Chương 69: Cái chết của Tư Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sâu trong Thập Vạn đại sơn.

Vốn phải nhân dịp hỗn loạn giết Đỗ Thánh Lan hoặc là Đỗ Thanh Quang nhưng lúc Tư Châu tự bạo thì Ngọc Diện Đao đột nhiên nhận được tin tức của sư phụ.

Trước khi rời đi, Phạn Hải tôn giả giao cho hắn một cái tượng người gỗ. Hiện tại ở phía trên tượng gỗ có một bóng người rất mờ, Ngọc Diện Đao sửng sốt rồi vội vàng khom người: "Sư tôn, sao người lại..."

"Bản thể của vi sư ở thượng giới, mượn bảo vật chiếu một tia thần niệm thôi."

Phạn Hải tôn giả không tin bất kỳ ai, trước khi Ngọc Diện Đao hạ giới, Phạn Hải đã thôi miên đối phương để hắn lập lời thề với bảo kính. Bây giờ mặt kính bị nứt chứng tỏ tâm tư xây dựng thang trời nối liền thượng - hạ giới của Ngọc Diện Đao đã bị dao động.

Ngọc Diện Đao nào biết những việc này, nếu không hắn nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ oan uổng. Hắn nhìn thấy tu sĩ hạ giới vô tình vô nghĩa, dạo gần đây đột nhiên cảm thấy đến một ngày hai giới thông nhau, tuy năng lực của mấy tên hung tàn dưới hạ giới này không xuất chúng nhưng chưa chắc sẽ chịu nô dịch, thậm chí còn phát triển thành phá hoại không tưởng tượng nổi.

"Nhiệm vụ lần này tiến hành tới đâu rồi?"

Ngọc Diện Đao lo sợ nói: "Gặp chút trở ngại."

Ảo ảnh lúc nào cũng có thể biến mất nhưng Ngọc Diện Đao lại cảm thấy áp lực trước kia chưa từng có. Hắn nhanh trí nói sang chuyện khác: "Đệ tử phát hiện ở hạ giới có người thành công đoạt xá thiên kiếp."

Từ sau khi rời khỏi Ma Uyên, Ngọc Diện Đao đặc biệt tìm kiếm tin tức có liên quan đến Đỗ Thánh Lan.

"Hử?"

Xác định sư tôn có hứng thú với chuyện này, lo lắng trong lòng Ngọc Diện Đao tạm thời biến mất.

Giới lực đè nặng, thần niệm của Phạn Hải tôn giả không kiên trì được lâu, Phạn Hải cắt lời Ngọc Diện Đao muốn báo cáo thêm, lạnh nhạt thông báo vài câu. Cả quán trình Ngọc Diện Đao không dám cắt lời, lo lắng bị hỏi vì sao không thấy đao thị và tỷ muội Tôn thị. May mà Phạn Hải tôn giả không quan tâm mấy tên tiểu tốt, cho đến khi ảo ảnh biến mất vẫn không nhắc tới người bên cạnh hắn một chữ nào.

Xác định hơi thở của Phạn Hải tôn giả đã biến mất, Ngọc Diện Đao ngẩng đầu lên thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ tới những ngày qua bị nhục nhã ở hạ giới, trong mắt hắn loé lên một tia thâm độc, miệng lẩm bẩm: "Chờ đi, các ngươi sẽ phải trả giá đắt nhanh thôi."

Hắn muốn cho người hạ giới biết cái gì gọi là tiên phàm khác biệt, sống không bằng chết.

...

Vào tháng giêng, trên phố rộn ràng, tu sĩ mở sạp trao đổi hàng hoá không ít, bầu không khí rất vui tươi.

Trong Nhân Nghĩa Đường, Đỗ Thánh Lan đang cùng sư tử Tuyết Hoa treo đèn lồng đỏ, đang treo thì hắn bỗng nhiên ngáp một cái. Cái đầu to của sư tử Tuyết Hoa dụi dụi hắn: "Mệt thì để ta treo cho."

Lúc không còn áp lực, sư tử Tuyết Hoa đã thoát khỏi cái cảnh nói lắp.

Đỗ Thánh Lan mệt mỏi là về tinh thần, hôm qua dùng Tôi Thể Pháp chữa trị nội thương cho Cố Nhai Mộc, nửa đêm bắt đầu hoàn thiện công pháp nên khó tránh khỏi mệt mỏi.

"Cốc cốc."

Có người gõ cửa Nhân Nghĩa Đường.

Một người một thú đúng lúc đứng gần cửa, Đỗ Thánh Lan giao mớ đèn lồng còn lại cho sư tử Tuyết Hoa, bản thân đi mở cửa.

"Chúc mừng năm mới!"

Thấy xung quanh im lặng, thần côn tiên phong đạo cốt biến về hình dáng hồ ly, mang theo theo túi lớn túi nhỏ vào cửa. Hành lý của hồ ly quá nhiều, nó hất đồ lên bàn rồi dùng đuôi chồng lên, bảo đảm sẽ không bị ngã xuống.

Đỗ Thánh Lan giật giật cơ miệng: "Vì sao không bỏ vào nhẫn trữ vật."

Thiên Cơ đạo nhân không trả lời mà nhảy lên hộp quà phía trên cùng, không biết những món quà này là cái gì, bị nó đè lên mà không bị hỏng. Lúc này sư tử Tuyết Hoa đã treo xong đèn lồng, ánh sáng đỏ au chiếu lên đuôi hồ ly trắng như tuyết, nhìn có vẻ hơi kỳ bí.

Thiên Cơ đạo nhân chính là loại không có chuyện gì sẽ không lên điện tam bảo, Đỗ Thánh Lan suy đoán là vì chuyện giải trừ huyết chú.

"Tuy ta là hợp thể kỳ nhưng muốn giải trừ huyết chú hoàn toàn thì ít nhất phải chờ ta đột phá lên một đại cảnh giới."

Hồ ly giang hai tay, nó hoàn toàn không nghe lọt tai lời của Đỗ Thánh Lan: "Tới đi.

Có thể giải bao nhiêu thì giải.

Đỗ Thánh Lan đột nhiên nhìn sau lưng nó, nhướn mày nói: "Rồng tới."

Hồ ly hồn nhiên không sợ: "Ta tính rồi, hôm nay Long Quân không ở đây." Lông tơ theo gió run run: "Mau tới đây, đánh kiểu nào cũng được."

Đỗ Thánh Lan sờ ấn đường, bất đắc dĩ nói: "Ba ngày sau đi, ta phải nghỉ ngơi."

Hồ ly nhảy xuống đi vòng quanh hắn một vòng, xác định Đỗ Thánh Lan không được khoẻ nên không cưỡng cầu nữa.

Đi tới đi lui rất mệt nên Thiên Cơ đạo nhân tạm thời ở lại Nhân Nghĩa Đường. Ngày hôm sau, Cố Nhai Mộc ở ngoài đường đã ngửi thấy mùi quen thuộc, lắc đầu mở cửa vào trong, vừa vào đã nhìn thấy một cái mặt lão hồ ly đang ngẩng cao.

"Chúc mừng năm mới." Hồ ly đứng trong đình viện cười híp cả mắt, chỉ thiếu điều dán băng rôn lên trán viết mấy chữ 'Tay hung không đánh mặt cười'.

Rõ ràng Thiên Cơ đạo nhân lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Cố Nhai Mộc không có quá nhiều thiện cảm với nó.

"Nếu đã tới đây..." Cố Nhai Mộc xách hồ ly đặt lên bàn: "Bói đại một cái đi."

Hồ ly cười mỉa: "Bói toán sao có thể tuỳ tiện được."

Cố Nhai Mộc lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Cơ đạo nhân, y thấy mục đích thật sự của chuyến đi này tuyệt đối không phải chì vì giải trừ huyết chú.

Thiên Cơ đạo nhân nhìn Đỗ Thánh Lan đang dạy sư tử Tuyết Hoa học bài trong đình nghỉ mát, thấp giọng nói: "Cho ta đi theo các ngươi vài ngày."

Cố Nhai Mộc nhìn chằm chằm da lông trắng tuyết, lạnh lùng đáp: "Sau này trở thành thảm chắn gió, ngươi có thể vĩnh viễn đi theo."

Hồ ly lui lại một bước, giơ móng vuốt lên thề: "Tin tưởng ta, nhất định có thể cùng thắng lợi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net