từ bây giờ nhà này tôi lấy lại, cô không cần nói gì. Thẻ ghi âm các người giữ cho tôi- hắn đưa cho một tên đang đứng-...chỉ cần đưa đoạn băng này cho cảnh sát, xin lệnh tạm giam hai người này cho tôi! Tôi sẽ giải quyết chúng sau.

[-RÕ! Thưa tổng tài!]

Nói rồi, hắn chạy nhanh ra bãi đỗ xe. Chưa một ai từng khiến hắn gắng sức thế này, chưa ai cho hắn biết nỗi đau cào xé tâm can là thế nào, chưa một ai...yêu hắn như cô. Hắn mệt lắm, nhưng có thấm thoát gì so với những mệt mỏi cô chịu 13 năm qua?

Nỗi nhớ cô đầy ấp trong đầu hắn. Tình cảm nhất thời ấy mới là thật, cho tới giờ hắn mới nhận ra.

Cô yêu hắn, hắn cũng yêu cô. Trịnh Hàn hắn nhất quyết không ly hôn, hắn phải tìm cô, nói rõ hết tất cả. Và hơn hết, hắn phải xin lỗi cô...xin lỗi về những gì hắn làm bao lâu nay. Hy vọng sẽ không quá trễ...

Hắn lao xe như bay trên đường. Chưa gặp cô, hắn thấy thật bức rức, không cam tâm...

-«VÔ DỤNG! Sao mình ko thể...» -hắn đấm mạnh vào vô lăng. Hắn giận mình, câu«có không giữ mất đừng tìm»quả thật không sai. Thấm nhuần rồi, tâm trạng bây giờ thật thảm hại...

Dù qua nhiều con hẻm, qua bao nhiêu con đường lớn nhỏ, dù cho hàng tá người tìm cô...nhưng không ai rõ tung tích. Sao lại thế? Không lẽ...cô đã rời khỏi đây? Không thể có chuyện đó. Nhưng hắn quên mất, cô đã đi gần hai ngày. Cái nhớ nhung cô làm hắn quên mất đã hai ngày cô đi khỏi...Vậy là...không thể gặp lại nữa ư?...
                        ...
...«Qua ngày cưới, em muốn cùng anh ngắm cảnh hồ Shimizu.Anh hứa với em nhé...»

...«Anh...không đi được sao?...Vậy...em xin lỗi đã làm phiền...»

...«Cô ấy...chắc không phản bội anh đâu...Anh đừng buồn. Những lúc buồn, em luôn tới ngắm hồ Shimizu, anh nên đến đó giải tỏa đi, nhé...!»

Đây là lần cuối...Cô...có còn ở đó không...

...

Hắn xuống xe, loay hoay tìm bóng hình người con gái ấy. Phải mang cô về, phải bù đắp hết những gì hắn gây ra cho cô, một đời không than oán. Nếu có một điều ước, hắn ước cho thời gian quay lại, lúc hắn gặp cô, gặp một cô gái còn hồn nhiên, vui vẻ và yêu đời, không bao giờ khóc...

Năm xưa, lúc gặp Tuệ Nghi là lúc hắn đang phát triển sự nghiệp. Khi đó, hắn cứ đinh ninh rằng ả là một người không ham vinh hoa phú quý, yêu hắn thật tâm, và hắn quyết định chọn ả. Nhưng hắn không biết, đối với ả ta, đó chỉ là một cái vở kịch để tiếp cận hắn thuận lợi. Tới giờ phút này hắn nhận ra cái đó không phải là tình yêu, mà chỉ là ngộ nhận mù quáng...

...Phía bên kia đường...hình dáng ấy người con gái ấy... không thể nào sai được. Thậm chí chỉ cần bóng lưng thôi là cũng đủ để hắn nhận ra. Hình ảnh cô đã khắc quá sâu trong đầu hắn từ lúc nào không biết

...«Em đang quay lại, ngạc nhiên khi thấy anh...»

...«Hành lí to thế...em định đi đâu?»

...«Anh nhớ em lắm! Nhớ không chịu được nữa rồi!»

...«Sao em không nhìn sang anh? Hay tại xa quá?...»

...«Anh sẽ qua đó ngay, em hãy ngoan, ở yên đấy, không được xa anh nữa...»

...«Anh muốn ôm thật chặt em và nói câu Xin lỗi. Tha thứ cho anh...»

...«Anh chỉ còn biết mỗi em bên đó mà thôi, làm ơn đừng đi đâu nữa khi anh đến!»

...

«Tại sao? Anh đến bên em mà em lại biểu hiện muốn xua đuổi anh như thế?»

...

«Anh gần tới rồi...Sao vậy? Em hét lên ư? Anh không nghe thấy em à...»

...

«Em đã bỏ lại hành lý và chạy về phía anh?»

...

«Em quyết định về với anh rồi ư? Tạ ơn chúa! Anh hứa sẽ đối xử tốt với em và con, kể cả việc nó không phải con ruột, anh cũng chấp nhận hết mà...»

...

«Gì thế này?...»

...

«...Sao em...»

...

«...lại đẩy anh đi?»


...


...


...


...


...


...


...

.../ẦM!!!/...

...

...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net