Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cẩm Anh.

Lần đầu tiên trong đời chủ động thân mật, kết quả lại bị mẹ của bạn trai nhìn thấy, gương mặt Khương Mịch đỏ bừng, xấu hổ muốn chết luôn.

Cô "vèo" một cái rụt tay về, cũng không trốn đi đâu mà dưới tình thế cấp bách ngồi xổm ở góc tường, chôn đầu dưới khuỷu tay.

Bọn họ đi thẳng từ yến hội về nên Khương Mịch vẫn đang mặc lễ phục, mái tóc được búi lên, lúc này ngồi xổm xương cúi đầu, cần cổ trắng nõn của cô lộ ra một đường cong, dưới ánh đèn giống như phát sáng, cảm giác như sắp có con bướm vỗ cánh bay ra... Tầm mắt Cố Ngôn Phong dừng vài giây trên người cô, đáy mắt trào ra một tầng ý cười.

Anh không hề nghi ngờ việc nếu trên mặt đất có cái lỗ thì cô sẽ chui xuống.

Cảm xúc bất an từ lúc Bách Mặc xuất hiện tối nay đến khi Khương Mịch suýt chút nữa đã bị đèn rơi trúng, sau đó lại nhìn thấy cảnh mẹ mình bất lực.... Tất cả mọi cảm xúc, giờ đây đều biến mất không còn dấu vết.

Có một người bạn gái đáng yêu thế này, anh còn phiền não nào đáng để trong lòng nữa?

Cố Ngôn Phong đi qua, ngồi xổm bên cạnh Khương Mịch, duỗi tay ôm lấy bả vai cô, giải thích: "Mẹ anh vẫn còn chưa thích ứng, ở trong lòng bà ấy, anh mới có 10 tuổi, nghĩ là anh chỉ ở một mình nên mới không gõ cửa..."

"Đừng nói nữa." Khương Mịch ảo não chặn lời anh, đương nhiên cô hiểu Phí Nhất Nhược đang nghĩ gì. Tình huống hiện tại đối với bà ấy chẳng khác nào đứa con hôm qua mới 10 tuổi, ngủ một giấc tỉnh dậy đã biến thành gần 30, bà có thể thích ứng được mới lạ. Sở dĩ giờ này bà đến đây cũng là do không ngủ được, muốn tìm con trai nói chuyện. Bà ấy chưa sửa đổi được nhận thức nên chỉ nghĩ đứa con trai 10 tuổi của mình sống một mình, vì thế mới mở cửa đi vào, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ.

Chính bởi vì hiểu tâm trạng của Phí Nhất Nhược, vậy nên Khương Mịch mới cảm thấy xấu hổ, vì cô cứ có cảm giác mình đang dụ dỗ trẻ vị thành niên. Rõ ràng Cố Ngôn Phong đã là "người đàn ông già" rồi, nhưng trong lòng mẹ anh, anh mới chỉ có 10 tuổi.

Quan hệ này cũng rắc rối thật đấy.

"Em thử nghĩ cách khác đi, đây cũng không phải là chuyện xấu đâu." Cố Ngôn Phong tiếp tục an ủi nói: "Nếu không trải qua một vài ấn tượng thì tiềm thức bà ấy rất khó thích nghi với hiện thực, bà ấy sẽ chỉ nghĩ anh vẫn là đứa trẻ 10 tuổi. Nếu bà ấy nhìn thấy chúng ta thân mật vài lần thì sẽ không xấu hổ nữa..."

"Anh đủ rồi!" Mặt Nhương Mịch càng đỏ hơn. Ý kiến gì thế này? Như thế chẳng phải càng gây ấn tượng mạnh với Phí Nhất Nhược hơn sao?

Mẹ chồng nhà người ta khi nghĩ đến con dâu mình đều là thiện lương, dịu dàng, đáng yêu xinh đẹp; duy chỉ có mẹ chồng cô là toàn nghĩ đến mấy cảnh tượng xấu hổ.... Còn để cho người khác sống không đây?!

Cố Ngôn Phong còn muốn nói cái gì nữa, Khương Mịch lại đẩy anh ra, vội vàng đi vào phòng tắm: "Em muốn đi tắm. Anh sang xem dì đi, chắc chắn bây giờ dì ấy không thoải mái."

Nhìn cánh cửa phòng tắm trước mặt đóng sập lại, Cố Ngôn Phong không nhịn được cười lắc đầu, nghe theo Khương Mịch đi tìm Phí Nhất Nhược. Vừa mới đi vài bước lại quay đầu lại, anh lấy trong tủ quần áo ra một bộ áo ngủ của mình rồi đặt trước cửa phòng tắm, sau đó đóng cửa lại rời đi.

Có lẽ Phí Nhất Nhược đã chịu kích thích quá lớn nên sau khi quay lại phòng ngủ, ngay cả cửa cũng chưa kịp đóng.

Cố Ngôn Phong đi tới cửa, vừa mới định nâng tay lên, liền nhìn thấy bà đang ngồi ở trước bàn trang điểm, săm soi gương mặt bản thân.

Tâm lý Phí Nhất Nhược còn dừng lại ở năm 30 tuổi, mà cơ thể đã lão hóa mười mấy năm rồi. Mặc dù nhiều năm nay Tiêu Hàm Sương đều chú trọng bảo dưỡng nhưng bà ta suy tư âu lo nhiều, hơn nữa phải chịu tra tấn gần hai mươi năm, vì thế bất kể là dáng người hay trạng thái da Phí Nhất Nhược bây giờ đều kém hơn hồi còn 30 tuổi rất nhiều.

Chênh lệch quá lớn, ai lâm vào trong tình trạng này cũng rất khó để tiếp thu. Lúc này Phí Nhất Nhược nhìn chằm chằm mặt mình chỉ là để nhớ kỹ bà không còn 30 tuổi nữa, không được làm ra những chuyện xấu hổ như hồi nãy.

Cố Ngôn Phong nhắm mắt đi qua, trực tiếp duỗi tay xoay chiếc gương đi.

Lúc này Phí Nhất Nhược mới phát hiện có người vào phòng, bà đỏ mặt nói: "Xin lỗi, vừa rồi mẹ.... Không phải cố ý muốn quấy rầy các con."

Bà cúi đầu, vừa xấu hổ lại thấy hơi bất lực.

"Không sao." Cố Ngôn Phong lảng tránh đề tài xấu hổ này, cúi người ôm lấy bả vai bà: "Mẹ còn nhớ không? Mẹ đã từng nói, mẹ phải làm người bạn tốt nhất của con."

Đương nhiên Phí Nhất Nhược nhớ rõ, chuyện cũ đối với bà mà nói chỉ như mới xảy ra hôm qua. Cố Ngôn Phong hồi bé là một đứa trẻ trưởng thành sớm, cảm thấy bạn bè cũng lứa tuổi không thể hiểu nổi suy nghĩ của mình, vì thế thường xuyên buồn rầu. Mỗi lần Phí Nhất Nhược nhìn thấy con trai mình nhăn mày là lại buồn theo, cảm thấy anh đáng yêu không chịu được. Vì thế bà mới nói với anh rằng: Mẹ hiểu con, cả đời này mẹ sẽ là người bạn tốt nhất của con.

"Con cũng muốn làm bạn tốt với mẹ, nhưng khi đó còn quá nhỏ, con cũng không thể hiểu hết những suy nghĩ của mẹ." Cố Ngôn Phong dịu dàng nói: "Bây giờ thì tốt rồi, bỏ bốn lên năm là mười, con với mẹ đều đã 30 tuổi, tư tưởng không có sự khác nhau. Vì thế đây cũng là chuyện tốt, đúng không?"

Phí Nhất Nhược ngẩng đầu, sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên bà nghiêm túc ngắm nhìn Cố Ngôn Phong, trước đó bà không dám nhìn kỹ.

Vừa thấy, bà phát hiện Cố Ngôn Phong đã không còn giống đứa bé hay khóc như trong trí nhớ của bà nữa. Nhưng anh trưởng thành như vậy, bà cũng không bất ngờ. Khi còn nhỏ, bà đã từng vô số lần tưởng tượng dáng vẻ của anh khi lớn lên, đại khái cũng giống như bây giờ.

Anh trở nên cao ráo tuấn tú, có nét anh tuấn của người cha và cũng có nét dịu dàng của người mẹ. Cuộc sống sinh hoạt của anh còn thành thục ổn trọng hơn cả ba mình, cũng càng ôn hòa nho nhã, làm người ta rất có cảm giác an toàn. Giống như chẳng sợ có thế giới sụp xuống, chỉ cần anh ở đây, anh cũng có thể khởi động một bầu không gian.

Đứa trẻ đã từng sống dưới cánh chim của bà, nay lại yên lặng trưởng thành trong không gian mà bà không biết, có thể giúp bà che mưa chắn gió.

Chiếc lá lượn qua lượn lại trong lòng Phí Nhất Nhược suốt từ khi tỉnh lại đến giờ cuối cùng cũng từ từ rơi xuống. Bà dựa vào vai Cố Ngôn Phong, đỏ mắt nói: "Xin lỗi con, mẹ quên mất ký ức về chúng ta rồi."

"Không sao đâu." Cố Ngôn Phong ôn tồn nói: "Ký ức sau này của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp, mẹ chỉ cần nhớ những chuyện sau này là đủ rồi."

Phí Nhất Nhược gật đầu: "Đúng vậy, về sau sẽ càng tốt đẹp, con trai của mẹ đã lấy được vợ rồi mà.... À phải rồi, vừa nãy mẹ không làm Quả quýt sợ chứ? Con gái da mặt mỏng, con mau về dỗ nó đi."

Bà nói rồi đẩy Cố Ngôn Phong ra: "Mau về đi."

"Yên tâm." Cố Ngôn Phong cười nói, "Con sẽ dỗ cô ấy thật tốt."

Lại một lần nữa quay về phòng mình, Cố Ngôn Phong phát hiện Khương Mịch tắm rửa xong đã chui vào trong chăn, chùm chăn kín đầu, chỉ để lại vài lọn tóc xõa trên gối.

Mà bên cạnh cô còn có thêm một cái chăn khác, ý tứ rất rõ ràng.

Khóe miệng Cố Ngôn Phong hơi cong, đi rửa mặt trước, sau đó đi ra mới phát hiện Khương Mịch vẫn còn trốn trong chăn.

Cô gái nhỏ xấu hổ thật rồi.

"Em không khó chịu sao?" Cố Ngôn Phong quy củ đắp chiếc chăn còn lại rồi nằm lên giường, chỉ duỗi một cánh tay ra xoa đầu cô.

Phần đầu của chiếc chăn hơi cử động, Khương Mịch không nhịn nổi mà cất giọng rầu rĩ: "Đừng làm loạn, em ngủ rồi."

"Ừ, chúc ngủ ngon." Cố Ngôn Phong khẽ cười một tiếng, duỗi tay tắt đèn, trong phòng ngay lập tức tối đen.

Không khí an tĩnh trong chốc lát, sau đó Khương Mịch mới lén lút bò từ trong trăn ra, kết quả vừa lộ ra đôi mắt, trong bóng tối đã có đôi mắt sáng lấp lánh đang cười thầm nhìn chằm chằm cô.

Khương Mịch: "...."

Quả thật cô quá khó thở, không thể nào chui vào chăn được nữa nên dứt khoát duỗi tay che lại mắt Cố Ngôn Phong: "Ba giờ rồi đó, sao anh không ngủ đi?"

Cố Ngôn Phong lại cười nói: "Vừa rồi mẹ chồng em bảo anh về phòng phải dỗ em, anh còn chưa dỗ nên không thể ngủ được."

Anh quay người về phía Khương Mịch, một tay khác gối ra sau đầu, tư thế này làm anh trông có vẻ cực kỳ thanh thản, cho dù đôi mắt có bị che lại thì hình như cũng có ánh mắt khác tiết ra.

Khương Mịch rất thẹn thùng, bàn tay khẽ run lên, lòng bàn tay trùng hợp lại rơi xuống môi anh, anh ngay lập tức thừa cơ hôn một cái.

Khương Mịch lại rụt tay về, cảm giác lòng bàn tay sắp bị thiêu cháy.

Cô đang định trốn vào chăn một lần nữa thì lại bị Cố Ngôn Phong dùng một câu ngăn cản: "Nói chuyện với anh đi."

Khương Mịch biết tâm trạng tối nay của anh chắc chắn sẽ phức tạp, vì thế ngoan ngoãn nằm yên.

Cố Ngôn Phong nói muốn trò chuyện nhưng anh cố tình lại không biết nói gì, yên lặng một hồi.

Khương Mịch chủ động hỏi: "Dì vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn." Cố Ngôn Phong nói, "Thật ra năng lực thích ứng của bà ấy rất mạnh, không cần lo lắng."

Khương Mịch biết, ba của Cố Ngôn Phong mất sớm, gia đình anh do một tay mẹ lo liệu. Trải qua biết bao thăng trầm, tâm lý con người dần sẽ trở nên cứng cỏi, mặc dù mất đi ký ức hai mươi năm nhưng dù sao, việc mất trí nhớ này cũng là chuyện tốt, dù nó có hơi tàn nhẫn với Phí Nhất Nhược.

Nhưng nếu để Phí Nhất Nhược biết mình tin lầm người, không chỉ bị bạn thân phản bội mà còn làm đứa con trai bị bạo hành, để lại di chứng đến tận bây giờ thì có lẽ bà sẽ chịu không nổi mất.

Cơ mà cứ như vậy.... Người đáng thương nhất lại là Cố Ngôn Phong.

Khương Mịch giơ một chân ra, mũi chân lặng lẽ gắp lấy chăn của Cố Ngôn Phong.

Cố Ngôn Phong nhận ra, mắt hơi hơi trầm xuống.

Khương Mịch mặc kệ anh sẽ nghĩ gì, cô mắc cỡ đỏ mặt, chậm rãi chen vào trong chăn của anh.

Ngón tay đang chống sau đầu của Cố Ngôn Phong khẽ cuộn lại.

Khương Mịch nhẹ giọng nói: "Thầy Cố, những khổ sở anh đã phải trải qua, sẽ chỉ có một mình em biết."

Cố Ngôn Phong thẫn thờ.

Khương Mịch đánh bạo một lần, kéo cánh tay anh xuống, sau đó điều chỉnh tư thế một chút, lại dán lên.

Nhịp tim đập dồn dập trong đêm tối an tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng, dường như không phân biệt được là của ai.

Cố Ngôn Phong hơi nghiêng đầu, nhìn gương mặt Khương Mịch đang gần trong gang tấc: "Vậy em có thể cho thầy Cố nếm cái miệng ngọt này được không?"

Khương Mịch sửng sốt, không nghe rõ: "Cái gì ngọt cơ?"

Cố Ngôn Phong bỗng nhiên siết chặt tay, cúi đầu phong bế môi cô: "Cái này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net