🍀Chương 46🍀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Packha03

Nữ bác sĩ nhìn giấy báo cáo, lộ ra ý cười.

"Thẩm tiên sinh, Thẩm phu nhân, đứa nhỏ vô cùng khỏe mạnh."

Một câu nói này, tuy rằng thật ngắn gọn, nhưng cũng khiến Tề Duyệt nhẹ nhõm thở dài một hơi. Từ lúc mang thai đến bay giờ, cô đã bị kinh hách* đến tận hai lần. Không đi đến bệnh viện kiểm tra, cô thực sự không yên lòng.

*Sợ hãi

Đột nhiên bác sĩ mang theo ý cười liếc nhìn hai người, "Còn có một chuyện quan trọng nữa."

Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm đều lộ ra biểu cảm nghiêm túc nhìn nữ bác sĩ, đặc biệt chờ lời nhắc nhở của bà.

"Tôi tin rằng hai người chắc cũng từng nghe về vấn đề này, trước ba tháng mang thai nên tránh chuyện vợ chồng, nhưng mà sáu tháng sau, cũng không cần chú ý thường xuyên, muốn quan hệ cũng phải chú ý một chút."

Nữ bác sĩ nói xong, trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách nhỏ đưa cho Thẩm Mục Thâm: "Hai vợ chồng cùng nhau nghiên cứu."

Bác sĩ vừa nói đến chuyện giường chiếu, sắc mặt Tề Duyệt đã ửng đỏ.

Tề Duyệt không phải là Hải Lan. Hải Lan không chỉ xinh đẹp, tính cách lại mạnh mẽ, hoàn toàn là người có thể đối phó với mọi tình huống. Tề Duyệt không làm được, huống hồ còn có Thẩm Mục Thâm đứng bên cạnh, thật sự làm cô không thể coi như không có chuyện gì được.

Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn sườn mặt đỏ ửng của Tề Duyệt, khóe miệng giật giật, tiếp nhận cuốn sách nhỏ mà nữ bác sĩ đưa qua.

Lúc tiếp nhận cuốn sách, còn không quên nghiêm túc nói, "Tôi sẽ đặc biệt chú ý đến."

Tề Duyệt: ...

Gò má Tề Duyệt càng nóng hơn.

Tuy rằng mọi người đều đã là người trưởng thành, nhưng dưới tình huống thanh tỉnh, làm sao cô có thể không xấu hổ.

Từ trong phòng bệnh đi ra, Thẩm Mục Thâm đem cuốn sách bỏ vào túi áo bên trong, không hề có ý định vứt vào thùng rác.

Lên xe, lúc chuẩn bị trở về, Thẩm Mục Thâm đột nhiên nhận được điện thoại của công ty.

"Cậu lập tức mang tài liệu đến phòng của tôi, tôi đang trên xe đến." Biểu cảm nghiêm túc của Thẩm Mục Thâm lúc này, dường như công ty đang xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Sau khi tắt điện thoại, nhìn về phía Tề Duyệt: "Công ty có việc gấp, tôi hiện tại phải đến công ty ngay."

Tề Duyệt nghe vậy, cởi bỏ thắt dây an toàn, vừa nói: "Tôi bắt xe về là được."

Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn cô, "Khi nào về thì gọi điện cho tôi."

Tề Duyệt gật đầu.

Sau khi tách ra, Tề Duyệt đi đến chỗ bắt xe, điện thoại di động chợt vang lên, là một dãy số xa lạ.

Tề Duyệt bấm nhận điện thoại, giọng lễ phép hỏi, "Xin hỏi, ai vậy?"

Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu: "Cô là Tề tiểu thư?"

Tề Duyệt thoáng nhíu mày, hơi trầm tư suy nghĩ xem giọng nói này là của ai, nhưng cũng không nhớ ra được người nào, hỏi, "Đúng là tôi, bà là?"

"... Tôi là Mạc Tú Dung."

Mạc Tú Dung...Là ai?

"Ngại quá, hình như tôi không quen bà. Nếu không có việc gì, tôi tắt máy đây."

Tề Duyệt đang muốn tắt điện thoại, đầu dây bên kia người phụ nữ vội vàng nói, "Cô đợi một chút."

Tề Duyệt động tác hơi dừng, chờ người phụ nữ cười nói hết lời.

"Tôi chính là nữ nhân bên ngoài của Thẩm Mạnh Bách." Nói xong câu cuối cùng, giọng người phụ nữ ngày càng nhỏ dần.

Tề Duyệt ngẩn ra, lập tức nhíu mày, nghĩ cũng không nghĩ, lập tức tắt điện thoại.

Nhìn di động, hít một hơi thật sâu, gần đây có vẻ như cô đặc biệt được hoan nghênh. Đầu tiên là Tề Noãn, người thứ hai chính là Mạc Tú Dung.

Mạc Tú Dung...Thật sự không thể hiểu người phụ nữ kỳ quái này. Chỉ là một tiểu tam, bà ta làm sao lại liên hệ đến cô?

Đợi chút, trong lòng cô tại sao lại có cảm giác muốn nói chuyện này cho Thẩm Mục Thâm.

Tề Duyệt sau khi tắt di động, Mạc Tú Dung lại gửi tin nhắn qua.

Thẩm Mục Thâm đã từng nói qua với Tề Duyệt, Thẩm Mạnh Bách bên ngoài có đứa con riêng, muốn nhận tổ quy tông. Nhưng Thẩm lão gia kiên quyết không đồng ý, cho dù đối phương là cháu trai của mình, Thẩm lão gia vẫn thái độ kiên quyết. Có lẽ, đối với đứa cháu chưa từng gặp mặt này, ông chính là thiên vị chính là đứa cháu Thẩm Mục Thâm ông nhìn từ nhỏ đến lớn hơn.

Cho nên chuyện nhận tổ quy tông đến bây giờ, vẫn còn là điều chưa thể nói trước được.

Tề Duyệt nhìn lướt qua tin nhắn, chỉ nhìn thoáng qua, Tề Duyệt có thể đưa ra một cái kết luận.

Có lẽ Mạc Tú Dung cảm thấy bên trong Thẩm gia, tính tình cô là dễ thao túng nhất, cho nên ra tay từ phía cô.

Nội dung trong tin nhắn kể khổ, nói con trai bà ta như thế nào. Hi vọng có thể gặp được Tề tiểu thư một lần, cùng nhau nói chuyện.

Tề Duyệt tính cách ôn hòa, nhưng cũng không phải là con thỏ nhỏ dễ bắt nạt, lại càng không phải quả hồng mềm tùy ý để người khác nắm trong lòng bàn tay. Cho nên Tề Duyệt coi như không thấy, trước tiếp kéo số điện thoại Mạc Tú Dung vào danh sách đen.

Đây là chuyện của Thẩm Mục Thâm, nếu cô không ly hôn cũng chẳng quản được chuyện này, chưa kể cô và hắn đã ly hôn.

*** *** ***

Đối với chuyện Mạc Tú Dung gọi điện cho cô, Tề Duyệt có nói qua với Thẩm Mục Thâm, đơn giản một câu nói: Mạc Tú Dung gọi điện cho tôi, tôi liền trực tiếp tắt máy.

Thẩm Mục Thâm ước chừng đang bận, thật lâu sau mới trả lời lại cô.

【Không cần để ý đến bà ta, bà ta muốn nói gì thì mặc kệ. Nếu lần sau bà ta còn tìm đến cô, bà ta nói muốn làm lớn chuyện, trực tiếp tới tìm tôi】

Tề Duyệt bất đắc dĩ nở nụ cười, nếu thật sự dám đi tìm Thẩm Mục Thâm, cũng đã không tìm đến cô.

【Nếu bà ta tìm người uy hiếp cô, nếu cô thấy phiền trực tiếp đến chỗ ông nội cáo trạng.】

【 Tôi đã cho số bà ta vào danh sách đen. Nếu bà ta còn muốn liên hệ với tôi, tôi sẽ mặc kệ bà ta.】

【Tốt lắm, nên làm như vậy】 Thẩm Mục Thâm khó có khi tán thưởng một câu.

Sau khi cùng Tề Duyệt nói chuyện xong, Thẩm Mục Thâm buông điện thoại ra, biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt một mảnh lạnh lẽo.

Đứng dậy, trực đi đến văn phòng, mang theo khí lạnh, phàm là nhân viên đi quá đều cảm thấy bị một cơn gió lạnh thổi qua. Có lẽ không dám bàn luận, sau khi hắn đi, mới dám nói chuyện.

"Sắc mặt Phó tổng, tôi cảm thấy như muốn tìm ai tính sổ vậy?"

"Cũng không biết ai đen đủi như vậy."

Thẩm Mục Thâm đi đến tầng 19, trực tiếp đi đến văn phòng dành cho Phó tổng.

Gõ cửa văn phòng, không đợi người ở bên trong cho hắn vào đi, hắn liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Thẩm Mạnh Bách không có ngẩng đầu, như trước cúi đầu văn kiện cầm trên tay. Trong khoảng thời gian này, không chỉ có Thẩm Mục Thâm, toàn bộ người trong công ty đều bận rộn.

"Có chuyện gì không?" Thẩm Mạnh Bách hiển nhiên đem người tới trở thành nhân viên.

Thẩm Mục Thâm đi tới trước bàn làm việc của Thẩm Mạnh Bách, hai tay "Đùng" một tiếng trên bàn, ánh mắt nhìn qua.

Lúc này Thẩm Mạnh Bách mới phản ứng lại, theo hướng tay nâng tầm mắt lên, thấy được Thẩm Mục Thâm.

"Mày tới đây làm gì?" Thẩm Mạnh Bách buông bút cầm trên tay xuống.

Thẩm Mục Thâm cười lạnh: "Quản không tốt nửa thân dưới của mình, ông cũng nên quản tốt người phụ nữ của ông. Nếu quản không tốt, chỉ biết làm chuyện kia thì làm người làm gì?"

Thẩm Mạnh Bách bỗng dưng dùng tay đập lên bàn.

"Câm miệng!"

Thẩm Mục Thâm khóe miệng cười lạnh không có yếu thế, càng lạnh lẽo.

"Hiển nhiên ông thẹn quá hóa giận, tôi cảnh cáo ông Thẩm Mạnh Bách. Đừng có để Mạc Tú Dung đi tìm Tề Duyệt lần thứ hai, không cũng đừng trách thủ đoạn của tôi, khiến quan hệ dơ bẩn của ông được mọi người biết tới."

"Thẩm Mục Thâm, mày đừng một tấc lại muốn thêm một thước!" Thẩm Mạnh Bách trợn mắt đối mặt với Thẩm Mục Thâm.

Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, đứng thẳng người, hai tay đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Mạnh Bách

Không nhanh không chậm nói: "Sợ ông còn chưa hiểu tôi rồi. Vậy tôi đây nói thẳng, con người tôi có thù tất báo, nếu có chút không hài lòng, tính tình tôi không tốt, đến lúc đó ông tự giải quyết hậu quả." Thẩm Mục Thâm cười lạnh, trên mặt không biểu cảm.

Sau khi Thẩm Mục Thâm rời khỏi văn phòng, Thẩm Mạnh Bách tức giận đem toàn bộ giấy tờ trên mặt bàn hất thẳng xuống mặt đất.

Sau đó mới hít thật sâu, cầm lấy di động gọi điện thoại.

Điện thoại được kết nối.

"Cô vì sao lại muốn đi tìm Tề Duyệt, không phải tôi đã nói với cô không được làm chuyện gì ngu xuẩn sao!" Giọng nói gắt gỏng.

"Không cần giải thích, cô mang đứa nhỏ đến nơi nào, tôi mặc kệ!"

Thẩm Mạnh Bách trực tiếp tắt điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo.

Ông ta không thể ngồi không chờ chết, ông cần phải mau chóng tìm được nhược điểm của Thẩm Mục Thâm, chỉ có vậy mới áp chế được khí tức kiêu ngạo của nó.

Thẩm Mục Thâm về tới phòng làm việc của bản thân, nhìn màn hình di động, quyết định gọi điện thoại cho mẹ mình.

Đang ở cắm hoa, bà Thẩm nhận được cuộc gọi của Thẩm Mục Thâm, có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn nhận điện thoại.

"Hiện tại đang là giờ đi làm, sao lại gọi điện thoại cho mẹ?"

Thẩm Mục Thâm thoáng một chút suy tư, nói: "Mẹ định khi nào ly hôn với người đàn ông kia?"

Thẩm mẫu động tác hơi dừng một chút, sau đó vẫn tiếp tục cắm hoa, nhàn nhạt nói: "Chờ đến ngày nào mẹ chán ghét cuộc sống hiện tại, sẽ nghiêm túc nghĩ đến."

"Mạc Tú Dung tìm Tề Duyệt."

Bà Thẩm nghe vậy, động tác trên tay hơi dừng lại, đem hoa để trên mặt bàn, biểu cảm lộ ra một tia ý lạnh.

"Chuyện Mạc Tú Dung mẹ sẽ xử lý."

Sau khi nói chuyện với con trai xong, bà Thẩm tiếp tục cắt bó hoa.

*** *** ***

Mạc Tú Dung trước kia là thư ký của Thẩm Mạnh Bách, tuổi trẻ xinh đẹp, lại biết Thẩm Mạnh Bách và vợ có quan hệ không tốt. Bà cảm thấy sớm muộn gì hai người cũng ly hôn, cho nên dựa vào gương mặt và dáng người câu dẫn Thẩm Mạnh Bách.

Nhưng làm cho bà không nghĩ tới chính là, mười năm đã trôi qua, hai người bọn họ vậy mà lại không có ly hôn.

Không chỉ không có có ly hôn, ngay cả một câu ly hôn Thẩm Mạnh Bách cũng không nhắc tới.

Tuy rằng Thẩm Mạnh Bách không chỉ có một tình nhân, nhưng bà là người sinh ra đứa nhỏ.

Cho nên bà cảm thấy bản thân sẽ có chút đặc thù, cho nên mới yêu cầu đem đứa nhỏ đến Thẩm gia nhận tổ quy tông. Bà cho rằng chuyện này sẽ rất dễ dàng, dù sao hào môn cũng đều coi trọng máu mủ. Nhưng có điều bà đã đánh giá sai Thẩm gia, cũng đánh giá sai Thẩm Mạnh Bách.

Bà bị quỷ ám mới có thể nghe nói bên trong Thẩm gia, nói chuyện với Tề Duyệt là dễ dàng nhất.

Bà nghĩ, chỉ cần bà khóc lóc kể lể, người sắp làm mẹ như Tề Duyệt sẽ bởi vì đứa nhỏ mà mềm lòng. Nhưng hiển nhiên bà đã đánh giá sai Tề Duyệt.

Phản ứng của Tề Duyệt khiến bà bất ngờ.

Không cho bà cơ hội kể khổ, không khác gì người Thẩm gia.

~ Hết chương 46 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net