🍀Chương 92🍀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Packha03

Helen bỗng nhiên xuất hiện, đương nhiên Thẩm Mục Thâm cũng không cho rằng đó là trùng hợp.

Helen vài lần muốn gia nhập Thẩm thị, tiến vào công ty của Thẩm Mục Thâm, nhưng mỗi lần đều bị anh cự tuyệt.

Có lẽ cô ta không biết mỗi lần bị loại phỏng vấn, đều là do Thẩm Mục Thâm chỉ thị.

Đầu óc của Thẩm Mục Thâm có bệnh mới để một cái phiền toái như vậy bên người.

Sau vài lần bị đánh trượt, Thẩm Mục Thâm cuối cùng cảm thấy hiểu rõ đối phương. Nhưng không nghĩ tới công ty mới thành lập, cô ta sẽ đến.

Thẩm Mục Thâm không phải là người mềm lòng, lại càng không phải người tình xưa chưa dứt.

Biết được quà hôm qua nhận là do ai đưa, ngày thứ hai Thẩm Mục Thâm lập tức kêu Tống thư ký đem đồ trả về.

Thông tin cá nhân lúc Helen đến nhận phỏng vấn, bởi vậy cũng không cần cố ý đi điều tra.

Lúc Helen nhận lại được quà Thẩm Mục Thâm trả lại, tuyệt nhiên cô ta không hề giật mình. Chẳng qua so với dự đoán của cô thì sớm hơn nhiều.

Tuỳ tiện đem đồ vật lấy ra, để chiếc kẹp caravat lên mặt bàn, bất đắc dĩ cười cười.

Đàn anh vẫn là bộ dáng lúc trước, không bao giờ muốn nói chuyện tình cảm.

Nhưng cô ta muốn để Tề Duyệt biết chiếc kẹp caravat này là cô ta tặng cho đàn anh. Hiện tại được trả về, Tề Duyệt hẳn là đã biết.

Chỉ cần cô trở nên ghen tị, như vậy rất dễ dàng khiến cho đuôi hồ ly của cô lộ ra trước mặt đàn anh.

---

"Đang yên đang lành tự nhiên sao chạy ra một cái Helen. Người nào không biết còn tưởng rằng cô ta thân thiết với chồng cậu lắm vậy." Hải Lan nghe xong lời nói của Tề Duyệt, trực tiếp trợn trừng mắt.

Đất diễn của Helen trong kịch bản xuất hiện không nhiều lắm. Vốn đã hiểu rõ câu chuyện, nhưng mặc kệ Tề Duyệt hay Hải Lan đều không nhớ rõ được người như vậy trong tiểu thuyết. ωαττραδ | packha03

"Đó là tên tiếng Anh của cô ta."

Hải Lan bĩu môi, nói, "Tớ mặc kệ tên cô ta tiếng Anh hay tiếng Trung."

Ánh mắt lộ ra chút hoài nghi, "Nhưng mà sao cái cô Helen này, lại xuất hiện trùng hợp như vậy? Cậu nói xem không sớm không muộn, vừa vặn lúc Thẩm Mục Thâm thành lập công ty mới không bao lâu thì đi phỏng vấn. Lúc cậu nói qua điện thoại với tớ, tớ cũng đặc biệt đi tìm hiểu, người này năng lực không tồi, từng vào làm một trong những công ty lớn của Khang Thành. Công ty như vậy còn sa thải, còn muốn vào công ty chồng cậu có cảm giác tồn tại sao, cô ta đúng là khôi hài."

Tề Duyệt lắc đầu cười cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại ωαττραδ | packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp]

"Cậu nhận ra được, sao tớ không nhận ra được chứ. Tới nơi này lâu như vậy rồi, cùng với cao thủ Thẩm gia giao thủ đã lâu. Cũng nâng cao trình độ trí thông minh của tớ rồi."

Hiển nhiên, Helen tự cho mình là thông minh, cho nên lúc nói chuyện, Tề Duyệt có thể cảm nhận được điều này.

Từ trong lời nói còn có thể nghe ra được hai chuyện quan trọng. Tề Duyệt đoán Helen có lẽ muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa cô và Thẩm Mục Thâm. Nhưng mà Helen một chút hiểu biết về Thẩm Mục Thâm cũng cũng biết. Bên cạnh đó cũng không biết cô và Thẩm Mục Thâm hiện tại đang sống chung.

"Chỉ số thông minh của Thẩm gia thì tính là gì, nếu cậu ở chung lâu với Lăng Việt sẽ cảm thấy anh ta có khả năng nhìn thấu cậu. Đồng thời chuyện gì cũng như đã biết được trước, quả thật chính là thần mà. Anh ta so với nhân vật phản diện, tớ hiện tại có phải hoài nghi anh ta cầm nhầm kịch bản nam chính thành nhân vật phản diện rồi hay không."

Tề Duyệt liếc mắt nhìn cô nàng một cái, "Cô gái của tôi à, cậu đã ở mức báo động đỏ rồi đó. Số lần gần đây cậu nhắc tới anh ta ngày càng nhiều."

Hải Lan bỗng dưng thu lại biểu tình bát quái, trừng mắt nhìn Tề Duyệt, "Cậu đừng nói bừa, trong lòng tớ cực kỳ rõ ràng."

Chỉ cần nghĩ lại, da đầu Hải Lan lại run lên. Cô nàng đã thực hiện nhiều kế hoạch như vậy, vì sao việc từ hôn dễ dàng như vậy lại trở nên khó khăn như thế này.

Mỗi lần cô sử dụng ám chiêu, Lăng Việt luôn dễ dàng hóa giải, như có thần trợ giúp.

"Không nói tới Lăng Việt nữa, quay lại cô Helen này. Cô ta cố ý muốn cậu hiểu lầm, vậy cậu định làm như thế nào? Hay mở cửa phóng túng Boss Thẩm?"

Mở cửa...Phóng túng Boss...

Tề Duyệt cảm thấy trí tưởng của cô ngày càng phong phú rồi. Miệng của Thẩm Mục Thâm "cắn" người rất giỏi, không chỉ thấy máu, mà còn đem người đó đến hộc máu, tắc nghẽn cơ tim.

Tề Duyệt lắc đầu, "Helen tớ vẫn còn đối phó được. Tớ cũng không phải đoá hoa nhỏ yếu ớt bất lực. Từng bị một vố như vậy, sao tớ có thể không nhớ lâu được. Tốt nhất cô ta làm tớ nên hoài nghi thêm nữa, có thể biết được chuyện tình quá khứ."

"Chuyện tình quá khứ? Chuyện gì vậy?"

Tề Duyệt nhớ tới trong ánh mắt của Hải Lan chứa đầy sự khinh thường và châm chọc, dường như đã biết được chuyện gièm pha của "cô".

Chuyện gèm pha...?

[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của editor]

Tề Duyệt hơi nhíu mi, trầm tư suy nghĩ.

Đúng rồi, đó không phải cô, là chuyện gièm pha của "Tề Duyệt", không chỉ lừa gạt thân phận tiến vào Thẩm gia, còn lừa Thẩm Mục Thâm kết hôn. Nhưng chuyện này người biết không nhiều, nếu Helen thật sự biết được chuyện này, là ai nói cho cô ta biết?

Càng nghĩ, Tề Duyệt cảm thấy Thẩm lão phu nhân và Thẩm Mạnh Cảnh, còn có Thẩm Mạnh Bách đã bị đuổi ra khỏi nhà không có khả năng làm chuyện như vậy. Dù sao bây giờ cũng không còn lý do gì để bọn họ làm như vậy. Không phải là bọn họ luôn muốn Thẩm thị, mà không phải chuyện tình cảm của Thẩm Mục Thâm.

Tình cảm Thẩm Mục Thâm không thuận lợi, cũng đại biểu cho cô tình cảm không tốt. Muốn nhìn thấy cô sống khổ sở, còn có thể là ai.

Trong lòng chậm rãi hiện lên cái tên, nhưng cô không dám đưa ra kết luận quá sớm.

"Tớ nghĩ, tớ đã đoán ra được ai ở sau lưng trợ giúp cho cô ta."

Hải Lan sửng sốt: "Ai cơ?"

Tề Duyệt nhàn nhạt cười cười, "Nhưng mà trước tiên tớ muốn kiểm chứng đã."

"Cậu định kiểm chứng thế nào?"

Ý cười Tề Duyệt sây xa, nói, "Helen không phải sẽ tới tìm tớ sao. Tớ chờ cô ta đến đây, sau đó hỏi trực tiếp không phải là được rồi sao."

"Trực tiếp hỏi, đơn giản như vậy, cậu cho rằng chỉ số thông minh cô ta có hạn như vậy à, sẽ nói cho cậu biết?" Khoé miệng Hải Lan giật giật.

"Đơn giản như vậy, cậu suy nghĩ phức tạp làm gì. Cậu cho rằng đây là tiểu thuyết huyền huyễn sao."

Chỉ cần đơn giản như vậy, Tề Duyệt cũng không tính toán lòng vòng gì nhiều, cứ dựa theo mọi chuyện mà làm.

Không sai biệt những gì Tề Duyệt đã đoán, không tới hai ngày, Helen thật đúng là trực tiếp tới cửa. Cô ta vậy mà tìm được địa chỉ nhà Thẩm Mục Thâm.

Lúc đến, trên tay còn cầm theo rổ hoa quả, nói rằng mình muốn tới thăm đàn anh. Nhưng thời gian làm việc nên không có thời gian tới thăm. Tề Duyệt tin cô ta mới có quỷ, lấy cớ tuỳ tiện như vậy, Helen thế mà cũng nghĩ ra được. Tề Duyệt hoài nghĩ một trong những công ty lớn nhất của thành phố của cô ta đều do cửa sau mà vào.

Vì không muốn đứa nhỏ Tiểu Mộ Tề này tiếp xúc với nhưng tiết mục tranh đấu lục đục. Tề Duyệt kêu bảo mẫu đưa bé con đi dạo quanh quẩn dưới lầu.

Rót cho Helen một chén nước, Helen nhìn thoáng qua căn phòng, sau đó nhìn về phía cô, ngồi xuống phía đối diện, trên mặt lộ ra biểu cảm hâm mộ, "Chị dâu, em cứ nghĩ rằng với tính cách của đàn anh ở nữa ngoài nhất định sẽ trang trí hai màu đen trắng thôi chứ. Không ngờ tới lại ấm áp như vậy."

Đương nhiên, cũng không nhìn xem ai làm. Cô là sinh viên nghệ thuật, sửa sang một căn nhà không có chút gì gọi là khó khăn. Lúc trước nhà Thẩm Mục Thâm đúng là hai màu đen trắng đơn điệu, sau này Tề Duyệt chuyển đến đây, ban công cũng trồng thêm rất nhiều hoa, phòng khách cũng được trang trí thêm những màu sắc ấm áp, tất cả đều do bàn tay của cô. Có điều là Thẩm Mục Thâm chủ động đứng lên treo, đồng thời lúc Tiểu Mộ Tề được sinh ra, trong nhà cũng có rất nhiều đồ chơi của trẻ con.

Nhưng những cái này không phải là trọng điểm.

Mà ở nước ngoài, Thẩm Mục Thâm độc thân một mình lại dám để cho Helen đến nhà anh!

Tuy rằng biết Helen đang châm ngòi ly gián, nhưng cô vẫn có chút tức giận.

Không phải nói không có quan hệ gì sao?

Quả nhiên miệng của Thẩm Mục Thâm đều gạt quỷ.

Tề Duyệt cười cười, gật đầu, "Trước kia bản thân ở một mình. Hiện tại cả nhà sống cùng nhau đương nhiên là có chút không giống."

Tề Duyệt không phải là người khó tính, trước kia ở Thẩm gia, tính cách thật sự không tệ lắm, nhưng gần đây đều bị Thẩm Mục Thâm làm sai lệch.

Đầu óc Helen không tốt lắm, nhưng kỹ thuật diễn đúng là không chê được. Không lộ ra nửa điểm khinh thường, nói chuyện với Tề Duyệt cười cười, "Có thêm người chính là không giống như vậy. Trước kia đàn anh đều ăn cơm một mình. Hiện tại đã có thêm chị dâu ăn cùng."

Hải Lan một câu đàn anh, khiến cho người ta sợ rằng không biết trước kia cô ta và Thẩm Mục Thâm có bao nhiêu thân mật. Tề Duyệt không nhìn được, nói, "Tôi gọi điện thoại cho Mục Thâm, kêu anh ấy hôm nay về sớm một chút, cùng nhau ăn bữa cơm."

Làm bộ tìm túi tiền, đột nhiên sững sờ một lát, "Điện thoại của tôi để chỗ nào rồi nhỉ?"

Helen nói, "Hay chị dâu để ở chỗ khác rồi?"

Tề Duyệt nhìn về phía Helen, "Có thể cho tôi mượn điện thoại gọi một cuộc được không?"

Hải Lan không chút nghi ngờ, từ trong túi xách lấy ra điện thoại, đưa cho Tề Duyệt.

Cuộc sống hàng ngày có thể làm cho người ta buông lỏng cảnh giác.

Tề Duyệt với tay lấy điện thoại, tránh đi tầm mắt của Hải Lan, xoay người ngồi trên ghế sofa, nhìn qua danh bạ điện thoại.

Mở ra tin nhắn gần nhất, nhìn thấy số điện thoại từng quấy rầy cô, khoé miệng lộ ra ý cười, trực tiếp bấm số gọi qua.

Đối phương có lẽ đang cầm điện thoại, chỉ vài giây đã bắt máy.

"Alo, Helen. Cô có chuyện gì không?"

Nghe được âm thanh, Tề Duyệt quay đầu nhìn về phía Helen.

Helen bị cô nhìn có chút không được tự nhiên.

Ở đầu dây bên kia, tin nhắn không nghe được âm thanh, nghi hoặc hỏi, "Helen, cô sao vậy. Sao lại không nói chuyện?"

Tề Duyệt đối với Helen mỉm cười, "Helen đang ở chỗ tôi. Tề Noãn, là cô kêu Helen đến tìm tôi sao?"

Nói vừa dứt, di động liền truyền ra tiếng "Bụp" một tiếng, sắc mặt Helen cũng dần dần thay đổi.

Tề Noãn, đừng tưởng rằng có chút thông minh nhỏ, có thể dễ dàng coi thường người khác.

Tề Duyệt trực tiếp tắt điện thoại, đem điện thoại để trên bàn, ngón tay dài đẩy đến trước mặt Helen.

Giọng nói bình tĩnh, "Chuyện Tề Noãn nói với cô tôi giả mạo thân phận cô ta, lừa hôn. Nếu cô muốn kiểm chứng, tôi có thể nói với cô, đúng là có chuyện như vậy. Nhưng nếu cô có ý tưởng muốn đào góc tường nhà tôi. Tôi cũng muốn nói thẳng với cô, Thẩm Mục Thâm sẽ không để cô đào đâu."

Helen hồi lâu mới từ từ phản ứng lại Tề Duyệt, khó tránh khỏi sắc mặt ngụy trang giả tạo, nở nụ cười, nhưng cười kiểu gì cũng thấy có điểm cứng ngắc.

"Chị dâu, sao chị đột nhiên lại nói vậy. Vốn dĩ tôi quen biết với Tề Noãn cũng chỉ là tình cờ. Một tháng trước chúng tôi quen biết, tính cách tương đối hợp, cho nên mới làm bạn tốt. Nhưng..."

Ý cười trên mặt chậm rãi phai nhạt, có chút xấu hổ, "Nhưng chị dâu, những câu sau là thật sao. Chị làm mấy chuyện này nên đàn anh mới ly hôn với chị?"

Ha, vẫn còn ngụy trang được.

Tề Duyệt cũng lười giả tạo với cô ta, biết được Tề Noãn giở trò quỷ phia sau. Thẩm Mục Thâm cũng không quan tâm Helen, cô cũng bận tâm làm quái gì.

"Thời gian không còn sớm nữa. Tôi muốn cho đứa nhỏ uống sữa. Cô trở về đi. Hy vọng lần sau cô sẽ không quay lại, hoả quả cô vẫn tự mình cầm về ăn đi."

Nụ cười Helen bắt đầu cứng ngắc, "Chị dâu..."

"Nếu không sợ bị đuổi ra khỏi cửa, cô có thể đi tìm Thẩm Mục Thâm." Tề Duyệt cảm thấy, nếu Thẩm Mục Thâm biết Helen bị Tề Noãn lợi dụng, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.

~ Hết chương 92 ~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net