Tôi chưa có bạn gái!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc sau đó bước xuống từng bước đi đến bàn học của mình, vùng hạ thân đau lắm, tuy đã được thoa thuốc và chăm sóc cẩn thận nhưng vẫn khiến cô cảm thấy đau khi di chuyển, họ làm nhiều vậy cơ mà. Cô từ từ ngồi xuống ghế và lật từng trang vở, ngán ngẫm nhìn những bài tập dang dở cô chép vội vì không biết cách làm. Cô học thuộc hết công thức rồi vận dụng làm lại bài nhưng mãi vẫn không ra kết quả. Cô suy luận thêm vài công thức nhưng vẫn không tìm được kết quả. Ánh mắt cô hiện lên nét buồn, làm sao mà thi đây?

Vừa về đến nhà, hắn tức tốc chạy lên phòng không gõ cửa mà mở cửa đi vào trong. Cô đang ngồi trên bàn trước mặt là đống tập vở, cô đang chép bài rất tập trung, tập trung đến nỗi có người vào phòng mà cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
- Là dì giúp việc sao ạ?
Hắn không trả lời đi về phía sau giật lấy quyển vở của cô.
- Môn hóa à?
Cô quay đầu lại thì thấy hắn.
- Ủa, anh không đến công ty sao?
- Anh nhớ bảo bối nên về sớm.
Hắn ngồi xuống ghế rồi để cô ngồi lên đùi, mắt hắn đang chăm chú vào quyển vở của cô. Cô thở dài rồi nói
- Nhiều bài quá, em thật sự khó hiểu.
Hắn đặt vở hóa xuống bàn rồi lật tập từng môn khác xem.
- Anh giúp em ôn tập.
- Nhưng....
- Anh hoàn thành chương trình phổ thông trong nửa năm, là một trong những thủ khoa của trường quốc gia đó.
- Oh, vậy ạ, IQ của anh.....
- 190 đủ dạy em chưa?
Cô ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ hắn lại thông minh như vậy, có người có IQ cao thế sao. Hắn lấy trong ngăn bàn một quyển vở trắng đặt lên bàn.
- Em muốn học môn gì?
- Dạ...môn...hóa ạ, có nhiều bài em thật không hiểu.
- Được.
Hắn cầm bút và ghi vào vở một bài tập, bài tập đó nằm trong chương trình cô đang học.
- Giải thử anh xem.
Cô lấy bút và máy tính cầm tay bắt đầu giải, cô giải theo từng cách khác nhau nhưng vẫn không ra kết quả. Khi đã hết cách giải cô đành phải nhờ hắn. Tay hắn vẫn gán chặt eo cô, hắn nhuếch môi cười
- Hôn anh một cái, anh sẽ cho cách giải.
Cô không phục
- Rõ ràng là anh nói muốn giúp, bây giờ lại bảo em hôn, thật không công bằng mà.
Hắn vẫn không thay đổi ý định, muốn cô hôn cho bằng được.
- Anh muốn em hôn anh, bảo bối hôn anh đi.....
Cô ngước mặt lên nhìn hắn, đôi môi anh đào của cô chạm vào đôi môi dày dặn của hắn. Hắn dàn xếp tất, hắn chủ động giữ chặt cánh môi cô nhẹ nhàng cuốn lấy trong miệng, mãi đến khi cô khó hô hấp hắn mới chịu rời. Cô đỏ mặt quay đi chỗ khác, hắn thì quá lời, cười rất tươi nhìn bảo bối nhỏ, hỏi
- Bảo bối thi trắc nghiệm hay tự luận.
- Dạ là trắc nghiệm.
Cô trả lời hắn, nhưng mặt vẫn quay đi. Hắn lấy cây bút và ghi ra cách làm, chỉ ba dòng đã ra kết quả.
- Xong rồi.
Cô quay lại nhìn, bài làm ngắn gọn kết quả lại phù hợp kết quả cho sẵn, cô thán phục hắn, ngồi nghiệm lại bài.
- Khoanh trắc nghiệm, thì làm như này....
Hắn dạy từng bước, giảng từng công thức, từng số, cô chăm chú tạp trung từng chi tiết. Hắn rất nhanh đưa một bài khác trước mặt cô.
- Em tự làm thử xem.
Cô từ từ áp dụng cách hắn vừa dạy, quả nhiên rất nhanh tìm được kết quả. Hắn cười một cái rồi tiếp tục dạy cô.
- Khi nào em thi?
- Dạ tuần sau.
Cô trả lời hắn khi đôi mắt vẫn đặt vào vở.
- Vậy là phải ôn tập nhiều rồi.
Hắn chau mày, nhìn đống tập vở đồ sộ của cô.
- Yên tâm, anh sẽ không để em thi trượt.
Cô gật đầu rồi tiếp tục làm bài.

'"""""Một tuần sau"""""

Cô đứng trước phòng thi, tay cầm tài liệu dò bài, lòng thì tràn ngập sự lo lắng. Cả tuần qua hắn đã giúp cô đã ôn tập rất nhiều, bài tập hắn cho cô đều làm được tất nhưng không hiểu sao cứ lo lo. Tiếng trống tập trung đã vang, cô đứng xếp hàng trước phòng, một thầy giáo đi vào phòng thi của cô ghi số báo danh, sắp xếp chỗ ngồi. Cô ngạc nhiên tại sao phòng khác giáo viên chưa lên mà phòng của cô giáo viên đã vào rất sớm. Sau khi sắp xếp xong, thầy giáo đứng trước cửa.
- Thầy thông báo, phòng 8A hôm nay có giám thị đặc biệt, ngài ấy là đại diện hội đồng cố vấn cấp cao thành phố cũng là nhà đầu tư lớn của trường đến coi thi, hiếm khi ngài ấy mới đến thăm trường cho nên các em đừng làm trường mất mặt. Các em vô phòng ngồi đúng vị trí thầy đã sắp xếp chờ giám thị lên.
Thầy nói xong thì đi xuống, xung quanh cô bắt đầu có tiếng bàn tán, ai cũng tò mò về vị giám thị này kể cả cô. Mà tại sao là phòng 8A cơ chứ, cô còn đang có ý định nhờ vả bạn bè nhưng bây giờ giám thị này, rủi giám thị khó thì chỉ có nỗi trượt. Lòng cô lo lại càng thêm lo, không nghĩ đến việc tự dưng có giám thị đặc biệt đến, lần này tiêu thật rồi. Từng học sinh bước vào phòng ngồi đúng vị trí, cô ngồi bàn nhất đối diện trực tiếp bàn giám thị luôn. Cô không ngờ là mình xui như vậy, ngồi ngay vị trí này. Haizz, cô thở dài, xem như là số trời đi. Cô nhắm mắt nghiệm lại những bài tập đã làm, nhẩm lại từng công thức, cách giải nhanh nhất. Giám thị đi lên, từng ánh mắt trong phòng 8A nhìn ra cửa sổ mong chờ vị giám thị đặc biệt. Cô thì không quan tâm mấy, cô vẫn nhắm mắt ngẫm lại bài.
Hình như là giám thị đã lên hết rồi thì phải, nhưng còn phòng 8A vẫn chưa có ai vào. Bỗng một luồng không khí lạnh lan tỏa cả phòng, luồng khí lạnh như băng, ai cũng bất chợt rùng mình. Một người đàn ông mang kính râm dáng người cao, khí chất cao ngạo đang cầm sấp đề thi từng bước bước vào phòng. Những học sinh nữ ai đều ồ lên vì gương mặt điển trai kia, họ nhìn ngắm mà không chớp mắt. Vị giám thị ngồi vào ghế, tháo mắt kính xuống và nhìn qua một lượt thí sinh trong phòng, ánh mắt dừng lại ở cô gái nhỏ đang nhắm mắt miệng lẩm nhẩm ngồi đối diện bàn. Cô nghe sự nhốn nháo trong phòng đoán là giám thị đã vào rồi, cô mở mắt ra nhìn. Hả, là hắn sao, cô mở thật to hai mắt, dụi dụi nhìn, miệng lắp bắp. Hắn không nói gì, khóe môi cong nhẹ lên, nhìn thái độ của thỏ con trước mặt. Cô mở to mắt, miệng nhỏ thì thầm
- Sao anh lại ở đây?
Tuy cô nói rất nhỏ nhưng hắn nhìn khẩu hình là đoán ra ngay.
-
Hắn cầm sấp đề thi và giấy nháp bước xuống phát cho từng thí sinh. Hắn đưa đề cùng một tờ giấy nháp cho cô, cô ngạc nhiên, tờ giấy ghi: ' Bảo bối, anh đến giúp em thi, câu nào không biết cứ hỏi anh.' Cô giấu tờ giấy nháp dưới tờ giấy làm bài cười một nụ cười tự tin. Lúc nãy cô còn sợ giám thị khó, lòng bồn chồn lo lắng, nhưng bây giờ giám thị lại chính là...chồng mình...thì cô đã đỡ sợ hơn rồi. Cô đọc đề qua một lần rồi bắt đầu cầm bút lên làm. Nói chung đề thi cũng khá vừa sức, nói đến điểm trung bình thì chắc chắn sẽ được nhưng có mấy câu phân loại học sinh nâng cao kiến thức, vận dụng sâu. Cô làm hết những câu đơn giản, rồi bắt tay vào từng câu khó, những câu này hắn cũng có dạy cô cách làm, cô cứ theo cách hắn chỉ mà vận dụng. Hắn ngồi trên bàn quan sát cô, hắn chỉ tập trung quan sát mỗi cô, nhìn từng đáp án của cô mà hài lòng. Xem ra cô cũng biết vận dụng những gì hắn dạy đấy chứ. Phòng thi có chút ồn, hắn gõ gõ tay lên bàn làm cả phòng đều hướng mắt về hắn.
- Không trao đổi.
Hắn lạnh nhạt nói một câu, rồi tiếp tục đặt mắt lên cô gái nhỏ đang ngồi ngay trước mặt. Hắn cố tình sắp xếp cô ngồi ở đó để thuận tiện quan sát. Hắn nhìn từng đáp án mà cô khoanh thì hài lòng vô cùng, khóe môi lại cong lên. Cô vẫn đang tập trung làm bài mặc cho ánh mắt của ai kia đang hướng vào mình. Cô ghi trên giấy nháp một câu' nhìn thấy anh em tự tin hơn' cô còn vẽ thêm trái tim ở cuối câu rồi để trên bàn ngay tầm mắt hắn. Cô nhìn mặt hắn hiện lên sự vui vẻ thì trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều. Hôm nay thi hai môn, không lẽ hắn làm giám thị hết luôn sao?' Anh làm giám thị một môn thôi sao?' cô ghi ra giấy nháp. Hắn nhìn lướt qua rồi cất tiếng.
- Tôi sẽ làm giám thị của các em hai môn.
Cả phòng sửng sốt nhìn hắn, áp lực, quá áp lực đối với những người khác, nhưng quá là vui đối với cô. Cô chớp chớp mắt nhìn hắn còn lén cười rất tươi khi thấy thái độ của những người còn lại. Hắn đổi lại thái độ nghiêm khắc, cầm thước gõ gõ.
- Tập trung làm bài.
Họ không dám nhìn nữa cúi xuống làm bài, cô cũng vậy. Cô làm xong từ lâu rồi, đây là môn sở trường của cô nên cô rất nhanh hoàn thành bài làm. Cô giả vờ cúi xuống để người ta không nghi ngờ rồi ghi vào giấy nháp trò chuyện với hắn.
' Sắp tới môn hóa rồi, em sợ môn đó nhất.'
Hắn nhìn tờ giấy, không nói gì. Tiếng trống báo giờ vang lên, đã hết giờ làm bài.
- Hết giờ, nộp bài.
Mọi người trong phòng đều nộp bài và ra khỏi phòng thi, cô cố tình nộp cuối cùng để được nói chuyện với hắn. Hắn lấy bài làm của cô
- Có anh, em không phải sợ.
Hắn sắp xếp bài thi lại và đi xuống lầu.

Vừa ra ngoài, cô đã nghe vô vàng tiếng bàn tán to nhỏ về giám thị, phòng cô có, phòng khác có.
- Giám thị đẹp trai quá, chắc nhà giàu lắm, coi thi hai môn luôn, vậy thì tao có thể ngắm thoải mái rồi. Biết đâu giám thị để ý rồi tao thành phu nhân luôn đó.
- Mày ảo tưởng hả, đẹp trai như vậy phải để cho tao.
- Phòng tụi bây sướng thật, giám thị đẹp trai coi thi luôn, tao muốn đổi phòng mà tiếc là không được...
Cô đứng ở một góc nghe được những lời bàn tán thì khẽ lắc đầu, đúng là.... ảo tưởng. Cô nghĩ lại thấy có cái gì đó sai sai, phải tự nói mình mới đúng cô cũng đã từng mê đắm hắn mà. Thôi thôi, bỏ đi thi quan trọng hơn, môn trước mắt là hóa, đây là môn cực hình, cô học mãi mà cũng chả hiểu. Cô nhớ lại những cách mà hắn chỉ dạy rồi suy ngẫm đưa vào đầu. Hết 15 phút giải lao, đến giờ thi môn kế tiếp, các thí sinh đều bước vào phòng thi. Giám thị đã vào đầy đủ, lần này hắn cũng tự phát đề, hắn phát cho cô cuối cùng, tờ giấy nháp lại có ghi chữ' không biết cứ ghi câu ra và nhìn ám hiệu của anh'. Cô đặt tờ đề xuống thở dài một hơi rồi bắt đầu từng câu. Cô làm rất tỉ mỉ và kĩ càng, khoanh từng đáp án rất cẩn thận. Cô đã giải được 40% đề trong 15 phút, nhưng đột nhiên có một câu làm cô bối rối, đề hỏi cái gì mà trị số khối lượng riêng, trị số tuyệt đối đó là cái gì vậy, cô không nhớ ra. Cô nghĩ mãi mà vẫn không ra cách giải, cô bỏ qua nó và làm câu khác. Khi tiếng trống báo giờ còn 15 phút thì cô vẫn còn vướng chỉ một câu đó. Cô ngước mặt lên nhìn hắn, ánh mắt thể hiện sự thảm thương nhưng nhìn rất đáng yêu.
- 197 mang giấy nháp tôi kiểm tra, những em khác tập trung làm bài.
Hắn giả vờ ra lệnh, những thí sinh khác nhìn hắn nhưng bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của hắn thì sợ hãi cúi xuống làm bài. Cô vội vàng đưa tờ giấy cho hắn, hắn lấy tờ giấy và ghi vào, rồi trả lại cô. Cô vội đón lấy tờ giấy và nhanh chóng nghiên cứu cách giải, hắn ghi cách tính cùng công thức, cô theo đó mà làm. Cuối cùng cũng xong, cô thở phào nhẹ nhõm' yêu anh' cô cố tình viết thật to. Hắn nhìn khóe môi cong nhẹ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, nói:
- Ai xong có thể nộp bài và ra về trước.
Cô biết hắn đang muốn làm gì nên chỉ ngồi yên không trả lời. Bỗng một bạn nữ sinh mạnh miệng hỏi.
- Giám thị, anh có bạn gái chưa?
Hắn nhìn nữ sinh đó ung dung trả lời.
- Chưa.
Nữ sinh kia mừng thầm trong lòng, hắn lại tiếp tục nói.
- Bạn gái thì chưa nhưng vợ thì có rồi.
Hắn còn liếc yêu cô một cái. Tất cả nữ sinh trong phòng đều tỏ vẻ thất vọng, ban đầu cứ tưởng...hắn còn độc thân chứ. Họ nhìn nhau, thở dài rồi mang bài lên nộp.
Mọi người đều đã nộp bài rồi ra về hết, chỉ còn cô và hắn ở trong phòng. Cô đưa bài làm của mình nộp cho hắn, hắn dò lại bài của cô và cười.
- Tiểu bảo bối, em giỏi lắm.
- Nhờ anh đó chứ.
- Bây giờ về nhà.
Hắn lén hôn lên má cô một cái rồi đi ra khỏi phòng, cô cũng rời khỏi. Những giáo viên trong trường thấy hắn đều chào hỏi, thầy hiệu trưởng cũng lịch sự chào hỏi hắn.
- Hôm nay Lãnh tổng có thời gian đến trường làm giám thị thật hân hạnh mà.
Hắn trả lời thầy bằng thái độ tôn trọng.
- Vì một người tôi mới đến.
Hắn đặt sấp bài thi trên bàn rồi bỏ đi ra về. Mọi người có mặt đều trố mắt nhìn nhau. Vì một người? Có thể là ai chứ, người nào mà lại có thể khiến Lãnh tổng đích thân đến đây làm giám thị. Lúc nãy khi đã phân công xong sơ đồ giám thị, giáo viên đang họp bàn nhận đề thi thì hắn bước vào. Hắn bảo sẽ làm giám thị, rồi tự mình phân công phòng thi. Hắn cầm danh sách phòng thi cùng thí sinh rồi chọn ngay phòng 8A. Khi chọn mọi người còn thấy khóe môi hắn cong nhẹ. Không lẽ người mà hắn nói là một trong những thí sinh của phòng 8A, những giáo viên xôn xao bàn luận.
Hắn ngồi vào trong xe, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía cổng và đeo kính vào. Hắn ngồi ở hàng ghế sau, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không chút xúc cảm. Nhưng đột nhiên nụ cười hiện lên trên môi hắn khi bóng dáng bé nhỏ, quen thuộc xuất hiện. Cô vừa đi vừa nói chuyện với hai người bạn có vẻ rất vui. Hắn chăm chú quan sát đến từng cử chỉ, nét mặt, nụ cười của cô đều rất đáng yêu đối với hắn. Cô đang nói chuyện với hai người bạn thân nhất của cô là Minh Thùy và Hải Yến. Cô đang bàn về đề thi khi nãy, rồi nói những chuyện vu vơ này nọ. Cô còn đặt hẹn với họ, sau khi thi xong ngày cuối cùng thì đi ăn một bữa. Minh Thùy nhìn cô rồi hỏi.
- Linh Nhi, bạn có điện thoại không?
- À điện thoại mình mất rồi.
- Ra là vậy, mấy hôm nay mình với Yến có gọi cho bạn mà không được.
Minh Thùy nói.
- Để mình mượn điện thoại rồi gọi cho hai bạn, mình nhớ số mà.
Cô vui vẻ trả lời rồi tạm biệt họ. Cô mở cửa và ngồi vào trong xe. Hắn lập tức vòng tay qua eo cô ôm lấy. Cô giật mình nhưng nhìn lại kính xe màu tối, bên ngoài sẽ khó nhìn thấy người trong xe, cô dựa đầu vào hắn.
- Anh không sợ người ta nhìn thấy sao?
- Thấy thì đã sao, anh đang ôm vợ anh mà.
- Không, ý em sợ người ta nhìn thấy chúng ta đi chung xe, em không muốn làm mất hình tượng của anh và cả em.
- Hình tượng là gì, anh cần sao?
- Nhưng em cần, em sợ người ta dị nghị, dù gì thì chúng ta vẫn chưa tổ chức hôn lễ, cũng không ai biết chúng ta đã đăng kí kết hôn, người ta sẽ đồn về em.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Hắn nắm tay cô và hôn.
- Anh ra xe rất sớm, không ai thấy anh ngồi trong xe đâu.
Cô vuốt vuốt ngực rồi yên tâm sà vào lòng hắn.
- Nhưng sao tự dưng anh lại là giám thị?
- Không có tự dưng, anh muốn là sẽ được.
Hắn đặt cô ngồi lên đùi, rồi hôn vào hõm cổ của cô. Cô đan tay mình vào tay hắn, giọng nhỏ nhẹ.
- Anh....em...muốn xin một chuyện....
- Được.
Đầu của hắn vẫn vùi vào cổ cô, nó rất thơm và rất quyến rũ vì được hắn chăm sóc kĩ càng. Hắn lười biếng trả lời cô, cô ngạc nhiên
- Em chưa nói là xin gì mà...
- Chỉ cần là em muốn anh đều đồng ý.
Ánh mắt cô tràn đầy hi vọng, cô đưa tay lên tóc hắn.
- Khi rảnh á, anh có thể cho em mượn điện thoại để nói chuyện với bạn...được...không?
- Anh sẽ mua cho em một chiếc .
- Thôi, em dùng điện thoại của anh được rồi, sẵn quản lí anh luôn.
- Chiều em...
Hắn vẫn đang chiêm ngưỡng mùi hương từ cổ cô không muốn buông ra. Cô vẫn để cho hắn giữ chặt thân người mình, vẻ mặt rạng rỡ như ánh nắng ban mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net