Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: HCA.

Khi hai người ra tới cửa thì Phí Nhất Nhược cũng vừa lúc tới đây tìm bọn họ.

"Dậy sớm như vậy sao? Còn đang định gọi các con dậy ăn sáng đó." Phí Nhất Nhược nhanh chóng nở nụ cười: "Đúng rồi, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Cố Ngôn Phong không đáp, ngược lại Khương Mịch cười tủm tỉm nói: "Làm phiền dì chuẩn bị như vậy, làm sao bọn con có thể ngủ không ngon được!"

Phí Nhất Nhược không có lấy một tia xấu hổ: "Các con thích là được rồi. Đi thôi, ra ăn cơm."

Người ở Cố gia dường như không có thói quen ngủ nướng, ngay cả Cố Điềm cũng đã xuất hiện trên bàn cơm.

Ban đầu Khương Mịch còn tưởng rằng họ về ăn Tết, sau cuộc nói chuyện ở bữa cơm mới biết được, thật ra lần này bọn họ trở về là vì cô và anh. Một mặt là muốn ôn chuyện với Cố Ngôn Phong, một mặt khác là muốn gặp Khương Mịch.

Cho dù nói như thế nào, ít nhất bọn họ vẫn rất tôn trọng cô.

Qua một buổi sáng nói chuyện với nhau, Khương Mịch phát hiện, ngoại trừ Cố Ninh thì những người ở đây đều thực sự vui vẻ.

Chẳng qua, Cố Ngôn Sanh đang phải tiếp quản tập đoàn Tây Xuyên nên rất bận, đêm nay đã phải quay về.

Vì thế sau bữa cơm trưa, Cố Vinh Xa liền gọi Cố Ngôn Sanh và Cố Ngôn Phong cùng nhau vào thư phòng.

Khương Mịch đoán là chuyện liên quan đến tập đoàn Tây Xuyên, vì xem thái độ của Cố Vinh Xa đối với Cố Ngôn Phong, hẳn là ông ấy còn muốn giao lại công ty cho anh.

Cố Vinh Xa vừa đi, mấy người còn lại đều không thân thiết như vẻ bề ngoài. Nhưng có vẻ như ngại Khương Mịch và Phí Nhất Nhược vẫn còn ở đây nên cũng không ai dám thể hiện ra bên ngoài.

"Chị dâu, em đưa chị ra ngoài đi dạo nhé." Cố An muốn nói chuyện riêng với Khương Mịch.

Khương Mịch đương nhiên đồng ý.

Ngoài vườn có một hồ nước, còn có một khu đình hóng mát.

Cố An đưa Khương Mịch ra đình hóng mát ngồi, hỏi cô chuyện học tập và sinh hoạt.

Khương Mịch trả lời từng thứ một, sau đó yên lặng mà chuyển đề tài đi: "Phong cảnh chỗ này của nhà chị thật đẹp, lúc em tới đây đã thấy trên đường có rất nhiều cây bạnh quả."

"Đến tháng sau lá cây bạch quả rụng thì sẽ càng đẹp hơn." Cố An lập tức nói: "Đến lúc đó em nhất định phải đến xem đấy."

"Vâng." Khương Mịch gật đầu, tựa như vô tình mà nhắc tới Tiêu Hàm Sương: "Nhưng mà, hôm qua em nhìn thấy căn nhà bên cạnh... hình như là bị cháy rồi?"

"Ầy, đó là nhà của dì Tiêu." Cố An thở dài một tiếng: "Cháy từ mười mấy năm trước rồi."

"Lâu như vậy rồi sao? Em thấy nó còn chưa được sửa lại, còn tưởng rằng chuyện mới xảy ra thôi đấy." Khương Mịch tỏ vẻ kinh ngạc: "Hay là, vụ cháy đó quá nghiêm trọng, cả nhà họ đều..."

Cố An lắc đầu: "Thật ra cũng không phải, việc này nói ra cũng rất thảm. Dì Tiêu là bạn thân của bác gái, vận mệnh của hai người họ đều không tốt, nhưng dì Tiêu thì khổ hơn. Bác gái tuy rằng mất chồng từ sớm nhưng dẫu sao cũng có người con trai tốt. Nhưng dì Tiêu lại không giống vậy, cũng là góa chồng từ sớm nhưng con trai lại chẳng ra gì, ghét bỏ dì ấy xấu xí, thậm chí còn từ mặt không muốn nhận dì ấy làm mẹ, từ nhỏ đã không muốn về nhà rồi. Vì vậy khi nhà bị cháy, trong nhà chỉ có một mình dì Tiêu, ngay cả muốn kêu cứu cũng không ai nghe thấy, cuối cùng chết cháy trong biển lửa. Ngay cả hậu sự cũng là do bác gái tự đứng ra lo liệu."

Khương Mịch đã từng nghe Cố Ngôn Phong kể rằng Tiêu Hàm Sương chết trong một vụ hỏa hoạn, nhưng anh không nói được đầy đủ như Cố An.

Cô mơ hồ cảm thấy trong những lời này ẩn chứa rất nhiều tin tức, nhưng lại không biết đó là gì.

Cô còn muốn hỏi thì đã thấy Cố An ngồi đối diện cô đứng lên, vội vàng chào hỏi: "Bác gái."

Người này thật biết chọn thời gian.

Khương Mịch quay đầu lại, nhìn thấy Phí Nhất Nhược mang vẻ mặt hòa ái đi tới.

"An An, bác muốn nói chuyện riêng với Khương Mịch hai câu, được chứ?" Phí Nhất Nhược hỏi.

Cố An có thể không đồng ý ư?

Cô ấy không chỉ lập tức rời đi, mà trước khi đi còn ném cho Khương Mịch một ánh mắt ái muội.

Khương Mịch: "..."

Bất quá cũng không sao, vừa hay cô đang muốn tìm Phí Nhất Nhược để nói chuyện riêng.

"Con không chê dì phiền chứ?" Phí Nhất Nhược ngồi xuống đối diện Khương Mịch, thái độ vô cùng ôn hòa.

"Vẫn còn phải diễn sao?" Khương Mịch hừ lạnh một tiếng: "Chỗ này chỉ có hai người chúng ta, xung quanh vắng vẻ, không có khả năng sẽ có người nghe lén đâu."

Phí Nhất Nhược thâm trầm nhìn Khương Mịch vài giây, sau đó đứng dậy nói: "Cô đi theo tôi, tôi sẽ cho cô xem một thứ."

Khương Mịch chần chờ vài giây rồi đi theo.

Phí Nhất Nhược đưa Khương Mịch tới hoa viên, đến trước một cây hoa sơn trà thì dừng lại.

Đã đến mùa hoa rồi nhưng hoa vẫn chưa hoàn toàn nở hết.

Nhưng bụi hoa này nở cực kì đẹp, đóa hoa trắng sạch thuần khiết, trong đó có một bông gắn sợi dây tơ hồng ở phía trên.

Trong <Thiên Long Bát Bộ> từng miêu tả đến loài hoa này, gọi là "Gương mặt mỹ nhân bị tàn phá". Thật ra đây là một loại hoa trà có tên "Dây đeo màu của Hằng Nga", Khương Mịch vừa lúc nhận ra nó.

"Biết đây là hoa gì không?" Phí Nhất Nhược hỏi.

Khương Mịch nhìn bà ta một cái, nói: "Dây đeo màu của Hằng Nga."

"Có chút kiến thức đấy." Phí Nhất Nhược tựa hồ như rất ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ là lóe lướt qua: "Biết Mạn Đà sơn trang không?"

Bà ta biết? Khương Mịch có chút hội hộp.

Bất quá, thế giới trong sách là do tác giả cùng thế giới với cô tạo ra, bối cảnh trong sách không khác gì hiện thực. Vì vậy nên nếu nhân vật trong sách biết <Thiên Long Bát Bộ> với Mạn Đà sơn trang thì cũng không quá kỳ quái.

"Vương phu nhân nói, thịt người là phân bón tốt nhất cho cây." Phí Nhất Nhược chỉ vào bông hoa sơn trà kiều diễm trước mặt, hỏi Khương Mịch: "Cô đoán xem, cây hoa này nở đẹp đến như vậy là vì hấp thu chất dinh dưỡng gì?"

Mặt trời chói chang chiếu xuống vườn hoa xinh đẹp, Khương Mịch không khỏi rùng mình một cái.

"Bà đừng tưởng là tôi sẽ sợ, cũng không cần quanh co lòng vòng nữa, có chuyện gì thì nói thẳng ra." Vẻ mặt Khương Mịch vẫn bình tĩnh như cũ.

Phí Nhất Nhược lại nhìn cô một cái, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc hơn.

"Không cần sợ, cũng không phải tôi cố ý hù dọa cô." Rất nhanh, Phí Nhất Nhược lại nói tiếp: "Chỉ là muốn nói cho cô biết, tôi không lừa cô... Cố Ngôn Phong đúng là một tên biến thái."

Bà ta chỉ vào phía sau cây hoa trà, nói: "Cô nhìn kĩ xem."

Cây hoa sơn trà này vừa hay dựa vào tường, trên mặt tường có vết nứt một khối hình chữ nhật nhàn nhạt, trải qua mưa nắng bão tuyết bào mòn, bây giờ nó chỉ còn lại hình dạng mơ hồ.

Vì vậy Khương Mịch nghiêm túc nhìn vài lần, phát hiện chỗ đánh dấu là một bia mộ.

Lần này ngay cả ngón tay cô cũng trở nên lạnh lẽo.

"Đừng sợ, chỗ này không phải chôn người đâu." Phí Nhất Nhược tiến lại bên tai Khương Mịch, nhẹ giọng nói: "Chỉ là một con mèo thôi, bị Cố Ngôn Phong giết chết rồi lột da rút gân..."

Hô hấp của Khương Mịch dừng lại một giây rồi nói: "Nếu bà không nhắc đến thầy Cố thì có khả năng tôi sẽ tin đấy."

"Có phải tối hôm qua Cố Ngôn Phong bị mất ngủ, đúng không?" Phí Nhất Nhược cười rộ lên, rõ ràng vẫn là gương mặt đoan trang hiền thục đó, nhưng lúc này đây lại vặn vẹo đến kinh người: "Biết vì sao không? Bởi vì nó sợ căn phòng kia."

Khương Mịch đờ người, Cố Ngôn Phong tối hôm qua mất ngủ? Rõ ràng anh đã ngủ rồi mà.

"Nó đã ở trong căn phòng đó mà giết chết con mèo. Tôi đã tận mắt nhìn thấy, cách nó làm rất tinh vi, rút nguyên một mảng da hoàn chỉnh ra, trên mặt bắn đầy máu... Thực sự quá biến thái." Phí Nhất Nhược che miệng lại cười: "Vì vậy chỉ cần đi vào căn phòng đó, nó sẽ nghe được tiếng mèo kêu thảm thiết."

Khương Mịch không biết chuyện con mèo là như thế nào, nhưng cô tin tưởng Cố Ngôn Phong. Lần đầu tiên cô đã hiểu lầm anh rồi nên lần này cô sẽ không tùy tiện nghi ngờ như vậy nữa. Rõ ràng tối hôm qua Cố Ngôn Phong không mất ngủ, vì vậy nên không sợ chỗ này chôn một con mèo chết, cô cũng tin Cố Ngôn Phong mới là người bị hại.

Người phụ nữ này đúng là ma quỷ!

Khương Mịch bỗng nhiên cảm thấy cực kì phẫn nộ, theo bản năng muốn bắt lấy tay của Phí Nhất Nhược.

Nhưng tay vừa mới duỗi ra, trong nháy mắt cô liền thấy tà khí trên người Phí Nhất Nhược thu liễm lại, khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng từ ái ban đầu.

"Dì, sao trên đầu dì lại có tóc bạc thế này?" Tay phải của cô chạm lên tóc mái của Phí Nhất Nhược, nhu hòa nói: "Chắc dì phải làm việc vất vả nhiều quá rồi, là do bọn con không đúng. Sau này có việc gì thì dì cứ giao cho con làm. Tình cảm của con với thầy Cố không chỉ thích mà còn ngưỡng mộ, thương tiếc nữa đấy ạ. Vì vậy, anh ấy thích ai thì người ấy chính là người thân của con, anh ấy ghét ai thì người ấy chính là kẻ thù của con. Con nhất định sẽ chăm sóc tốt thầy Cố cùng người nhà của anh ấy."

"Nói đúng lắm."

Phía sau truyền đến giọng của Cố Vinh Xa. Khương Mịch quay đầu lại nhìn, phát hiện một nhóm người đã đi tới phía sau, cô đỏ mặt nói: "Sao mọi người đến đây mà không có tiếng động nào vậy?"

"Ha ha ha, không cần xấu hổ, chúng ta chưa nghe thấy gì hết." Cố Vinh Xa dường như rất vui vẻ, tính tình trẻ con nói.

Khương Mịch: "... Chú hai..."

Cô nhìn thấy Cố Ngôn Phong dừng lại ở phía sau, ánh mắt dừng lại trên cây hoa trà kia, vẻ mặt khó đoán.

"Được được, chú không nói nữa." Cố Vinh Xa cười nói: "Không phải bọn chú muốn tới đây quấy rầy hai người ngắm hoa, là Cố Ngôn Sanh phải đi về, qua đây chào hỏi hai người trước."

Nói rồi, ông quay đầu ra hiệu bằng mắt với Cố Ngôn Sanh ở phía sau.

Vẻ mặt Cố Ngôn Sanh vẫn lạnh lùng như cũ, nói: "Em dâu, anh còn có việc, xin lỗi phải đi trước."

Nói xong, tựa hồ như anh ta cũng tự cảm thấy mình nói cho có lệ, bổ sung thêm: "Em ở lại đây chơi thêm mấy ngày."

Sau đó... lại im lặng không nói gì.

Khương Mịch vội nói: "Vâng, cảm ơn anh hai."

"Vậy mọi người ngắm hoa đi, con đi trước." Cố Ngôn Sanh nói.

"Để em tiễn anh đi." Khương Mịch cũng không muốn ở chỗ này tiếp nữa: "Bọn em chỉ đến đây xem hoa thôi."

"Hoa trà này là do anh ba trồng đó." Cố An cũng không biết những chuyện ghê tởm kia nên rất vui vẻ nói chuyện: "Bác gái vẫn luôn chăm sóc nên nó mới nở hoa tốt như thế này."

Là do Cố Ngôn Phong trồng?

Giữa một đám người, Khương Mịch nhìn về phía Cố Ngôn Phong.

Vừa vặn Cố Ngôn Phong cũng nhìn qua đây, vẻ mặt bình tĩnh yên lặng không khác gì bình thường. Khi đối diện với ánh mắt của cô còn khẽ cười.

Khương Mịch bỗng nhiên cảm thấy an tâm.

Hôm nay không tới nhà của Tiêu Hàm Sương, buổi tối sau khi ăn xong, như thường lệ mọi người ai về phòng nấy.

Khương Mịch và Cố Ngôn Phong cùng nhau trở về phòng, phát hiện trên giường có nhiều hơn một chiếc chăn.

"Sao lại thế này?" Khương Mịch sợ rằng đây là một cãi bẫy của Phí Nhất Nhược nên phản ứng hơi khoa trương: "Ai lấy nó ra vậy?"

Ánh mắt của Cố Ngôn Phong thật vi diệu: "Là tôi lấy."

Khương Mịch: "..."

Cô bỗng nhiên ý thức được, lời nói vừa rồi hóa ra còn có một ý nghĩa khác, giống như cô đang rất muốn cùng Cố Ngôn Phong đắp chung một chiếc chăn vậy. Mặt cô chín hồng chín đỏ đáp: "Em... cái đó... em đi tắm trước."

Có hai chiếc chăn ở đây, không khí ai muội đã tan đi rất nhiều.

Hai người riêng biệt đắp từng cái chăn, nằm ở hai bên.

"Ngủ ngon." Cố Ngôn Phong nói.

Khương Mịch: "Ngủ ngon."

Thật ra thời gian vẫn còn sớm, trong phòng tối đen như mực. Khương Mịch cảm thấy không buồn ngủ một chút nào, không hiểu sao lại nghĩ tới chuyện ngày hôm nay nói với Phí Nhất Nhược. Tuy rằng cô rất tin tưởng Cố Ngôn Phong nhưng cứ tưởng tượng đến hình ảnh mà bà ta miêu tả, cô vẫn cảm thấy rất ghê rợn. Khương Mịch không dám mở mắt, tim đập điên loạn.

Đúng lúc này, không biết ở đâu vang lên tiếng mèo kêu.

Khương Mịch bỗng run lên.

"Sao vậy?" Cố Ngôn Phong cũng chưa ngủ, hai người nằm chung một người nên anh rất dễ nhận ra trạng thái của Khương Mịch.

Khương Mịch cố gắng trấn định: "Không có gì."

Nhưng mà chờ khi xung quanh yên tĩnh trở lại, Khương Mịch lại thấy tiếng mèo kêu một lần nữa.

"Em thở rất nhanh." Cố Ngôn Phong dịu dàng hỏi: "Em đang sợ hãi. Em sợ cái gì? Tiếng mèo kêu ư?"

"Thầy Cố!" Khương Mịch thật sự rất sợ, dùng chân đá chăn ra, chui vào trong chăn của anh: "Em sợ!"

Cố Ngôn Phong hơi dừng lại, duỗi tay ra ôm cô, thấp giọng hỏi: "Có phải bà ấy đã nói với em chuyện con mèo rồi không?"

Khương Mịch nắm chặt vạt áo của anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh đang đập nên cũng bình tĩnh hơn nhiều: "Ừ."

"Bà ấy nói với em như thế nào?" Cố Ngôn Phong một bên nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, một bên hỏi.

Khương Mịch nói: "Bà ấy nói... anh giết chết một con mèo, sau đó còn... còn lột ra gút rân nó... rồi chôn dưới cây hoa trà."

Cố Ngôn Phong hơi đờ người: "Dọa em sợ như vậy rồi mà sao còn dám ôm tôi? Không sợ tôi sao?"

"Chắc chắn không phải do anh làm mà." Khương Mịch lắc đầu nói: "Em tin anh."

Cố Ngôn Phong trầm mặc vài giây, điều chỉnh hô hấp một lát rồi bình tĩnh nói: "Dưới cây hoa trà đúng là có chôn xác một con vật, nhưng không phải do tôi giết."

"Em biết ngay mà!" Khương Mịch ngay lập tức trở nên vui vẻ.

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Bà ấy thích nhốt tôi ở trong một căn phòng tối, sau đó phát ra đủ loại âm thanh kinh dị. Trong đó, bà ấy thích nhất là tiếng mèo kêu khi động dục." Cố Ngôn Phong nhẹ giọng nói.

Khương Mịch đã từng nghe tiếng mèo kêu khi động dục rồi, tiếng đó làm cả người bủn rủn, hơn nữa ở trong một căn phòng tối mà nghe thấy.... Bàn tay đang nắm chặt tay áo của anh bỗng chốc chuyển sang ôm eo.

"Khi còn nhỏ tôi đã nuôi một con mèo, nhưng sau đó tôi nuôi không được nữa thì định đem nó đi tặng cho người khác." Cố Ngôn Phong nói: "Sợ nó lại chạy về nên tôi đưa nó cho một nhà ở rất xa nuôi. Người đó sống ngay cạnh lò sinh sát, lúc đi ngang qua đó tôi còn thấy có người đang rút da một con thỏ. Lông cùng hình dáng của con thỏ đó đều giống với con mèo của tôi, vì thế tôi cố ý mua nó về đặt trong phòng, làm bà ấy tưởng tôi lột da nó ra. Hóa ra lá gan của bà ấy cũng chẳng lớn như vậy, còn chưa phân biệt được lông mèo với lông thỏ mà đã bị dọa đi rồi. Từ đó trở đi, rốt cuộc bà ấy cũng không dùng tiếng mèo kêu để dọa tôi nữa."

Khương Mịch quả thật tức đến nổ phổi, đột nhiên ngồi bật dậy.

"Làm sao thế?" Cố Ngôn Phong cũng hoảng sợ, theo bản năng vươn tay muốn kéo cô lại.

Sức của Khương Mịch cũng không mạnh lắm, lung tung quay qua quay lại rồi vừa vặn chống tay lên ngực anh.

Cả hai người đều dừng lại, tầm mắt quấn quýt trong bóng đêm.

Một lúc lâu sau, Khương Mịch ấp úng nói: "Em muốn đi... đi tìm bà ấy tính sổ."

"Còn chưa đến lúc." Cố Ngôn Phong lãnh đạm nói: "Chờ thêm một chút nữa đi."

"Nhưng mà..." Cô nhớ tới những lời Phí Nhất Nhược từng nói: "Tối hôm qua anh có mất ngủ không?"

"Không." Cố Ngôn Phong đáp: "Có em ở đây... tôi không mất ngủ."

Khương Mịch không biết bản thân đang nói cái gì nữa: "Vậy... anh không khó chịu sao?"

Cố Ngôn Phong cũng không biết bản thân đang nói cái gì: "Em ôm tôi một cái, tôi sẽ không khó chịu."

"À..." Khương Mịch nằm xuống, ôm lấy người anh.

Cố Ngôn Phong bấy giờ mới tỉnh táo lại, không biết phải làm sao: "... Cảm ơn."

Khương Mịch: "... Không có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net