Chương 18: Đi tìm nguyên khí (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặng Vân Du lấy ra một cái vỏ óc nhiều màu, ghé vào miệng, thổi ra âm thanh trầm bổng. Qua nửa ngày, một bóng dáng đâu đó xuất hiện, rừng trúc mãnh liệt đung đưa, lá cây dường như che lấp cả bầu trời, chim chóc vì giật mình mà bay đi mất. Đặng Vân Du liên tục chớp mắt.

Lúc sau, lá cây đã ngừng rơi, gió cũng từng thổi, nhưng cô chẳng thấy cái gì. Sẽ không phải là gặp lừa đảo rồi chứ?

Nghe tiếng động phía sau lưng, Đặng Vân Du quay lại. Một nam tử mặc trang phục màu xanh biển, ánh mắt đạo mạo xuất hiện, nhàn nhạt nhìn cô và Vương An Cơ. Hắn cong môi cười:

- Còn dám trở lại cơ à?

- Tần Tuệ Minh. - Đặng Vân Du kêu lên rõ to - Còn tưởng ngươi không xuất hiện.

- Ta là Thủy Dạ Hầu, làm sao lại nuốt lời được. - Tần Tuệ Minh ưỡn ngực, tận hưởng ánh mắt ca ngợi của Đặng Vân Du. Chốc lát, hắn nhìn thấy Vương An Cơ - Vương An Cơ làm sao cũng ở đây? - Cao độ thấp xuống một bậc.

- Ta vì sao không thể ở đây? - Vương An Cơ bấy giờ mới nhìn rõ dung nhan tuấn mỹ của người kia. Là một con cá không đến nỗi xấu xí.

- Hừ, loại yêu hồ đáng chết như ngươi sao còn sống đến bây giờ chứ? - Tần Tuệ Minh khịt mũi.

- Đó là do bản lĩnh mỗi người mà thôi. - Vương An Cơ tuy nhỏ bé nhưng lúc nói chuyện vẫn rất kiêu ngạo, thường làm người khác á khẩu, chán ghét.

- Nếu không phải vì không làm chuyện tiểu nhân, ta đã sớm khiêu chiến ngươi rồi. Chẳng qua bây giờ với thân hình nhỏ bé của ngươi, ta thắng cũng không có ý nghĩa gì. - Tần Tuệ Minh phất tay áo nói như bậc quân nhân bàn việc nước.

- Tần Tuệ Minh, chẳng phải ngươi nói vì Vương An Cơ nên mới bị bắt đi sao? - Đặng Vân Du không kìm được muốn cắt đứt đoạn hội thoại vô nghĩa này.

- Đúng vậy. Nhắc đến mối thù này ta vẫn chưa nguôi ngoai được. Ta bị bắt cũng mấy chục năm rồi.

- Vì sao lại liên quan đến ta? - Vương An Cơ mơ hồ nhớ ngày xưa mình cũng chưa đến mức rảnh rỗi như vậy, đi lo chuyện bao đồng.

- Còn nói, lúc trước vì nghe nói ngươi là yêu hồ nổi danh khắp yêu giới, nữ nhân đua nhau muốn lọt vào mắt ngươi, nam nhân đua nhau tìm ngươi khiêu chiến. Đáng tiếc, năm đó ta cũng nằm trong số đó. - Ngưng một đoạn, Tần Tuệ Minh ho khẽ. Đặng Vân Du vẫn chăm chú nghe - Lúc đó ta vẫn chưa biết ngươi đã thoát ra ngoài hay chưa. Ta ở trong thủy cung bế quan mấy trăm năm tu luyện nhằm đi khiêu chiến với ngươi. Rốt cuộc nghe yêu giới đồn nhảm, tìm không được người, lại bị lạc ra thế giới con người, bị Triệu Thụy Miên bắt lấy.

- Vậy chắc ngươi hẳn biết. Bọn ta muốn tìm một pháp sư có tuổi đời hơn 300 năm trước. - Vương An Cơ không ngại ngùng đưa ra yêu cầu của mình.

- Các người muốn làm gì?

- Bọn ta muốn dùng thuật hồi hương. Trở về quá khứ, tìm người phong ấn ta.

- Sau đó giết họ? Vương An Cơ, sau bao nhiêu năm ngươi vẫn độc ác như vậy!

- Là bọn họ giam giữ ta trước.

- Tại sao ta phải giúp ngươi? - Tần Tuệ Minh lạnh lùng nói. Thấy bầu không khí có phần căng thẳng lên, Đặng Vân Du cắn môi, kéo áo Tần Tuệ Minh.

- Tần Tuệ Minh, ngươi giúp bọn ta đi.

- Đặng Vân Du, ngươi là con người, sao lại liên hệ với bọn họ? Ngươi van xin cái gì! - Đặng Vân Du bị quát thì im bặt.

Tần Tuệ Minh ngay lập tức hơi hối hận. Vừa gặp lại nhau, không chào hỏi đã thôi, hắn còn lớn tiếng với Đặng Vân Du.

- Thôi bỏ đi. Ta chẳng biết gì cả, toàn bộ pháp sư hiện nay đã chịu sự khống chế của hoàng đế cả rồi. Nhưng mà, bên kia sông Hà có một nơi, gọi là Thiên gia môn. Đa số các pháp sư nếu muốn nâng cao thực lực đều tìm đến đó để bái sư học đạo. Ngươi có thể đến hỏi thử xem.

- Bên kia sông Hà là ở đâu?

- Cách đây rất xa. - Tần Tuệ Minh nháy mắt - Nếu đi với tốc độ của hai người, hẳn phải hết ngày mai mới đến được. Đi qua sông Hà cũng không dễ.

Vương An Cơ nhìn sắc trời cũng không còn sớm. Hắn khép hờ hai mắt, thân hình lớn dần lớn dần thành một nam tử cao lớn mặc áo bào đỏ. Tần Tuệ Minh trợn mắt, không ngờ Vương An Cơ còn có khả năng lợi hại này, chắc do tác dụng của gương Định Thần. Vương An Cơ bây giờ còn cao hơn Tần Tuệ Minh một chút, nhướng mày nhìn hắn:

- Nhìn rõ chưa? Bây giờ bọn ta đi, chỉ một canh giờ là có thể đến nơi.

- Vậy tùy ngươi.

- Tần Tuệ Minh, cảm ơn ngươi. Chỉ vì chuyện nhỏ này mà phiền ngươi đến đây một chuyến. - Đặng Vân Du cười đến rạng rỡ, khiến Tần Tuệ Minh có hơi mềm lòng.

- Đặng Vân Du, mới vài ngày không gặp cô, nhìn cô lại có hơi khác. - Hắn nhướng mày quan sát.

- Hả? Có sao? Chắc lại đồ Thụy Miên đưa ta mặc đẹp hơn. - Cô nhìn xuống y phục màu vàng nhạt của mình, thấy ngoại trừ đẹp hơn lúc ở miếu hoang ra cũng chẳng có gì.

- À, người cô đã không còn mùi người nữa. Nhìn chẳng khác gì một cô nương Chân Nhân tộc bình thường. - Tần Tuệ Minh trái lại không quen. Như vậy, hắn không thể tìm thấy cô bất cứ lúc nào được nữa.

Chia tay Tần Tuệ Minh ở đó, Vương An Cơ đưa Đặng Vân Du bay lên không. Đặng Vân Du lần đầu tiên được "cưỡi mây" có phần phấn khích. Liên tục chúi đầu xuống phía dưới nhìn Chân Nhân thành từ trên cao. Nhưng được một lúc lại than chóng mặt nên nhắm mắt lại. Vương An Cơ liếc cô, tốc độ tăng thêm một chút.

Sông Hà rộng ngàn thước kia đối với Vương An Cơ vốn chẳng là gì. Bay một thoáng đã tới nơi. Đặng Vân Du được ôm bay trên trời, gió hiu hiu thì gật gà gật gù ngủ. Lại cảm thấy hơi lạnh, cô đòi hỏi Vương An Cơ tỏa chút hơi để sưởi ấm. Vương An Cơ một chút thấy nhục nhã, cuối cùng kiềm lại, nhẫn nhịn làm theo.

Nửa đêm, một đôi trai gái đáp xuống bờ sông. Đi qua một đoạn nữa là đến cửa Thiên gia môn. Từ đây đã có thể nhìn thấy tòa tháp đèn đóm thắp sáng cả một vùng ở kia. Lấp la lấp lánh, kiêu sa vọng trọng. Đặng Vân Du dụi hai mắt, đã thấy Vương An Cơ thả cước đi được một đoạn. Cô vội vàng chạy theo, miệng không ngừng gọi "Chờ tôi với."

Khi đứng trước cửa Thiên gia môn rồi, Vương An Cơ bỗng biến thành một cơn gió trốn vào trong túi gấm của cô. Cũng đúng, một yêu hồ tự đi vào Thiên gia môn đúng là muốn tự sát. Đặng Vân Du căng thẳng gõ cửa. Đợi một lúc, có người mở cửa:

- Xin hỏi, cô nương tìm ai? - Người nọ chắc cũng chỉ 15, 16 tuổi.

- À, tôi... tôi không phải đến tìm người. - Đặng Vân Du xua xua tay - Tôi vốn đi đến nhà của một người họ hàng. Nhưng lạc đường cả buổi, không biết đi đâu. Tôi muốn nhờ một đêm. Không biết có làm phiền không.

Vị sư đồ kia nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó bảo cô đợi, bản thân lại đi vào trong hỏi ý kiến các sư huynh. Đặng Vân Du đợi phát chán, lâu lâu lại nhìn vào bên trong, nhưng chỉ thấy tối om. Rốt cuộc cũng đợi tới lúc vị sư đồ kia đi ra, mở rộng cửa:

- Mời cô nương vào. - Vị sư đồ đóng cửa lại, đích thân dẫn đường cho cô, còn không ngừng cười giải thích - Thật xin lỗi. Chỗ chúng tôi hơi nghiêm ngặt. Chả là người đến được đây cũng không nhiều lắm.

- Không sao. - Đặng Vân Du quan sát. Trừ con đường có lót đá dưới chân, xung quanh đều là cây cối. Đi qua đó là một rừng trúc xào xạc - Chỗ huynh không biết có đồ ăn không. Tôi bị lạc đường nửa ngày rồi, còn chưa ăn gì.

- À, có. Cô vào đây, có người sẽ dọn cơm cho cô ăn. - Vị sư đồ rất nhiệt tình.

Chẳng bao lâu sau, cô cũng nhìn thấy ánh lửa lập lòe, rồi một gian sảnh nguy nga hiện ra, sáng chói cả mắt. Chỉ có một vài người đang làm công việc riêng của mình. Điểm giống nhau chính là bọn họ đều mặc chung một loại đồng phục màu xám có hai vạch trắng. Người thì đọc sách, người thì xếp gỗ. Một khung cảnh thật bình dị. Chốc lát, ai cũng đưa mắt nghi hoặc nhìn cô.

Vị sư đồ không hề quan tâm, trực tiếp dẫn cô đến phòng bếp. Chính là nơi phải đi qua gian nhà chính, qua một con đường đầy cây cối mới đến được. Đặng Vân Du rất sợ người này nhớ nhầm đường.

Con đường đi đến nhà bếp quả thực lâu hơn cô tưởng, xung quanh ngoài một mảnh tối om ra chẳng còn gì, thỉnh thoảnh vang lên tiếng côn trùng kêu ghê rợn. Đặng Vân Du bất giác quay đầu lại phía sau nhìn, gian nhà chính còn lác đác người với ánh sáng thanh tịnh càng lúc càng xa, cuối cùng ngay cả một cái chấm nhỏ cũng không nhìn thấy được. Cô nuốt nước bọt, quay mặt về phía trước.

Bóng tối bao trùm khiến cô chẳng nhìn rõ được bóng lưng vị sư đồ nọ, cứ theo tiếng bước chân mà đi. Tại sao chỉ riêng chỗ này chẳng có tí ánh sáng nào thế? Nếu bỗng nhiên có con gì đó bay xa thì sao? Nghĩ vậy cô lại thấy rùng mình. Bỗng nhiên nghe tiếng lá rộng bên tai, Đặng Vân Du rụt một cái, đi nhanh đến gần chỗ sư đồ, đến khi cảm nhận được ánh mắt người nọ nhìn cô nghi hoặc thì mới chậm lại. Cuối cùng, ánh sáng từ nhà bếp giúp cô biết được mình đã đến nơi.

- Đã đến nơi rồi, cô có thể nhờ đầu bếp chuẩn bị một phần cơm, hoặc tự mình nấu. - Vị sư đồ cúi lưng chỉ vào phòng bếp đang còn đỏ lửa.

- Cảm ơn. Tôi tự làm được rồi.

Sau khi vị sư đồ kia đi rồi, Đặng Vân Du khép nhẹ cửa lại. Vương An Cơ không chần chừ liền bay từ trong túi ra, quan sát một vòng.

- Anh vẫn là đừng nên tự hành động. - Đặng Vân Du ngăn cản hắn định dùng phép tự đi lấy nguyên khí - Ban đêm trái lại canh phòng nghiêm ngặt hơn. Chốc nữa, tôi đi dò hỏi một chút rồi chúng ta cùng đi. Dù sao tôi cũng là con người, ít bị nghi ngờ hơn. - Vương An Cơ không phản đối.

- Uống đan dược đi. Ta bắt đầu ngửi được mùi trên người cô rồi. - Vương An Cơ chắp hai tay sau lưng, an nhàn ngồi xuống ghế.

- Vương An Cơ, kể chút chuyện ngày xưa của anh đi. - Đặng Vân Du kiếm được mấy cái bánh bao trong nồi hấp, lấy ra mấy cái để ăn.

- Chẳng có gì đáng kể. - Vương An Cơ tự rót cho mình chén trà, thong thả nói - Năm xưa ta tung hoành ngang dọc, là một Vương Hầu đại nhân lừng lẫy nổi tiếng, kẻ nào gây sự với ta tuyệt không có kết cục tốt. Ta lấy giết người làm thú vui, hai tay nhuốm đầy máu tươi. Tuy vậy, cô cùng đừng nghĩ ta tự đi tìm chuyện cho mình. - Vương An Cơ uống một ngụm trà - Là bọn họ làm ta chướng mắt thôi.

- Nhìn không ra đấy. - Đặng Vân Du cắn một miếng bánh bao nhân thịt, mùi vị thơm ngon nóng hổi. Nhưng có gì đó không giống bánh bao bình thường lắm, có lẽ cách làm bánh ở đây khác - Nhìn anh đâu có giống kẻ giết người hàng loạt. Tuy là ăn nói hơi lỗ mãng.

- Ta nào thèm giết người. Thứ ta giết là yêu quái, yêu tinh, yêu hầu. - Vương An Cơ chống cằm nói, giọng nói có hơi khàn khàn thả lỏng - Cô cũng nghe Thuỷ Dạ Hầu kể rồi.

- Anh cũng xem như hàng cực phẩm trong yêu giới rồi. - Đang nói chuyện, Đặng Vân Du ngừng ăn, nhìn xuống bánh bao đã cắn được một nửa - Cái bánh bao này làm từ cái gì nhỉ? Trước đây chưa từng nếm thử qua.

Vương An Cơ đưa mũi lại gần ngửi, chân mày hắn nhíu chặt, có thể kẹp chết cả con ruồi bay qua. Hắn ném cái banh bao cô đang cầm xuống đất. Đặng Vân Du nhìn theo mà tiếc nuối. Câu tiếp theo hắn làm thành công làm cô muốn nôn mửa.

- Là thịt người.

Đặng Vân Du trợn mắt, dạ dày cuồn cuộn khó chịu, cô ôm miệng nôn ra ngoài cửa sổ. Trong khi đó, Vương An Cơ liếc qua đống bánh bao trong nồi, tất cả đều làm từ thịt người. Là thịt của Chân Nhân tộc. Ngón tay của hắn tê rần. Tại sao bọn họ lại bị cuốn vào nơi này chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net