Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cẩm Anh.

Là rất rõ ràng.

Hai người ngồi cùng bàn sớm chiều ở bên cạnh nhau, phần lớn thời gian đều ở chung một chỗ, Hạ Xuyên rất tốt với cô. Đường Vi Vi cũng không phải người ngu, sao có thể hoàn toàn không cảm thấy gì được.

Chỉ là bên ngoài cô nhìn rất ngoan ngoãn, tuy nhiên không phải ngốc bạch ngọt không hiểu thế sự.

Anh đối với cô hoàn toàn khác biệt với những nữ sinh khác. Đủ loại dấu hiệu đều có thấy cô là đặc biệt, không giống mọi người.

Cũng chính vì vậy, hôm nay khi cô nhìn thấy Hạ Xuyên đưa trà sữa cho Tiếu Vân mới có phản ứng lớn như thế.

Tựa như có một lớp giấy mỏng làm vật cản giữa hai người họ, cô có thể xuyên qua lớp giấy này thấy người ở đối diện nhưng lại không thấy rõ.

Sợ là bản thân hiểu sai ý.

Sợ bản thân đều tự mình đa tình.

Cho tới bây giờ, màng giấy đó bị chính Hạ Xuyên phá vỡ, mọi thứ đều đang ở trạng thái rõ ràng.

.... Tôi thích cậu.

Bên tai còn quanh quẩn câu nói đó, hơi thở của thiếu niên gần trong gang tấc, hô hấp ấm áp. Đường Vi Vi cảm thấy tai mình sắp hỏng rồi.

Tim cũng đập rất nhanh.

Đường Vi Vi hé miệng, muốn nói gì đó.

Muốn nói cho anh biết.

Muốn đáp lại anh.

"Tôi...."

Bàn học bỗng nhiên bị người phía trước va phải, đột nhiên chấn động, sách ở trên bàn rơi xuống đất.

Đầu máy bay ở bàn trước quay xuống, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý, không cẩn thận...."

Lời còn chưa nói hết đã mắc kẹt trong cổ họng.

Hạ Xuyên vẫn duy trì tư thế nói thầm với Đường Vi Vi, khoảng cách rất gần. Sau khi nghe thấy tiếng động anh mới hơi lùi về phía sau một chút, rụt tay lại, kéo dài khoảng cách.

Có lẽ do giật mình nên đôi mắt hạnh của cô gái mở to hết cỡ, ánh mắt long lanh, đôi môi anh đào hơi chu lên.

Lỗ tai và gương mặt đều đỏ ửng.

Cực kỳ động lòng người.

Nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, đầu máy bay khẽ hít một hơi lạnh.

Cậu ta cảm thấy dường như mình đã hiểu ra cái gì đó.

Gan lão đại thật quá lớn, thế mà dám công khai tán tỉnh bạn ngồi cùng bàn trên lớp!!!

"Tôi không quấy rầy đến hai cậu chứ?" Đầu máy bay nuốt một ngụm nước bọt.

"..."

Thấy hai người có vẻ ngầm thừa nhận, đầu máy bay vội vàng nhặt sách lên: "Hai người cứ tiếp tục..."

Bàn phía trước lâm vào trạng thái yên tĩnh như gà. Cơ thể cứng ngắc, không dám cử động.

Sau khi bị cắt ngang, Đường Vi Vi không biết có nên nói tiếp hay không. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Xuyên, anh không có phản ứng gì cả.

Vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, giống như người vừa mới tỏ tình chẳng phải anh vậy.

Cô nhìn anh đặt quyển sách xuống bàn, vừa cầm bút vừa nói: "Giáo viên vừa nhìn."

"......"

Thế thì xin sao tại sao cậu nói chuyện này với tôi trên lớp làm gì! Là có ý muốn tôi nhịn chết sao!!!

Tan học, hôm nay vừa hay lại đến phiên bọn họ trực nhật.

Những bạn học khác lục đục rời đi, trong phòng học trống rỗng, chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Chạng vạng tối, bụi bay dưới đất bị nhuốm màu vàng kim từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Đường Vi Vi cầm chổi, thờ ơ quét lớp. Thỉnh thoảng cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn hàng lang, thiếu niên đang khom người, tóc trên trán rủ xuống, không nhìn thấy mặt.

Cô muốn nói lại thôi.

"Xong chưa?"

Hạ Xuyên từ cửa sau đi tới, giúp cô quét nốt phòng học, sau đó mang thùng rác xuống lầu đổ rác.

Đường Vi Vi không đi theo, ngồi tại chỗ chờ anh.

Khi Hạ Xuyên trở lại thì đã rửa tay. Đầu ngón tay anh còn đang nhỏ nước, vạt áo cũng bị dính chút nước đọng lại.

Khi đi vào phòng học, thấy cô gái nhỏ còn đang ngẩn người, anh giơ tay lắc qua lắc lại trước mặt cô: "Có giấy không?"

"A..." Đường Vi Vi thu hồi suy nghĩ, sờ trong túi lấy một gói giấy ăn đưa cho anh: "Đây."

Hạ Xuyên nhận lấy, màu trắng của khăn giấy dính nước trở nên trong suốt. Hai bàn tay đẹp chỉ cần khẽ xoa một chút thôi đã toát lên vẻ mê người lạnh nhạt.

"Hạ Xuyên." Đường Vi Vi bỗng nhiên gọi anh, muốn nói tiếp chuyện lúc trước bị cắt ngang, nhưng vừa mới lên tiếng, cửa phòng học đã bị ai đó gõ.

"..."

Hừ, lần này lại là ai vậy.

Đường Vi Vi tiếp tục bị cắt ngang cực kỳ thiếu kiên nhẫn xoay người. Cô trông thấy Vương Hoa đứng ở cửa đang nghiêm túc nhìn bọn họ.

Động tác lau tay của Hạ Xuyên dừng lại, giương mắt nhìn sang.

Đối diện với tầm mắt của Vương Hoa, vẻ mặt Hạ Xuyên không có chút biến hóa nào. Lau tay xong, anh không ném tờ khăn giấy vào thùng rác mà nhét vào ngăn kéo: "Cô tìm em? Gần đây em không vi phạm chuyện gì mà."

Học kỳ trước lúc mới tới, Tam Trung có rất nhiều người không phục anh, cảm thấy một tên tiểu quỷ chuyển từ cấp hai lên chẳng lợi hại gì, vậy nên có rất nhiều người tới quậy phá.

Lúc trước anh cũng dính phải không ít phiền phức, thường xuyên bị Vương Hoa gọi lên phòng làm việc "uống trà".

"Hôm nay không tìm em." Vương Hoa dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, lại vẫy tay với Đường Vi Vi: "Vi Vi, đi với cô đến văn phòng một chuyến."

Đường Vi Vi không hiểu nổi đi theo.

Bây giờ đã hết giờ học, trong văn phòng ngoại trừ cô thì còn có một hàng nam sinh đang bị phạt đứng, có lẽ là do nghịch ngợm gây sự.

Khi giáo viên đang nói, bọn họ đều không thèm nghe.

Thấy Đường Vi Vi đi tới, có một người còn cố tình huýt sáo, hắn bị giáo viên cầm sách đập vào cánh tay nhưng vẫn cười tí tửng.

Mãi đến khi hắn đối diện với đôi mắt đen kịt của thiếu niên bên ngoài văn phòng, hắn lập tức sợ sệt.

Sau khi Vương Hoa ngồi xuống, bà nhìn khuôn mặt dịu dàng yên tĩnh của thiếu nữ, cuối cùng không nỡ nói nặng: "Vi Vi à, cô tin em là một đứa trẻ ngoan."

Đường Vi Vi biết rõ phía sau sẽ có từ "Nhưng mà" hoặc "Chỉ là". Trong lòng có dự cảm không tốt lắm.

Thật ra cô đã đoán được đại khái Vương Hoa muốn tìm cô nói gì.

"Chỉ là bây giờ em còn nhỏ, tâm tư nên đặt lên học tập."

"Mặc dù thành tích của em tốt, nhưng giữ vững thành tích đó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nghe thầy Lý nói em hôm nay đi học không chú ý, như vậy là không được."

Trái tim Đường Vi Vi từng chút một chìm xuống.

Vương Hoa khẽ ngập ngừng, dò hỏi: "Có phải em... đang yêu đương với Hạ Xuyên?"

Yêu sớm là chuyện trường nào cũng có, nhất là lớp cuối giống như lớp chín của bọn họ. Đa số học sinh đều học không giỏi, chỉ thích đi học yêu đương hoặc đánh nhau.

Nhưng Đường Vi Vi không giống vậy.

Cô chuyển đến giữa chừng, thành tích vượt trội, tính cách rất tốt. Vương Hoa thật lòng yêu thích cô bé này, không muốn cô bị ảnh hưởng, chểnh mảng học tập.

Có lần bà đi ngang qua lớp học, đứng ở của sau nghe thấy học sinh trong lớp nói quan hệ của hai đứa trẻ này rất thân mật, lúc ấy bà liền để ý.

Sau mấy ngày quan sát, Vương Hoa phát hiện quan hệ của hai đứa trẻ này không hề bình thường, thật khó lường.

"Không có, thưa cô." Đường Vi Vi khẩn trương túm lấy vạt áo.

Nếu như câu hỏi này được hỏi trước hôm nay, cô có thể rất bình tĩnh nói ra một đống lý lẽ phủ nhận làm người khác tin tưởng. Nhưng sau khi Hạ Xuyên nói xong câu nói đó, quan hệ giữa hai người hình như đã trở nên tế nhị.

Nên nói là quan hệ gì đây? Người tỏ tình và người bị tỏ tình?

Dù sao cũng không phải quan hệ bạn ngồi cùng bàn thuần khiết như lúc trước.

Đường Vi Vi bây giờ đang rất chột dạ.

Có trời đất chứng giám, bọn họ đúng là chẳng có gì với nhau cả, nhưng trong lòng cô có tật giật mình thôi.

"Sao cô lại hỏi vậy?" Cô làm bộ điềm nhiên như không có việc gì: "Trong lòng em chỉ có học tập, lần này thành tích thi giữa kỳ tụt một hạng, em không chấp nhận nổi, tâm trạng cũng không thể suy nghĩ đến những việc khác. Cô có thể yên tâm, em tuyệt đối sẽ không yêu sớm!"

Thấy vậy, Vương Hoa cực kỳ vui mừng vỗ vỗ bả vai cô: "Đứa trẻ ngoan, em hiểu được là tốt."

Hạ Xuyên dựa vào vách tường bên ngoài văn phòng, cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm dãy hành lang, bên tai toàn bộ là câu nói kiên định của cô gái nhỏ ——

"Em tuyệt đối sẽ không yêu sớm."

Kỳ thật cũng chẳng cần suy nghĩ gì nữa.

Rõ ràng đã sớm đoán được kết quả, chính tai nghe thấy nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Hạ Xuyên cảm thấy hôm nay mình đã quá hấp tấp.

Anh thích Đường Vi Vi, đây là chuyện anh xác định từ rất sớm, cụ thể vào thời gian nào và nguyên nhân là gì thì anh cũng không nói được.

Có thể là hôm Tết Thanh minh ngày ấy, cô che dù cho anh, ở cạnh anh cả ngày.

Cũng có thể là tối thứ sáu hôm nào đó, anh trông thấy cô gái đứng bên kia đường, gương mặt như tranh vẽ, trước khi cô vào nhà còn nói với cô một câu: Thứ hai tôi rất muốn gặp cậu.

Hoặc có lẽ là sớm hơn, vào một buổi tối có tuyết rơi, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô gọi anh một tiếng "anh", khi đó anh liền động tâm.

Trước đó không lâu Hạ Hành Chu còn hỏi anh: "Tình huống giữa anh và bạn học Tiểu Đường bây giờ là thế nào? Em có thể gọi chị dâu chưa?"

Lúc ấy bọn họ đang ở trong phòng bao, Hạ Xuyên ngồi trên ghế sa lông, mấy người xung quanh đều hút thuốc, khói bay giống như tiên cảnh.

Chỉ có anh là không hút, thậm chí còn đuổi đám người kia ra ngoài, sợ trên người mình nhiễm mùi thuốc lá.

Khi được hỏi nguyên nhân, chỉ là bốn chữ đơn giản.

.... Cô ấy không thích.

"Cô ấy" là ai mọi ngươi đều biết rõ, Hạ Hành Chu cầm thuốc lá tiến tới: "Nói thử xem anh Xuyên, anh còn chưa tỏ tình ư?"

"Ờ." Hạ Xuyên liếc nhìn cậu ta một cái, ghét bỏ nói, "Cậu đừng lại gần tôi."

Hạ Hành Chu liếc mắt, ngồi dịch ra ngoài ghế sô pha: "Anh Xuyên à, đây là anh không đúng, không cưới thì theo đuổi làm gì!"

Trong tầng ánh sáng mờ mờ, thiếu niên khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười lười nhác: "Chẳng phải là muốn cưới cô ấy sao."

"!!!""

Mấy người đang ngồi đưa mắt nhìn nhau, đều trừng lớn mắt.

Nội tâm than một tiếng mẹ nó.

"Nếu không thì giống như các cậu?" Hạ Xuyên nhướng mi, "Chơi mấy tháng thì bỏ?"

Hạ Hành Chu không vui: "Ấy ấy, đồng chí Hạ Xuyên, xin anh chú ý dùng từ, anh đừng nguyền rủa bọn em, em và Nặc Nặc còn đang rất tốt đấy!"

Nặc Nặc chính là vị học tỷ lúc trước. Hạ Xuyên không ngờ bọn họ thật sự có thể, anh nhớ trước kia Hạ Hành Chu nói không thích tình yêu chị em mà?

Nhưng mà hình như trước kia anh cũng đã nói... Không thích nữ sinh quá ồn ào.

Nhớ tới bạn nhỏ cùng bàn lắm lời của mình, Hạ Xuyên ngồi dịch ra phía sau, im lặng cong môi.

Chỉ cần là lời cô nói, nhũng thứ khác đều không quan trọng.

Chuyện tỏ tình này Hạ Xuyên suy nghĩ rất lâu, lúc đầu anh không tính nhanh như vậy, nhưng anh sợ lại có chuyện xảy ra, làm cô hiểu nhầm. Vì thế anh muốn nói cho cô biết, để cho cô hiểu.

Hiện tại tạm thời không thể ở bên cạnh nhau cũng không sao, anh có thể đợi.

Nhưng trước tiên anh cần phải xác nhận một chút, xem rốt cuộc cô có suy nghĩ gì về anh.

Trên đường về, Đường Vi Vi hiếm khi trầm mặc thật lâu, không như bình thường cười đùa với anh. Cái đầu nhỏ cũng không biết đang thơ thẩn cái gì.

Hạ Xuyên đi bên cạnh cầm cặp xách cho cô.

Mắt thấy cô gái nhỏ sắp đụng vào cột điện, anh nhanh chóng tiến lên phía trước một bước, túm cổ áo cô lại: "Suy nghĩ gì mà chăm chú vậy."

"Nam Tự..." Đường Vi Vi thấp giọng trả lời.

Nghe thấy cái tên này, đôi mắt anh nheo lại, buông tay ra. Anh nâng cằm cô, ép cho cô phải ngửa mặt lên nhìn anh: "Nghĩ tới cậu ta làm gì, thích cậu ta?"

"Hả?" Đường Vi Vi chớp mắt, kịp phản ứng lại, tranh thủ thời gian giải thích: "Không phải, tôi không thích tên đó, cũng không nghĩ đến cậu ta, ý tôi không phải vậy..."

Cô lính túng trả lời: "Tôi đang nghĩ xem nên vượt qua cậu ta thế nào để giành được hạng nhất, cậu biết mà."

Vừa rồi trong phòng làm việc Vương Hoa nói chuyện rất nhiều với cô, cũng giúp cô phân tích vì sao lần thi giữa kỳ cô lại rớt xuống thứ hạng hai.

Đối với học sinh giỏi duy nhất trong lớp, Vương Hoa có thể nói là vô cùng cực kỳ để ý.

Hạ Xuyên nhìn cô: "Yêu học tập vậy sao, học sinh xuất sắc."

Anh kéo dài bốn chữ cuối cùng, tựa như mang theo hàm ý khác. Giọng nói trầm thấp, đôi lông mi dài buông xuống, che đi ánh sáng nơi đáy mắt.

Học sinh xuất sắc.

Học sinh xuất sắc....

Anh đột nhiên bắt đầu chán ghét cách xưng hô này, nó giống như đang nhắc nhở giữa bọn họ có bao nhiêu chênh lệch.

Trước đó Hạ Xuyên đã từng nghĩ, anh và Đường Vi Vi không phải người đi trên một con đường. Cô gái tốt như vậy xứng đáng có được thứ tốt nhất.

Hạ Xuyên không muốn nhường cô cho người khác. Nếu đã như vậy, anh sẽ biến bản thân mình thành tốt nhất để xứng với cô.

"Cậu có tiếp tục muốn dạy tôi không?" Anh cho tay vào trong túi lấy ra que kẹo mút tiện thể mua lúc sáng, bóc vỏ kẹo ra cầm que màu trắng. Anh đưa tới bên miệng cô, nghiêng đầu nở nụ cười: "Đây là thù lao."

Đường Vi Vi không đưa tay ra đón mà trực tiếp há miệng ngậm lấy, cất giọng mập mờ: "Thù lao này của cậu quá tùy ý, chỉ một chút tiền đã muốn mua chuộc tôi?"

Hạ Xuyên: "Vậy tôi đưa cậu mười cái?"

Đường Vi Vi cắn nát que kẹo: "Mười đồng tiền, còn chưa bằng một cốc trà sữa, sao cậu có thể nói ra miệng được."

"Không tệ." Hạ Xuyên nhớ tới gì đó, nở nụ cười, "Tôi không giống vậy, năm đồng tiền là có thể mua được rồi."

Đường Vi Vi rất kinh ngạc: "Năm đồng tiền đã có thể đuổi cậu, ai có bản lĩnh vậy Hạ thiếu gia?"

Hạ Xuyên cụp mắt: "Còn có thể là ai."

Sắc trời đã rất tối, màu xanh thẳm dần nhiễm ánh hồng, sau đó dần biến thành màu đỏ tía. Bây giờ là sáu giờ, là giờ cao điểm, trên đường có rất nhiều xe qua lại.

Bọn họ đứng ở ngã tư, vừa nói chuyện vừa chờ đèn xanh đèn đỏ.

Vừa hay đèn xanh sáng lên.

Hạ Xuyên không tiếp tục đề tài này nữa, tự nhiên kéo tay dắt cô đi về phía đối diện: "Bây giờ đi ăn cơm."

Đường Vi Vi khẽ sửng sốt.

Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm rõ ràng, khô ráo ấm áp, là bàn tay của thiếu niên.

Lúc trước không phải anh chưa từng dắt tay cô qua đường, nhưng lúc đó là nắm cổ tay, còn cách lớp áo đồng phục. Cho tới bây giờ anh vẫn chưa trực tiếp nắm tay cô.

Đường Vi Vi cúi đầu, theo sát bước chân của Hạ Xuyên, nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, ngón tay khẽ rụt lại.

Không tránh đi mà len lén nắm lại tay anh.

Cảm nhận được động tác của cô, Hạ Xuyên khẽ cong khóe môi. Anh không quay đầu, bàn tay chuyển hướng mà đan xen năm ngón với tay cô.

Mười ngón đan xen.

Mặt cô gái đỏ ửng, cử động hai lần nhưng không hất ra.

Cô đi nhanh hơn về phía trước, đuổi kịp Hạ Xuyên, cất giọng mềm nhẹ cảnh cáo: "Cậu đừng một tấc lại tiến thêm một thước."

Cô nói quá mức dịu dàng, ánh mắt cũng mềm mại khiến cho một chút sự uy hiếp cũng không có.

"Để cậu ôm nhiều lần rồi, nắm một lần cũng không quá phận." Hạ Xuyên nói.

"..."

Đường Vi Vi không còn gì để nói.

Cứ vậy đi, nhân nhượng!

Cô gái nhỏ phát ra một tiếng hừ nhẹ, vẻ mặt miễn cưỡng.

Nhưng khóe miệng đang giương lên đã bộc lộ tâm trạng lúc này của cô. Hai lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, không che được ánh sáng.

Chuyện tình cảm, cho dù có che miệng lại thì cũng toát lên từ ánh mắt. Có một số chuyện không cần nói rõ, bản thân đã đủ rõ ràng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net