🍀Chương 33🍀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Chú ý

Edit: Packha

Sau khi ăn bữa tối xong, Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm đứng dậy rời đi.

Phòng ăn ở tầng ba, nên phải xuống bằng thang máy. Lúc Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm vừa tiến vào thang máy chỉ có vài người trong đó, nhưng lúc chuẩn bị đóng cửa, một bàn tay nắm vào thành cửa thang máy.

"Đợi chút!"

Cửa thang máy là cửa cảm ứng, sau khi bị bàn tay ngăn cản, tự động mở ra hai bên.

Sau đó là một nhà gia đình tiến vào, tổng cộng không nhầm là có năm sáu người, còn có một xe nôi đẩy dành cho trẻ con. Thang máy vốn không quá lớn, lập tức bị lấp đầy.

Bởi vì chật chội, Tề Duyệt lui về phía sau, đụng phải người phía sau thì ngừng lại, không cần quay đầu, cô cũng biết hơi thở thanh lãnh phía sau, liền đoán được là ai.

Tề Duyệt đứng gần sát, mùi hương quen thuộc của hơi thở quyện lẫn trong đó, con ngươi Thẩm Mục Thâm như trước đen sâu thẳm.

Thang máy rất nhanh đã đến tầng một, Tề Duyệt hướng phía ngoài đi ra, mặc dù mùi hương vẫn còn sót lại, nhưng cũng từ từ giảm bớt rồi biến mất.

Thẩm Mục Thâm chăm chú nhìn bóng lưng Tề Duyệt, có một loại dự cảm không tốt dưới đáy lòng dâng lên.

Hắn vô cùng rõ ràng, quá mức chú ý tới một người, chẳng phải là chuyện tốt lành gì.

Thầm hít một hơi thật sâu, cũng từ thang máy đi ra.

*** *** ***

Đêm khuya, giường lớn bên trong thư phòng, Thẩm Mục Thâm lăn lộn qua lại, hắn mất ngủ.

Nụ cười của Tề Duyệt lóe lên trong đầu, không nói rõ được cảm giác, suy nghĩ mãi không ra, bởi vậy hắn mất ngủ.

Nhìn lại thời gian, đã là một giờ sáng, hít một hơi, lấy hai tay che mắt.

Ngủ không đủ giấc, dễ dàng khiến hắn sinh ra cảm giác nóng nảy, Thẩm Mục Thâm cũng không ngoại lệ.

Trực tiếp ngồi dậy, xuống giường, đi ra khỏi thư phòng, lúc đi qua căn phòng ngủ của Tề Duyệt, bước chân hơi chần chừ, đứng nhìn cửa phòng.

Tầm mắt dừng lại hai giây liền rời đi, bước chân đi vào trong phòng bếp, đang định mở tủ lạnh lấy chai nước lạnh bình tĩnh lại cảm xúc. Nhưng trước mặt hắn đều là trái cây,... Nước lạnh của hắn sớm đã không còn tăm tích.

Đứng trước tủ lạnh gần nửa phút, mới đem tủ lạnh đóng lại.

Nhìn xunh quanh liếc mắt nhìn căn bếp một lượt, sau đó nhìn lại phòng khách, hắn phát hiện mọi ngóc ngách nơi đây đều đã nhiễm hơi thở của Tề Duyệt.

Không kể không gian hay thời gian, trung bình mỗi ngày hắn đều ở đây không quá tám tiếng.

Đóng tủ lạnh, hắn vào bếp rót cốc nước sôi uống.

*** ***

Từ ngày không phải tránh mặt Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt rời giường cũng tùy ý hơn, nhiều khi trễ một chút, đôi khi lại sớm hơn mọi ngày.

Hôm nay dậy sớm , liền ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, đang hết sức chăm chú nếm hương vị của cháo. Không quá mặn hay nhạt, hoàn hảo, xoay người định tìm tô để múc cháo, vừa quay người lại, liền nhìn thấy thân ảnh đứng dựa lưng vào tường, trong nháy mắt cả kinh.

"Anh làm tôi giật cả mình." Tề Duyệt ôm ngực, hơi sợ hãi nhỏ giọng tức giận Thẩm Mục Thâm xuất hiện sau lưng.

Cũng không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu, chỉ thấy ánh mắt hắn hơi híp lại, dường như đang có chút suy nghĩ, nhưng không biết suy nghĩ cái gì.

Có lẽ do đêm qua nghỉ ngơi không được tốt, dưới mắt hắn có chút thâm quầng nhàn nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài của Thẩm Mục Thâm. Vẫn như đóa hoa cao lãnh, khiến người ta lóa mắt.

"Anh đứng sau tôi bao lâu rồi?"

Thẩm Mục Thâm thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, biểu cảm nhàn nhạt , giọng nói bình tĩnh "Không bao lâu, cũng chỉ có hai phút mà thôi."

... Hai phút đối với con người của thời gian gian như Thẩm tổng, đã phải vô cùng lâu rồi chứ!

"Vậy xin hỏi Thẩm tiến sinh đứng ở đây làm gì?

"Chỉ là đang buồn bực một vấn đề râu ria."

... Buồn bực không thể đến công ty hắn buồn bực được sao? Đứng sau cô để hù dọa cô chắc?

"Anh buồn bực chuyện gì?" Đây là lần đầu tiên Tề Duyệt nhìn thấy Thẩm Mục Thâm suy nghĩ đến thất thần như vậy. Nhưng đột nhiên xuất hiện đứng sau cô, thật sự quá dọa người!

Thẩm Mục Thâm ngước mắt nhìn Tề Duyệt, thoáng nhướng mày "Chuyện riêng."

Nói rồi xoay người ra cửa, để lại Tề Duyệt với gương mặt hoang mang...

Người như Thẩm Mục Thâm, người phàm như cô không thể giải thích được...

Giữa trưa bà Thẩm đi đưa canh tới, Tề Duyệt lễ phép cùng bà ăn cơm. Mỗi lần bà Thẩm tới đều rời đi rất nhanh, chỉ có một lần ở lại ăn cơm, lần này cũng vậy.

Nhìn lại quan hệ ba người, Tề Duyệt và bà Thẩm coi như là quan hệ mẹ chồng. Mẹ chồng và con trai, con dâu cùng ăn cơm, không khí có chút xấu hổ.

"Giáo sư bên trung tâm giảm sức ép nói, con và Mục Thâm quan hệ rất hòa hợp. Nói thật cho mẹ biết, hai đứa diễn hay là thật?" Bà Thẩm nhàn nhạt hỏi.

Bà Thẩm hoài nghi dù sao cũng là có căn cứ, quan hệ của hai người khi trước luôn lạnh lùng xa cách. Mặc dù có có thể là bởi vì chuyện Tề Duyệt mang thai , quan hệ mới có thể hòa dịu đôi chút, nhưng bà Thẩm vẫn rất hoài nghi.

Có thể gần đây cô "gần mực thì đen", có thể giả bộ nghiêm trang của Thẩm Mục Thâm, ít nhiều Tề Duyệt cũng học được chút "tinh túy".

Đối với mẹ chồng trước cười nói.

"Mẹ, có phải diễn trò hay không, chẳng lẽ mẹ không nhìn ra?" Đem vấn đề ấy quẳng lại cho bà Thẩm, người thông minh thường không hoài nghi những gì bản thân nhìn thấy. Tề Duyệt cảm thấy bà Thẩm chính là người thuộc loại này.

Bà Thẩm nhìn qua nét mặt của Tề Duyệt, thu hồi tầm mắt, dường như không tìm thấy manh mối, cũng không có tiếp tục truy cứu vấn đề.

"Nếu là thật thì tốt rồi. Gia đình hòa thuận."

Tề Duyệt cười cười, đồng thời dưới đáy lòng tự thưởng cho bản thân mình một bông hoa điểm mười diễn xuất.

"Canh bổ đưa tới cũng đã được gần một tháng rồi. Sắp tới con cũng không cần uống nữa."

Nghe được không cần phải uống canh bổ nữa, dưới đáy lòng Tề Duyệt thoáng nhẹ nhõm thở dài một hơi, rốt cuộc ngày ấy đã đến.

Tiễn bà Thẩm về, Tề Duyệt lại bắt đầu thu gọn hành lý. Cô đã ở căn hộ này của Thẩm Mục Thâm cũng đã hơn hai mấy ngày liền, chỉ còn sáu bảy ngày nữa là có thể chuyển đi. Thẩm Mục độc miệng có thừa, lại không đủ kiên nhẫn, nếu cô còn ở thêm nữa, đoán là lại nói lời châm chọc.

*** *** ***

Chủ nhật, Thẩm thị bỗng nhiên nhận được tin tức từ bên hải quan nước Anh, nói rằng lô hàng của bọn họ buôn bán trái phép, phải tiến hành điều tra.

Mà khách hàng của lô hàng lần này của Thẩm Mục Thâm lại là một trong những khách hàng lớn của công ty, giá trị lô hàng cũng rất lớn. Nếu chậm trễ giao hàng với bên hải quan thì sẽ vi phạm hợp đồng, tiền bồi thường là không nhỏ. Đồng thời sẽ khiến hội đồng quản trị có thái độ và cái nhìn khác đối với Thẩm Mục Thâm.

Trước không nói vị trí Phó tổng của Thẩm Mục Thâm có phải vị trí vững trắc hay không. Nhưng tổn thất lần này sẽ khiến thị trường chứng khoán của Thẩm thị bị ảnh hưởng.

Vừa nhận được tin tức, Thẩm Mục Thâm lập tực mở cuộc họp, bàn xem giải quyết vấn đề như thế nào, liên tục hai ngày đều ở lại trong công ty. Gọi điện nhiều lần cho hải quan, họ đều nói rằng sẽ làm theo quy trình bình thường, nếu lô hàng không có vấn đề gì thì sẽ được trả lại sau một tháng.

Một tháng, đối với thời hạn giao dịch mà nói, căn bản không còn giá trị.

Bầu không khí trong phòng họp khẩn trương đến gấp gáp, vốn dĩ các nhân viên xuất sắc của công tình yêu đã họp bàn liên tục trong hai ngày. Tuy rằng chưa tìm ra cách giải quyết, nhưng biểu cảm của mỗi người mà nói không có nửa điểm lơ là.

Thẩm Mục Thâm ánh mắt lạnh lùng nhìn bưu kiện được hải quan nước Anh gửi tới, sau đó ánh mắt bình tĩnh an bài nói: "Tôi sẽ cùng Tống thư ký lập tức đến nước Anh, để xem có thể cấp tốc giải quyết vấn đề hay không. Đồng thời mọi người tiếp tục trao đổi với bên hải quan, nếu có tin tức lập tức gọi cho tôi biết, mặc kệ là lệch múi giờ thế nào, điện thoại luôn ở chế độ hoạt động hai mươi tư giờ. Được rồi, kết thúc cuộc họp tại đây."

Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người trong phòng giống như chạy đua với thời gian, nhanh chóng thu gọn giấy tờ trên bàn, rời khỏi văn phòng.

Thẩm Mục Thâm cầm lấy tây trang đặt ở trên ghế, vừa mặc vừa bước ra khỏi phòng họp, ra lệnh cho Tống thư ký ở phía sau.

"Tống thư ký, anh lập tức điều tra cho tôi, đến cùng chuyện ngoài ý muốn hay không."

"Phó tổng ngài cho rằng có người cố ý hãm hại ?"

Thẩm Mục Thâm ánh mắt lạnh dần, hàn quang* xuất hiện.

*Ý lạnh

"Lúc đầu không có chuyện gì, cố tình vào lúc này xảy ra vấn đề. Rất khó để người khác không hoài nghi."

Tống thư ký gật đầu "Tôi lập tức làm cho người đi điều tra."

Thẩm Mục Thâm gật đầu "Ừm" một tiếng, lập tức nói "Hiện tại lập tức đặt hai vé máy bay sớm nhất đến nước Anh. Cho anh một giờ để chuẩn bị, lập tức xuất phát."

"Vâng, Phó tổng." Tống thư ký lập tức bắt đầu đặt vé máy bay trên điện thoại.

Thẩm Mục Thâm trở lại căn hộ đã là năm giờ, Tề Duyệt đang chuẩn bị làm cơm chiều. Có lẽ thường xuyên thấy Thẩm Mục Thâm về trễ, cho nên cũng không chú ý đến hai ngày nay Thẩm Mục Thâm chưa về nhà.

Thẩm Mục Thâm vừa trở về liền nói với Tề Duyệt, "Một tiếng sau tôi phải đến nước Anh giải quyết công việc. Phiền cô nấu cho tôi một bát mì, cảm ơn."

Từ giữa trưa đến nay cho đến bốn giờ rưỡi, cũng chỉ đơn giản ăn qua bữa sáng. Mặc dù Thẩm Mục Thâm là một người cuồng công việc nhưng cũng sẽ không bao giờ bỏ quên ăn uống khi đi công tác, bữa cơm cho tới nay cũng chưa bao giờ qua loa.

Tề Duyệt nhìn thấy thần sắc của Thẩm Mục Thâm như vậy cũng không hỏi nhiều, giúp hắn nấu một bát mì.

Thẩm Mục Thâm chỉ tốn mười phút đã thu thập xong hành lý, nhanh chóng đi tắm rửa, mặt cũng không đỏ, cấp tốc ăn xong bát mì.

Đây là lần đầu tiên Tề Duyệt thấy Thẩm Mục Thâm ăn nhanh như vậy, cô tưởng không có chuyện gì khiến Thẩm Mục Thâm lộ ra thần sắc như vậy.

Cho nên ở lúc Thẩm Mục Thâm chuẩn bị đi ra tới cửa, Tề Duyệt nói với hắn "Mọi chuyện thuận lợi."

Thẩm Mục Thâm nghe vậy, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Tề Duyệt, khóe miệng hơi nhếch lên, ý cười bên trong tự tin lóa bức người, khiến người khác không thể bỏ qua.

"Từ lúc tôi ngồi trên vị trí Phó tổng này, quả thật chưa có chuyện gì tôi chưa giải quyết được cả. Đơn giản mà nói chỉ có chút khó khăn hơn bình thường mà thôi."

... Vừa mới trong nháy mắt kia, rốt cuộc Tề Duyệt cũng cảm thấy hắn giống người phàm.

Nhưng một phút sau lại hiện nguyên bản chất cao ngạo, không ai bì nổi - Thẩm Mục Thâm.

Nhưng mà theo Tề Duyệt biết, không chuyện gì khiến Thẩm Mục Thâm không giải quyết được cả Nhưng hiện tại hắn và nam chính đang tranh đấu gay gắt, thế lực lại ngang nhau, chuyện anh ta sẽ bị vả mặt vẫn còn chưa tới.

Tề Duyệt tiễn người đến cửa, Thẩm Mục Thâm kéo vali hành lý, đứng ở cửa, xoay người nhìn về phía Tề Duyệt đứng sau cửa.

"Có chuyện gì có thể trực tiếp gọi cho tôi. Mặc dù ở nước ngoài nhưng giải quyết vấn đề trong nước tôi vẫn còn dư sức."

***

Hiện tại đến tên trộm tình nghi cũng đã bắt được, còn có thể có chuyện phiền toái gì?

Đương nhiên, Tề Duyệt không có nói như vậy, chỉ gật đầu, cô cũng không có chuyện gì làm phiền đến hắn đang ở nước ngoài xa xôi.

~ Hết chương 33 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net