Chương 60: Chiến trường Tu La

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lưu Diễm lạnh lùng nói: "Bốn mươi năm trước ta nên giết chết ngươi."

Nữ tử yếu đuối ho khan nhưng cũng cười theo, nhìn thẳng đôi mắt lưu ly còn đẹp hơn minh điểu của đối phương: "Ai bảo khi đó ngươi không có năng lực làm chi."

Bùi Lưu Diễm và Cửu Nô đánh đến tối mày tối mặt, cách đó không xa Âm Khuyển và Đỗ Thanh Quang đang giằng co, binh nhân phụ trách cản Yểm.

Từ miệng thần niệm, Đỗ Thánh Lan biết được tên của mấy đứa học viên ban đầu đánh vỡ thần niệm, không biết từ khi nào đã đến khu vực kia: "Nghe nói các ngươi rất muốn đột phá?"

Nam tử gầy gò thấy tình thế không ổn bèn quát người bên cạnh: "Liên thủ."

Tu hành tâm pháp U Lan, bản thể lại là sét, Đỗ Thánh Lan ở trong Tháp Lâu bị hạn chế không nhiều lắm. Đối mặt với sự đề phòng của nam tử gầy gò, Đỗ Thánh Lan cười mỉa, sau đó không chút khách khí hoá thành một tia sét đánh tới.

Lực công kích cũng không mạnh.

Nam tử gầy gò dễ dàng ngăn cản, không khỏi giật mình.

Tia sét nhẹ nhàng điểm số: "Lượt thiên kiếp thứ nhất."

Tia sét thứ hai đánh xuống to hơn lần trước rất nhiều, mấy học viên đứng bên cạnh nam tử gầy gò định giúp đỡ nhưng lúc tia sét chạm vào cơ thể, cho dù là chân khí hộ thể cũng không thể xoá tan cảm giác run sợ đó, có người không chịu được muốn rút lui.

"Lượt thiên kiếp thứ hai."

"Cảm giác độ kiếp rất tuyệt đúng không?" Tháp Lâu hạ xuống thấp, bởi vì thi triển Phân Thân Pháp nên ngay lập tức xuất hiện vô số tia sét nhỏ xíu. Những tia sét này điên cuồng tập trung lại một chỗ, tái hiện quá trình hình thành thiên kiếp một cách hoàn mỹ.

Đỗ Thánh Lan không vội vàng đánh xuống mà triệu hồi cây búa. Hồng Mông Nguyên Bảo bay vòng quanh Tháp Lâu, nó cũng khá thông minh, thu bớt hơi thở hồng mông, cố gắng khởi động hoa văn nguyền rủa ở mặt ngoài. Sau khi bay một vòng quay về trong tay Đỗ Thánh Lan, Hồng Mông Nguyên Bảo còn kích động dụi dụi mấy cái.

Tia sét chia ra một tia điện cầm chắc cây búa, hai cổ sức mạnh hợp thành một phát huy sức mạnh huỷ diệt đến tối đa khiến người khác kinh hãi.

"Nguyên thân của những thần niệm này bảo vệ đại lục Cửu Xuyên mà chết, các ngươi biết đại nghĩa quốc gia là gì không?"

Đập một búa siêu tàn nhẫn.

Pháp khí của nam tử gầy gò đã bị hư hại lúc đánh vỡ thần niệm, thực lực bị áp chế ở nguyên anh kỳ tất nhiên không thể chịu nổi một cú của Đỗ Thánh Lan, bị búa đập bay ra ngoài.

Tiếng hét thê lương của hắn bị tiếng đánh nhau ở cửa ra lấn át, Bùi Lưu Diễm cả người đầy máu, cánh tay của Cửu Nô đã hoá hư ảo nhưng đôi bên vẫn đang liều mạng đánh nhau.

"Tâm ma của ta ới..."

"Câm miệng!"

Cái bóng dưới chân Âm Khuyển lan về phía đối diện: "Hổ dữ không ăn thịt con, để con trai hoá thành lôi kiếp, ngươi cũng xứng làm người à?"

Đỗ Thanh Quanh dùng ánh kiếm dễ dàng phá giải, khoé miệng cong lên: "Đại đạo vô tình, từ khi nào Minh Đô nói tới đạo nghĩa thế nhỉ?"

Âm Khuyển lắc đầu: "Đại đạo không liên quan đến chuyện làm cha."

Các học viên ở khu vực tầng cao cả đời này chưa từng thấy khiếp sợ nhiều như hôm nay. Ngay cả Âm Khuyển Mắt Xanh cũng cảm thấy quái dị. Nó cho rằng tình thân ở Minh Đô đã đủ nhạt rồi, bây giờ mới phát hiện so với chuyện nhà của Đỗ Thanh Quang, cái kịch bản giết cha giết anh ở Minh Đô chẳng là cái quái gì cả.

Đỗ Thanh Quang có vợ, tâm ma của vợ ông ta tác oai tác quái ở Minh Đô, nhận con trai của bản thể làm con nuôi, con của Đỗ Thanh Quang thì... Yểm nhìn về phía trước...

Lôi điện vẫn đang sáng lên, lại là một cái đập tàn nhẫn: "Tu sĩ chúng ta sinh ra ở đây, sao có thể không trả ơn đại lục này?"

Nam tử gầy gò hoàn toàn không có cơ hội được nói, nhìn thoáng qua thấy pháp khí thiên cập hắn dùng để trấn áp tà ma nên định lấy để đối phó với Đỗ Thánh Lan, ai ngờ hắn vừa có suy nghĩ này, cổ tay đã bị búa đập nát.

Đau đớn khiến hắn sắp mất lí trí: "Người không vì mình trời tru đất diệt, có gì không đúng?"

Cây búa khua liên tục, Đỗ Thánh Lan lạnh lùng nói: "Cầu đạo vô nghĩa thì tu tiên cái gì?"

Một học viên ở khu vực tầng cao nói nhỏ: "Nhìn thấy chưa, người ta thành công cũng có lý do cả đấy."

Nhìn những người khác đi, có người đang nghiên cứu đạo làm cha, có người gào thét đối phương là tâm ma, đánh chết đi sống lại, có người lại đang xem kịch gia đình. Là người trong cuộc đồng thời là nạn nhân, từ nãy đến giờ Đỗ Thánh Lan chỉ xoay búa tuyên dương cái gọi là đại nghĩa quốc gia.

Chuyện này hợp lý sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net