Chương 42: Cửa thành dời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Thụy Miên ra khỏi phòng của Đặng Vân Du, đi xuống dưới nhà, hai mắt đảo quanh tìm bóng dáng cao ngạo quen thuộc. Phát hiện hắn đang đứng bên cửa bếp, thẫn thờ nhìn bên ngoài cửa sổ. Triệu Thụy Miên tò mò đi lại. Thì ra tuyết đã bắt đầu rơi rồi. Cô còn nhớ, ngày cuối cùng thì tới trường còn là đầu mùa thu.

Thời gian trôi đi thật nhanh. Cũng chẳng nhớ sinh nhật cô là lúc nào nữa. Qua bao nhiêu cái sinh nhật nữa cũng chẳng già đi, vậy tổ chức sinh nhật còn ý nghĩa gì nữa chứ. Vương An Cơ đã biết cô đứng bên cạnh từ nãy giờ, nhưng hắn không lên tiếng, cô cũng im lặng. Cả hai cứ như vậy theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.

- Này, huynh còn nhớ sinh thành của mình là lúc nào không?

- Không nhớ. - Trả lời thật nhanh. Cô cười nhạt.

- Đúng rồi, những người sống lâu như chúng ta cần gì phải nhớ sinh nhật. Dù sao cũng không chết, tưởng niệm cũng không có ý nghĩa gì.

- Ta chỉ nhớ ngày đầu tiên ta mở mắt ra, đang bị một con nữ yêu hồ quấn lấy. - Hắn bắt đầu hồi tưởng lại. Ký ức dù sao cũng đã mấy ngàn năm trước, bây giờ vẫn còn nhớ rõ. Xem ra là rất khó quên đối với hắn.

- Ồ, đại vương của chúng ta đã có máu đào hoa ngay từ nhỏ cơ. - Triệu Thụy Miên nháy mắt, thúc vai hắn chọc ghẹo.

- Ả ta đang hút máu trên cánh tay ta.

- Ả... - Cái gì? Triệu Thụy Miên ngạc nhiên, giật mình nhìn hắn. Vương An Cơ vẫn bình tĩnh như kể một câu chuyện cũ, nét bi thương thoáng hiện trên mặt.

- Nếu lúc đó không có người tới cứu, e rằng ta đã chết ngay từ khi vừa mới sinh rồi.

- Cha mẹ huynh... - "Đâu rồi?". Cô không dám nói ra thành lời. Hắn trái lại rất hiểu ý giải đáp.

- Không biết, có lẽ chết rồi cũng nên. Mà cũng có thể họ bỏ ta lại mà đi.

Triệu Thụy Miên chưa từng thấy Vương An Cơ sầu não thế này. Cô tưởng hắn phải giống như Tôn Ngộ Không, sinh ra từ một cái hòn đá nhỏ, không ngờ, hắn cũng có cha mẹ. Lại còn có quá khứ bị tổn thương như vậy. Dù sao, một đứa trẻ vừa sinh ra đã bắt buộc phải mạnh mẽ để tồn tại thì, thì cũng quá đáng thương rồi.

Sao lại có người làm cha mẹ như vậy chứ? Cô ngước nhìn hắn, không rõ là hắn đang suy nghĩ cái gì. Cũng không biết nên an ủi hắn thế nào. Có phải ngày cha mẹ rời bỏ hắn, trời cũng có tuyết rơi hay không?

Cái mà Vương An Cơ hoài niệm, không phải là hai người đã bỏ rơi hắn kia, hắn không biết họ, cũng không đau lòng vì họ, mà là một người khác. Một người khiến nửa đời trước của hắn không thể nào quên được, mà hắn đã dành nửa đời sau này để quên nàng. Triệu Thụy Miên hiểu lầm gì đó, hắn không quan tâm.

Bỗng nhiên lồng ngực như có thứ gì lấp đầu, che đi hơi lạnh bên ngoài bắt đầu xộc vào cơ thể nhạy cảm của hắn. Triệu Thụy Miên siết nhẹ vòng tay, ôm thấy cơ thể trong xiêm y rộng thùng thình kia, cọ mái tóc thơm mùi dầu gội mùi hoa hồng vào ngực hắn. Dùng hành động trực tiếp nhất để an ủi hắn, bởi vì cô thật sự không biết phải ăn nói thế nào. Người hắn thật lạnh. Yêu quái đều có nhiệt độ cơ thể thấp như vậy sao?

Triệu Thụy Miên đứng thật lâu như vậy cũng không buông ra. Vương An Cơ kinh ngạc, chốc sau, nhiệt độ cơ thể truyền cho nhau, hắn cảm thấy một chút hơi ấm nào đó, chân mày mới dãn ra, hai vai thả lỏng. Cô lại đi an ủi hắn những chuyện mà hắn chẳng quan tâm. Bỗng nhiên thấy cô cũng thật đơn thuần, đáng yêu. Có pháp sư trừ yêu nào lại đi ôm một yêu hồ không chứ? Chuyện này cũng chỉ có cô nghĩ ra.

Những bông tuyết ngoài trời bắt đầu theo gió mà thổi vào cửa sổ ở phòng bếp, một cơn gió làm da gà cô nổi hẳn lên. Nhưng Triệu Thụy Miên cứ ngây thơ cho rằng nếu thả hắn ra, sẽ bị lạnh. Cô có cảm giác cả người hắn đang cứng lạnh. Nhưng kì lực Vương An Cơ là yêu quái mệnh hỏa, đời nào lại bị lạnh. Cơ thể hắn lạnh là do hắn muốn như vậy. Triệu Thụy Miên gắt gao ôm hắn, lại cảm nhận hơi nóng rực từ người hắn phát ra, dần sưởi ấm cô đang bao bọc bên ngoài. Cô mỉm cười khẽ.

- Thụy Miên, đã tìm...

Đặng Vân Du chạy nhanh xuống nhà, định gọi Triệu Thụy Miên, tại sao vẫn lâu rồi chưa tìm thấy Vương An Cơ. Có phải lại có chuyện gì nữa hay không? Vậy mà nhìn thấy, thật sự là có "chuyện gì". Đặng Vân Du trợn mắt, chân suýt nữa vấp té nào xuống cầu thang.

Triệu Thụy Miên và Vương An Cơ vội đẩy nhau ra. Cô chỉnh sửa lại đầu tóc, thầm trách hắn tai thính như vậy sao lúc nãy không nghe thấy tiếng động được. Vương An Cơ hiểu ý cô, hắn giọng một tiếng, dùng thuật truyền giọng nói vào tai cô.

"Mãi lo chính sự, không để ý."

Cái gì mà "mãi lo chính sự"? Triệu Thụy Miên trừng mắt nhìn hắn. Đặng Vân Du thấy mình thật sự gây ra họa lớn thì lắp bắp xua tay:

- Tôi không nhìn thấy gì. Tôi không nhìn thấy gì. Chỉ mong hai người chút nữa đừng vì "chuyện riêng" mà thả tôi xuống đất là được. - Nói xong, chạy lên phòng như có ma đuổi sau lưng.

Triệu Thụy Miên đặt dây chuyền Thiên Khu lên cửa tủ, ánh sáng màu vàng phát ra, lúc nào cũng làm Đặng Vân Du nheo mắt lại vì khó chịu. Mắt đã cận nặng còn phải làm những việc này nữa.

Ngay sau đó, Triệu Thụy Miên cất dây chuyền lại vào trong áo, mở cửa ra. Nhưng lúc ánh sáng biến mất, phía bên kia cũng tối om. Không có bất kì không gian nào khác được mở ra, không có âm thanh chợ bía nhộn nhịp buổi sáng nào cả. Triệu Thụy Miên hoảng sợ đóng sầm cửa lại. Vương An Cơ phát giác có điều không ổn.

- Sao vậy?

- Không lẽ bọn họ biết chúng ta sẽ tới, cho phục kích sẵn rồi?

- Không phải. - Cô lắc đầu thất vọng - cửa thành... đóng rồi.

Triệu Thụy Miên nặng thốt từng chữ ra. Thời gian qua cũng lâu rồi, cô cư nhiên không nghĩ được hoàng đế lại đột nhiên đổi cửa thành. Đặng Vân Du buồn cười.

- Đổi cửa cái gì chứ? Chẳng lẽ việc đó mà bây giờ lão mới làm?

- Hết cách rồi. Chúng ta đi tìm cửa khác.

- Ơ, đổi thật à? - Triệu Thụy Miên liếc cô.

- Cậu tưởng tôi ăn no rửng mỡ, đi nói đùa chuyện này chắc

- Cô có manh mối gì không?

- Có. Nhưng mà...

- Giờ phút này rồi mà cô còn ấp úng cái gì nữa? Nói nhanh đi a.

- Coi chừng tôi khâu cái miệng của cậu lại. - Triệu Thụy Miên xấu xa cảnh cáo. Nãy giờ Đặng Vân Du bị mê sảng sao? Ăn nói cái kiểu gì vậy? - Tuy rằng hơi mạo hiểm. Lúc trước, khi tìm thấy bọn pháp sư, tôi thấy bọn họ đi đến một nơi. Có lẽ cửa thành thật sự nằm ở đó.

- Chắc chắn là vậy.

- Nhưng mà, chỗ đó là chỗ nào mới được chứ?

Đặng Vân Du, cả đời yên phận chỉ biết làm con ngoan trò giỏi, nay vì sự nghiệp quốc gia mà phải dấn thân vào chốn phong trần. Cô nhắm mắt, hít sâu hai cái. Mới có năm giờ, năm giờ chiều. Mà cái chỗ này đã đông nghịt người rồi. Chứng tỏ đây chính là cái bar lớn nhất thành phố. Nhìn cái bảng hiệu đề hai chữ "Big Luck" rất lớn kia, còn có hai anh cao to đang đứng bên ngoài. Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng mà.

- Sao không vào? - Vương An Cơ đi được một nửa thì quay đầu lại, thấy hai người kia vẫn còn đứng đó. Đặng Vân Du thì có lý do rồi, còn Triệu Thụy Miên thì...

- Vân Du, cậu đã từng tới bar chưa? Nói thật, sống gần 300 tuổi rồi tôi cũng chưa từng đến đây. Có phải trong rượu đều có thuốc lắc không?

Thấy Đặng Vân Du miễn cưỡng lắc đầu, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc sau, Đặng Vân Du nói thêm:

- Tôi không biết. Tôi cũng là lần đầu tiên tới đây.

Vương An Cơ thấy hai bọn họ cứ thì thầm to nhỏ thì phát bực. Cũng đâu phải đến lầu xanh, ngại ngùng cái gì. Hắn đứng chờ một lúc thì bên trong có một cô gái đi ra. Dáng người mảnh khảnh, bầu ngực nhô cao. Son tô đỏ môi giống như vừa uống máu. Đôi mắt phong tình đong đưa liếc thấy Vương An Cơ liền hiểu ý, ra hiệu với bảo vệ, sau đó chủ động lại choàng vai hắn.

- Anh đẹp trai, đi đâu vậy?

- Liên quan gì đến cô?

- Ay chao, mạnh miệng dữ! Anh đi cùng bạn à? - Chỉ thấy hai người con gái còn lại đứng cãi nhau, một người che mặt còn một người nhìn giống như sinh viên. Sami cũng không để tâm lắm - Em tên là Sami. Anh muốn gì, thì cứ nói với em. Ở đây em cái gì cũng biết.

- Vậy nói đi, cửa thành ở đâu?

- Cửa thành? Ý anh nói... là nơi có thể ra vào tùy thích à? Muốn loại... đẹp mặn mà hay đẹp cao sang?

- Cảnh cáo cô, biết thi nói, không biết thì tránh ra. Phí thời gian.

Vương An Cơ nổi nóng hất tay Sami ra. Tại sao nữ tử này, giọng điệu lại y hệt nữ tử thanh lâu vậu. Sami bị qua mặt thì có chút nhục nhã. Đến khi Triệu Thụy Miên và Đặng Vân Du rù rì xong thì mới nhận ra.

- Vân Du? Sao em lại ở đây?

Đặng Vân Du ngồi ở giữa, bên trái là Vương An Cơ và Triệu Thụy Miên, bên phải là Sami, hai mắt cứ như có tia lửa bắn về phía Vương An Cơ. Còn có, người đàn ông vừa đi lấy hai chai nước suối về.

Nét mặt lãng tử, nhưng cũng có chút lông bông. Chính xác là giống những anh chị ăn chơi có tiếng trong nghề. Hai lỗ tai bấm đầy lỗ, đeo đầy khuyên, trên bàn tay có một hình xăm con rồng lớn, dưới cằm để chòm râu lổm chổm cắt tỉa có kiểu. Anh đem hai chai nước đặt lên bàn, cười nói:

- Hai em uống đi. Bạn của Vân nhi mà anh chẳng bao giờ nhìn thấy hai đứa cả.

- Dạ, tụi em... mới biết nhau không lâu thôi anh.

Triệu Thụy Miên ngập ngừng, đột nhiên phát hiện vào đây thì cổ họng khô khốc, cô lấy một chai nước. Cố mở nắp nhưng bàn tay như có mồ hôi, trơn tuột mãi. Vương An Cơ thấy vậy thì chủ động mở giúp, cô lí nhí cảm ơn.

- Vân Du, người bạn này của em thật đáng yêu. Chị chưa từng gặp người nào như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net