"Anh yêu....cứu em"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y Du nhìn chằm chằm vào cô làm cô càng sợ hơn, ánh mắt anh ta càng lúc càng sắc, cô rùng mình một cái tiếp tục dùng con dao đưa trước mặt anh ta. Nhưng lần này anh ta đã khống chế được cô và lấy được con dao, anh ta bẻ đôi lưỡi dao, ném xuống đất và tiến từ từ lại gần cô. Cô muốn lùi lại phía sau nhưng không được bọn chúng đang bao vây. Cô cầm lấy sợi dây chuyền trên cổ và thầm gọi tên hắn. Y Du đã tiến sát cô chỉ còn cách cô một bước chân, anh ta đưa tay bảo bọn kia.
- Cho tôi viên xuân dược loại mạnh nhất.
Một tên trong số chúng lấy trong túi ra và đưa cho Y Du, anh ta đưa tay bóp cằm cô nhưng cô vẫn cắn răng rất chặt, không có cách mở ra. Anh ta tát cô thêm một cái nữa làm cô choáng váng nhân cơ hội bỏ viên xuân dược kia vào miệng cô, cô kiên quyết không nuốt nó nhưng viên xuân dược kia có thể tan khi gặp nước bọt và nhanh chóng phát tán tác dụng.
- Để xem cô có thoát khỏi tôi không, tôi sẽ khiến cô biết thế nào là mùi vị của đàn ông.
Anh ta đẩy ngã cô và bắt đầu trò kinh tởm của mình trước mặt cả đám người. Cô vô hồn gọi hắn
- Nhất Tâm....anh yêu...cứu em....
Y Du cười khinh khi nghe thấy
- Anh yêu? Yên tâm sẽ không ai cứu được cô đâu.
Anh ta hôn lên cổ cô, xuân dược đã phát tán, cô còn chút ý thức kháng cự nhưng vô dụng, ý thức của cô không thể chống lại được tác dụng quá mạnh của loại xuân dược này. Y Du xé áo cô và đưa bàn tay bẩn thỉu bắt đầu sợ soạng khắp thân thể cô, những nơi anh ta đi qua đều để lại vết máu đỏ cả ngực cô.
- Anh yêu....em đang gọi anh...anh yêu....cứu em.....
Cô mất hoàn toàn ý thức và bắt đầu có dấu hiệu chiều chuộng anh ta. Y Du khoái chí cười hả hê, nhưng anh ta chưa tiếp tục thì
' Pằng'
Y Du đau đớn la lên, bụng dưới của anh ta đã bị một viên đạn bay vào, anh ta ngã xuống đất nằm la liệt. Bọn người bộ tộc kia thì bị giết, không sót mạng nào. Huyết Hải cầm súng chĩa thẳng vào đầu Y Du còn Lãnh Thuyết thì đến bên cô. Hắn ôm lấy cô cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô, nhưng cô vẫn đang bị xuân dược bao phủ lí trí cứ sờ bậy bạ trên người hắn.
- Anh yêu...cứu em với....anh yêu... anh có nghe em gọi không...cứu em...anh yêu....em không muốn có lỗi với anh....
Tuy cô mất hoàn toàn ý thức nhưng miệng vẫn đang cầu cứu, cô chờ mong hắn hơn bao giờ hết. Hắn xót xa khi nghe tiếng nói yếu ớt của cô, nếu hắn đến không kịp thì sao? Hắn sẽ vĩnh viễn mất đi cô, người mà hắn yêu nhất sẽ bị bọn khốn kia chà đạp thân thể.
- Em yêu....anh nghe....anh đến rồi...
Nghĩ đến là muốn điên lên, hắn tức giận nhìn Y Du bằng ánh mắt của một kẻ khát máu muốn ăn tươi nuốt sống người hiện hình trong mắt lúc này. Hắn nắm tóc Y Du và hỏi
- Thuốc giải?
Anh ta vẫn không chịu nói. Hắn rút con dao trong người ra đâm thêm một nhát vào anh ta. Y Du đau đớn gào thét, hắn thì không chút cảm xúc, sắc mặt vẫn như cũ.
- Bị câm?
Hắn tức điên người, rút con dao từ bụng anh ta ra rạch một đường dài lên tim sau đó đâm nửa con dao vào tim anh ta. Y Du đau đớn vô cùng, anh ta dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn. Còn hắn, đôi mắt hắn đầy sự giận dữ ánh mắt giống như một lưỡi dao xuyên thủng mắt người đối diện. Hắn cầm cán dao khuấy một vòng tròn, Y Du không thể chịu nổi nữa anh ta muốn cắn lưỡi tự sát nhưng lại bị Huyết Hải cho ngậm một mảnh vải to được xé ra từ áo của một người bị giết. Nét mặt Lãnh Thuyết vẫn lạnh lùng thậm chí còn hiện lên sự tàn khốc chết chóc.
- Anh yêu....cứu em....nóng quá...anh yêu....em nóng quá....mau cứu em.
Xuân dược phát tán mạnh khiến cả người nóng bức, cô vặn vẹo người khó chịu cô hoàn toàn mất đi ý thức đưa tay lên trên áo định tự xé nó ra nhưng hắn kịp thời ngăn cản. Hắn giữ chặt tay cô không cho cô làm loạn. Huyết Hải thấy vậy bèn dùng súng đánh vào mặt Y Du
- Thuốc giải ở đâu?
Y Du vẫn cứng đầu không khai, Huyết Hải tức giận cầm cán dao định thay hắn tiếp tục tra tấn bỗng từ trên áo Y Du rơi ra một lọ thuốc màu đen. Huyết Hải nhặt nó lên và đưa cho hắn.
- Chủ tử, lọ thuốc này tìm được trên người hắn.
Hắn cầm lọ thuốc nhìn nó rồi không nói một lời nào lấy ra một viên bỏ vào miệng
Huyết Hải ngạc nhiên
- Chủ tử, sao anh lại uống?
- Thử thuốc.
Hắn dùng mạng mình để cá cược thử thuốc cho cô, hắn nuốt viên thuốc vào, cảm thấy rất ổn hoàn toàn không bị gì, khi chắc chắn chính là thuốc giải mới để cho cô uống. Sau một lúc uống thuốc giải cô dần dần lấy lại ý thức và mở mắt nhìn hắn. Hắn ôm chầm lấy cô.
- Em yêu, anh xin lỗi, anh đến trễ.
Cô dụi dụi mắt nhìn hắn rồi nhìn xung quanh thấy Huyết Hải và toàn bộ thuộc hạ của hắn, dưới chân họ là thi thể của đám người bộ tộc kia. Cô lấy tay đánh đánh mặt mình xem có nằm mơ không.
- Nhất Tâm....huhu...anh tới rồi, em cứ tưởng là sẽ không được gặp anh nữa.
- Không đâu, đừng sợ, anh đến bên em rồi, đừng sợ....
Hắn hôn trán cô và vuốt tóc cô, hắn nhìn thấy vết thương của cô, nó đang chảy máu. Hắn không ngần ngại mà cầm tay cô liếm đi những vết máu trên vết thương, sau đó hắn nhìn lên vết thương trên cổ, cô dùng hai tay che vết thương lại
- Em không muốn anh nhìn thấy, nó rất bẩn và đáng sợ.
Hắn nhẹ nhàng kéo hai tay cô ra và dùng lưỡi liếm máu trên vết thương.
- Trên người em không có gì là đáng sợ.
Nước mắt cô rơi mà không cách nào kìm lại được, cô ôm chặt lấy hắn, rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn bất ngờ. Hắn nhìn cô rồi đáp trả nụ hôn của cô. Sau một lúc họ mới chịu buông môi nhau ra, cô mới để ý rằng hắn tiều tụy, gương mặt thì nhợt nhạt, xanh xao.
- Anh tìm em mà không nghỉ ngơi sao?
Hắn cầm tay cô và gật đầu, cô lúc này lòng đau như có nghìn con dao đâm vào.
- Em lại làm anh lo lắng.
- Là anh bảo vệ em không tốt.
Huyết Hải cùng đám thuộc hạ đứng xem họ tình tứ mà muốn ganh tị. Cây súng vẫn chĩa vào Y Du, còn anh ta thì nằm la liệt vì đau đớn.
- Chủ tử, xử lí hắn thế nào?
Hắn nhìn Huyết Hải rồi lại nhìn cô, hắn bế cô lên
- Tiểu bảo bối tại sao em lại ở đây?
- Chuyện là hôm đó hai vệ sĩ đến rước em đi học về trên đường lại gặp một chiếc xe màu đen dùng súng bắn vào xe. Hai vệ sĩ đấu súng với họ. Một vệ sĩ gọi cho anh nhưng khi vừa tắt điện thoại thì xe gặp tai nạn mất lái rơi xuống vực. Hai vệ sĩ đó vì muốn cứu em nên một người kìm trong xe còn một người đưa em ra ngoài. Sau đó em ngất xỉu không nhớ gì cả. Khi tỉnh dậy thì em ở trong tay bọn chúng, em nghe được kế hoạch muốn em trở thành búp bê tình dục của chúng, em sợ lắm... em theo cách anh đã từng dạy và bỏ trốn. Nhưng đến đây thì kiệt sức....
- Còn vết thương này?
- Là em tự rạch, bọn chúng muốn thân thể của em, em thà tự hủy hoại nó chứ không để nó bị chúng làm dơ bẩn. Ngoài anh ra, nếu nam nhân nào khác chạm vào thân thể em thì em sẽ tự tử, em không muốn có lỗi với anh.
- Anh sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa, anh không tha cho bọn chúng đâu, bảo bối an tâm ngủ một chút đi mọi chuyện sẽ qua thôi, anh sẽ bảo vệ cho em.
Cô nghe lời hắn, nhắm mắt lại rút đầu vào ngực hắn tìm kiếm sự an toàn và chìm vào giấc ngủ. Hắn luôn bế cô trên tay một chút cũng không rời. Hắn vuốt tóc cô rồi quay sang dùng chân đá Y Du một cái, dùng gót giày đạp lên tay anh ta.
- Bàn tay bẩn thỉu này dám chạm vào người bảo bối.
Hắn dùng lực rất mạnh còn di chuyển đế giày qua lại, bàn tay của Y Du đã nát cả da lẫn thịt, anh ta kêu la vì đau đớn nhưng hắn không hề nghe thấy. Hắn cười một nụ cười đầy tàn nhẫn giật cây súng bắn liên tục năm phát vào đầu Y Du. Tên tộc trưởng sắp kế nhiệm kia ngã xuống đất và chết, hắn vứt cây súng trong bụi cây bên cạnh sau đó còn dùng chân đạp cho con dao cắm trên tim Y Du cắm sâu vào và gãy làm đôi.
- Tặng cho khu rừng này hai quả bom hạng nặng, phá hủy toàn bộ, nhất là cái bộ tộc đó, một sợi tóc cũng không được bỏ sót.
Lạnh nhạt ra lệnh một câu rồi hắn bế cô đi. Hắn đặt cô ngồi vào trong xe còn mình đứng ngoài quan sát. Trong tức thời, một chiếc trực thăng đã bay đến và thả xuống hai quả bom, toàn bộ khu rừng chìm trong lửa, bị phá hủy, không một nơi nào thuộc về nó bị sót lại. Đậm mùi chết chóc, một chú chim bay qua cũng bị cháy đen. Cây cối bị thêu đốt tàn lụi, không còn một chút dấu tích nào của sự sống. Chưa đầy nửa giờ, khu rừng lớn bị xóa khỏi bản đồ địa lí, để lại một bãi tro lớn vừa xác người, vừa xác động thực vật. Âm u tàn khốc chính là kết quả khi tổ chức Thuần Sát ra tay. Đó là hai quả bom hạng nặng trong bộ sưu tập bom được hắn dày công nghiên cứu chế tạo và có sức sát thương cực kì lớn, khi đã ném xuống nơi nào thì nơi đó định trước sẽ mãi mãi biến mất.

****************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net