🍀Chương 96🍀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Packha03

Chẳng qua mới hơn một tuần lễ, dường như Tề Noãn đã thay đổi thành một con người khác. Thu liễm lại biểu tình ba phần uỷ khuất, nụ cười như gió xuân, gương mặt giống như nở hoa, Hải Lan nhìn đến chướng mắt.

Bên này cảm thấy chướng mắt, bên kia một đôi vợ chồng không chê nhiều chuyện chạy tới hóng hớt.

"Tề Duyệt, không phải cậu nói muốn ở nhà chăm sóc đứa nhỏ sao? Cậu hiện tại..." Khoé miệng Hải Lan giật giật nhìn về phía Tề Duyệt xuân xanh phơi phới, căn bản không ai nghĩ tới cô đã từng sinh đứa nhỏ, ngược lại giống một nữ sinh viên hơn.

Giờ ăn cơm rất nhanh đã đến, Tề Duyệt nói cô đã đứng dưới công ty cô nàng, nói muốn nhìn nam chính và nữ chính diễn kịch như thế nào. Dù sao cô đã xuyên sách đến nơi này hai năm nay, ngạc nhiên là chưa từng thấy nam chính cho nữ chính sắc mặt tốt. Cô có chút tò mò liệu nam chính và nữ chính khi ở chung với nhau sẽ như thế nào.

Đối với người mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nam chính và nữ chính như Hải Lan, cảm thấy không có gì tốt đẹp, bởi vậy cô nàng khinh bỉ một hồi.

"Cậu nói Tiểu Mộ Tề à. Tớ để bé con chỗ Thẩm Mục Thâm rồi, để anh ấy trông." Mặc dù có bảo mẫu, nhưng Tề Duyệt vẫn lo lắng khi để bảo mẫu một mình trông đứa nhỏ. Cha mẹ chăm sóc vẫn yên tâm hơn.

Trên mặt Hải Lan mang theo biểu cảm ghét bỏ, "Cậu để vị kia nhà cậu trông trẻ, cậu đùa à?"

Tề Duyệt nghĩ tới lúc sáng cô đi ra khỏi cửa, Tiểu Mộ Tề đi theo cha nó, cười đến vô cùng vui vẻ, không hề có một chút luyến tiếc nào đối với người mẹ là cô đây.

Trái tim chịu một vạn điểm tổn thương mà.

"Hẳn là anh ấy sẽ không ngược đãi đứa nhỏ, không nói chuyện bé con nữa, nói về hai người kia. Nghe nói mấy ngày nay đều cùng nhau ăn cơm, tớ hỏi Thẩm Mục Thâm mọi chuyện thế nào, anh ấy kêu tớ tự đến mà xem."

Hải Lan trợn mắt nhìn cô một cái, châm chọc, "Trước kia cậu cũng đâu bát quái như vậy. Sao khi sinh xong đứa nhỏ lại bát quái rồi."

Tề Duyệt kinh ngạc nhìn về phía Hải Lan, "Không đúng nha, trước không không phải cậu vẫn luôn muốn tớ bát quái mà. Sao bây giờ lại ngược lại rồi?"

Hải Lan thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước nói, "Được rồi, không phải cậu muốn nhìn hai người kia ăn cơm sao."

Tề Duyệt vừa nghe, sống lưng thẳng lên, xuyên qua kính râm nhìn về phía trước.

Bởi vì là đi rình coi, cho nên Tề Duyệt còn cải trang một chút, một thân màu đen, đội một cái mũ và đeo một chiếc kính râm liền cho rằng người không không nhận ra cô.

Được rồi, lúc vừa mới xuống lầu tìm Tề Duyệt, Hải Lan đúng thật không nhận ra cô.

"Cậu yên tâm đi, trong mắt Tề Noãn chỉ một Lăng Việt, ngay cả tớ cũng không chú ý tới."

Giữa trưa nhà ăn có nhiều người, hơn nữa trong mắt Tề Noãn chỉ có Lăng Việt, căn bản không chú ý tới Tề Duyệt và Hải Lan.

Tề Duyệt nhìn chằm chằm nam chính và nữ chính, mười phút không khác biệt lắm, cô liền cảm thấy nhàm chán.

"Bọn họ chẳng phải đang ăn cơm sao? Hơn mười phút, cũng chỉ thấy Tề Noãn đang nói chuyện, Lăng Việt chỉ phản ứng có lệ vài câu, cái này gọi là câu dẫn á?"

Sợ rằng Lăng Việt đối với hai chữ "câu dẫn" này có hiểu lầm vô cùng lớn.

Hải Lan thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nói một câu, "Ai biết anh ta có suy nghĩ muốn câu dẫn thế nào."

Tề Duyệt hơi nhíu mày, đem tầm mắt thu hồi trở về, dừng trên biểu cảm của Hải Lan.

Giọng điệu này có gì đó sai sai.

Bị ánh mắt của Tề Duyệt nhìn chằm chằm, Hải Lan không được tự nhiên bưng ly nước trái cây trên bàn uống một ngụm, nói lảng sang chuyện khác, "Cậu với Thẩm phản diện hiện tại đã sống chung, ngay cả đứa nhỏ cũng được mấy tháng rồi. Hai người định khi nào tái hôn?"

Biết Hải Lan cố ý nói sang chuyện khác, Tề Duyệt cũng không ép buộc cô nàng. Bởi vì nam chính câu dẫn nữ chính không có gì đặc sắc, cho nên Tề Duyệt và Hải Lan tán gẫu với nhau.

Cô lắc đầu, "Lúc trước anh ấy đã nói với tớ, chờ tớ đồng ý, nếu tớ không đồng ý, vậy cả hai cùng yêu đương đến cuối đời."

"Người này đúng là dứt khoát... À mà khoan, sao tớ nghe giọng điệu này, chẳng lẽ anh ta đến bây giờ cũng không nhắc tới chuyện tái hôn?"

Tề Duyệt bất đắc dĩ, khuấy ly nước trái cây trên bàn, cô cảm thấy khẩu vị của Thẩm Mục Thâm đã thay đổi. Tuy rằng có thể cô không đồng ý, nhưng tại sao lại không đề cập đến chuyện này?

Tề Duyệt cảm thấy bản thân càng ngày khác người rồi.

"Chậc chậc, yêu đương vào đúng là lắm chuyện. Mỹ nữ độc thân như tớ có phải thơm ngát tuyệt vời không."

Tề Duyệt nở nụ cười, chế nạo nói, "Cậu thật đúng là coi mình thành chó rồi."

Nhìn lướt qua bên kia không hề có cảm giác yêu đương cuồng nhiệt, Tề Duyệt cảm thấy chiêu mỹ nam kế này của Thẩm Mục Thâm có khả năng đắp chiếu rồi.

---

Lại nói đến chuyện công ty bên kia, nhiều người bật ngửa.

Chuyện mang theo đứa nhỏ này, Thẩm Mục Thâm cảm thấy không hề có chút khó khăn nào. Dù sao gia hoả Tiểu Mộ Tề này bình thường vô cùng thích được bế, cũng không thấy bé con khóc nháo.

Nhưng rất nhanh, vả mặt cũng đến.

Tiếng khóc thét của đứa nhỏ vang khắp một tầng làm việc. Khóc một hồi lâu, những nhân viên công ty đều ào ào nhìn ra ngoài cửa. Có người nói ông chủ mang con trai đến công ty, hiện tại toàn bộ đang dỗ đứa bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại ωαττραδ @packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp]

Nói toàn bộ văn phòng dỗ, một điểm cũng không đủ. Nhưng công ty khách bận sứt đầu mẻ trán vì deadline. Còn công ty Thẩm Mục Thâm sứt đầu mẻ trán dỗ trẻ con. =)))

"Ông chủ, có cần tôi gọi điện thoại cho phu nhân không?" Tống thư ký nhỏ không yên tâm hỏi Thẩm Mục Thâm.

Thẩm Mục Thâm day huyệt thái dương, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy đúng là có chuyện anh không làm được. Không, phải nói là khiến cho anh vô cùng khó khăn.

Những nhân viên trong văn phòng đều là những người Thẩm thị theo anh đến. Đều là những người ba mươi tuổi, hoặc vẫn còn độc thân, hoặc kết hôn đồng tính. Người duy nhất kết hôn rồi sinh đứa nhỏ, Thẩm Mục Thâm là người đầu tiên.

Đột nhiên Thẩm Mục Thâm có chút hối hận, hối hận lúc trước còn ở Thẩm thị đã quá "bóc lột" nhân viên, thế nên bây giờ không một ai biết làm gì để dỗ đứa nhỏ.

Đem Tiểu Mộ Tề đang khóc ôm trong lòng, thở dài một hơi, giọng nói bất đắc dĩ, "Tổ tông, con nên nghỉ ngơi một lát đi."

Tiểu Mộ Tề nhìn anh, đôi mắt to tròn đều là nước mắt, uỷ khuất nhìn cha sụt sịt, rốt cuộc cũng được yên tĩnh. Thẩm Mục Thâm đang muốn thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiểu gia hỏa này trong nháy mắt lại bắt đầu khóc.

Thẩm Mục Thâm: "..."

"Phó tổng đã trở lại!" Không biết ai hô lên một tiếng, truyền tới trong phòng, Thẩm Mục Thâm bỗng dưng ngẩng đầu.

[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]

"Mau gọi Tống thư ký đến phòng làm việc của tôi." Mặc dù Tống thư ký đã được thăng chức thành Phó tổng, nhưng vẫn như trước không thoát khỏi danh hiệu "Tống thư ký" này.

Tống thư ký nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ, còn tưởng rằng Tề Duyệt đem tiểu thái tử này tới.

Nhưng chân còn chưa kịp bước vào cửa, bèn thấy vài người nhân viên chạy ra khỏi cửa lớn nghênh đón, vây quanh thúc giục anh ta.

"Tống thư ký, anh nhanh một chút, ông chủ kêu ngài tới phòng làm việc của ngài ấy."

Tống thư ký còn tưởng rằng có chuyện hệ trọng gì, sắc mặt nghiêm túc, bước chân nhanh hơn.

Nhưng...

Hai phút sau, ôm theo đứa nhỏ từ trong tay Thẩm Mục Thâm, Tống thư ký: "..."

"Đứa nhỏ muốn ngủ, nhưng mấy người không cho nên một nơi yên tĩnh để nó ngủ." Tống thư ký ôm Tiểu Mộ Tề đung đưa, những người nghe nói như vậy, lập tức không dám thở mạnh.

Tiểu Mộ Tề chậm rãi mơ màng, ánh mắt bắt đầu nhắm lại, chuẩn bị sắp ngủ.

Thẩm Mục Thâm từ trên người Tiểu Mộ Tề ngẩng đầu, nhìn về phía Tống thư ký, gật gật đầu, trong ánh mắt không khỏi lộ ra tia khen ngợi.

Tống thư ký – Người từ trước tới giờ chưa bao giờ được ông chủ tán thành nhìn thấy ánh mắt này, không chỉ không cảm thấy vui vẻ chút nào, ngược lại cảm thấy có chút lo lắng.

Cái ánh mắt này... Sao lại khiến cho người ta có cảm giác hoảng loạn, giống như vĩnh viễn anh ta không thoát khỏi cái danh hiệu Tống thư ký này...

---

Ngay khi Tề Duyệt cảm thấy chiêu mỹ nam kế này của Thẩm Mục Thâm có khả năng đắp chiếu không xa, thì mọi chuyện có chút thay đổi.

Chiêu của Thẩm Mục Thâm, không chỉ trúng một, mà còn một hòn đá trúng hai đích.

Không biết Tề Noãn nghĩ thế nào, cô ta cùng với Scandal của Lục Tuấn huyên náo không chịu làm sáng tỏ. Sau hai tuần, cô ta đăng lên Weibo một đoạn video clip nói cô ta và Lục Tuấn chỉ là bạn bè bình thường, mong mọi người không cần mang đến cho Lục Tuấn những phiền phức không đáng có.

Cái thao tác qua loa này, khẳng định không có thương lượng với Lục Tuấn. Nếu đã thương lượng qua, khẳng định sẽ không qua loa như vậy.

Hiện tại các loại phiên bản bát quái đều có, khoang trương nhất nói bọn họ là "bạn giường", có thể ngủ với nhau, cùng là bạn bè bình thường. Dù sao những bức ảnh thân mật như vậy, không mấy ai sẽ tin là bạn bè bình thường. Biện pháp tốt nhất chính là nói ở bên nhau một thời gian, sau đó tính cách bất hoà, rồi hai người chia tay.

Có khả năng bên phía đại diện công ty Lục Tuấn đã đề nghị như vậy, nhưng hiển nhiên Tề Noãn không làmtheo. Hiện tại cái cô ta quan tâm nhất chính là cái nhìn của Lăng Việt, làm sao có thể muốn nháo ra chuyện xấu như vậy.

Hiện tại trên mạng đều là bôi đen Lục Tuấn và Tề Noãn. Nhưng so với Tề Noãn, Lục Tuấn thê thảm hơn, đa số mọi người đều mắng anh ta chính là một tên cặn bã.

Tề Noãn vào thời điểm này, không thể nghi ngờ chính là ích kỷ.

Sự việc này không đến hai ngày, Hải Lan nói với Tề Duyệt, hai ngày nay Tề Noãn còn chưa đi làm. Cô nói bóng gió Lăng Việt, nói rằng Tề Noãn đã Hot.

Bởi vì không có hỏi kỹ càng, cũng không biết trong cuộc thế nào.

Tề Duyệt vô cùng tò mò, chờ tới khi Thẩm Mục Thâm tan làm, vừa bước vào cửa, cô lập tức đi rót nước, chờ tới khi anh ngồi xuống, đem cốc nước đưa cho anh, "Anh bận rộn cả ngày cũng đã mệt mỏi, uống hớp nước trước đi."

Thẩm Mục Thâm hơi nhíu mày.

"Để em xoa bóp cho anh, đả thông khí huyết." Nói xong xoa bóp vai cho Thẩm Mục Thâm, "Nghe nhiều người nói những người ngồi nhiều trong văn phòng đều có bệnh về xương cổ. Anh bận rộn cả ngày như vậy rồi, phải cẩn thận, đừng để bản thân mệt quá."

Dường như đã nhìn thấu tâm tư nhỏ này của Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm cười nói, "Anh có vận động, cũng có đi làm mát xa."

Tề Duyệt vừa nghe, sửng sốt một chút.

"Anh vận động khi nào?" Trước kia anh ở Thẩm thị, cô luôn cảm thấy một ngày hai mươi tư giờ, ngoại trừ ngủ sáu tiếng, ăn cơm hai ba tiếng, còn lại mười bốn mười lăm tiếng, cô đều cảm thấy anh bận rộn với công việc.

"Em cảm thấy lúc anh còn ở Thẩm thị, đều sống chết làm việc?"

Tề Duyệt không cần suy nghĩ lập tức gật đầu, cô đã từng thấy anh làm việc, ngay cả cuối tuần cũng không có ý định nghỉ ngơi.

"Anh còn chưa hồ đồ đến mức này, thời gian của anh đều được an bài theo những người bình thường."

Một ngày làm việc ngoài mười mấy tiếng, còn nói được an bài theo người bình thường. Mỗi ngày ở nhà làm việc từ sáng cho tới chin giờ tối là ai?

"Nhưng mà em vẫn phải nhắc nhở anh, gần đây thật sự không tập thể hình, nên trang bị một ít thiết bị tập luyện trong thư phòng."

"Ừm, đúng đúng. Không cần đi phòng tập thể hình..." Đợi chút, hình như trọng tâm nói chuyện của cô không phải là chuyện này nha.

"Khụ, anh có muốn đi tắm trước không? Em đi chuẩn bị nước ấm cho anh."

"Không vội, em muốn cái gì cứ nói thẳng." Thẩm Mục Thâm ngước mắt, cười như không cười nhìn về phía Tề Duyệt.

Tề Duyệt có chút ngượng ngùng cười nói, "Anh thật thông minh."

"Anh có thể không thông minh chắc? Nghĩ lại xem, bình thường em ân cần đối với anh vậy sao. Nếu có chuyện gì cần anh cứ nói thẳng, nếu không lần sau đổi phương pháp khác cũng được."

Tề Duyệt ngẩn người, hỏi, "Phương pháp gì cơ?"

Thẩm Mục Thâm cười tà mị, "Ví dụ như ở trên giường nhiệt tình hơn."

Tề Duyệt: ...

Gương mặt nhất thời đỏ lên, vành tai phiếm hồng.

Thẩm Mục Thâm luôn trực tiếp sảng khoái đem chuyện này nói ra ngoài miệng. Da mặt Tề Duyệt không dày bằng anh, không đỏ mới kỳ lạ.

Ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt cô mới dịu lại, sau đó cô hỏi, "Chuyện Tề Noãn và Lục Tuyển đã kết thúc chưa?"

Thẩm Mục Thâm cười cười, dường như đã sớm đoán được Tề Duyệt muốn hỏi chuyện này.

"Đã kết thúc rồi."

"Vậy bây giờ mọi chuyện thế nào?" Vậy mà lại thuận lợi như vậy, thuận lợi đến mức ngay cả cô và Hải Lan cũng không nghe thấy một tiếng gió nào.

"Thu thập Tề Noãn này, có gì mà không đơn giản?"

Khoé miệng Tề Duyệt giật giật, được, anh là vương giả, anh nói đơn giản thì đơn giản đi.

"Chỉ là kêu Lăng Việt ăn với cô ta vài bữa cơm, cô ta liền cho rằng Lăng Việt đối với cô ta có tình ý. Hôm kia anh lật bài với Lục Tuyển, nói anh ta trong mắt Tề Noãn chả là cái thá gì cả. Đơn giản chỉ là quan hệ lợi dụng, nếu không tin lời anh nói, liền hẹn Tề Noãn gặp mặt, anh sẽ chứng minh cho anh ta xem."

Tề Duyệt suy nghĩ, "Trước đó Tề Noãn cùng với anh ta mập mờ không rõ ràng, giờ phút này vừa đúng lúc Lăng Việt xuất hiện. Sau đó Tề Noãn ngay trước mặt Lục Tuyển, sốt ruột giải thích cô ta và Lục Tuyển không có quan hệ gì cả. Tiếp đó phủ sạch hiềm nghi, triệt để khiến cho Lục Tuyển sáng mắt, có phải như vậy hay không?"

Nhìn thấy Thẩm Mục Thâm gật đầu, Tề Duyệt nở nụ cười nói, "Chiêu này vậy mà anh cũng nghĩ được?"

Thẩm Mục Thâm mỉm cười, "Lúc nhìn thấy quyển tiểu thuyết của em, bèn nghĩ ra kế sách này."

Tề Duyệt: ...

Hiện tại cô đã biết rồi.

Cô không phải tiểu thuyết gì cũng đọc, lúc trước khi cô đọc tiểu thuyết, đều là một ít tiểu thuyết Mary Sue. Nghĩ rằng nhìn thấy những kịch bản cẩu huyết đó, có lẽ có thể nhớ tới chút chuyện gì đó, nhưng hiện tại những chuyện đó cô cũng không đọc lại.

"Nhưng mà chẳng lẽ Lục Tuyển lại dễ dàng buông tha cho Tề Noãn như vậy?" Cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết Mary Sue, biết rằng đối với nam phụ, nữ chính chỉ lợi dụng bản thân họ, bạch nguyệt quang* trong lòng bọn họ chỉ thích nam chính, còn thâm tình cố chấp chờ đợi.

*Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng trong lòng, mối tình đầu.

Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng, "Lục Tuyển chính là thiên chi kiêu tử*, trước mặt mọi người bị Tề Noãn từ chối. Nếu anh ta còn thâm tình chờ đợi, chỉ có thể nói anh ta ngu ngốc không có thuốc chữa."

*Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời

Nói không chừng chính là tên ngốc thật, nhưng mà còn có một khả năng. Sau khi Lăng Việt không thích Tề Noãn, hơn nữa Tề Noãn không tim không phổi, có lẽ tình cảm Lục Tuyển đối với Tề Noãn sẽ không sâu đậm như trước.

Chuyện tình cảm, không ai nói trước được điều gì.

Cũng giống như cô và Thẩm Mục Thâm, còn có tình cảm Hải Lan và Lăng Việt không rõ ràng, biến cố trong đó, không ai đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra.

~ Hết chương 96 ~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net