Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: HCA.

Khương Mịch cảm giác có chút xấu hổ, nhưng chút xấu hổ này đến phim trường đã biến mất.

Bởi vì mọi người thấy cô đến nên rất nhiệt tình, Tô Phán còn trực tiếp ôm lấy cô sờ sờ mó mó.

Khương Mịch: "..."

Hình như người nào cũng thích sờ cô thì phải, không biết là tật xấu gì nữa.

Tô Phán cực kì vui vẻ: "Cuối tuần chị đóng máy rồi, từ giờ đến Tết cũng không có thêm công việc gì nữa. Chị đưa địa chỉ nhà cho em, chỉ cần được nghỉ thì em đều có thể tới tìm chị, chị đối diễn với em."

Khương Mịch vô cùng vui vẻ, vội vàng nói cảm ơn, sau đó hai người không đầu không cuối nói vài câu, đoàn phim liền kêu chuẩn bị.

"Mịch Mịch, cô lại đây." Du Thông đứng trước máy theo dõi vẫy tay với Khương Mịch.

"Dụ đạo diễn." Khương Mịch nhảy nhót đến trước mặt Du Thông: "Sao ngài lại đẹp trai như vậy chứ?"

Tâm tình của Du Thông rất tốt, ngoài miệng thì lại rất khiêm tốn: "Nào có, nào có, có thầy Cố ở đây thì ai dám đẹp trai hơn cậu ta nữa."

"Ngài đẹp trai hơn anh ấy nhiều." Khương Mịch vô cùng thật thà nhìn ông.

Miệng Du Thông không khép lại được: "Tới đây, chẳng phải cô muốn đóng phim sao? Tôi dạy cho cô một cách nhanh chóng để tăng kỹ thuật diễn."

"Cách gì?" Khương Mịch nghiêm túc hẳn lên.

"Làm đạo diễn." Du Thông bảo người đưa cho Khương Mịch một cái ghế, để cô ngồi song song với ông ta. "Cô xem người khác diễn, tìm ra chỗ bọn họ làm chưa đúng để mình biết đường mà tránh, như vậy tiến bộ sẽ rất nhanh."

Khương Mịch cảm thấy đây là một biện pháp không tồi nên rất tự nhiên mà ngồi xuống.

Nhưng khi cô thấy trên màn hình xuất hiện hình ảnh hai người nọ, cô lập tức nhủ thầm: "Thầy Cố và chị Phán Phán? Hai người họ đóng với nhau thì mình có thể tìm được lỗi gì chứ? Có khả năng đạo diễn Du đánh giá cao mình rồi."

"Hai người họ cũng là người, mặc dù không tìm ra được lỗi thì cô cũng thử cảm nhận một chút, đoạn nào sẽ làm cô nổi da gà, đoạn nào làm cô cảm thấy bình thường thì cũng đều có thể suy ra được cách diễn." Du Thông rất kiên nhẫn nói: "Bắt đầu đi."

Thật trùng hợp, cảnh diễn hôm nay của Cố Ngôn Phong và Tô Phán cũng là một cảnh diễn "dồn tường", xem ra bất kể là đạo diễn hay biên kịch đều thích dùng cảnh này.

Nội dung cảnh của ngày hôm nay tương tương tự với buổi tối hôm qua.

Nam nữ chính ra ngoài điều tra vụ án, gặp nguy hiểm, nam chính vì bảo vệ cho nữ chính nên đã chắn ở trước người cô ấy, vừa hay tạo thành tư thế kabedon*.

(*Kabedon: Kabe nghĩa là "Tường", don nghe giống như "đông". Kabe-Don đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào tường như một hành động phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào. Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong manga hay anime khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng "don", và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh. Theo wikipedia.)

Khương Mịch nhanh chóng xem xong cốt truyện, sau đó ngẩng đầu nhìn lên máy theo dõi.

Tối hôm qua cô diễn cảnh này với Cố Ngôn Phong cũng không thành công, Khương Mịch đem nguyên nhân đổ hết lên đầu mình, cô muốn xem Tô Phán sẽ xử lý như thế nào.

Khương Mịch vẫn còn trẻ, đối với "thích" cũng không có nhiều khái niệm. Cô coi Cố Ngôn Phong như người thân cận, ỷ lại anh, thật ra rất sợ mối quan hệ này sẽ thay đổi, vậy nên trong tiềm thức sẽ từ chối những suy nghĩ đi theo chiều hướng khác. Đối với Khương Mịch của hiện tại mà nói, có thể duy trì mối quan hệ này là cô đã rất thỏa mãn rồi.

Vậy nên, nếu không có giấc mộng tối qua thì Khương Mịch cũng không nghĩ nhiều, cho rằng đó là di chứng của việc không đối diễn thành công, cô vẫn còn đang đi tìm nguyên nhân cho diễn xuất của mình đây.

Trong màn ảnh, nhân viên đạo cụ đẩy đá và cát xuống dưới, thân thủ Cố Ngôn Phong nhanh nhẹn nhảy về phía trước, vừa hay đứng ở trước mặt Tô Phán.

Tay anh chống lên bức trường đá, đối diện với tầm mắt của Tô Phán đang ở trong ngực mình.

Khương Mịch không tự chủ được nắm chặt kịch bản trong tay.

Ánh mắt hoảng loạn căng thẳng của Tô Phán lóe lên chút nhu tình cùng chờ mong, cô ấy chớp chớp mắt, ánh mắt lại nhiều thêm mấy phần e lệ cùng nóng bỏng.

Ánh mắt của Cố Ngôn Phong cũng rất dịu dàng, ánh mặt trời sáng chói phía sau cùng với ánh đèn hắt vào sườn mặt kiên nghị của anh khiến anh trở nên vô cùng đẹp trai, anh chậm rãi tới gần Tô Phán...

Khương Mịch bỗng nhiên nhớ tới trường hợp tối hôm qua, cách một màn hình dường như có thể cảm nhận được khí thế cường đại của Cố Ngôn Phong. Khương Mịch liếm liếm môi, gần như muốn vò nát kịch bản, còn khẩn trương hơn cả hai người đang đóng phim kia, ngực có cảm giác gì đó ê ẩm cùng đau trướng, không rõ là cảm giác gì.

"Mịch Mịch." Du Thông vẫn luôn nhìn chằm chằm vào máy quay bỗng nhiên mở miệng: "Cô có nhìn ra vấn đề gì không?"

"Hả?" Khương Mịch chớp chớp mắt, không kịp phản ứng lại: "Vấn đề gì cơ?"

"Vấn đề của Cố lão sư." Du Thông nhìn cô một cái: "Cô khẩn trương như vậy làm gì? Nhận ra thầy Cố có chỗ nào không đúng không?"

Khương Mịch lại nhìn thoáng qua hình ảnh, Cố Ngôn Phong và Tô Phán gần như đã dính sát lại vào nhau, hình ảnh rất trêu chọc trái tim người khác, nhịp tim đập của cô cũng theo đó mà nhanh lên, không phát hiện ra không đúng chỗ nào.

Vì thế mờ mịt lắc đầu: "Như vậy không tốt sao? Cách một màn hình tôi cũng có thể cảm nhận được trái tim màu hồng phấn bay bay, có vấn đề chỗ nào?"

Du Thông còn muốn nói thêm gì đó,biên kịch bên cạnh đã chen vào nói: "Mịch Mịch mới có bao lớn chứ, cô bé làm sao nhìn ra vấn đề này được?"

Trong hình ảnh, Cố Ngôn Phong không đợi đạo diễn ca thán mà đã tự mình đứng thẳng dậy, làm ra tư thế xin lỗi, nói rõ ràng là mình thể hiện không tốt.

Tay cầm kịch bản của Khương Mịch thoáng dừng lại.

"Hai người tự điều chỉnh đi." Du Thông cầm lấy loa hô một tiếng, sau đó quay đầu hỏi Khương Mịch: "Kịch bản mới của cô có mấy cảnh tình cảm không?"

Khương Mịch ngây thơ mờ mịt đáp: "Cũng coi như là có, nhưng cũng không hoàn toàn. Thầy Cố nói đó gọi là ái muội."

Cô nói sơ qua về cốt truyện một lần.

Biên kịch ngay lập tức lên tiếng: "Như vậy thì khá tốt, Mịch Mịch, cô còn nhỏ, không nên gấp gáp đóng phim tình cảm làm gì."

Khương Mịch muốn nói cô đã thành niên rồi, không còn nhỏ nữa, nhưng nghĩ đến cảnh diễn tối hôm qua thì lại uể oải, không tranh luận với bọn họ nữa.

"Đúng vậy, ái muội mờ ám là một cảm giác tốt." Du Thông cũng tán đồng, nhưng sau đó lại nói: "Nhưng mà trước sau gì cũng phải tiếp xúc, vậy nên ban đầu cứ phải tìm hiểu lỗi sai đi."

Ông ta xem lại video, sau đó giải thích với Khương Mịch: "Cô xem ánh mắt của thầy Cố đi này."

Khương Mịch nhìn chằm chằm vào màn hình, khó hiểu nói: "Rất dịu dàng mà, khán giả nhìn vào chắc chắn sẽ thét chói tai."

"Là vô cùng dịu dàng." Du Thông lắc đầu nói: "Nhưng mà... cậu ta đối xử với fans cũng quá dịu dàng, đối với bạn bè cũng vậy, đối với đồng nghiệp cũng chẳng khác gì, như thế thì có gì khác biệt đâu?"

Khương Mịch vẫn không hiểu: "Cần  phải có gì đó khác biệt sao?"

"Cô nhìn lại ánh mắt của Tô Phán đi." Du Thông nhắc nhở: "Ánh mắt cô ấy vừa e lệ lại còn nóng bỏng, còn có cả tình yêu nữa, hiểu chưa?"

Khương Mịch mơ hồ đã hiểu, nhưng lại nói không nên lời.

Du Thông nói: "Tình yêu khác với những tình cảm khác của con người, người mình yêu cũng khác với những người khác, là cảm giác chiếm hữu dục vọng ấy, là dục vọng không kiềm chế được."

Biên kịch nhìn thấy lông mày của Khương Mịch nhíu lại một chỗ thì cười nói: "Mịch Mịch cô đừng gấp, từ từ nói. Một ngày đó khi cô thích một người thì cô sẽ hiểu thôi. Đạo diễn Du ông cũng đừng vội, Mịch Mịch là do thầy Cố dạy bảo, cảnh tình cảm thầy Cố còn diễn không tốt thì ông còn trông mong Khương Mịch có thể hiểu ra thế nào?"

Du Thông cười rộ lên: "Cũng đúng nhỉ."

Khương Mịch: "..."

Cô thấy đạo diễn sau khi NG cũng không đi tìm hai người họ, tò mò hỏi: "Đạo diễn, ông không đi chỉ đạo cho bọn họ sao?"

Du Thông lắc đầu: "Hai người họ hiểu được đạo lý này, chỉ là diễn không tốt thôi, tôi đi chỉ đạo cũng vô dụng. Để cho bọn họ tự điều chỉnh lại, dù sao mấy cảnh tình cảm này thầy Cố vẫn luôn mất nhiều thời gian."

Trong lòng khương Mịch kêu lộp bộp, lại ngồi trong chốc lát, thấy hai người kia vẫn đang nói chuyện với nhau thì không nhịn được đứng lên: "Tôi đi qua nghe thử xem bọn họ điều chỉnh như thế nào."

"Đi đi." Du Thông gật đầu: "Học tập từ Tô Phán ấy."

Khương Mịch "vâng" một tiếng, chạy về phía hai người họ.

Ở bên kia, Tô Phán đang giễu cợt Cố Ngôn Phong: "Không ngờ cũng có ngày thầy Cố bị NG đấy, thật khó gặp nha."

Cố Ngôn Phong: "..."

"Cậu có người mình thích rồi phải không?" Tô Phán không nhịn được tò mò hỏi.

Sau đó chưa kịp để Cố Ngôn Phong trả lời, cô ấy lại vội vàng bổ sung: "Không phải tôi cố ý thăm dò cậu, chỉ là tôi muốn đưa ra cho cậu một đề nghị, cậu có thể tưởng tượng tôi thành người cậu thích, như vậy là quay xong rồi."

Cố Ngôn Phong cũng chưa đến mức không thể hiểu được những lời này, anh hơi dừng lại rồi hỏi Tô Phán: "Con gái các cô khi yêu đương thường hay để ý những thứ gì?"

Tô Phán sửng sốt, không quá hiểu ý anh: "Có ý gì?"

"Tức là để ý đến phương diện nào nhất? Chẳng hạn như tuổi tác, diện mạo, dáng người, học thức, tiền bạc,... Chênh lệch như thế nào thì không thể chấp nhận được?" Cố Ngôn Phong hỏi.

"Cái này thì khó nói lắm, gu của mỗi người đều khác nhau." Tô Phán lắc đầu: "Cá nhân tôi thì yêu cầu người đó phải có tam quan bình thường cái đã, nếu không thì không thể nói tiếp được."

Cố Ngôn Phong suy nghĩ: "Xấu hay đẹp cũng được? Nhiều tuổi hơn cô rất nhiều cũng được sao?"

"Tuổi tác không thành vấn đề, còn xấu... Xấu quá thì không được, tôi là người trọng nhan sắc." Tô Phán nghiêm túc đánh giá nhìn Cố Ngôn Phong: "Với điều kiện này của cậu, cho dù đối phương yêu cầu như thế nào thì cũng có thể đáp ứng được hết mà nhỉ?"

Vừa nói xong, có một bóng người nhảy nhót lại đây.

"Thầy Cố, chị Phán Phán." Khương Mịch cười nói: "Em có thể nghe xem hai người muốn điều chỉnh như thế nào được không? Em muốn lấy kinh nghiệm."

Cố Ngôn Phong liếc mắt nhìn Tô Phán một cái, ho nhẹ một tiếng: "Chúng tôi đã điều chỉnh xong rồi."

Tô Phán híp híp mắt, đột nhiên nhanh trí nói theo: "Đúng vậy, thật ra diễn cảnh này rất dễ mà."

"Diễn như thế nào ạ?" Khương Mịch hỏi.

"Cứ biến đối phương trở thành người mình thích thôi." Tô Phán nhướng mày: "Nếu không tin, em cứ đứng bên này chờ mà xem."

Nói xong, hai người họ liền tới trước máy quay làm động tác chuẩn bị.

Tố Phán nhìn Khương Mịch, nói khẽ với Cố Ngôn Phong: "Thầy Cố, đây là lần duy nhất cậu không diễn được, chắc hẳn là có người nào đó đang ở đây đúng không? Tôi đoán đúng rồi chứ?"

Cố Ngôn Phong không trả lời: "Chuẩn bị đi."

Anh hướng về phía Du Thông làm một đọng tác, nhân viên trường quay giơ bảng bắt đầu.

Khương Mịch nhìn màn ảnh bên ngoài, đứng gần lại nhìn hai người họ đóng phim.

Cố Ngôn Phong chống tay lên đỉnh đầu Tô Phán, trong ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng cùng sợ hãi, sau khi thấy Tô Phán không có việc gì thì lại biến thành cảm xúc yên tâm, ngay sau đó ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Tô Phán ngẩng đầu đối diện với anh, trong ánh mắt thâm trầm của Cố Ngôn Phong sinh ra một ngọn lửa, ngọn lửa ấy càng lúc càng bùng cháy...

Khương Mịch bỗng nhiên liền cảm nhận được cảm giác dục vọng chiếm hữu mà Du Thông nói đến, cái loại cảm giác không màng tất cả chỉ để thiêu đốt cảm tình, đó chính là dục vọng.

Không thể không nói, biểu hiện của Cố Ngôn Phong tốt vô cùng.

Nhưng không biết tại sao, lúc này tim Khương Mịch lại không có cảm giác đập nhanh.

Có thể là bởi vì không đủ chú tâm nhỉ, cô đã bị những thứ khác ở hậu trường di dời sự chú ý.

"Tốt! Qua!" Du Thông cực kì hài lòng: "Không hổ là thầy Cố, quá tuyệt vời!"

Toàn bộ hậu trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người lại chuẩn bị quay thêm một cảnh nữa.

Khương Mịch đi tới trước máy theo dõi, trong lòng vẫn luôn quanh quẩn một nghi vấn: Vừa rồi Tô Phán nói, biện pháp điều chỉnh cảm xúc của bọn họ chính là tưởng tượng đối phương thành người mà mình thích, vậy Cố Ngôn Phong nghĩ đến ai đây?

Nghi vấn này, chung quy Khương Mịch vẫn không thể nào có mặt mũi mà hỏi ra lời được.

Cô không hề biết lí do là gì, dù sao trong tiềm thức vẫn là không muốn đi hỏi.

Buổi tối trở lại phòng, Cố Ngôn Phong chủ động nói: "Tối nay muốn diễn đoạn nào?"

"Tối nay có khả năng không diễn được, em đã quên mất một chuyện." Khương Mịch không muốn diễn nữa.

Cố Ngôn Phong: "Chuyện gì?"

Khương Mịch nói: "Giáo viên giao bài tập."

Cố Ngôn Phong không hiểu: "Vậy thì sao? Ngày mai em có thể làm mà?"

"Ngày mai em muốn đi xem mọi người đóng phim." Khương Mịch vô cùng đáng thương nhìn Cố Ngôn Phong: "Hai bài bình luận điện ảnh, thầy Cố, anh có thể... giúp em viết một bài không?"

Cố Ngôn Phong dùng lời lẽ hợp tình hợp lý mà cự tuyệt: "Không được, bài tập phải tự mình làm."

Khương Mịch bĩu môi: "..."

Lông mày Có Ngôn Phong giật giật: "Nếu không thì như vậy đi, tôi và em cùng xem một bộ phim điện ảnh, chúng ta có thể bày tỏ quan điểm, hẳn là có ích cho việc viết bình luận điện ảnh của em."

"Được." Khương Mịch ngoan ngoãn gật đầu: "Anh giúp em chọn phim đi."

Cố Ngôn Phong chọn một bộ đoạt giải phim văn nghệ năm năm trước.

"Em đừng nghĩ Bành Dật lớn lên không quá đẹp trai, nhưng kĩ thuật diễn của anh ta rất tốt, những bộ phim văn nghệ kiểu này đều khảo nghiệm khí chất con người..." Cố Ngôn Phong mở phim lên, phổ cập kiến thức cho Khương Mịch.

Bành Dật đạt giải ảnh đế năm năm trước, bởi vì có đôi mắt nhỏ nên thường xuyên bị người khác body shaming**.

(**Body shaming: được hiểu là là những từ ngữ "miệt thị" mang ý chê bai, dè bỉu ngoại hình của người khác với những lời lẽ tiêu cực, gây tổn thương.)

Khương Mịch nói đúng sự thật: "Nhưng mà... Em cảm thấy anh ấy diễn không tốt lắm, cũng không đẹp trai như anh."

Cố Ngôn Phong: "Chú tâm vào phim đi."

Hai người yên tĩnh xem phim, khi đến phần gay cấn thứ nhất, Cố Ngôn Phong cảm thấy vai mình chợt nặng.

Anh nhẹ nhàng quay đầu, phát hiện Khương Mịch đã dựa vào anh ngủ say.

Cố Ngôn Phong: "..."

Nói muốn làm bài tập cơ mà?

Sáng ngày hôm sau khi Khương Mịch tỉnh dậy, cô phát hiện mình ngủ ở trên giường.

Tối hôm qua... Khương Mịch che mặt lại, không hề nghi ngờ gì là Cố Ngôn Phong đã ôm cô về.

Cô đuôi tay lên tủ đầu giường cầm điện thoại, sờ được hai tờ giấy.

Để gần nhìn mới thấy, là hai phần bài tập bình luận điện ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net