Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi biểu diễn này của Yến Ninh là vì gây quỹ xây dựng trường cũ, vì thế anh ta mới cố ý làm một buổi biểu diễn nhỏ.

Tạ Hiểu Toàn muốn mua vé từ lâu rồi, nhưng do vé bán chạy quá nên không cướp được. Bây giờ nghe thấy có vé khách quý, quả thực vui đến phát điên luôn.

"Tớ cũng ngu thật đấy, thầy Cố quen biết với Yến Ninh, cậu biết anh ấy cũng đúng mà." Tạ Hiểu Toàn kích động cả một đêm, hôm sau mới phản ứng lại: "Mịch Mịch, chắc cậu hạnh phúc lắm nhỉ? Được biết cậu tớ cũng rất hạnh phúc."

Khương Mịch cũng cảm thấy mình rất hạnh phúc, vận may của cô rất tốt, bất kể là ở thế giới nào cũng đều gặp được những con người đáng yêu.

Buổi tối, hai người cùng đi tới nơi tổ chức buổi biểu diễn.

Không khí ở buổi diễn cực kỳ náo nhiệt, Khương Mịch và Tạ Hiểu Toàn đến đó, cảm giác lỗ tai không còn là của chính mình nữa, nhưng nhìn bầu không khí tập thể đang sôi động, Khương Mịch hiểu vì sao Yến Ninh có thể hot như vậy rồi.

"Tớ vào hậu trường xem thử." Khương Mịch xoa lỗ tai nói với Tạ Hiểu Toàn: "Nếu không cậu về trước đi."

Tạ Hiểu Toàn lắc đầu, đúng mực nói: "Tớ ở bên ngoài đợi cậu."

Khương Mịch cũng không miễn cưỡng, trực tiếp đi vào sau khán đài.

Có lẽ nhân viên công tác đã được báo trước nên không có ai ngăn cản.

Yến Ninh ngồi trong hậu trường, đang thất thần thì thấy Khương Mịch.

"Chị... Mịch Mịch, cô đến rồi?"

Khương Mịch đỏ mặt: "Vất vả cho cậu rồi, tổ chức buổi biểu diễn này mệt lắm đúng không?"

"Vẫn bình thường, vì thích nên không thấy mệt." Yến Ninh ngắm nhìn một cây đánh phấn trên bàn trang điểm: "Phiền chị đến đây một chuyến rồi."

"Cậu nói gì vậy." Khương Mịch lắc đầu: "Đã xảy ra chuyện gì ư? Cậu cứ nói thẳng đi."

Yến Ninh ngượng ngùng cười, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp, đưa cho Khương Mịch: "Ba ngày sau là sinh nhật của An An, chị có thể giúp tôi đưa cái này cho chị ấy không?"

Khương Mịch biết anh ta gọi cô đến đây là vì chuyện của Cố An, nhưng không ngờ lại là nhờ tặng qùa.

"Tại sao cậu không nhờ anh cả đưa?" Khương Mịch hỏi.

Cố Ngôn Sanh và Cố An đều ở công ty, nhờ anh ấy tặng quà thì tiện hơn nhiều.

Yến Ninh có chút khó xử, hơi hé miệng nhưng không nói gì.

"Là vì anh cả không muốn giúp đúng không?" Khương Mịch lập tức hiểu ra nguyên nhân, nhìn Yến Ninh rồi nói xin lỗi: "Tôi nghĩ, anh cả có cùng lý do với tôi."

Ngụ ý là cô cũng muốn từ chối. Vẻ mặt Yến Ninh tái nhợt.

"Không phải là vì tôi không muốn giúp cậu, mà vì tôi không biết nói với An An thế nào." Khương Mịch sợ anh ta nghĩ nhiều nên vội vàng giải thích: "Đương nhiên tôi có thể nói cho An An biết quà là do tôi tặng, hoặc là do fans tặng, thậm chí là một người khác tặng.... Muốn lừa An An không khó, nhưng vấn đề là chúng ta đều yêu mến cô ấy, tại sao phải lừa gạt? Tôi biết đây không phải chuyện xấu, nhưng nói dối có thiện chí thì vẫn là nói dối!"

Yến Ninh im lặng hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn đền bù. Nhiều năm như vậy rồi, tôi cảm thấy mình rất thua thiệt."

"Cậu muốn nhận cô ấy không?" Khương Mịch thay đổi vấn đề hỏi.

Yến Ninh lập tức gật đầu: "Đương nhiên là muốn."

Khương Mịch nói: "Cậu cũng đã xuất hiện trước mặt cô ấy khá lâu rồi phải không? Nghe anh cả nói thì An An cũng không ghét cậu, trước đó còn đi xem buổi biểu diễn của cậu, tại sao cậu không nói thẳng với cô ấy?"

"Tôi sợ chị ấy không chịu nhận tôi, cũng sợ chị ấy khó xử...." Yến Ninh cúi đầu, buồn bã nói.

"Nhưng cậu không sai mà." Khương Mich có thể hiểu được cảm xúc của Yến Ninh lúc này, nhưng cô không đồng tình: "Cho dù năm đó An An bị vứt bỏ thì cũng không phải do cậu làm, khi đó ngay cả nhận thức cậu còn không có, càng không có bất kỳ cách nào để giữ cô ấy lại."

Yến Ninh lắc đầu: "Nhưng chỉ cần chị ấy nhìn thấy tôi, chị ấy sẽ nhớ đến chuyện mình bị bỏ rơi. Nếu tôi nói thẳng với chị ấy thì làm sao chị ấy chấp nhận được? Nếu chấp nhận tôi, hàng ngày chị ấy sẽ phải chịu dày vò, còn nếu không chấp nhận, người khác sẽ nói chị ấy máu lạnh. Hơn hai mươi năm trước là tôi có lỗi với chị ấy, làm sao tôi có thể khiến chị ấy khó xử một lần nữa được?"

Khương Mịch thở dài: "Tại sao cậu không nghĩ tới việc An An sẽ can tâm tình nguyện chấp nhận cậu?"

"Không phải là không nghĩ tới, mà xác suất quá nhỏ." Yến Ninh nói.

Khương Mịch đã hiểu, đây là khúc mắc không phải nói mấy câu là có thể giải quyết được, cô nghĩ ngợi vài giây rồi nói: "Tôi kể chuyện xưa cho cậu nghe nhé."

Yến Ninh sửng sốt: "Hả?"

"Có một cô gái xuất thân bần hàn, nhưng có một người đàn ông luôn chăm sóc cho cô ấy. Cô ấy rất thích người đàn ông đó, nhưng lại cảm thấy mình không xứng với người ta. Vì người đàn ông ấy đối xử với cô rất tốt, cô gái sợ mình làm người ta khó xử, nên nghĩ, đợi bao giờ mình ưu tú hơn một chút, chờ thêm một thời gian nữa rồi sẽ thổ lộ với người ấy. Nào ngờ chưa đến ngày tỏ tình, người đàn ông lại xảy ra chuyện không thể quay về. Cô gái thật sự phát điên, khi đi nhận di vật của người đàn ông, bạn đồng hành của anh ta nói, trước khi chết, người đàn ông hy vọng người con gái mình yêu có thể hạnh phúc. Cô gái vô cùng khổ sở nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì mình còn chưa kịp thổ lộ. Sau đó cô gái quay về nhà người đàn ông dọn dẹp đồ đạc, phát hiện trước kia chết, anh ta đã dùng máu viết tên cô gái lên một quyển vở."

Mặc dù câu chuyện này nói về tình yêu chứ không phải tình thân, nhưng Yến Ninh nghe xong vẫn đỏ mắt: "Đây là chuyện xưa của ai vậy?"

"Chuyện của ai không quan trọng." Khương Mịch thở dài: "Quan trọng chính là, cô gái kia đã nói với tôi, nếu sớm biết kết cục phía sau, cho dù người ấy không cam tâm tình nguyện thì cô ấy vẫn muốn đem người về bên mình."

Yến Ninh hiểu ý cô, nhưng chính kiến của anh ta không thể một sớm một chiều thay đổi.

Khương Mịch nói: "Chuyện của cậu và An An cũng thế, đều là người trưởng thành rồi, tự có cách nghĩ riêng của mình. Cậu còn chưa thử thì làm sao biết được An An không chấp nhận? Cho dù An An không chấp nhận đi nữa thì tình huống ấy có tốt bây giờ không?"

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xem thử." Những lời này cuối cùng cũng chạm trúng chỗ ngứa của Yến Ninh.

Ba ngày sau, Cố Ngôn Sanh tổ chức party sinh nhật cho Cố An.

Khương Mịch không muốn gặp mặt nhiều người nên chờ sau khi party kết thúc rồi mới đi, Cố An và Yến Ninh đều đi ra đón cô, mắt cả hai đều đỏ lựng.

Xem ra đã nhận nhau rồi.

Khương Mịch thấy vui thay cho bọn họ, giơ quà của mình ra: "Sinh nhật vui vẻ, chúc mừng hai người."

"Cảm ơn chị dâu." Yến Ninh cũng rất vui vẻ: "Em muốn viết một bài hát tặng chị."

Khương Mịch có chút buồn cười: "Tôi sẽ không hát đâu."

"Vậy em viết cho anh ba, để anh ba hát cho chị nghe." Yến Ninh lập tức nói.

Lỗ tai Khương Mịch đỏ bừng, quay đầu nói với Cố An: "An An, quản em trai của chị đi."

Cố An ôm cô cười nói: "Được, tí nữa chị sẽ đánh nó."

Yến Ninh cười hì hì: "Chị đồng ý quản em, em tuyệt đối sẽ không phản kháng."

Trước khi đi, Cố An lén lút nói với Khương Mịch: "Chị không biết chuyện của em với anh ba là như thế nào, nhưng chị thấy hai người rất xứng đôi. Em đã khuyên Yến Ninh phải biết dùng cảm bắt lấy cơ hội, em cũng vậy nhé. Phải bắt lấy cơ hội, bắt lấy hạnh phúc."

Tâm tư Cố An tinh tế, thật ra từ lần Phí Nhất Ngược bỗng nhiên hôn mê ở Cố gia, cô đã cảm giác có gì đó không thích hợp. Hơn nữa bình thường quan sát, cô nhận ra Khương Mịch và Cố Ngôn Phong vẫn chưa thực sự yêu đương.

Trên đường quay về trường học, Khương Mịch dựa đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn dòng xe cộ và ánh đèn nê ông bên ngoài, suy nghĩ miên man.

Chuyện xưa cô kể cho Yến Ninh nghe không phải tự biên tự diễn mà là một câu chuyện có thật của cô giáo cô.

Đó là cô giáo hồi cấp ba, vì một lần ủng hộ học sinh yêu sớm mà bị trường học xử phạt, sau đó phẫn uất từ chức.

Có lẽ cô giáo đó có chút cố chấp, sau này mãi cô ấy vẫn không thích người nào khác, hay đúng hơn là không thích được.

Thế gian có rất nhiều điều tiếc nuối, thật ra nói hai ba câu là mọi chuyện sẽ được giải quyết rõ ràng, nhưng có một số nguyên nhân mà người ta không thể nói ra được.

Khương Mịch hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra xem lịch.

Cô biết mình rất thích Cố Ngôn Phong, vốn là đợi sau khi đóng máy sẽ tỏ tình, nhưng sau đó gặp chuyện của Hạ Uẩn Dung nên vẫn chưa nói được.

Bây giờ nhớ lại, thật ra cũng không liên quan lắm.

Lúc này, cô có thể trực tiếp tỏ tình được rồi.

Gần đây Cố Ngôn Phong đang chuẩn bị quay <Ai động vào bữa sáng của tôi?>, từ kịch bản, nhà đầu tư đến nhân viên phối trí, các phương diện đều do anh tự làm, còn phải đối phó với bên Bách Mặc, thật sự là bận tối mắt tối mũi, ngay cả sinh nhật Cố An còn không có thời gian đến thăm.

Vậy nên Khương Mịch đang tìm ngày thích hợp để thổ lộ.

Nhìn tới nhìn lui, vẫn chỉ có ngày mùng 5 tháng 5 tuần sau là thích hợp nhất.

Ngày ngày trôi qua nhanh chóng.

Ngày 5 tháng 5, chủ nhật, vừa hay là sinh nhật của Khương Mịch. Đúng ra mà nói là sinh nhật của nguyên chủ, nhưng ở thế giới khác, hôm nay là ngày mùng 6 tháng 8, cũng là sinh nhật Khương Mịch.

Đây là một ngày thần kỳ, dù sao đối với Khương Mịch mà nói thì nó có ý nghĩa vô cùng to lớn. Đây là ngày tròn một năm cô xuyên tới đây, cũng là ngày cô gặp Cố Ngôn Phong tròn một năm.

Vốn Khương Mịch muốn tự mình đi tìm Cố Ngôn Phong, nhưng Hạ Uẩn Dung nói phải tổ chức cho cô một bữa tiệc sinh nhật lớn.

Năm đầu tiên nhận người thân nên nhất định sẽ có nhiều người chú ý, Khương Mịch không dám từ chối ý tốt của ông, thậm chí còn mời thêm mấy người bạn tới dự.

Tạ Hiểu Toàn vô cùng hưng phấn, mới sáng sớm đã lôi Khương Mịch đến khu mua sắm, mua lễ phục mặc cho tối nay.

Đây là lần đầu tiên cùng lúc thấy mấy nam thần lận, Tạ Hiểu Toàn lâm vào trạng thái rất không bình thường, bộ lễ phục nào cũng bắt bẻ đến mức làm người ra giận.

Chọn suốt một buổi sáng, rốt cuộc cô ấy mới mua được cái váy ưng ý.

"Tiểu thư, hôm nay cửa hàng chúng tôi tổ chức hoạt động." Khương Mịch ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, đang chờ Tạ Hiểu Toàn tính tiền thì một nhân viên bưng thùng giấy đến trước mặt cô: "Mua váy thì sẽ có một phần thưởng."

"Là vị tiểu thư đó mua, mọi người để cô ấy chơi đi." Khương Mịch chỉ Tạ Hiểu Toàn.

"Mịch Mịch, cậu may mắn, chơi hộ tớ đi." Tạ Hiểu Toàn lập tức lớn tiếng nói.

Khương Mịch bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý bốc một cái.

Mấy kiểu rút thăm trúng thưởng để đẩy mạnh tiêu thụ này cô còn lạ gì, nào ngờ bốc ra mới thấy là giải đặc biệt.

"Oa! Là giải đặc biệt đó! Mịch Mịch, cậu may mắn quá vậy?" Tạ Hiểu Toàn tính tiền xong đi ra, thấy vậy thì khoa trương thốt lên.

Nhân viên cũng cười nói: "Tiểu thư này thật xinh đẹp, cũng rất may mắn nữa, chúc mừng."

Khương Mịch bị khen đến đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: "Giải đặc biệt là thứ gì?"

"Cơm trưa miễn phí ở nhà hàng trên tầng cao nhất." Nhân viên đưa thẻ cho hai người: "Đây chính là thẻ không cần trả tiền, đồ ăn có thể tự do gọi, chúc mừng hai vị."

Vừa lúc đi dạo phố rất mệt, cần phải ăn cơm nên Khương Mịch không nghĩ nhiều, nhận lấy tấm thẻ rồi kéo Tạ Hiểu Toàn rời đi: "Vừa hay đang đói bụng, phần thưởng này đến đúng lúc lắm."

"Đó là do cậu may mắn mà." Tạ Hiểu Toàn nói.

Khương Mịch khá bất ngờ: "Có thể là do thần sinh nhật phù hộ."

"Chắc là vậy rồi, đợi bao giờ đến sinh nhật của tớ, tớ cũng phải đi rút thăm trúng thưởng!" Tạ Hiểu Toàn siết chặt tay thể hiện quyết tâm.

Khương Mịch rất vui.

Khi nói chuyện, thang máy đã đi lên tầng cao nhất, lúc này Tạ Hiểu Toàn mới "ôi" một tiếng: "Tớ để quên ví dưới đó rồi."

"Sao cậu hấp tấp thế?" Khương Mịch bất đắc dĩ.

"Tớ đi xuống lấy đây, cậu gọi món trước đi." Tạ Hiểu Toàn đẩy cô ra khỏi thang máy.

"Cậu nhanh đó...."

"Khương tiểu thư." Giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên, chặn lời cô.

Khương Mịch hoảng sợ, ngẩng đầu lên thấy Cố Ngôn Phong mặc tây trang phẳng phiu, đứng bên ngoài thang máy, rõ ràng là đang đợi cô.

Mà toàn bộ nhà hàng trên tầng cao nhất này không có lấy một bóng người.

"Thầy Cố....." Khương Mịch che miệng, một câu cũng không nói nên lời.

Cố Ngôn Phong đưa tay về phía cô: "Thời gian tối nay phải dành cho chú Hạ. Vậy thời gian trưa nay, không biết Khương tiểu thư có dành cho tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net