Không muốn lợi dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau mấy ngày thi ròng rã, hôm nay là ngày thi cuối cùng. Cô cùng hai người bạn muốn đi đâu đó ăn uống một bữa thỏa thích. Cô đã dặn vệ sĩ đến đón bằng mô tô và chỉ đi theo sau cô, cô cũng đã xin hắn, hắn đương nhiên đồng ý nhưng bảo vệ sĩ phải theo sát cô. Cô cùng với Minh Thùy và Hải Yến đi vào một quán đồ ăn vặt, con gái mà, đi quán ăn vặt là sự lựa chọn tốt nhất. Cô bảo hai vệ sĩ đứng ở ngoài cửa, họ cũng nghe lời đứng bên ngoài không dám vào.
- Linh Nhi dạo này lạ lắm nha.
- Lạ là lạ thế nào, mình bình thường mà.
Hải Yến ngồi đối diện nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
- Có xe đưa đón rồi có vệ sĩ....
- À không có gì đâu, mình vẫn bình thường.
Cô cầm menu trên tay, vừa chọn đồ ăn vừa trả lời Hải Yến. Nhân viên quán đứng sẵn chờ họ gọi đồ ăn.
- Phiền chị ạ, em muốn món này, món này nữa...mỗi món ba phần nha chị.
Cô thong thả gọi đồ ăn trong khi Minh Thùy và Hải Yến thì cực kì ngạc nhiên. Lúc trước, khi đi ăn chung thường là hai người họ chọn món, cô rất ít khi cầm menu sao hôm nay lại cầm chứ, còn gọi món rất tận tình. Cô ngồi chống tay lên bàn, nhìn hai người bạn đang săm soi mình. Cô chớp chớp đôi mắt, rồi không nói gì.
- Linh Nhi, thi xong rồi có đi đâu chơi không?
- À, mình không biết nữa, bây giờ ăn trước, ăn xong rồi tính.
Tuổi trẻ mà, chỉ biết ăn chơi và ngủ, cô cũng vậy, cô rất muốn vui chơi cùng bạn bè nhưng lại sợ hắn lo. Tuy cô xin phép hắn đều đồng ý nhưng cô không thể cứ chơi mãi không chịu lớn. Huống hồ gì cô đã mười tám tuổi rồi, cô trưởng thành rồi. Cô không muốn mình trở thành một cô gái hư hỏng, cô không thích đi nhậu hay quán bar, vũ trường như những bạn đồng trang lứa khác. Nên đối với cô đi ăn cùng bạn là chỉ ở những quán ăn vặt này thôi.
Đồ ăn đã làm xong, nhân viên mang ra từng phần cho ba người. Cô hứng khởi nhận lấy đồ ăn như một đứa trẻ được quà. Cô cầm dao, nĩa chuẩn bị ăn, khi vừa cắt miếng bánh ra thì phát hiện trong bánh có giòi. Cô nhìn thấy hơn chục con giòi đang bò ngoe nguẩy bỗng nhiên một cơn buồn nôn từ cổ xuất hiện.
- Ọe, trong bánh có giòi.
Minh Thùy và Hải Yến đang ăn, nghe cô nói thì vội ho sặc sụa
- Linh Nhi giòi đâu?
Cô đẩy cái đĩa bánh ra giữa bàn, trước mặt hai người bạn. Cô chỉ vào đó và nhìn thái độ của họ.
- Giòi kìa, sao trong bánh lại có giòi chứ.
Cô lắc đầu, đây là lần đầu ba người bọn cô đến quán này, nghe mấy bạn trong lớp giới thiệu nên đến thử. Quán quy mô cũng khá lớn chứ không nhỏ như cô nghĩ, trang trí sang trọng, đẹp mắt. Đồ ăn giá cũng không rẻ nhưng khá vừa túi tiền, cô đã có ấn tượng tốt ngay từ đầu. Nhưng tại sao, tất cả ấn tượng của cô đều bị hủy chỉ vì một đĩa bánh.
- Gọi chủ quán ra đi Linh Nhi.
Minh Thùy vội gợi ý.
- Đúng đó, gọi ra giải quyết đi.
Hải Yến cũng tán thành. Cô đứng dậy và đi về phía nhân viên.
- Chị ơi, trong đồ ăn của em có giòi ạ.
Cô nói chuyện với nhân viên bằng thái độ từ tốn, lễ phép. Nhân viên kia nhìn cô từ trên xuống dưới, cô đang mặc đồng phục nên nghĩ cô là học sinh tuổi mới lớn không biết suy nghĩ, nhìn bộ dạng cũng không sang trọng mấy, chắc muốn vào quán ăn quỵt nên bịa chuyện.
- Sao có thể, em có chứng cứ không?
Những vị khách khác trong quán cũng hướng mắt về cô. Cô dẫn nhân viên phục vụ kia lại bàn ăn của mình. Cô chỉ tay vào đĩa bánh giữa bàn
- Đây ạ.
Nhân viên phục vụ kia nhìn vào cái bánh, những con giòi còn đang ngoe nguẩy trông thật đáng sợ và bẩn. Nhân viên đó tái xanh mặt.
- Chuyện này....chuyện này...
- Có chuyện gì ồn ào vậy?
Bà chủ quán từ trong đi ra, vẻ mặt không chút cảm xúc. Bà ta mặc một cái đầm màu đỏ, ngắn qua khỏi đầu gối. Bà ta cũng trạc khoảng ngoài ba mươi, cái môi được đánh son rất đậm màu đỏ, chân mài và mắt kẻ cũng rất đậm. Bà ta mang đôi giày mười phân, dáng người thấp và khá là phì. Mùi nước hoa thì nồng nặc, không biết là mùi hương gì mà mới chỉ thoáng qua đã khiến cô buồn nôn. Bà ta đi đến chỗ cô đang đứng
- Chuyện gì vậy?
Nhân viên ấp úng trả lời
- Bà chủ, em này nói là trong bánh có giòi.
Bà ta nhìn vào cái bánh đặt trên bàn, chân mài đen chau lại.
- Bánh có giòi sao? Sao có thể, hay là những đứa học trò nghèo không có tiền vào đây muốn tìm cách ăn quỵt.
Bà ta nói rồi nhìn sang cô, vẻ mặt tỏ sự không vui. Cô lại buồn nôn, hai người bạn của cô phải đỡ cô.
- Là em học sinh này nói sao?
Nhân viên gật đầu, bà ta lại nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô mặc đồng phục học sinh, tóc cột phía sau, chân mang giày búp bê trong rất giản dị. Cô đang tuân thủ quy định của trường nên cho dù có nhiều trang sức và giày đẹp nhưng cô vẫn chọn cho mình phong cách bình thường nhất của một học sinh. Bà ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
- Em là học sinh sao?
- Dạ, em chào chị.
Cô lễ phép cúi đầu chào bà ta nhưng vẫn buồn nôn. Bà ta gật đầu rồi đưa tay nắm tóc cô giật mạnh. Cô đau đớn nắm lấy tóc mình
- Muốn ăn quỵt nên đặt chuyện sao, chị đây gặp nhiều rồi nha cưng.
- Không có....ạ, em nói thật mà bạn em có thể làm chứng ạ...ọe.
Bà ta vẫn không chịu tin, tay kéo mạnh hơn.
- Bạn em cùng một phe với em, em đang giả ngây thơ à, em nghĩ chị đây tin sao?
- Em thật..ọe...sự thấy trong bánh có giòi, rất nhiều giòi luôn...ọe.
Bà ta nhìn cô đang buồn nôn liên tục, vẻ mặt rất khó coi.
- Buồn nôn sao? Giả tạo giỏi quá chứ.
Bà ta nói xong thì kéo tóc cô rồi tát mạnh vào mặt cô.
- Học sinh như em chị gặp nhiều rồi, xem như đây là bài học cho bé nhé, khôn hồn thì cút khỏi quán chị.
Bà ta đẩy mạnh một cái cô ngã xuống đất, một bên mặt sưng đỏ lên. Cô đưa tay lên mặt mình rồi khóc nức nở. Trông cô thật thảm hại, tóc rối xù, một bên mặt thì sưng húp. Hải Yến đứng cạnh cảm thấy phẫn nộ thay cho cô nên đẩy bà ta một cái.
- Bạn em thấy bánh có giòi thì nói, chứ đâu có muốn ăn quỵt gì của quán, chị không nhận thì thôi cớ gì đánh bạn em như vậy.
Bà ta không những không nghe còn ngồi xuống sát bên cô, cô thấy khó chịu không thôi, nhức đầu rồi buồn nôn tiếp tục. Bà ta nắm chặt cổ tay cô nhưng đột nhiên la lên. Máu từ tay bà ta chảy ra rất nhiều.
- Con khốn, dám làm tao bị thương sao?
- Em...ọe...không...ọe...có.
- Rõ ràng chiếc vòng trên tay mày làm tao bị thương mà.
Cô chợt nhớ đến chiếc vòng, ai chạm vào thì sẽ bị thương. Cô nhìn xuống tay, quả nhiên lưỡi dao đã bật ra, cô gõ ba cái để giấu nó đi. Bà ta tức điên lên, nhưng do bị thương tay nên không thể làm gì được tiếp. Minh Thùy và Hải Yến đỡ cô đứng dậy, đứng nhìn bà ta. Bà ta quát
- Bảo vệ đâu, đuổi ba con ranh này ra ngoài.
Hai bảo vệ lập tức chạy vào rồi đưa cả ba người họ ra ngoài, bọn họ còn cố tình hất mạnh làm cô ngã. Hai vệ sĩ đứng trước cửa nhìn thấy cô thì mặt tái xanh vội vàng đến đỡ cô dậy.
- Cô chủ nhỏ, sao cô lại ra nông nỗi này?
Hai vệ sĩ đỡ cô và run run hỏi. Cô đứng dậy, tay vẫn đặt trên má, hai hàng lệ rơi ướt mặt cô. Minh Thùy kể lại cho họ nghe mọi chuyện. Khi nghe xong xương sống hai vệ sĩ lạnh ngắt, dự cảm trận lôi đình sẽ đến mặt họ không còn giọt máu. Cô nhìn thái độ của họ thì đã hiểu họ đang lo sợ điều gì.
- Thôi hai bạn về đi, hai vệ sĩ sẽ đưa mình về, tối mình nhắn tin cho.
- Bạn không sao chứ, hay tụi mình về cùng bạn nha.
- Không sao đâu, mình tự lo được mà hai bạn về đi, hôm khác mình hẹn sau.
- Ừ vậy tụi mình về, nhớ nhắn tin cho tụi mình á nha.
Cô gật đầu rồi đưa tay tạm biệt. Minh Thùy và Hải Yến rất lo cho cô nhưng cô đã nói vậy thì họ đành phải về. Cô nhìn hai vệ sĩ cười hiền từ
- Đừng lo, em không sao.
Cô đứng dậy rồi lên xe về nhà.

Từ khi về nhà, cô ở suốt trong phòng. Giúp việc lo lắng nên gõ cửa
- Cô chủ nhỏ, dì mang nước ép cho cô.
Cô mở cửa, một tay che mặt.
- Cô chủ nhỏ, mặt của cô?
Giúp việc thắc mắc chỉ tay lên mặt cô, cô vội lùi lại và cầm lấy ly nước ép.
- Dạ tại muỗi đốt nên sưng thôi dì, không có gì đâu ạ.
Nghe câu nói của cô, sắc mặt của dì Sáu( giúp việc) trở nên sầu muộn. Dì bất chợt gỡ tay cô xuống nhìn vào vết sưng, sau đó dẫn cô vào phòng
- Cô chủ, vết sưng trên mặt cô không phải muỗi đốt mà là bị người ta tát, hai vệ sĩ đã kể dì nghe rồi, sao cô không đánh trả lại?
- Con...con không thể....
- Với quyền lực trong tay cô, chỉ cần cô nói ra thân phận của mình thì chắc chắn kẻ đánh cô cũng phải quỳ xuống mà xin lỗi.
- Làm như vậy là đang lợi dụng tình yêu của Nhất Tâm, con không thể, con sợ một ngày nào đó con mất tất cả và mất cả anh ấy, con không thể ích kỉ như vậy. Sự nghiệp, thân phận, địa vị này là do anh ấy tốn bao máu, mồ hôi, nước mắt tạo lập nên. Con không thể lợi dụng nó, không thể chiếm lấy nó, cũng không thể sử dụng nó một cách bừa bãi.
- Nhưng như vậy thì cô sẽ chịu thiệt thòi.
- Chiếc vòng trên tay con đã làm chị ấy bị thương vậy là hòa rồi ạ.
- Cô thật lương thiện hết chỗ nói, giờ dì đã hiểu tại sao cậu chủ lại yêu cô nhiều như vậy.
- Con không tốt như dì nghĩ đâu ạ. Thôi dì xuống làm việc đi, anh ấy sắp về rồi, thấy dì ở đây anh ấy không vui đâu.
- Vậy cô uống nước ép đi, dì xuống đây.
Dì Sáu đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, cô lấy lọ thuốc và bôi lên mặt, cô muốn che giấu hắn chuyện này.
Hắn đã về, vừa vào nhà đã nôn nóng tìm cô, hắn nhớ cô chết đi mất. Hắn mở cửa phòng thấy cô đang ngồi uống nước ép, một tay vẫn đang che mặt.
- Tiểu bảo bối, anh về rồi.
Hắn nới lỏng cà vạt và bước đến ôm lấy cô. Hắn nhanh chóng nhận ra điều khác lạ.
- Bảo bối, mặt em sao vậy?
- D..ạ.....d..ạ...muỗi đốt ạ.
Hắn kéo tay cô xuống và nhìn vết sưng.
- Em nói dối anh, đây rõ ràng là vết tát.
Thôi rồi, định giấu nhưng không ngờ hắn lại dễ dàng nhìn ra. Cô trầm mặt xuống, không dám nhìn hắn
- Kh...ô...ng..c....ó...gì ạ.
- Ai tát em? Anh giết nó.
- Chị ấy tát em, vòng tay anh tặng đã làm chị ấy bị thương như vậy xem như hòa rồi ạ.
Hắn bế cô đặt lên đùi, ánh mắt lộ rõ sự tức giận.
- Không có hòa, bảo bối đau đồng nghĩa anh đau, kẻ gây ra phải trả giá bằng mạng sống.
Hắn định hôn vết sưng của cô nhưng cô không cho.
- Em mới bôi thuốc.
Hắn nhìn vết sưng ánh mắt sắc lãnh như dao.
- Nói anh nghe xảy ra chuyện gì?
Cô lắc đầu lia lịa, cô không muốn lại có thêm người vì cô mà mất mạng. Hắn ôm eo cô, sau đó hôn nhẹ lên cánh môi run rẩy của cô.
- Em không nói, anh cũng có cách điều tra ra.
Ánh mắt cô nhìn hắn như là sự cầu xin, nó ẩn chứa nỗi khuất mắt sợ sệt người trước mặt.
- E...m....
Cô vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Hắn nghe xong thì nắm chặt tay, đôi mắt xuất hiện vài vệt đỏ của sự tức giận.
- Anh sẽ giết ả và xử lí cái quán đó.
- Đừng mà anh, chị ấy không cố ý đâu, chắc là sợ mất mặt nên mới làm vậy.
- Làm bảo bối bị thương chỉ có một con đường là chết.
Cô lắc lắc cánh tay của hắn, đầu cọ vào vai hắn.
- Anh tha cho chị ấy đi mà...đi mà...anh...
- Tiểu bảo bối, em có biết em đối với anh quan trọng thế nào không?
- Không ạ
- Em chính là mạng sống của anh, là vô giá đối với anh. Vậy nên đừng xin anh tha cho những kẻ không xứng đáng, chúng đáng chết chứ không đáng được tha.
Hắn nâng mặt cô lên dùng lưỡi liếm những giọt nước mắt đọng lại trên mặt cô.
- Em lại không nghe lời anh, lại khóc nữa rồi.
Cô vẫn không chịu nín càng khóc to hơn, hắn đau lòng ôm cô, đôi mắt trầm xuống.
- Em đừng khóc, nhìn em khóc mà anh như phát điên.
Hắn kiên nhẫn vỗ về cô, không nhanh không chậm và cứ từ từ.
- Anh không nghe lời em.
- Chuyện khác thì được, chuyện này tuyệt đối không.
Cô đánh vào ngực hắn, đôi mắt ướt đẫm nước mắt.
- Bảo bối, anh xin lỗi, vì anh đau lòng thôi.
- Híc....anh....đừng giết chị ấy có được không?
Cô vẫn cố gắng cầu xin hắn, trong lời nói tồn lại những tiếng nấc vì khóc. Hắn nhắm mắt hồi lâu rồi trả lời cô
- Được, anh nghe lời em không giết ả.
Hắn nói rồi hôn lên má cô, cô cầm ly nước ép trên bàn uống một ngụm rồi đưa cho hắn.
- Anh uống với em đi.
- Anh không thích uống trực tiếp, anh muốn em đút anh.
Cô đưa ly nước lên miệng hắn, nhưng hắn vẫn không uống.
- Anh muốn em dùng miệng đút anh.
Cô tròn xoe mắt.
- Anh..quá...đáng...
- Anh thích mùi vị ngọt ngào từ miệng của em.
Cô giận dỗi quay mặt chỗ khác, đôi môi mỏng manh run rẩy không thôi. Hắn vội xuống chiếm môi cô lần nữa, lần này là cuồng nhiệt mạnh mẽ chứ không nhẹ như vừa rồi. Cô đẩy hắn ra, uống thêm một ngụm nước, rồi ngậm trong miệng cô kéo hắn lại sát gần mình. Cô đặt môi mình lên môi hắn, nước ép từ miệng được cô khéo léo đưa hết qua miệng hắn. Hắn nhận lấy và nuốt hết vị ngọt ngào từ miệng cô. Cô đỏ mặt lấy hai tay che mặt lại né tránh ánh mắt của hắn. Hắn gỡ hai tay cô xuống rồi cười rất vui, nhìn gương mặt hắn khi cười thật cuốn hút khiến người con gái nào nhìn vào cũng phải say mê.
- Em thật đáng yêu đó bảo bối.
Hắn hôn lên vành tai của cô rồi áp môi vào hõm cổ nõn nà. Hắn nhắm đôi mắt lại.
- Tiểu bảo bối, tất cả mọi thứ thuộc về em đều làm anh điên đảo.
- Em không có xinh đẹp cũng chẳng có gì quyến rũ....đâu chứ.
Đầu hắn vẫn trên cổ cô, nghe cô nói thì chân mài chau lại.
- Anh không cần xinh đẹp,cũng không cần quyến rũ, anh chỉ cần em.
- Nhưng nếu đi bên cạnh anh, em thấy mình không xứng....về thân phận và...
Môi hắn chiếm lấy môi cô không cho cô nói tiếp, khi cô khó thở hắn mới buông ra
- Chỉ có em mới có thể đi bên cạnh anh, vì em là độc nhất phu nhân của anh. Em chỉ được phép ở cạnh anh, những thứ thuộc về em chỉ mỗi anh chăm sóc. Anh sẽ biến nó thành thuốc phiện để anh nghiện mãi mãi.
Cô vuốt tóc hắn, tay còn lại đặt trên vai hắn
- Anh là người duy nhất có thể chạm vào thân thể em....và em cũng là người duy nhất có thể chạm vào thân thể anh...
Hắn gật đầu.
- Ngoại trừ em, người phụ nữ nào khác chạm vào anh, mạng sống lập tức chấm dứt.
Cô hài lòng với câu nói của hắn, nụ cười lại trở lại trên môi.

Hắn ngồi xem tài liệu cô thì nằm trên đùi hắn bấm điện thoại.
' Minh Thùy, ngày mốt rảnh không?- Linh Nhi'
Bên kia lập tức trả lời lại' Rảnh á, Linh Nhi hồi sáng có sao không?'
' Mình không sao, ngày mốt bạn ra quán nước cũ nha, mình có chuyện muốn nói với bạn'
'Ok'
Cô nhắn tin xong cho Minh Thùy thì chuyển sang Hải Yến nói chuyện vu vơ. Sau khi nói chuyện với hai người bạn, cô định gọi cho Huyết Hải nhưng cô thấy trong danh bạ lưu hai số điện thoại cùng để tên Huyết Hải nên không biết gọi số nào. Cô kéo tay hắn
- Sao thế bảo bối?
- Số điện thoại của anh Huyết Hải là số nào vậy anh?
- Em gọi cho cậu ta làm gì?
- Hihi, lát nữa em kể cho anh nghe.
Hắn chạm vào màn hình, phút chốc số điện thoại của Huyết Hải hiện lên, lạ là không phải hai số trong danh bạ. Cô không hỏi nhiều bấm vào nút gọi, lập tức đầu dây bên kia bắt máy
- Alo, em nghe đây anh.
- Alo, anh Huyết Hải là em.
- À cô chủ nhỏ, có gì căn dặn.
- Em đã giúp anh hẹn Minh Thùy, ngày mốt anh rảnh không?
Huyết Hải nghe cô nói thì sắc mặt rạng rỡ hẳn, nhưng liệu rằng có đến được không. Hắn ngồi nghe thì khóe môi cong lên
- Tôi rảnh hay không thì phải hỏi chồng của cô kìa.
- Oh, vậy hôm đó em cho anh nghỉ.
Cô nói xong còn để ý sắc mặt hắn một cái.
- Em sẽ giúp anh một tay, cũng giúp bạn em thoát ế.
- Cảm ơn cô chủ nhỏ.
Cô cười rồi cúp máy. Hắn cố tình ho một cái làm cô quay sang.
- Em với Huyết Hải đang có chuyện gì giấu anh?
- À, Huyết Hải muốn làm quen bạn của em.
- Rồi cậu ta nhờ em giúp?
- Dạ, anh ta nói không đủ can đảm nên em nghĩ cách giúp.
- Giỏi lắm, cậu ta dám làm bảo bối của anh phiền lòng để xem anh xử lí cậu ta thế nào.
Cô vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn.
- Anh đừng...là em bảo anh ấy làm vậy á. Em thấy anh ấy thật sự thích bạn của em nên ghép đôi bọn họ, là lỗi của em.
- Anh đùa thôi, bảo bối muốn ghép đôi họ thì ghép, cứ làm những gì em muốn.
- Dạ, à mà lúc nãy em chưa xin phép anh mà cho Huyết Hải nghỉ một buổi luôn rồi.
Hắn nhéo mũi cô một cái.
- Lời của bảo bối cũng là lời của anh.
Cô vui mừng vì sự đồng ý của hắn, cô tiếp tục nằm trên đùi hắn bấm điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net