Chương 52: Bắt gọn một lưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tại sao em nhìn thấy bọn họ cứ có chỗ nào kì quái ấy nhỉ? - Đặng Vân Du nghiêng đầu hỏi nhỏ Tần Tuệ Minh, hai mắt vẫn dán vào Chân Nhân Chiêu Minh và Từ An Khê là hai bóng đen đang đội đấu lạp đi phía trước. Hắn liếc cô.

- Chuyện của chúng ta nàng không lo, lại đi lo chuyện bao đồng. - Giọng điệu có chút gì đó chua chát, cô ngạc nhiên.

- Chúng ta thì có chuyện gì chứ?

- Là chuyện chúng ta đó. Từ lúc đó đến giờ toàn lo chuyện thiên hạ, nàng đã bao giờ để ý đến suy nghĩ của ta chưa?

Đặng Vân Du tròn mắt, nhận ra Tần Tuệ Minh đang ghen tỵ bởi vì bị cô bỏ lơ mấy ngày nay, phụt cười:

- Được rồi mà, em xin lỗi. - Đặng Vân Du khoác tay hắn, nũng nịu - Đợi chuyện này qua đi, em sẽ đền bù cho chàng. Ở chỗ em, người ta nói đây là hẹn hò đấy.

- Hử? Hẹn hò? - Tần Tuệ Minh cảm giác nghe từ này cũng không tệ, hắn vòng tay ôm vai cô - Nàng có muốn ăn hồ lô ngào đường không?

- Hồ lô?

Hai mắt Đặng Vân Du sáng lên, chuyện chính sự gì cũng quăng ra sau đầu. Vậy là hai người kéo nhau, sa đà vào một quầy bán hồ lô. Chân Nhân Chiêu Minh và Từ An Khê thì vẫn chẳng hay biết gì. Nói đúng hơn, không khí giữa hai người có chút quái dị.

- Cô biết ta là pháp sư từ lúc nào? - Chân Nhân Chiêu Minh máy móc lên tiếng, phá vỡ bầu không khí.

- Ngươi bất chấp tất cả, kiềm hãm khả năng của mình, ở bên cạnh lão hoàng đế lâu như vậy, chỉ vì ngày hôm nay?

Chân Nhân Chiêu Minh hơi ngạc nhiên, cô lại hỏi vậy. Hắn không muốn trả lời, cô cũng chẳng hỏi thêm nữa. Con người này, không biết nên nói là hắn tâm cơ hay dũng cảm nữa. Hai người một lần nữa rơi vào trầm mặc.

- Cô không sợ bị liên lụy à?

- Cái này thì gọi là liên lụy cái gì, chỉ là loại bỏ một con bọ mà thôi.

- Bây giờ, cô bỏ cuộc vẫn còn kịp.

Chân Nhân Chiêu Minh bao nhiêu năm qua đã từng gặp rất nhiều thuộc hạ. Hắc Tiêu là ám vệ duy nhất còn sót lại bên cạnh hắn. Còn lại, nếu không phải vì nhiệm vụ gặp trục trặc thì là cúi đầu rút lui. Bọn họ đa số đều là những kiếm khách lưu lạc giang hồ, chỉ muốn sống cuộc sống bình yên, không muốn dính vào chém giết triều đình.

Hắn hiểu, cũng chứng kiến nhiều. Cho nên hắn không muốn phải tạm biệt thêm một người nữa. Từ An Khê hiếm khi nào lại biết được bộ mặt suy tư này của tướng quân, hơi bất ngờ, nhưng nhiều hơn là buồn cười.

- Yên tâm, nếu chết, người đầu tiên ta kéo xuống sẽ là huynh.

- Cha, con muốn đi nhà xí.

Một tiểu cô nương tầm 13 tuổi, hai mắt to tròn màu nâu, kéo góc áo của lão trung niên bên cạnh. Lão ta lạnh lùng liếc nhìn tiểu cô nương, tiểu cô nương lập tức ngậm miệng, khóe môi chầm chậm cong lên. Hai người ghé vào một quán cơm trưa. Trên người ăn mặc rách nát, tựa như hành khất nhiều ngày đi đường.

- Nhị vị dùng gì ạ? - Tiểu nhị thấy có khách lập tức lau bàn dọn chén.

- Cho mấy cái màn thầu, thêm một ấm trà. - Lão trung niên nói ngắn gọn.

- Có ngay, có ngay.

Tiểu nhị nhanh nhẹn rời đi. Tiểu cô nương nhàm chán đung đưa chân, mắt đảo quanh một vòng, dừng lại ở vị phụ thân bên cạnh. Vẫn còn muốn đi tiểu. Lão trung niên nghiến răng, cúi thấp đầu, ghé vào tai con gái nói nhỏ. Bên ngoài nhìn như hai cha con đang tâm tình thủ thỉ với nhau.

- Thế nào? Vẫn muốn tiểu tiện à? Ở đây có chỗ đấy.

- Cha, người không đứng đắn. - Tiểu cô nương mếu máo thốt lên, tròng mắt ngấn nước, diễn xuất xuất quỷ nhập thần.

- Nếu muội vẫn kiên quyết, vậy để ta dẫn muội đi. - Dứt lời, lão trung niên nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô. Tiểu cô nương giật mình rụt lại.

- Không cần, không cần... đâu.

Một bên má của cô bị hun đỏ. Lão trung niên đột nhiên áp sát gần, tuy bên ngoài là một lão già nhăn nheo nhưng bên trong vẫn còn hơi thở yêu hồ nồng sặc, đặc biệt nụ cười rợn người đó. Tiểu cô nương đẩy lão ra, ngồi thẳng dậy, không biết rằng cổ tay mình vẫn đang còn bị nắm hờ.

Lúc sau, tiểu nhị mang màn thầu ra. Lão trung niên nhàn nhạt rót một tách trà. Bàn bên cạnh thầm thì tiếng trò chuyện:

- Này, dạo này trong thành siết chặt giới nghiêm lắm rồi đấy. Ban đêm đi lại nhớ cẩn thận.

- Huynh không cần lo, ở nhà nương tử ta đã mua mấy dây tỏi và bùa, đảm bảo yêu quái không thể lại gần. - Lão trung niên nhướng mày, nước trà thấm dần vào cuống họng.

- Vương An Cơ không phải là yêu quái nào đó đâu, chưa tính bên cạnh hắn có thêm một pháp sư nữa. Không biết cô ta nghĩ cái gì mà đi theo một gã yêu quái, thật trái với luân thường đạo lý. - Người nào đó có vẻ rất bất mãn với cô. Tiểu cô nương ăn màn thầu chính thức bị nghẹn.

- Đợi sau khi bắt được, yêu quái thì sẽ do hoàng đế chính thân thiêu chết, còn Triệu Thụy Miên thì đem cho bọn pháp sư hành hạ. Để sau này không có ai dám phạm sai lầm nữa. - Lão trung niên đưa tách trà mình đang uống dở cho tiểu cô nương, cô lập tức uống ừng ực. Lão phối hợp, tay vỗ vỗ lưng nhỏ của cô.

- Bọn họ ai cũng có pháp thuật, bây giờ ngồi trong đây cũng không biết có ai đang dịch dung thành không nữa. Thế gian bây giờ đầy rẫy nguy hiểm.

- Huynh đài, chúng ta cứ là nông dân làm ăn chất phác là được rồi, đừng tham gia vào những chuyện phức tạp này nữa. - Người kia lại vỗ vai bằng hữu của mình.

Hai người nói xong thì tính tiền rời đi, còn không quên xách theo một đống vải lụa. Tiểu cô nương trợn mắt, chửi rủa trong lòng. Bọn họ cứ dịch dung thế này cũng không phải là cách. Trốn được một ngày, không trốn được cả đời.

- Cha, đi từ từ thôi.

Ra khỏi một khách điếm nhỏ, hai cha con tiểu cô nương lại lưu lạc khắp nơi, đỡ nhau đi xin thức ăn. Toán quân lính truy tìm phạm nhân truy nã vẫn đang lùng sục trong thành mấy ngày nay. Bọn họ thô lỗ, hung bạo, ngay cả người già, phụ nữ cũng không đối xử đàng hoàng được, huống hồ là hai cha con nhà nọ.

Quân lính thấy cha con vị cô nương chậm chạp chắn đường thì thô lỗ đạp một cái, lão trung niên tuy chưa già nhưng có bệnh trong người, dáng đi ốm yếu, bị đạp một cái thì lăn đùng ra đó. Dân chúng thấy vậy cũng không dám lên tiếng bênh vực. Thị vệ sợ chân bẩn, làu bàu một tiếng rồi đi. Trái lại, Hắc Tiêu vẫn còn nán lại.

Tiểu cô nương dìu cha đứng dậy, phủi bụi trên người ông, hai mắt xót xa. Hắc Tiêu rút đao, kề sát cổ tiểu cô nương, làm cô run rẩy lắp bắp. Lão trung niên ho lên vài tiếng nặng nề. Thị vệ thấy Hắc Tiêu vô cớ động tay thì can lại. Dù sao giết hại nhiều người vô tội, đối với hoàng đế cũng không phải là chuyện tốt.

- Hừ, người vô tội? Triệu Thuỵ Miên, Vương An Cơ, để xem hôm nay ta lột bộ mặt thật của ngươi thế nào?

Mũi kiếm bén nhọn của Hắc Tiêu đâm thẳng vào má phải của tiểu cô nương, muốn lột lớp mặt nạ phía sau nó. Tức thì, cổ tay bị bẻ cong, kêu rắc một tiếng, đường kiếm vì vậy mà bị chệch hướng. Áo bào đỏ rực lan toả cả một khoảng trời. Tất cả quân lính cảnh giác, rút kiếm ra, bao vây lấy hai người họ. Tiểu cô nương, lúc bấy giờ đã hiện nguyên hình là Triệu Thuỵ Miên lập tức không vui:

- Vương An Cơ, sao huynh vội vàng thế? Kịch còn chưa diễn xong mà.

- Diễn? Muốn diễn đến lúc hắn giết muội luôn sao?

Triệu Thuỵ Miên "Xì" một tiếng, lôi dây chuyền Thiên Khu ra, lẩm bẩm. Hai sắc màu tím, đỏ đứng đối lưng nhau ấy vậy mà hài hoà lạ kỳ. Hắc Tiêu nghiêm mặt, tay cầm chặt kiếm. Nghe lệnh của "tướng quân" tạm thời, quân lính bày binh bố trận, kiếm chỉa thẳng lên trời. Triệu Thuỵ Miên cảm nhận có điều không ổn.

Vương An Cơ xoay người, thổi bay cả đám người. Nhưng bọn họ đã nhanh tay hơn, mũi kiếm sáng loáng đâm thẳng vào hắn. Triệu Thuỵ Miên kéo hắn ra, Thiên Khu trượng chặn lại đường kiếm, dùng sức hất văng ra.

- Đừng cử động. Yêu quái động vào thứ đó, sẽ chết đấy.

Cô mím môi nhìn hàng loạt thanh kiếm được chế tạo như một Thiên Khu trượng. Nói đúng hơn, là chất liệu làm nên Thiên Khu trượng chứ không hề có chút sức mạnh ẩn chứa nào. Tương truyền, thanh kiếm làm từ nó có thể giết được yêu quái. Lão hoàng đế, lại muốn làm cái gì đây?

- Triệu Thuỵ Miên. Ngoan ngoãn nộp mạng đi! - Hắc Tiêu bay tới, chém thẳng vào đầu cô.

Triệu Thuỵ Miên lướt người đối phó. Hắc Tiêu kiếm thủ phải gọi là phi thường. Huống hồ, pháp thuật của Triệu Thuỵ Miên chỉ có chuẩn không có nhanh, Hắc Tiêu nhanh chóng chiếm ưu thế. Bên kia, Vương An Cơ không có cách đối phó triệt để với vũ khí của bọn quân lính, chỉ còn cách né tránh.

- Vương An Cơ!

Triệu Thuỵ Miên quát lên một tiếng. Nhưng đã không kịp. Vương An Cơ bị một cái lồng sắt chụp lại. Lồng sắt, kì thực bên trong chính là những lưỡi dao sắt bén khống chế Vương An Cơ. Làm hắn không thể cử động được. Triệu Thuỵ Miên vừa định nhào lên thì bị Hắc Tiêu đập một cái vào gáy, mơ màng bất tỉnh, bị nhốt chung với Vương An Cơ.

Chống đỡ nửa ngày, cuối cùng cũng bắt gọn bọn chúng. Hoàng đế vừa nghe tin đã vội vã đích thân đi xác nhận. Vẻ mặt lão chưa từng vui mừng đến vậy. Cho dù không có gương Định Thần trong tay, lão vẫn có thể có được Vương An Cơ. Ngày mai, chỉ cần qua ngày mai thôi, là lão đã có thể trở nên trường sinh bất lão.

300 năm rồi. Lão đã đợi rất lâu rồi. Nhớ tới Chân Nhân Chiêu Minh, lão lại cảm thấy hả dạ. Thật ra, bao năm qua hắn trung thành thế nào lão cũng biết. Việc hắn trẻ mãi không già ở nên cạnh, lão cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng dạo gần đây hắn cứ hay làm sai, không thể không khiến lão nghi ngờ. Kế hoạch này lão đã trù tính rất lâu, không thể để có bất cứ sai sót nào. Vì vậy, lão mới bất đắc dĩ làm cho hắn không thể đi được.

Nếu vận hắn thật sự may mắn, có thể quay về thì lão sẽ cho hắn một cơ hội nữa. Còn nếu không, vậy xem như lão mất đi một thị vệ trung thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net