Phiên ngoại 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cẩm Anh.

"Mịch Mịch, Trần Thâm Thần nói lát nữa mời chúng ta đi hát, cậu đi không?" Phòng trang điểm phía sau hậu trường của đài truyền hình, Tạ Hiểu Toàn đi đến hỏi Khương Mịch.

Đảo mắt đã đến cuối năm, ngày mai chính là tất niên, hôm nay đài truyền hình Thanh Châu phát sóng trực tiếp buổi Xuân Vãn trước, đoàn phim <Tiểu tiên nữ> được mời đến tham gia tiết mục.

Nghỉ hè chính là thời gian <Tiểu tiên nữ> ra mắt, cũng vừa hay là thời điểm Cố Ngôn Phong và Khương Mịch công khai yêu đương.

Khi đó toàn giới giải trí đều thảo luận về tình yêu của hai người, rất sôi nổi, <Tiểu tiên nữ> cũng chịu sự chú ý, độ hot tăng ngoài dự đoán.

Thậm chí còn có người nói, Cố Ngôn Phong công khai yêu đương khi ấy là vì muốn tuyên truyền cho <Tiểu tiên nữ>.

Mặc kệ mục đích ban đầu của anh là gì, dù sao việc đoàn phim cọ nhiệt độ là thật. Bất quá bộ phim này là do Nhạc Quả đầu tư, Khương Mịch là nữ chính, đều là người trong nhà cả, ai cọ nhiệt ai không quan trọng.

Nhưng đối với những người khác trong đoàn phim, nói bọn họ nhặt được món hời cũng không quá.

Khi quay bộ phim này, đại đa số diễn viên đều là người mới, không có nhiều xích mích mâu thuẫn, đóng phim cũng cực kỳ nghiêm túc. Vì thế chất lượng của bộ phim thực sự không tồi, những người lây được tiếng thơm của Khương Mịch cũng có rất nhiều.

Sau khi ratting của <Tiểu tiên nữ> đại bạo, tất cả mọi người đều nhón chân chờ Khươmg Mịch đứng ra tuyên truyền.

Đáng tiếc, khi đó Khương Mịch đã vào đoàn phim <Ai động vào bữa sáng của tôi?>, do quá chú tâm quay phim nên chẳng thấy tung tích đâu. Hạ Uẩn Dung là người đầu tư, vốn dĩ trước đó mọi người cũng đã cọ nhiệt được ít nhiều nên ai cũng không thể ép cô đứng ra tuyên truyền cho <Tiểu tiên nữ> được. Trong lúc quảng bá, Khương Mịch chưa hề lộ diện lấy một lần.

Đa số mọi người lúc này mới tin tưởng Khương Mịch và Cố Ngôn Phong thật sự yêu đương, có lẽ không phải vì muốn cọ nhiệt thật.

Cũng đúng thôi, cô có gia thế và bối cảnh tốt như vậy, muốn tiền có tiền, muốn tài nguyên có tài nguyên, hà tất gì phải đứng ra quảng bá linh tinh chứ ?

Mà Ngu Bạch cũng đã rời khỏi giới giải trí, nhiệm vụ tuyên truyền cứ thế vứt trên vai Trần Thâm Thần và mấy vai phụ.

Vốn dĩ Tạ Hiểu Toàn chính là bạn thân của Khương Mịch, nhờ có cô giật dây bắc cầu mà Tạ Hiểu Toàn mới có thể thuận lợi ký hợp đồng với công ty quản lý, nghỉ đông đã có ngay vai nữ phụ của một bộ phim cổ trang, hôm nay phải xin nghỉ để tới đây.

Giống như Tạ Hiểu Toàn, những vai phụ trong <Tiểu tiên nữ> cũng hot lên không ít, mọi người ai cũng cảm kích Khương Mịch. Chỉ tiếc là trước đó Khương Mịch rất bận, đóng phim đến tận tháng 11, về trường học lại phải thi cuối kỳ, mãi không tìm được thời gian tụ tập.

Hôm nay hiếm lắm mới có dịp mọi người đều ở đây, Trần Thâm Thần liền chủ động dẫn dắt, nói muốn mời mọi người đi hát.

Lát nữa Khương Mịch còn có tiết mục song ca với Cố Ngôn Phong, cô một bên ưỡn mặt cho nhân viên trang điểm sửa trang, một bên hàm hồ hỏi Tạ Hiểu Toàn một câu: "Có phải uống rượu không? Không uống rượu thì tớ đi."

"Đi KTV sao có thể không uống rượu được?" Tạ Hiểu Toàn nói, lại cảm thấy nghi hoặc, "Hơn nữa, lần trước tớ nghe mọi người nói tửu lượng của cậu rất tốt, ngay cả thầy Cát cũng bị cậu hạ gục?"

Khương Mịch: "… Không đề cập tới chuyện này, chúng ta vẫn là chị em tốt."

Tạ Hiểu Toàn càng thêm kỳ quái: "Tại sao?"

Bởi vì uống say sẽ làm con người trở nên ngu ngốc, cậu sẽ không biết mình sẽ làm ra chuyện khủng bố gì.

Bởi vì ngày hôm say, cả người cậu bủn rủn từ trên giường tỉnh lại, còn có thể nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm trước.

Bởi vì đến bây giờ, cô vẫn còn đang trốn tránh Cố Ngôn Phong.

Quá mất mặt.

Thật ra Khương Mịch không hối hận vì đã phát sinh chuyện đó với anh, cô đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý. Nhưng mà, chủ động câu dẫn.... Đây không phải là thứ cô đã chuẩn bị!!!

Dù sao thì rượu cũng là thứ hại người!

Sau này nhất quyết không đụng vào nữa!

"Bởi vì...." Khương Mịch mặt không cảm xúc đáp: "Sau khi tớ uống say, tớ sẽ hát bài <Chinh phục> với thầy Cố."

(Bài hát phía trên♬, kéo lên nghe và cảm nhận nhé mọi người.)

Cô đã quyết định không chạm vào rượu, vậy nên phải lấy cớ phá đường lui cho mình, miễn sau này tâm huyết lại dâng trào, không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Nhân viên trang điểm không cẩn thận run tay, đường kẻ mắt bị lệch, cô ấy vội vàng nhịn cười.

Tạ Hiểu Toàn không hề nín nhịn: "Ha ha ha ha.... Chị gái, đừng đánh phấn quá hồng cho cậu ấy, xấu hoắc...."

"Tôi còn chưa đánh phấn má mà." Chị gái có chút gian nan nói: "Là do... đỏ mặt."

Khương Mịch: "....."

Cô nhẹ nhàng đá ghế của Tạ Hiểu Toàn: "Được rồi, cậu mau đi ra đi, đừng quấy rầy tớ trang điểm."

Lời nói chưa dứt, cửa phòng đã bị người ta gõ vang, Cố Ngôn Phong đi vào, nhìn Tạ Hiểu Toàn đang cười khoa trương, mỉm cười hỏi: "Nói gì mà vui vẻ vậy?"

"Nam thần, anh đã đến rồi." Tạ Hiểu Toàn vội đứng lên, vẫn không nhịn được cơn buồn cười: "Tối nay Trần Thâm Thần mời mọi người đi hát, Khương Mịch nói uống rượu thì không đi. Cậu ấy nói uống rượu xong sẽ hát bài <Chinh phục> với anh, có thật vậy không?"

Cố Ngôn Phong cúi đầu nhìn Khương Mịch, ngay cả phấn cũng không giấu được gương mặt đỏ lựng của cô.

"Mang thù như vậy à?" Cố Ngôn Phong chạm vào gương mặt nóng bỏng của cô: "Chờ lát nữa anh đi cùng em đến KTV, anh hát lại trước mặt mọi người, được không?"

Khương Mịch: "......"

Không phiền anh phối hợp như vậy đâu.

Khi Cố Ngôn Phong bước vào, phía sau còn có theo rất nhiều người, bao gồm các nghệ sĩ và nhân viên công tác, lúc này tất cả mọi người đều ồn ào, bắt Cố Ngôn Phong hát trước mặt mọi người hai câu.

"Đợi đi." Cố Ngôn Phong nói: "Bây giờ hát không vui, tôi chỉ báo trước cho mọi người biết thôi."

Một đám người không nhịn được cười.

Cuối cùng, Khương Mịch cũng không cần đánh phấn má, khi cô lên sân khấu, ngay cả cổ còn chưa hết đỏ.

"Đều là vợ chồng già rồi, sao vẫn còn chưa quen vậy?" Cố Ngôn Phong nắm lấy tay cô, thấp giọng trêu ghẹo.

Khương Mịch trừng anh một cái: "Ai già rồi? Em không già!"

Đáng tiếc nhắc tới chữ "già" này, cô lại nhớ tới chuyện tối hôm đó, còn đang định nói gì đó thì chợt ngừng lại.

Cố Ngôn Phong nhìn theo ánh mắt của cô, phát hiện Bách Mặc đang tránh phía sau cột đá bên kia nhìn lén.

Sau lần hôn mê trước đó, Bách Mặc đã mất đi những ký ức liên quan tới hệ thống, nhưng hắn vẫn còn nhớ gần hết những chuyện mình đã làm. Vốn hắn cũng có tâm tư với Khương Mịch và Ngu Bạch nên cũng không hoài nghi.

Vì thế, sau khi gameshow mà Ngu Bạch và Khương Mịch tham gia được tung ra, Bách Mặc cũng không phản bác lại.

Nếu Ngu Bạch còn ở trong giới, thật ra hắn vẫn có thể nghĩ được biện pháp vãn hồi. Đáng tiếc Ngu Banh đã rời đi, ngay cả người cũng không thấy đâu, hắn muốn tẩy trắng cũng không được. Cuối cùng hắn chỉ đành phát Weibo ám chỉ mọi việc đều là hiểu lầm, sau đó nhờ phòng làm việc ra mặt, thuê mấy luật sư tố cáo anti bôi nhọ hắn, việc này cứ thế trôi qua.

Nhưng mà, khi <Tiểu tiên nữ> trở nên hot, điều đó cũng khiến Ngu Bạch được nhiều người chú ý đến hơn. Cô ta vốn chính là nữ chính trong thế giới của truyện, là bạch phú mỹ, diễn xuất cũng không tồi. Hơn nữa cô ta rời khỏi giới quá nhanh, mọi người có vài phần khoan dung thưởng thức với những người không màng lợi ích, vì thế cô ta được rất nhiều người trong giới yêu thích. Bọn họ càng thích Ngu Bạch thì lại càng chán ghét Bách Mặc, tất cả những nuối tiếc khi Ngu Bạch rời khỏi giới đều đổ hết lên đầu Bách Mặc.

Tiếng tăm của Bách Mặc đã bị ảnh hưởng rất lớn.

Bất quá dẫu sao hắn cũng đã ra mắt được một thời gian dài, trước kia lại quá hot, có không ít fans não tàn nên có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Bách Mặc tự hiểu vậy nên không dám đi quấy rầy Khương Mịch. Sau khi Khương Mịch và Cố Ngôn Phong giải quyết xong chuyện hệ thống, hai người cũng không quan tâm đến hắn ta.

Không ngờ tới, đêm nay lại gặp được ở đây.

Tiết mục của hắn đã qua nên đáng lẽ phải vào hậu trường từ sớm, phỏng chừng là cố ý đợi ở đây.

Khương Mịch có chút phiền, muốn đi tới chỗ hắn.

Cố Ngôn Phong nắm chặt lấy tay cô, nói: "Không cần nhìn cậu ta, cậu ta xuất hiện ở đây là để nhiễu loạn suy nghĩ của em."

Khương Mịch bấy giờ mới phản ứng lại, giơ hai má núm đồng tiền ra cho Cố Ngôn Phong xem: "Nhiễu loạn suy nghĩ của em? Điều đó chỉ có anh mới có thể làm được."

"Vậy nên em mới trốn tránh anh lâu như vậy sao?" Cố Ngôn Phong khẽ cười một tiếng, thấp giọng hỏi.

Khương Mịch: "...."

Tại sao cứ phải nhắc cho cô nhớ vậy?

Trong nháy mắt, cô không tự chủ được nghĩ đến buổi tối ngày hôm đó, trong lòng thật sự không còn nghĩ tới Bách Mặc nữa.

MC đã giới thiệu xong chương trình, hai người đi qua tầm mắt của Bách Mặc, lên sân khấu biểu diễn.

Có thể là vì câu nói cuối cùng của Cố Ngôn Phong nên toàn bộ tiết mục Khương Mịch đều mang trạng thái ngại ngùng, mà thật ra cô hoàn toàn không ý thức được. Nhưng đối với khán giả đang xem trực tiếp mà nói, hai người hát tình ca đã làm bong bóng màu hồng tràn ra cả màn hình.

Bài hát kết thúc, MC giữ hai người lại, để bọn họ chơi trò rút thăm trúng thưởng.

Bởi vì là phát sóng trực tiếp nên không có tiết mục cố định nào cả, còn cần MC khống chế hiện trường. Lúc nào còn chưa tới thời gian rút thăm trúng thưởng, hơn nữa chương trình tối nay có nhãn hiệu di động và app phát sóng trực tiếp tài trợ, vậy nên MC dứt khoát lấy điện thoại ra, mở giao diện phát sóng trực tiếp, cho hai người chọn mấy yêu cầu thử thách của khán giả.

Khương Mịch liếc mắt qua một cái, không nhịn được che mặt.

[Má ơi, ngọt muốn khóc luôn.]

[Trước kia tôi còn cảm thấy Khương Mịch và thầy Cố không có cảm giác CP, tối nay mới phát hiện, cảm giác CP này quá tuyệt.]

[Khi xem <Tiểu tiên nữ>, tôi cảm thấy Khương Mịch và Trần Thâm Thần rất giống cặp đôi, bây giờ mới hiểu được, cảm giác CP ở đâu ra chứ! Thảo nào Trần Thâm Thần cứ kiên trì muốn gọi Khương Mịch là sư phụ, nhất định đây là người hóng hớt đầu tiên, đã sớm biết nội tình rồi.]

[Trần Thâm Thần: Mấy người hiểu cảm giác của tôi chưa?]

[Khương Mịch quá khả ái, thầy Cố trầm ổn khí chất, thật sự rất tuyệt.]

[Đúng là CP thần tiên.]

[Lần đầu tiên là fans một cặp đôi đấy, quá ngọt.]

[Hai người vẫn cứ ngọt ngào mãi như vậy nha.]

[Quá ngọt, tôi không tiêu hóa được nữa rồi.]

……

"Tùy tiện chọn hai thử thách đi." Người MC thấy Khương Mịch thẹn thùng thì càng không buông tha cho cô.

Khương Mịch liếc qua màn hình, quay đầu nhìn Cố Ngôn Phong, theo bản năng tiến lại gần về phía anh.

Cố Ngôn Phong duỗi tay, ôm Khương Mịch vào trong ngực, giữa những tiếng hét chói tai, anh nói với màn ảnh: "Cảm ơn mọi người, Khương Mịch đang ngại, có thể mong mọi người yêu cầu một cái.... Ừm, thử thách đơn giản không?"

Người xem hét tiếng thét chói tai làm đại sảnh thiếu chút nữa đã xốc lên.

Màn hình đi động bỗng nhiên bị lag, sau đó đều bị spam điên cuồng.

[Thầy Cố, em yêu anh.]

Cũng không biết nhiều khán giả tại sao lại đột nhiên ăn ý như vậy.

"Rút thăm đi nào." MC cười xấu xa nói: "Mịch Mịch, tốt xấu gì cô cũng chọn một bình luận đi chứ."

Khương Mịch hít sâu một hơi, cầm lấy microphone, lớn tiếng nói: "Thầy Cố, em yêu anh."

"Oaaaa!"

"Tốt lắm!"

"A a a a a....."

……

Khán giả mau chóng điên rồi, MC nói gì cũng không nghe được, phải rống lên.

Đợi đến khi Khương Mịch và Cố Ngôn Phong đi xuống sân khấu vẫn có thể nghe được tiếng hò reo.

"Thầy Cố....." Khương Mịch xoa xoa mặt, đang muốn nói gì đó với Cố Ngôn Phong thì bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày.

Bách Mặc vẫn đứng tại chỗ. Trước mặt hắn có màn hình lớn, vừa rồi chuyện xảy ra trên sân khấu, hắn đều nhìn thấy được.

"Đi thôi." Cố Ngôn Phong và Khương Mịch đan mười ngón tay vào nhau.

Khi đi lướt quá nhau, Bách Mặc bỗng nhiên mở miệng: "Khương Mịch, nếu khi cấp ba tôi lựa chọn...."

Hắn không nhớ rõ chuyện hệ thống, vậy nên cũng không biết Khương Mịch hiện tại không phải là Khương Mịch trước đó. Bây giờ hắn nghĩ rằng, Khương Mịch vẫn là người trước kia đã từng thích hắn.

"Không có nếu như." Khương Mịch chặn lời hắn: "Tôi đã nói rồi, tôi vẫn luôn nhớ ân tình khi lần đầu tiên cậu giúp đỡ tôi. Tôi đã từng muốn tặng quà cho cậu, đó chỉ là muốn cảm ơn cậu. Vậy nên sau khi cậu xảy ra chuyện, cho dù trong tay chúng tôi có rất nhiều bằng chứng cũng chưa từng bỏ đá xuống giếng để hại cậu. Bây giờ, tôi đã không còn nợ gì cậu nữa, hẹn gặp lại."

Nguyên chủ rất thích, vô cùng thích Bách Mặc. Nhưng cô ấy tự ti như vậy, làm sao dám thổ lộ với Bách Mặc? Cô ấy tặng đồ cho hắn, chỉ hèn mòn hi vọng hắn có thể nhận lấy mà thôi, chỉ cần hắn nhận là cô ấy đã rất vui vẻ.

Chẳng qua, Bách Mặc chưa từng nhận lấy, vẫn luôn trốn tránh nguyên chủ.

Lúc này sau khi nghe Khương Mịch nói xong, vẻ mặt Bách Mặc bỗng chốc mờ mịt, lại có chút lo sợ.

Ý của Khương Mịch là trong tay cô có rất nhiều xấu của hắn?

"Bách Mặc." Cố Ngôn Phong bỗng nhiên lên tiếng.

Bách Mặc hung tợn nhìn anh.

Cố Ngôn Phong cũng không thèm để ý: "Cậu thích Khương Mịch sao?"

Bách Mặc hơi dừng lại, cười lạnh một tiếng: "Anh ghen tị? Cố ảnh đế cao quý mà cũng biết độ lượng ư?"

"Cậu không thích cô ấy." Cố Ngôn Phong nói toạc ra tiếng lòng của hắn: "Thứ cậu thích chỉ là một nữ minh tinh đang hot có hảo cảm với cậu. Cậu thích Khương Mịch tỏa sáng ở trên sân khấu, là nhân vật nổi tiếng có lưu lượng, chỉ thế mà thôi. Thích của cậu, xứng đáng để nói ra sao?"

Khuôn mặt Bách Mặc bỗng trở nên trắng bệch.

Cố Ngôn Phong nhàn nhạt nói: "Sống an ổn phần của mình đi, nếu không....."

Nói đến đây, anh kéo Khương Mịch đi thật.

Bách Mặc hé miệng, muốn nói rằng vừa rồi khi Khương Mịch hét lên với mọi người câu "Thầy Cố, em yêu anh", thật sự làm trái tim hắn đập thình thịch.

Chỉ là.... Rốt cuộc hắn cũng không lên tiếng.

Khương Mịch có chút lo lắng: "Cậu ta sẽ không lại đến gây rắc rối chứ?"

"Không đâu." Cố Ngôn Phong lắc đầu.

Anh ở trong giới đã bao nhiêu năm, gặp qua biết bao kiểu người, cũng đọc qua rất nhiều kịch bản, đương nhiên sẽ lý giải được bản tính con người. Loại người như Bách Mặc anh đã gặp qua rất nhiều, dã tâm lớn nhưng lại nhát gan, nếu không có năng lực của hệ thống hỗ trợ thì hắn sẽ không dám khiêu chiến với nhiều người.

"À....."

Hai người đi vào trong hậu trường, bỗng nhiên có một đám người lao tới, khung cảnh hỗn độn ồn ào.

Tất cả đều là người của đoàn phim <Tiểu tiên nữ>, vẫn đang đợi bọn họ.

"Đi thôi." Cố Ngôn Phong ôm Khương Mịch, chào hỏi qua với mọi người.

"Thầy Cố, anh cũng đi sao?" Trần Thâm Thần vui vẻ hỏi.

Cố Ngôn Phong nhìn cậu ta một cái: "Chẳng lẽ tôi không phải người của đoàn phim?"

"Phải phải phải!"

"Hoan nghênh!"

"Chúng tôi muốn nghe <Chinh phục>!"

"Hoan nghênh thầy Cố!"

"Thầy Cố, chúng em cũng yêu anh!"

……

Một đám người ồn ào nhốn nháo đi KTV.

Ai nấy đều muốn nghe Cố Ngôn Phong hát <Chinh phục>, nhưng không ai dám nói thẳng, vì thế họ chọn một loạt bài hát, mỗi người hát một bài, rồi nhanh chóng đến bài <Chinh phục>.

Cố Ngôn Phong đợi đến 12 giờ mới đứng lên hát. Mọi người ngay từ đầu đã ôm tâm trạng xem kịch vui tới nghe, khi nghe thấy Cố Ngôn Phong cất tiếng hát, tất cả mọi người đều bị hấp dẫn.

Nhiều người ở đây đều lén lút quay video.

Sau khi Cố Ngôn Phong hát xong, anh nói với Tạ Hiểu Toàn chưa kịp thu tay lại: "Gửi một bản cho tôi."

Tạ Hiểu Toàn sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi điện thoại, sau đó hưng phấn nhảy dựng lên: "Em có Wechat của nam thần rồi!"

Mọi người trong phòng bao đều nở nụ cười.

Cố Ngôn Phong nhận được video thì trực tiếp đăng lên Weibo, cũng mặc kệ fans sẽ điên cuồng tới cỡ nào.

"Chúng tôi còn có việc, xin phép về trước." Cố Ngôn Phong thương lượng với Khương Mịch rồi chào tạm biệt với mọi người: "Mai là tất niên rồi, mọi người chú ý an toàn, đừng chơi vui quá."

Đương nhiên sẽ không có ai cản bọn họ.

Ra bên ngoài KTV, Cố Ngôn Phong phát hiện có một nhà hàng còn chưa đóng cửa, trước quầy còn có bán pháo bông.

"Anh đi mua chút đồ." Cố Ngôn Phong nói với cô.

Hiện giờ bọn họ đã đủ nổi tiếng nên Khương Mịch cũng không đi theo.

Người bán hàng chính là một ông lão có mái tóc hoa râm, ông lão không quen biết minh tinh nên khi nhìn thấy Cố Ngôn Phong liền cười ha hả hỏi: "Tiểu tử, Tết Âm Lịch vui vẻ, muốn mua cái gì?"

"Tết Âm Lịch vui vẻ." Cố Ngôn Phong lễ phép mỉm cười, lấy hai hộp pháo bông, hơi ngừng lại rồi thuận tay lấy thêm vài thứ khác: "Cảm ơn."

Ông lão nhìn ra phía ngoài: "Mua cho bạn gái hả?"

Cố Ngôn Phong gật đầu: "Vâng."

"Cho cậu thêm một hộp này." Ông lão lấy thêm một hộp pháo bông, lải nhải nói: "Bạn già nhà tôi cũng thích cái này, các cô gái nhỏ đều thích cái này...."

Cố Ngôn Phong nghe ông nói xong rồi mới hỏi: "Ngài và phu nhân của ngài chắc chắn thực hạnh phúc."

"Hai đứa cũng có thể hạnh phúc cả đời." Ông lão vỗ lên tay anh.

Từ cửa hàng nhỏ đi ra, Cố Ngôn Phong nhìn thấy Khương Mịch đang ngồi một chỗ ngó quanh, vì thế anh chạy chậm lên vài bước, giữ chặt lấy tay cô: "Chờ có lâu không?"

"Không sao." Khương Mịch nhìn cái túi trong tay anh: "Mua cái gì vậy?"

Cố Ngôn Phong đưa pháo bông cho cô: "Hạnh phúc."

Khương Mịch: "....."

"Em đừng không tin." Cố Ngôn Phong nói: "Anh nói em nghe...."

Khương Mịch nghe anh lải nhải chẳng khác gì ông già, tay tùy tiện lấy một cây pháo bông chơi.

Đợi Cố Ngôn Phong nói xong, Khương Mịch mới nở nụ cười.

"Em cười cái gì?" Cố Ngôn Phong nhìn cô.

Khương Mịch vừa cười vừa nói: "Vừa rồi nghe anh nói chuyện, em có thể nghĩ đến dáng vẻ của một ông già."

"Em đây là đang nói anh già sao?" Cố Ngôn Phong hỏi.

Khương Mịch đi lùi lại, trong tay phe phẩy cây pháo bông, vẫn luôn tươi cười.

Cố Ngôn Phong bỗng nhiên duỗi tay kéo cô vào trong ngực: "Hử?"

"Em thích...." Khương Mịch ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái: "Em thích dáng vẻ này của anh."

Cô hôn xong liền tránh khỏi vòng ôm của anh, nhanh chóng chạy về phía trước.

Cố Ngôn Phong đuổi theo, đưa một đống pháo bông cho cô: "Năm nay có điều ước gì không?"

Khương Mịch nhìn anh: "Năm ngoái, thật ra em còn một điều ước chưa nói ra."

"Là điều ước gì?" Cố Ngôn Phong hỏi.

Khương Mịch đáp: "Hi vọng thầy Cố có thể làm bạn trai em."

Cố Ngôn Phong lập tức nói: "Vậy điều ước của năm nay có phải là muốn thầy Cố làm chồng em không?"

Khương Mịch: ".... Năm nay em không có điều ước."

Cố Ngôn Phong: "Vậy có thể lấy cái này làm điều ước không?"

Khương Mịch: "Có chỗ nào tốt sao?"

Cố Ngôn Phong: "Em sẽ thu hoạch được một người chồng siêu nghe lời."

Khương Mịch: "...."

Cố Ngôn Phong cường điệu: "Siêu nghe lời."

Anh còn ám chỉ nói: "Không tin em cứ thử xem."

Khương Mịch nghĩ ngợi một hồi, sau đó chơi xấu: "Hôm nay em đi giày cao gót, đau chân quá, anh có thể đổi giày cho em không?"

Giây tiếp theo, Cố Ngôn Phong ngồi xổm xuống trước mặt Khương Mịch: "Đau chân thì không cần đi nữa."

Khương Mịch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Cố Ngôn Phong nâng chân cõng lên.

"Em.... Em chỉ nói đùa thôi." Khương Mịch có chút hoảng, cô chỉ đùa chút thôi mà.

Bước chân Cố Ngôn Phong càng thêm vững vàng mà tiến về phía trước: "Cực kỳ nghe lời."

Khương Mịch đỏ mặt ghé vào vai anh, không biết nói gì.

KTV cách nhà Cố Ngôn Phong không xa cũng không gần, anh cứ như vậy cõng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net