🍀Chương 91🍀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Packha03

Thẩm Mục Thâm thử bấm số gọi điện thoại qua cho Tề Duyệt, nhưng hiện lên thuê bao đã tắt máy. Nhất thời quýnh lên, vội vàng mặc quần áo cầm chìa khoá xe vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Sốt ruột đi ra ngoài, đứng ở cửa thang máy, thời điểm cửa thang máy được mở ra, đụng phải Tề Duyệt.

Tề Duyệt một tay ôm Tiểu Mộ Tề, một tay đẩy chiếc xe nôi, nhìn qua có chút mất sức. Đang chuẩn bị từ thang máy bước ra, thấy được Thẩm Mục Thâm đứng ở bên ngoài, nhất thời sửng sốt một chút.

Hiển nhiên Thẩm Mục Thâm cũng sững sờ trong giây lát, nhưng đã rất nhanh anh bước vào thang máy, giúp cô ôm Tiểu Mộ Tề.

"Đứa nhỏ để anh bế."

Dường như Tiểu Mộ Tề không chịu nằm trong xe nôi, cho nên sau khi xuống xe taxi, cô phải ôm bé con đi một đoạn đường, cho nên lúc đến dưới lầu, cô phải ôm một lúc.

Dè dặt cẩn thận đem Tiểu Mộ Tề đang ngủ say đưa tới trong lòng Thẩm Mục Thâm. Anh cũng không nóng nảy hỏi Tề Duyệt đã đi đâu, đàn ông so với phụ nữ chênh lệch về sức khỏe, một cánh tay anh ôm đứa nhỏ, một bàn tay khác giúp cô đẩy chiếc xe nôi.

Đứng trước thang máy, quay đầu nhìn về phía Tề Duyệt, hạ giọng nhắc nhở, "Em còn thất thần cái gì, mau đi trước mở cửa cho anh."

Trở lại căn hộ của hai người, Thẩm Mục Thâm đem Tiểu Mộ Tề ôm tới chiếc giường nhỏ, chờ sau khi mười một giờ, Tề Duyệt sẽ ôm bé con cùng ngủ trên chiếc giường lớn.

Từ trong phòng ngủ đi ra, dựa vào tường, hai tay ôm ngực, nâng ngón tay dài lên, nhìn Tề Duyệt đặt balo ở trên bàn, nhưng lại không có ý tứ muốn lấy đồ vật nào đó ra.

Anh hơi nheo mắt lại, có chút đăm chiêu. ωαττραδ | packha03

Anh vừa nhìn thoáng qua trong xe nôi trẻ con, ngoại trừ tã của Tiểu Mộ Tề bên ngoài, còn lại không có gì cả.

Từ trong miệng Tống thư ký, còn làm mừng hụt một phen, Tề Duyệt căn bản cũng không biết anh sinh nhật ngày nào!

Tề Duyệt nhìn về phía Thẩm Mục Thâm đang dựa vào tường, sờ sờ mặt của mình, hỏi, "Sao lại nhìn em, trên mặt em có gì sao?"

Thẩm Mục Thâm buông hai tay, lắc lắc đầu, đi đến bên cạnh Tề Duyệt, đang muốn nâng tay giúp Tề Duyệt xoa bóp bả vai, khiến cho cô thoải mái một chút. Nhưng Tề Duyệt lại vào lúc anh nâng tay lên, đi tới trước bình đựng nước, rót cốc nước uống.

Thẩm Mục Thâm thất bại nhìn hai tay, tạm dừng một chút, sau đó cho tay vào trong túi quần, giống như lơ đãng hỏi Tề Duyệt, "Hôm nay em đi đâu vậy, điện thoại di động cũng tắt máy."

Tề Duyệt uống một ngụm nước, đối với anh cười cười, "Quan tâm em sao?"

Thẩm Mục Thâm nở nụ cười, vừa cười, tươi cười trong nháy mắt biến mất, phụng phịu, giận dỗi nói, "Em còn biết anh sẽ lo lắng, vậy mà cũng không gọi cho anh một cuộc điện thoại. Gọi thì không tính đi, điện thoại em cũng tắt."

Tề Duyệt buông cốc, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại, ấn nút nguồn không thấy động tĩnh, có chút bất đắc dĩ nói, "Chắc là do điện thoại em sập nguồn."

Lập tức buông điện thoại ra, đi đến chỗ ghế sofa, ngồi xuống, xoa bóp cánh tay, bế theo đứa nhỏ mấy tiếng đồng hồ quả thật rất vất vả.

"Em đến công ty của Hải Lan chờ cô ấy tan ca, cùng nhau đi ăn cơm, sau đó trò chuyện một lúc quên mất thời gian. Hơn nữa em còn phải dỗ Mộ Tề, cho nên em cũng không nhìn điện thoại." Điều ấy là thật, chờ tới khi cô nhìn lại thời gian, mới phát hiện ra hiện tại đã hơn tám giờ.

Bộ dáng Tề Duyệt cả người đều vô hại, thật sự giống như căn bản không biết Thẩm Mục Thâm đã ở nhà đợi cô vẻn vẹn bốn tiếng đồng hồ. Gọi điện thoại không ai bắt máy, Thẩm Mục Thâm chỉ thiếu chút nữa đã báo cảnh sát khắp nơi đi tìm cô.

Vốn dĩ ban đầu còn rất chờ mong Tề Duyệt sẽ cho anh một kinh hỷ lớn, kết quả cô nhẹ nhàng nói, quên mất thời gian.

Thẩm Mục Thâm nhất thời có cảm giác đánh vào bông. Hai người có tình cảm với nhau, hình như có mỗi mình anh có cảm giác thiếu an toàn. Muốn tức giận, cũng không biết tức giận như thế nào.

Nhớ năm đó còn chưa có "rơi" vào tay Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm bách độc bách xâm với người khác, từ khi nào lại chịu nghẹn khuất qua như vậy.

Không hề có.

Trước kia, những người làm cho anh nghẹn khuất, anh đều sẽ dung hành động trực tiếp khiến cho bọn họ cảm thấy sám hối. Nhưng đối với Tề Duyệt, anh thật sự đúng là không có cách nào.

Thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Tề Duyệt, ngồi xuống, không để ý sự phản kháng của Tề Duyệt, trực tiếp từ phía sau ôm lấy cô, vòng qua eo nhỏ của Tề Duyệt, hỏi, "Sao vậy, ai chọc khiến em giận à?"

Tề Duyệt vỗ vỗ tay anh, thấy anh không có ý định buông tay ra, cũng không định để ý đến anh, một biểu cảm không chuyện gì trả lời, "Làm gì có chuyện gì được chứ."

Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, "Hừm, còn nói không có chuyện gì. Thứ nhất, em sẽ không phải là người đi với bạn bè lại không gọi điện thoại, em không nghĩ tới sẽ sốt ruột nghĩ em và con xảy ra chuyện chứ? Thứ hai, mới nãy khi đi từ thang máy đi ra, ánh mắt của em rõ ràng viết to hai chữ "oán niệm". Cuối cùng, một phút đồng hồ trước, anh muốn ôm em, em còn cố tình tránh đi."

Tề Duyệt: ...

Năng lực phân tích của Thẩm Mục Thâm đúng là không tồi, không đi làm thám tử thật sự là lãng phí nhân tài của đất nước. Nhưng nếu anh đi làm thật, đoán chừng thám tử này sống không quá ba tập đã bị người khác tìm đến nhà báo thù.

"Em nói đi, người chồng trước này sao lại chọc cho vợ trước của anh mất hứng rồi. Anh sẽ tận lực sửa chữa."

Tề Duyệt liếc xéo anh một cái, "Chính là hiện tại."

Thẩm Mục Thâm nghi hoặc nhíu mày.

"Sao lại dỗi anh."

Thẩm Mục Thâm sợ là không biết trên mạng bây giờ có một câu nói, "Dỗ vợ trong chốc lát, nửa đời sau ấm no."

Thẩm Mục Thâm hiểu rõ gật đầu, nói một câu, "Điểm ấy anh sẽ tận lực khống chế." Sau đó không nói chuyện.

Năm giây qua đi, lại mở miệng, "Anh vừa mới không nói chuyện rồi. Vậy trước đó, em giận dỗi anh cái gì?"

Khoé miệng Tề Duyệt giật giật, "Anh đúng là lật mặt nhanh thật đấy."

Thẩm Mục Thâm mỉm cười, "Chuyện đó là đương nhiên, chuyện làm ăn buôn bán. Ngoại trừ thành ý bên ngoài, còn phải chú ý tới hiệu suất."

Tài ăn nói đúng là kinh người.

Tề Duyệt liếc mắt nhìn anh, quay đầu, để lại cho anh cái ót, thấp giọng nói, "Hừ, miệng ch* không mọc được ngà voi."

Cô thật là đúng là đã quá tin tưởng anh, mỗi lần muốn nói chuyện tử tế với anh, không quá ba cầu liền lộ ra bản tính. Lúc trước còn đứng trước giường nhỏ của Tiểu Mộ Tề tỏ ra ghét bỏ bé con, ấy vậy mà giờ lại đắc ý nói hai cha con giống nhau.

Thẩm Mục Thâm có lẽ không biết nữ minh tinh đang hot là ai, nhưng anh nhất định biết được ngôn ngữ mạng bây giờ.

Thẩm Mục Thâm cười nhẹ một tiếng, "Tề Duyệt, vậy anh để em cắn lại anh một cái?"

Tề Duyệt ngẩn người, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu rõ được câu nói của anh, vài giây sau mới hiểu được bản thân anh nói cái gì.

Hung hăng ở trên tay anh bẹo một cái.

Thẩm Mục Thâm hô lên một tiếng, giả vờ nhịn đau kêu lên.

Thẩm Mục Thâm tiến đến giữ lấy gương mặt cô, nhìn cô, giọng nói chậm rãi hỏi, "Hết giận rồi?"

Tề Duyệt hít một hơi thật sâu, đem mặt chuyển đến gần Thẩm Mục Thâm, bốn mắt nhìn nhau, chẳng qua hai người cách nhau hai cen-ti-met.

Trong mắt vẫn còn lửa giận.

"Hôm nay hơn năm giờ em có hỏi Tống thư ký, anh ta nói, anh nhận được một món quà, đó là một chiếc kẹp caravat đúng không. Anh ta nói phải, còn hỏi em có phải là em gửi không, còn nói anh nhận món quà đó."

Thẩm Mục Thâm khẽ nhíu mày,"Sao em lại biết được anh nhận được một chiếc kẹp caravat, em biết là ai gửi?"

Ra khỏi khu mua sắm, đang chuẩn bị về nhà, Tề Duyệt đột nhiên bắt đầu hoài nghi có khả năng Helen chọn quà đưa cho Thẩm Mục Thâm. Cho nên cô mới nói bóng nói gió hỏi Tống thư ký một chút.

Quả nhiên.

Thẩm Mục Thâm tuyệt đối sẽ không cho là chiếc kẹp caravat kia là Tề Duyệt đưa, bởi vì không cần thiết phải dùng chuyển phát nhanh đến văn phòng, lại còn không ký tên.

Tề Duyệt hiểu anh, phương thức quà tặng như vậy đối với anh mà, căn bản không có chút gì gọi là kinh hỷ. Cái gọi là kinh hỷ, đương nhiên chính là tình thú rồi, tốt nhất là có thể khiến cho người ta điên đảo.

Nghe được Thẩm Mục Thâm thừa nhận, Tề Duyệt vẫn còn giận.

"Anh không biết của ai mà còn dám nhận, anh không biết trả lại hay sao. Anh có biết là phụ nữ mà tặng chiếc kẹp caravat có ý nghĩa gì không? Em lên mạng tra hộ anh rồi, phụ nữ tặng đàn ông chiếc kẹp caravat chính là đại biểu người ta muốn dành tặng tình yêu cho anh đó."

Giọng nói của Tề Duyệt khác thường, hiển nhiên là cô đang vô cùng tức giận.

Tề Duyệt cố ý lên mạng tra, hàm nghĩa của tặng chiếc kẹp caravat, cơn tức bỗng chốc bay lên. Cho nên mới cố ý đi tìm Hải Lan, lúc trở về, còn cố ý tránh anh.

Lời nói của Tề Duyệt vẫn luôn khôn khéo khiến Thẩm Mục Thâm sửng sốt, lập tức kêu lên, "Đợi chút, em biết là đưa sao?"

Tề Duyệt trừng mắt nhìn anh, dùng sức gật đầu.

"Vậy ai đưa tới?"

"Ai đưa tới, trong lòng anh còn không biết sao? Em không tin là anh không biết ai đưa." Tề Duyệt mang vẻ mặt không tin.

Không biết ai đưa, anh còn dám có gan nhận?

Thẩm Mục Thâm lắc đầu, "Anh thật sự không biết là ai đưa, còn không có ký tên hay địa chỉ người gửi. Anh còn tiện tay ném một bên. Đợi chút..."

Nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên Thẩm Mục Thâm lộ ra ý cười, trong giọng nói mang theo tia vui mừng chờ mong, "Em không phải là ghen nên mới dỗi anh chứ?"

Tề Duyệt giật mình, trực tiếp bỏ qua câu hỏi kia, chần chờ hỏi, "Anh thật sự không biết là ai đưa?"

Thẩm Mục Thâm gật đầu, hỏi lại, "Em nói đi, em cảm thấy ai sẽ tặng quà cho anh?"

Phản ứng của Thẩm Mục Thâm đúng là trăm phần trăm không biết là a đưa. Tề Duyệt có một chút tin tưởng, bắt đầu lo lắng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ không nắm chắc.

"Em, em cũng không hỏi Tống thư ký là ai đưa tới."

"Theo như biểu cảm và lời nói của em, chắc chắn em biết là ai gửi cho anh."

Tề Duyệt cúi đầu, tuy rằng rất nhỏ, nhưng ẩn chứa chút khó chịu, "Em hôm nay đi trung tâm mua sắm chọn quà cho anh, đàn em Helen kia của anh còn chọn trúng chiếc caravat đó. Nhưng cuối cùng cô ta chọn chiếc kẹp caravat. Còn nói một số lời kỳ quái khiến cho người khác hiểu lầm."

Nghe được Tề Duyệt nói muốn chọn quà cho mình, trong nháy mắt kia đôi mắt của Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên sáng ngời.

Cô biết được sinh nhật của anh.

"Em nói thử xem, lời cô ta có gì kỳ quái."

Sau mất giây, Tề Duyệt nghiêm túc nói, "Cô ta nói, câu nào câu đấy đều khoe khoang ra quan hệ trước kia của hai người có bao nhiêu tốt đẹp. Giống như một người lạnh lùng như anh, trước kia không để tâm đến ai, lại cố tình quan tâm đến cô ta. Anh nói, có phải cô ta rất kỳ quái hay không...Anh cười cái gì?"

Ánh mắt hay khoé miệng Thẩm Mục Thâm đều nhiễm ý cười.

[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của editor]

Bỗng dưng kéo Tề Duyệt qua, hôn lên môi cô một lúc lâu, "Nói chuyện đơn giản, sao lại tự giận dỗi mình rồi?"

"Anh vừa mới còn suy nghĩ em so với anh còn lạnh lùng hơn. Tốt xấu gì anh còn được em sưởi ấm, nhưng anh lại cảm thấy không bằng em được. Mà lúc này anh cảm thấy chúng ta nên bình tĩnh giải quyết."

Nói đến điểm này, Tề Duyệt không tình nguyện gật đầu, "Được rồi."

Thẩm Mục Thâm nở nụ cười một tiếng, tiếp tục nói, "Giấm chua của em so với lễ vật nào cũng không bằng được."

Tề Duyệt: ...

Anh có phải lại uống lộn thuốc không?

Ôm cô hồi lâu, Tề Duyệt mới đem caravat mua lấy ra, ngồi trên đùi anh, thay anh thắt caravat, đồng thời mang theo âm thanh tò mò hỏi, "Vậy lúc anh học đại học, anh và Helen quan hệ thật sự tốt như vậy? Em còn nghĩ rằng với khả năng độc miệng của anh còn có người dám đến gần đó."

"Nếu em muốn hỏi chính xác khi nào anh quen biết Helen, thật có lỗi, anh lúc đó còn không có ấn tượng gì. Chỉ là cảm thấy khi cô ta ở bên người sẽ không có nhiều ong bướm vây quanh. Cô ta cũng rất thức thời, biết anh đối với cô ta không hứng thú, nên vẫn duy trì khoảng cách với anh. Với cả xuất hiện cũng không nhiều, nên hai năm đó anh cũng mặc kệ."

"Ha, em cảm thấy cô ta đối với anh tình cũ chưa dứt đâu." Đem caravat thắt gọn gàng, Tề Duyệt nhìn nhìn, vừa lòng gật đầu.

Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, "Nhiều công ty như vậy, cô ta cố tình đến chỗ anh xin phỏng vấn. Không có lợi nhuận công ty, cô ta vì lý do gì mà đến?"

Tề Duyệt còn nói lại một lần nữa, "Tình cũ chưa quên?"

Thẩm Mục Thâm lắc đầu, "Vậy em đoán sai rồi, ngành tài chính này, mặc kệ là phụ nữ hay đàn ông, một khi đã xuất ngoại học chuyên sâu. Nếu không phải do gia tộc ép buộc, thì chính là dã tâm rất lớn. Sẽ không để chuyện tình cảm nhỏ nhặt ảnh hưởng đến sự nghiệp."

Tề Duyệt sững sờ, "Vậy cô ta có ý gì?"

Thẩm Mục Thâm nhún vai, thờ ơ nói, "Người râu ria, không cần để ý đến. Quan trọng là..." Dùng ngón tay kéo kéo chiếc caravat, tà mị cười nói, "Ngoại trừ chiếc caravat này, anh có thể yêu cầu thêm quà sinh nhật khác không?"

Tề Duyệt: "Cút... Được rồi, coi như em hiểu lầm anh. Anh muốn thế nào?"

Tề Duyệt trực tiếp nhắm hai mắt, mặc quân xử lý.

Thẩm Mục Thâm đem cô ôm lấy, nhẹ nhàng bỏ lại một câu, "Có vẻ em còn chưa tắm rửa, vậy chúng ta cùng nhau tắm rửa. Anh còn chưa thử qua khi chúng ta ở trong nhà tắm làm..."

"Anh câm miệng." Hai bên tai Tề Duyệt đỏ hồng.

Anh không thể chỉ làm mà không nói một lần được sao?

~ Hết chương 91 ~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net